Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 1



Năm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng.

Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ.

Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, hai bên chen chúc người đến xem lễ.

Thẩm thị ngồi trên vị trí chủ nhìn tiểu nhi tử vẻ mặt vui mừng, mặt mày của bà ta cũng thả lỏng đôi chút, tảng đá cuối cùng trong lòng rốt cuộc rơi xuống.

Tùy theo một tiếng "Đưa vào động phòng”, khóe môi Thẩm thị cong lên, nhìn theo con trai con dâu rời đi, trước mắt bà ta không còn gì che chắn, một cô nương trẻ tuổi mặt tròn trắng trẻo xinh xắn đập vào mắt. Cô nương ấy đang cúi đầu cười nói với một nàng bé cao chưa tới eo.

Một bên gò má của cô nương trẻ mấp máy, không biết là lại lén nhét món ăn vặt nào vào miệng.

Thẩm thị nhìn thấy cô nương đó liền nhớ lại mấy hôm trước Thường di nương vào sân của bà ta khóc lóc kể lể, vẻ mặt Thẩm thị từ vui sướng chuyển sang hờ hững.

Suýt nữa thì quên mất tảng đá này.

Ôn gia ra từ đại tộc Giang Nam, tổ tiên từng ra nhiều quan lớn, đến đời Ôn phụ thì nhậm chức Thái Thường Tự Khanh tam phẩm, dưới gối có hai đích tử cũng có tiên đồ, một người đậu Tiến Sĩ thứ hạng cao vào năm vua mới lên ngôi, hiện nhậm chức ở Lễ Bộ.

Người còn lại vào làm trong Binh Mã Tư, tuy chức quan không cao nhưng rất được quan trên thưởng thức.

Thẩm thị làm chủ mẫu hiện giờ của Ôn gia, tính tình không quá hiền lành, thậm chí có chút khắc nghiệt.

Nhưng trong phủ vô luận là con vợ cả hay con của thiếp, trừ đãi ngộ chi phí ăn mặc khác biệt hơi rõ ràng ra, nam lên ba, nữ lên năm đều được học vỡ lòng, chưa từng bỏ quên ai.

Ôn gia chủ chỉ có hai nhi tử, đều do vợ cả Thẩm thị sinh, có nhiều nữ nhi, trừ đích trưởng nữ do Thẩm thị sinh ra, bốn cô nương khác đều là con của thiếp.

Người Thẩm thị nhìn thấy trong sảnh là Tứ cô nương do Thường di nương sinh, Ôn Diệp.

Tân nương vào cửa, hôm sau đầu giờ mẹo phải đi chính viện kính trà, Ôn Diệp là tiểu cô thứ xuất, dù nàng quen ngủ đến giờ thìn thì hôm nay cũng phải rời khỏi chiếc giường mềm mại sớm hơn một canh giờ.

Tỳ nữ Đào Chỉ kịp thời vào phòng hầu hạ Ôn Diệp rửa mặt súc miệng, đồng thời nói: "Di nương đã đến hỏi mấy lần rồi."

Ôn Diệp luôn mơ màng bỗng xoe tròn mắt hạnh, nhìn qua khỏe mắt thấy khuôn mặt tròn trịa tỉnh trí trong gương đồng, ngáp nhẹ hỏi: "Di nương thức dậy vào lúc nào?”

Đào Chi giúp Ôn Diệp lau mặt, trả lời: "Giờ dần."

"Di nương thật lợi hại." Ôn Diệp khẽ thở dài: "Ta thì dậy không nổi."

Đào Chi nghe vậy cười khẽ nói: "Rõ ràng là cô nương dậy muộn, sân khác đều đã sớm có động tĩnh."

Tính tình của Đào Chi hoạt bát hơn Vân Chi, khi ở trước mặt Ôn Diệp luôn là có gì nói đó mà không hề kieng de.

Ôn Diệp súc miệng xong lại ngồi xuống ghế gỗ có lót đệm, mắt nhìn gương đồng, nhủ thầm thảo nào người thời xưa sống không thọ, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải thức dậy, sống lâu được mới kỳ lạ.

Ôn Diệp ở hiện đại bởi vì tăng ca mà hoa mắt, tâm mệt nhìn nhầm đèn đỏ thành đèn xanh, vì thế mà băng qua đường bị xe đụng mất mạng, nàng sống lại một đời, cho nên đặc biệt quý trọng sinh mệnh.

Ôn Diệp xuyên vào từ bụng mẹ, lúc nàng ở trong bụng của Thường thị bằng vào nội dung nói chuyện mỗi ngày của người xung quanh tổng kết ra một số thông tin quan trọng.
Chương trước Chương tiếp