Mê Đắm Chí Mạng
Chương 9: Tôi hứa sẽ nhẹ (H)
Đôi môi Vân Nhật Sam ánh đỏ, cô muốn nói gì đó. Lập tức bị đôi môi người đàn ông bao phủ lên.
Nguỵ Kính Dụ vừa chạm vào đôi môi nhỏ, hương vị ngọt ngào lần trước thoảng qua. Thoáng chốc cảm giác lần nữa gợi lên.
“Lần đầu đau sao, thế thì lần này tôi sẽ nhẹ nhàng. Được chứ?” Thanh âm giọng nói trầm thấp, mê hoặc vô cùng.
Vừa dứt lời, bàn tay níu lỏng sợi dây cà vạt. Dứt khoát kéo ra.
Vân Nhật Sam khó chịu, bàn tay yếu ớt đẩy ra. Nhưng thân hình to lớn đã sớm kìm hãm thân thể nhỏ bé của cô lại.
Ngụy Kính Dụ ngậm lấy cánh môi, đầu lưỡi khiêu khích khoan miệng nhỏ. Giờ phút này, hắn cũng ham muốn chiếm lấy.
Vân Nhật Sam đầu quay mồng lại còn bị đè, cô thật muốn phản kháng. Nhưng không có sức lực, tay chân mềm nhũn vì rượu.
Nguỵ Kính Dụ chạm vào cơ thể nhỏ, không nhịn được một tay nhanh chóng cởi nút áo sơ mi ra, kế đó dứt khoát cởi chiếc thắt lưng.
Hương vị trên cơ thể nhỏ, cảm tưởng như liều thuốc kích tình với một người luôn tự cho là bản thân không có hứng thú với nữ nhân như hắn vậy.
Nụ hôn của người đàn ông dời tầm, hôn nhẹ lên trán rồi cúi xuống sóng mũi nhỏ của cô. Nhẹ nhàng như cách hắn nói.
Rồi nụ hôn rơi rớt xuống chiếc cổ trắng ngần, bàn tay luồng ra sau, nhanh chóng tìm được chiếc khoá váy mà dứt khoát kéo xuống.
Rất nhanh, cơ thể nhỏ hiện ra trước mặt hắn. Tái hiện rõ ràng.
Đêm đó, thanh âm thở dốc vang lên.
Nữ nhân rên rỉ, chỉ nghe giọng nói ôn nhu trầm thấp cực kì dụ dỗ bên tai.
“Tôi hứa sẽ nhẹ.”
Bên ngoài, trời càng về đêm. Người dần tản đi.
Hơn 4 giờ sáng,
Vân Nhật Sam giật mình tỉnh lại, chỉ cảm giác đầu đau như búa bổ. Cô khẽ chạm, lại giật mình khi nhận ra phía bên cạnh truyền đến hơi thở ấm áp.
Cô chậm rãi quay lại nhìn, loạt kí ức đêm qua mơ hồ vụn vặt tái hiện.
Nhíu mày nhìn người trước mặt, vài giây sau đã cả kinh khi nhận ra đó là người đàn ông đêm trước.
Những tưởng đêm đó là kết thúc, vì cái gì cô lại cùng với hắn ở đây.
Vân Nhật Sam sợ hãi, loạng choạng bước xuống giường. Vơ vét quần áo, cô thở phào khi nó vẫn không sao. Vội vàng mặc vào rồi rời khỏi.
Vì nơi này vẫn còn là khu vực Đế Cực, nhưng căn phòng cô bước ra là phòng VIP. Trừ một vài người thân quen với ông chủ mới có quyền bước vào.
Các vệ sĩ canh gác ở khu vực ẩn nhìn nhau, không biết nên làm gì. Bởi cô gái này vừa bước ra từ phòng ông chủ của họ.
Từ sau đêm lần trước, Ngụy Kính Dụ đã dặn dò cẩn thận không được cho bất kì nữ nhân nào xuất hiện trong phòng hắn. Nhưng đêm qua, đám vệ sĩ đâu có mù khi tự tay ông chủ mang nữ nhân này vào phòng.
…
Trời dần sáng hẳn, Ngụy Kính Dụ khi này đã tỉnh, nhìn người trên giường rời đi, một chút hơi ấm cũng không còn.
Đêm qua còn trách tội hắn không chịu trách nhiệm, những tưởng hôm nay cô sẽ ở lại mà đòi hắn chịu trách nhiệm. Đâu có ngờ cô sẽ rời đi.
Ngụy Kính Dụ cảm giác rõ ràng như là hắn đang bị nữ nhân bỏ rơi.
Rất nhanh, người đàn ông đã thay một bộ đồ chỉnh chu. Thân vận âu phục, áo sơ mi trắng, nhìn sơ qua thì đơn giản, nhưng đều được hắn đặt may riêng, trị giá không hề nhỏ. Dáng người hoàn mỹ vô cùng.
“Gọi cho mẹ tôi, bảo liên lạc mời người Vân gia đêm nay tới nói chuyện, tôi muốn xác thực mối quan hệ.”
Trợ lý lập tức gật đầu.
Vân Nhật Hạ đêm đó cô ta đi dự tiệc với bạn, vẫn chẳng hay những việc xảy ra. Ngay khi vừa về đến nhà, Diễm Nhu lập tức lao đến.
“Con gái, con đúng là vật báu mà.”
Vân Nhật Hạ chưa kịp thích nghi, lập tức Diễm Nhu liền vỗ vai.
“Đêm qua, chính Ngụy phu nhân đã gọi điện lần nữa. Còn bảo lần này sẽ xác minh mối quan hệ rõ ràng.”
Vài ngày trước đuổi họ, giờ thì lại chủ động mời chào. Không thể có chuyện gì tự dưng từ trên trời rơi xuống được.
Diễm Nhu nhìn gương mặt con gái mình, trở nên khó hiểu.
“Chẳng phải đêm qua con ở cùng cậu Ngụy sao?”
Sáng nay khi Ngụy phu nhân gọi điện, quả thực có ý tứ nhắc qua việc Vân Nhật Hạ đã ở cùng Nguỵ Kính Dụ.
Vân Nhật Hạ lặng người khi nghe câu nói đó. Đêm qua cô ta hoàn toàn đi dự buổi lễ, không hề có mặt. Sau lần cuối cùng đó, e là một sợi tóc người đàn ông đó cũng không thể nhìn được. Làm sao có thể ở cùng Nguỵ Kính Dụ cả đêm.
Bàn tay cô ta siết chặt, ngầm đoán được là ai. Chẳng lẽ chị ta thật sự vẫn chưa rời đi?
Mặc dù tin Nguỵ phu nhân đưa đến với nhà cô ta, là tin tốt. Nhưng chắc chắn khi nói đến việc này, hoàn toàn do Vân Nhật Sam đã tác động.
Rõ ràng, Nguỵ Kính Dụ chính xác đối với Vân Nhật Sam có gì đó.
Hai người cùng một gương mặt.
Được lắm, nếu việc đã như vậy. Vân Nhật Hạ chắc chắn sẽ không để cho người chị đó yên ổn.
Nguỵ Kính Dụ vừa chạm vào đôi môi nhỏ, hương vị ngọt ngào lần trước thoảng qua. Thoáng chốc cảm giác lần nữa gợi lên.
“Lần đầu đau sao, thế thì lần này tôi sẽ nhẹ nhàng. Được chứ?” Thanh âm giọng nói trầm thấp, mê hoặc vô cùng.
Vừa dứt lời, bàn tay níu lỏng sợi dây cà vạt. Dứt khoát kéo ra.
Vân Nhật Sam khó chịu, bàn tay yếu ớt đẩy ra. Nhưng thân hình to lớn đã sớm kìm hãm thân thể nhỏ bé của cô lại.
Ngụy Kính Dụ ngậm lấy cánh môi, đầu lưỡi khiêu khích khoan miệng nhỏ. Giờ phút này, hắn cũng ham muốn chiếm lấy.
Vân Nhật Sam đầu quay mồng lại còn bị đè, cô thật muốn phản kháng. Nhưng không có sức lực, tay chân mềm nhũn vì rượu.
Nguỵ Kính Dụ chạm vào cơ thể nhỏ, không nhịn được một tay nhanh chóng cởi nút áo sơ mi ra, kế đó dứt khoát cởi chiếc thắt lưng.
Hương vị trên cơ thể nhỏ, cảm tưởng như liều thuốc kích tình với một người luôn tự cho là bản thân không có hứng thú với nữ nhân như hắn vậy.
Nụ hôn của người đàn ông dời tầm, hôn nhẹ lên trán rồi cúi xuống sóng mũi nhỏ của cô. Nhẹ nhàng như cách hắn nói.
Rồi nụ hôn rơi rớt xuống chiếc cổ trắng ngần, bàn tay luồng ra sau, nhanh chóng tìm được chiếc khoá váy mà dứt khoát kéo xuống.
Rất nhanh, cơ thể nhỏ hiện ra trước mặt hắn. Tái hiện rõ ràng.
Đêm đó, thanh âm thở dốc vang lên.
Nữ nhân rên rỉ, chỉ nghe giọng nói ôn nhu trầm thấp cực kì dụ dỗ bên tai.
“Tôi hứa sẽ nhẹ.”
Bên ngoài, trời càng về đêm. Người dần tản đi.
Hơn 4 giờ sáng,
Vân Nhật Sam giật mình tỉnh lại, chỉ cảm giác đầu đau như búa bổ. Cô khẽ chạm, lại giật mình khi nhận ra phía bên cạnh truyền đến hơi thở ấm áp.
Cô chậm rãi quay lại nhìn, loạt kí ức đêm qua mơ hồ vụn vặt tái hiện.
Nhíu mày nhìn người trước mặt, vài giây sau đã cả kinh khi nhận ra đó là người đàn ông đêm trước.
Những tưởng đêm đó là kết thúc, vì cái gì cô lại cùng với hắn ở đây.
Vân Nhật Sam sợ hãi, loạng choạng bước xuống giường. Vơ vét quần áo, cô thở phào khi nó vẫn không sao. Vội vàng mặc vào rồi rời khỏi.
Vì nơi này vẫn còn là khu vực Đế Cực, nhưng căn phòng cô bước ra là phòng VIP. Trừ một vài người thân quen với ông chủ mới có quyền bước vào.
Các vệ sĩ canh gác ở khu vực ẩn nhìn nhau, không biết nên làm gì. Bởi cô gái này vừa bước ra từ phòng ông chủ của họ.
Từ sau đêm lần trước, Ngụy Kính Dụ đã dặn dò cẩn thận không được cho bất kì nữ nhân nào xuất hiện trong phòng hắn. Nhưng đêm qua, đám vệ sĩ đâu có mù khi tự tay ông chủ mang nữ nhân này vào phòng.
…
Trời dần sáng hẳn, Ngụy Kính Dụ khi này đã tỉnh, nhìn người trên giường rời đi, một chút hơi ấm cũng không còn.
Đêm qua còn trách tội hắn không chịu trách nhiệm, những tưởng hôm nay cô sẽ ở lại mà đòi hắn chịu trách nhiệm. Đâu có ngờ cô sẽ rời đi.
Ngụy Kính Dụ cảm giác rõ ràng như là hắn đang bị nữ nhân bỏ rơi.
Rất nhanh, người đàn ông đã thay một bộ đồ chỉnh chu. Thân vận âu phục, áo sơ mi trắng, nhìn sơ qua thì đơn giản, nhưng đều được hắn đặt may riêng, trị giá không hề nhỏ. Dáng người hoàn mỹ vô cùng.
“Gọi cho mẹ tôi, bảo liên lạc mời người Vân gia đêm nay tới nói chuyện, tôi muốn xác thực mối quan hệ.”
Trợ lý lập tức gật đầu.
Vân Nhật Hạ đêm đó cô ta đi dự tiệc với bạn, vẫn chẳng hay những việc xảy ra. Ngay khi vừa về đến nhà, Diễm Nhu lập tức lao đến.
“Con gái, con đúng là vật báu mà.”
Vân Nhật Hạ chưa kịp thích nghi, lập tức Diễm Nhu liền vỗ vai.
“Đêm qua, chính Ngụy phu nhân đã gọi điện lần nữa. Còn bảo lần này sẽ xác minh mối quan hệ rõ ràng.”
Vài ngày trước đuổi họ, giờ thì lại chủ động mời chào. Không thể có chuyện gì tự dưng từ trên trời rơi xuống được.
Diễm Nhu nhìn gương mặt con gái mình, trở nên khó hiểu.
“Chẳng phải đêm qua con ở cùng cậu Ngụy sao?”
Sáng nay khi Ngụy phu nhân gọi điện, quả thực có ý tứ nhắc qua việc Vân Nhật Hạ đã ở cùng Nguỵ Kính Dụ.
Vân Nhật Hạ lặng người khi nghe câu nói đó. Đêm qua cô ta hoàn toàn đi dự buổi lễ, không hề có mặt. Sau lần cuối cùng đó, e là một sợi tóc người đàn ông đó cũng không thể nhìn được. Làm sao có thể ở cùng Nguỵ Kính Dụ cả đêm.
Bàn tay cô ta siết chặt, ngầm đoán được là ai. Chẳng lẽ chị ta thật sự vẫn chưa rời đi?
Mặc dù tin Nguỵ phu nhân đưa đến với nhà cô ta, là tin tốt. Nhưng chắc chắn khi nói đến việc này, hoàn toàn do Vân Nhật Sam đã tác động.
Rõ ràng, Nguỵ Kính Dụ chính xác đối với Vân Nhật Sam có gì đó.
Hai người cùng một gương mặt.
Được lắm, nếu việc đã như vậy. Vân Nhật Hạ chắc chắn sẽ không để cho người chị đó yên ổn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương