Mê Đắm Chí Mạng

Chương 7: Mẹ tôi chết rồi



Vân Nhật Sam ngồi bên phần mộ, gần như thức trắng đến sáng. Người bảo vệ cứ lâu lâu bước vào khuyên cô rời đi, nhưng kết quả Vân Nhật Sam vẫn nhất quyết không rời.

Đến gần sáng, nơi khu nghĩa trang lại xuất hiện một nữ nhân trẻ trung ăn mặc sang trọng bước vào.

Người đó ngó nghiêng xung quanh, đến khi xác định được thân ảnh nhỏ của cô gái đang ngồi thẫn thờ, cô ta lập tức bước đến.

Lúc này mới dám cởi cặp mắt kính, lộ ra đôi mắt được trang điểm kĩ càng.

Vụ tin tức tự tử này đã lên báo, Vân Nhật Hạ vừa nhìn liền đoán được đó là hai con người quê mùa này. Cô ta vẫn muốn đến xác thực lần cuối. Lên tiếng chê cười.

“Tội nghiệp.”

Vân Nhật Sam nghe giọng nói, không cần xoay đầu cũng đoán được đó là ai.

“Mẹ tôi chết rồi, vừa lòng các người rồi chứ?”

Vân Nhật Hạ dửng dưng, mang đôi giày cao gót bước vào nơi bẩn thỉu. Cô ta cảm thấy nơi đây thật bẩn. Nhưng vốn đến đây hoàn toàn là có mục đích.

“Mẹ chị chết rồi, nhưng mà tôi nghĩ chị vẫn nên rời khỏi đây. Vụ việc chị thay tôi nhận tội ba năm trước chìm vào quên lãng. Tốt nhất đừng xuất hiện ở đây để mọi người biết chị đã ra tù cũng như gây rắc rối cho Vân gia. Tiền chúng tôi đưa đợt trước là khá nhiều, chị nhanh nhanh mà cuốn khỏi đây.”

Vân Nhật Sam siết chặt tay. Nhìn người gương mặt giống mình đến y hệt. Xem ra là sợ vụ việc đó bại lộ, ảnh hưởng thanh danh.

Tiếc là, cô không để yên được rồi.

Vân Nhật Sam đứng dậy, không biết bản thân vì quỳ đã yếu đến mức nào. Đầu gối đỏ rồi thâm lên tím tái, đau nhức vô cùng.

Buổi sáng, tâm tình chẳng tốt mấy. Vân Nhật Hạ chê nơi này bẩn, liền nhắc lại một lần nữa.

“Trong vòng ba ngày, chị tốt nhất rời khỏi. Đừng khiêu khích sự nhẫn nại, chị nên biết hoàn cảnh của chị với tôi không khác gì trứng chọi đá đâu. Số tiền kia, hoàn toàn đủ cho chị sống chục năm!”

Nói xong, cô ta vội vàng rời đi.



Rời khỏi đây sao?

Vân Nhật Sam cười tự giễu.

Mẹ cô chết rồi, nơi duy nhất có thể gặp mẹ. Chắc là dưới nấm mồ kia.

Cô lang thang trở về căn nhà cũ, chiếc va li nặng trịch quần áo giờ phút này chẳng thể cần thiết nữa. Ánh mắt đảo sang số tiền lớn từ sau đợt cô lên giường với người đàn ông kia. Vân Nhật Sam lại gần nhìn, tiền thật nhiều. Nhưng mà không còn mẹ nữa, cô cần chúng làm gì.

Một suy nghĩ nhỏ thoáng qua. Tiền nhiều, thì tiêu thôi. Tiền cô kiếm được mà…

Nước mắt bất giác lăn trên hai gò má đầm đìa.

Vân Nhật Sam thay bộ đồ khác. Luyến tiếc nhìn lại vật dụng cũ, cả những bức hình có hai mẹ con cô.

Vân Nhật Hạ không muốn cô ở đây, cô lại càng ở. Để cho đám người kia càng không đạt được mục đích.

Đêm đó, cô cầm thật nhiều tiền. Lảng vảng xung quanh nơi trung tâm thành phố, xe cộ qua lại náo nhiệt vô cùng.

Vân Nhật Sam chẳng hề che gương mặt giống Vân Nhật Hạ y đúc, chọn cái nơi trông sang trọng nhất. Cô bước vào. Biết đâu vào đây, lại khéo vừa vặn để người ta bắt gặp tiểu thư Vân gia đang ăn chơi trác táng.

Người bảo vệ nhìn phong cách ăn mặc quê mùa, lập tức cản lại.

“Nơi đây không phải ai cũng vào được.”

Vân Nhật Sam cười đến xinh đẹp, gương mặt gầy gò mệt mỏi cũng không che được nét đẹp đó, bàn tay nhỏ vạch chiếc cặp chứa những xấp tiền ra. Rồi ngẩng lên nhìn lũ người đó.

“Như này vẫn không đủ sao? Chẳng phải bọn họ nói số tiền này đủ tôi sống mấy chục năm à?”

Bảo vệ ngước nhìn, lập tức ho khan vài tiếng. Không ngăn cô nữa, trái lại bắt đầu mời vào.

Vân Nhật Sam bước vào, cô không ngu ngốc đến nỗi chẳng biết đây là đâu. Phía bên ngoài đề hai chữ Đế Cực dát vàng, trông rất sang trọng.

Bên trong đều là những cô cậu ấm nhà giàu giới thượng lưu, ánh đèn lóe ánh xanh đỏ chiếu khắp căn phòng. Những người xung quanh đều ăn mặc phong cách sang trọng lại mát mẻ, tất cả đều thoải mái thưởng thức.



Vân Nhật Sam nhận ra phong cách ăn mặc của mình thật khác biệt, cô chẳng muốn quan tâm, lách người sang một bên. Hướng đến khu quầy nước.

Nam nhân pha chế nhìn Vân Nhật Sam ăn mặc như thế, khóe môi không khỏi ngạc nhiên. Hiện lên trong đầu cậu ta mấy chữ là “thiếu nữ dân quê muốn trải nghiệm thú vui thành phố”.

Nhưng càng nhìn gương mặt này, cậu càng thấy quen, trông như đã từng gặp người này.

Vân Nhật Sam không nói gì, nhìn vào ly nước đo đỏ nam nhân đưa tới.

Rượu.

Vân Nhật Sam đắn đo, đã hai ngày liền sau khi mẹ mất cô thức trắng, chẳng có đêm nào là ngủ.

Rượu cũng tốt, thứ khiến con người ta chìm vào tê liệt, quên đi cảm giác đau buồn hiện tại. Biết đâu, uống xong ly nước này, cô lại gặp mẹ trong mơ chẳng hay.

Cô cứ như thế, uống vào.

Lần đầu cô uống, cảm giác đắng chát nơi vòm họng lan tỏa. Thứ này thật dở. Nhưng vài phút sau, đằng sau cái mùi vị đắng đó, lại là hương vị ngọt ngào nơi miệng.

Vân Nhật Sam liếm liếm đôi môi đỏ, lần nữa cầm ly rượu lên, bắt đầu nhấp tiếp.

Vẫn là hương vị đắng nghét khiến gương mặt nhăn nhó, sau đó lại là hương thơm ngọt ngào.

Vừa được nửa ly, nhưng cảm giác choáng váng đã hiện hữu. Cô trước giờ chưa uống rượu, nên không hề quen với những mùi vị này.

Người pha chế nhìn cô, ngoài việc ăn mặc quê mùa, trông gương mặt cũng thật xinh đẹp.

Cậu ta cầm lấy điện thoại, vài giây sau bảng tin hiện bài viết của Vân Nhật Hạ, một tiểu thư có tiếng trong giới thượng lưu vô cùng.

Ánh mắt ngẩng lên nhìn nữ nhân trước mặt.

Người này là Vân Nhật Hạ sao, chả trách lại quen mắt đến như thế.
Chương trước Chương tiếp