Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 355: Toàn văn hoàn
Lục Yểu Tâm lúc này mới yên tâm hỏi:
"Từ bá cũng ra ngoài du xuân ạ?”
Nàng rất ít gặp vị Từ bá bá này, từ vài lần trước so với hôm nay, Lục Yểu Tâm cảm thấy vị Từ bá này tiều tụy có chút nhanh.
Từ Quốc Công hòa ái cười, lắc đầu nói:
"Là Từ bá mẫu cháu muốn hoa ở ngoại ô, ta dẫn Minh Tắc ca ca và Nguyệt Gia đệ đệ cháu ra ngoài hái hoa."
Lục Yểu Tâm vừa nghe, vội thân thiết hỏi:
"Thân thể Từ bá mẫu có khá hơn không ạ?"
Từ Quốc Công thu lại chút ý cười trả lời:
"Tốt hơn nhiều rồi, gần đây có thể xuống giường rồi."
Lục Yểu Tâm:
"Vừa lúc chúng cháu chuẩn bị bắt mấy con cá tươi, Từ bá không ngại thì mang hai con về hâm canh cá cho Từ bá mẫu uống đi ạ."
Từ Minh Tắc lặng lẽ đi tới bên cạnh đệ đệ, nhỏ giọng nói:
"Đệ đệ, Cha chưa từng cười với chúng ta như vậy." Từ Nguyệt Gia liếc hắn một cái, không lên tiếng.
Từ Nguyệt Gia nhỏ tuổi thoạt nhìn so với bạn cùng lứa tuổi suy nhược hơn một chút, Từ Minh Tắc đã sớm suy nghĩ cẩn thận, Nương sở dĩ đối với đệ đệ chú ý hơn, là bởi vì đệ đệ bị bệnh.
Mặc dù có đệ đệ, nhưng Nương rất yêu thương hắn, việc hắn phải làm chính là làm nhi tử ngoan của Nương, và là huynh trưởng tốt của đệ đệ.
Trong tay Từ Nguyệt Gia cầm một bó hoa dại nhỏ, buộc ngay ngắn chỉnh tề.
Mà hoa trong tay Từ Minh Tắc, hỗn độn đến đủ loại.
Cuối cùng, Từ Quốc Công mang theo hai con cá tươi, dẫn hai đứa con trai rời đi.
Sau khi hồi phủ, Từ Quốc Công liên bảo nhà bếp lấy một con làm canh.
Mấy ngày gần đây Quốc công phu nhân cũng không có khẩu vị gì, phá lệ uống hai chén canh đậu hũ cá.
Cũng chỉ là canh đậu hũ cá bình thường, nguyên liệu nấu ăn trân quý gì cũng không thêm.
Quốc công phu nhân ngồi tựa vào giường, tò mò hỏi:
"Sao lại nhớ nấu canh đậu hũ cá?"
Từ Quốc Công buông bát không nói:
"Cá là khuê nữ Lục lão đệ tặng, là con bé với Nương cùng ra ngoài đạp thanh, chúng ta vừa vặn gặp phải."
Quốc công phu nhân nhớ lại, khuôn mặt tái nhợt nhuộm một nụ cười rất nhạt:
"Là tiểu cô nương kia sao."
Nhất định là rất xinh đẹp, nhu thuận.
Từ Quốc Công lúc này nắm chặt tay thê tử Bàn tay gầy guộc, nghẹn ngào nói:
"Nhất định sẽ tìm được."...
Từ sau lần gặp lại ở đạp thanh, Lục Yểu Tâm chỉ cần ra ngoài, trong mười lần thì có tám lần gặp Từ Minh Tắc.
Năm nàng mười hai tuổi, Từ Minh Tắc bỗng nhiên nói cho nàng biết, hắn muốn đi quân doanh.
Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hôm nay là tiệc mừng năm mới của con thứ cô cô Từ Minh Tắc, dượng hắn từng làm phó tướng dưới trướng ông ngoại Lục Yểu Tâm, quan hệ hai nhà không tệ.
Mà Lục Yểu Tâm hôm nay là cùng mợ tới.
Từ Minh Tắc đứng cách nàng một đoạn, cúi đầu nhìn chân nói:
"Ta, ta phải đi rồi."
Lục Yểu Tâm cũng dần trưởng thành, dịu dàng đoan trang nói:
"Vậy ta chúc Từ đại ca sau khi đến quân doanh, mọi chuyện đều thuận lợi."
Từ Minh Tắc ngước mắt lên, lại cúi xuống, do dự dự nhỏ giọng nói:
"Ba năm sau ca sẽ trở về một chuyến, muội có thể chờ ca được không?"
Càng đến cuối cùng, giọng nói càng nhỏ, Lục Yểu Tâm không nghe rõ:
"Cái gì cơ?"
Từ Minh Tắc mím môi, không biết nên dùng từ như thế nào.
Tâm tư này, từ ba năm trước, hắn đã dẫn nàng đến bên giường nương hắn.
Nhưng nàng vẫn còn nhỏ.
Không khí nhất thời đình trệ.
Không biết lúc nào Từ Nguyệt Gia chuẩn bị đi ngang qua đột nhiên lên tiếng:
"Huynh trưởng hỏi, ngươi có thể chờ huynh ấy vài năm không?”
Khuôn mặt Từ Minh Tắc trong nháy mắt đỏ bừng.
Quay đầu không tiếng động vừa thẹn vừa giận nói:
"Từ Nguyệt Gia!"
Lục Yểu tâm cũng không khá hơn chút nào, trên má hiện ra một mảnh ửng đỏ.
Theo bản năng xoay người bỏ chạy.
Mặc cho Từ Minh Tắc la hét như thế nào, cũng không quay đầu lại....
Yểu Tâm, Yểu Tâm, tỉnh lại rồi sao?
Lục thị mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh mắt thoáng nhìn Từ Quốc Công bỗng nhiên già đi mấy chục tuổi, hoảng hốt một lát, thì ra là đang nằm mơ.
Từ Quốc Công đỡ nàng ấy đứng dậy nói:
"Để nàng hôm qua cùng đệ muội uống rượu, nên đau đầu rồi."
Lục thị xoa xoa trán, phản bác:
"Chỉ một ly nước đá, nào nghiêm trọng như chàng nói."
Từ Quốc Công thở dài:
"Hay là để lang trung qua đây xem một chút."
Lục thị lại nói: Chàng bớt nói bên tai ta, đầu ta sẽ không đau nữa."
Từ Quốc Công trầm mặc.
Trước kia nàng ấy đều gọi y là "Quốc công gia”, nếu không thì là "Lang quân”, mấy năm gần đây không biết là bị ai ảnh hưởng, thái độ đối với y rất "kém".
Sau khi Lục thị ngồi vững vàng, lại tiếp tục nói:
"Ta vừa mới nằm mơ."
Từ Quốc Công tò mò:
"Mơ thấy cái gì?"
Lục thị nhìn về phía dung mạo già đi, đôi mắt vẫn như trong mộng, đột nhiên cười cười:
"Mơ thấy lúc nhỏ, Quốc công gia ở trước mặt ta khóc."
Sắc mặt Từ Quốc Công cứng do nói:
"Đã mấy chục năm rồi, sao phu nhân vẫn chưa quên."
Lục thị còn chưa kịp nói gì, bên ngoài Thanh Tuyết đột nhiên đến báo:
"Phu nhân, Nhị phu nhân bên kia có việc gấp muốn gặp phu nhân."
Lục thị bảo nàng ấy đi vào, sau đó hỏi:
"Nhị phu nhân bên kia làm sao vậy?"
Thanh Tuyết quỳ gối trả lời:
"Tam lang quân và Tam thiếu phu nhân giữ Trăn cô nương lại rồi bỏ chạy, Nhị phu nhân không biết nên làm thế nào cho phải.
Lục thị:
"Tuyên nhi và Thanh nha đầu không phải mới trở về chưa tới nửa tháng sao?"
Thanh Tuyết:
"Đào Chi nói, Nhị phu nhân sai người lục lọi nhà, chỉ tìm được một phong thư Tam lang quân cố ý lưu lại."
Từ Quốc Công nghe đến đó, thở dài nói:
"Đều nói đệ muội là kế mẫu của Tuyên nhi, ta nhìn giống như là thân sinh mới đúng."
Giống nhau ở chỗ cả hai đều không đáng tin cậy.
Từ Ngọc Tuyên năm hai mươi mấy tuổi thành thân, cưới người không phải là thế gia cô nương, cũng không phải là thiên kim nhà quan lại, mà là một nữ tử giang hồ.
Hơn nữa đối phương còn lớn hơn cậu hai tuổi.
Lục thị đã gặp qua đối phương hai lần, một lần là lúc bọn họ thành thân, lần thứ hai chính là nửa tháng trước, hai phu thê dẫn theo khuê nữ đang nhậm chức trở lại Thịnh Kinh.
Quốc công phủ cũng nghênh đón náo nhiệt mới mẻ đã lâu không thấy.
Kết quả náo nhiệt này còn chưa qua, hai phu thê lại chạy, lúc này còn bỏ lại khuê nữ.
Lục thị vừa nghĩ đến cháu gái ngoan ngoãn mềm mại, trong lòng tuyệt không buông xuống được.
Lúc này liền nói:
"Thanh Tuyết, giúp ta đem xiêm y tới, ta muốn đi xem một chút."
Mà giờ phút này ở Tây Nhị Viện.
Ôn Diệp nhéo nụ hoa trên đầu tiểu cô nương trong ngực nói:
"Nói, cha nương con đi đâu rồi?"
Cô bé ôm một cái kẹo hồ lô liếm, nghe vậy lắc đầu, ánh mắt vô tội:
"Tổ mẫu, con không biết."
Ôn Diệp lại không tin:
"Chút thủ đoạn nhỏ này của con, lừa đại tổ mẫu cũng được, nhưng không lừa được ta, ăn kẹo hồ lô của ta rồi thì phải nói."
Tiểu cô nương vẫn lắc đầu, nói:
"Tổ mẫu, có phải người không thích Trăn Trăn không?”
Sau khi nói xong, xung quanh hốc mắt liên đỏ lên một vòng.
Ôn Diệp im lặng.
Tuổi còn nhỏ đã học được cách giả khóc, Từ Ngọc Tuyên mấy năm nay đã dạy cô nhóc những gì.
Lúc này nàng mới quay đầu nói với lang quân nhà mình:
"Từ Nguyệt Gia chàng tới đây mà xem."
Từ Nguyệt Gia khép sách lại, đứng dậy, hơi cúi người xuống, ánh mắt hòa ái mềm mại nói:
"Nói cho tổ phụ, cha nương con đi đâu rồi?"
Tiểu cô nương hỏi một đằng trả lời một nẻo, cúi đầu nhìn thoáng qua nói:
"Tổ phụ, kẹo hồ lô này ăn ngon thật, Trăn Trăn trước kia cũng chưa từng ăn qua đồ ăn vặt ngon như vậy."
Từ Nguyệt Gia nghe vậy nhíu mày:
"Cha con ngày thường ngay cả kẹo hồ lô cũng không mua cho con?"
Ôn Diệp nghe đến đó, ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng, được, lại bị lệch một nhịp. Nàng ngẩng đầu hỏi Vân Chi:
"Đi xem, tẩu tẩu đã tới chưa?"
Tiểu cô nương không hiểu:
"Đại tổ mẫu muốn tới làm gì ạ?"
Ôn Diệp mỉm cười nói:
"Đúng vậy, nếu không ai sẽ dẫn con đi?"
Tiểu cô nương lộ ra biểu cảm "Quả nhiên như thế" nói:
"Chả trách trước khi cha rời đi nói ta chỉ cần chuyên chú lấy lòng đại tổ mẫu là tốt rồi."
Ôn Diệp trầm mặc.
Từ Nguyệt Gia đưa tay vuốt ve gáy của nàng, mặt mày lại cười nói:
"Đợi ngày mai lâm triều, ta sẽ giúp nàng hỏi nó ve huyện nào."
Mấy năm nay Từ Ngọc Tuyên tại nhiệm, lập không ít công lao, vốn nên sớm vào kinh làm quan, nhưng so với Thịnh Kinh, cậu càng thích đến địa phương nhỏ hơn.
Có một người dượng làm hoàng đế, chút tự do này, cậu vẫn phải có.
Ôn Diệp nghiến răng nghiến lợi:
"Ta muốn gửi cho nó hai thùng rau mùi phơi khô."
Rau mùi là món mà Từ Ngọc Tuyên ghét ăn nhất.
Tiểu cô nương trong miệng ngậm nửa viên kẹo hồ lô, gật đầu đồng ý.
Tuy rằng đồng ý giúp Cha giấu giếm hành tung, nhưng cũng không đồng nghĩa sẽ giúp cậu thoát khỏi việc bị tổ mẫu khiển trách.
Cùng lúc đó, Từ Ngọc Tuyên đã ra khỏi thành gân nửa ngày, đang cưỡi ngựa đón gió, đột nhiên hắt xì một cái.
Tần Thanh quay đầu nhìn cậu một cái.
Từ Ngọc Tuyên chủ động giải thích:
"Ha ha ha, nhất định là Nương đang nhắc tới ta, bà ấy nhất định là đang luyến tiếc ta."
Khuôn mặt Tần Thanh từ trước đến nay luôn ôn hòa lạnh lùng chớp mắt, nói:
"Chắc chưa?"
Mặc dù chưa từng gặp Nương Từ Ngọc Tuyên lần nào, nhưng với hiểu biết của nàng ấy, điều này không có khả năng.
Từ Ngọc Tuyên cười nói:
"Nếu không thì sao, là Tiểu Trăn Trăn sao?"
Vẻ mặt Tần Thanh lập tức khôi phục vẻ trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng như ban đầu:
"Câm miệng."
Ánh mắt Từ Ngọc Tuyên hơi kiêu ngạo, rung đùi đắc ý:
"Sẽ không đâu".
Người hai mươi mấy tuổi, cũng ngây thơ như khi còn nhỏ.
Tần Thanh trầm mặc.
Sau một khắc, nàng ấy đột nhiên vung roi ngựa, thân ngựa trong nháy mắt vượt qua Từ Ngọc Tuyên một khoảng lớn.
Rất nhanh chỉ để lại cho Từ Ngọc Tuyên một bóng lưng mơ hồ.
Từ Ngọc Tuyên cũng bất chấp kiêu ngạo, vội vàng vung roi đuổi theo, cũng la lên:
"Tân Thanh! Chờ ta! Mau chờ ta".
Giờ này khắc này, Từ Ngọc Tuyên bỗng nhiên rất hối hận vì không chăm chỉ luyện cưỡi ngựa.
Lúc nhỏ không đuổi kịp nương đã đành, ai ngờ sau khi lớn lên không đuổi kịp vợ.
Toàn Văn Hoàn.
"Từ bá cũng ra ngoài du xuân ạ?”
Nàng rất ít gặp vị Từ bá bá này, từ vài lần trước so với hôm nay, Lục Yểu Tâm cảm thấy vị Từ bá này tiều tụy có chút nhanh.
Từ Quốc Công hòa ái cười, lắc đầu nói:
"Là Từ bá mẫu cháu muốn hoa ở ngoại ô, ta dẫn Minh Tắc ca ca và Nguyệt Gia đệ đệ cháu ra ngoài hái hoa."
Lục Yểu Tâm vừa nghe, vội thân thiết hỏi:
"Thân thể Từ bá mẫu có khá hơn không ạ?"
Từ Quốc Công thu lại chút ý cười trả lời:
"Tốt hơn nhiều rồi, gần đây có thể xuống giường rồi."
Lục Yểu Tâm:
"Vừa lúc chúng cháu chuẩn bị bắt mấy con cá tươi, Từ bá không ngại thì mang hai con về hâm canh cá cho Từ bá mẫu uống đi ạ."
Từ Minh Tắc lặng lẽ đi tới bên cạnh đệ đệ, nhỏ giọng nói:
"Đệ đệ, Cha chưa từng cười với chúng ta như vậy." Từ Nguyệt Gia liếc hắn một cái, không lên tiếng.
Từ Nguyệt Gia nhỏ tuổi thoạt nhìn so với bạn cùng lứa tuổi suy nhược hơn một chút, Từ Minh Tắc đã sớm suy nghĩ cẩn thận, Nương sở dĩ đối với đệ đệ chú ý hơn, là bởi vì đệ đệ bị bệnh.
Mặc dù có đệ đệ, nhưng Nương rất yêu thương hắn, việc hắn phải làm chính là làm nhi tử ngoan của Nương, và là huynh trưởng tốt của đệ đệ.
Trong tay Từ Nguyệt Gia cầm một bó hoa dại nhỏ, buộc ngay ngắn chỉnh tề.
Mà hoa trong tay Từ Minh Tắc, hỗn độn đến đủ loại.
Cuối cùng, Từ Quốc Công mang theo hai con cá tươi, dẫn hai đứa con trai rời đi.
Sau khi hồi phủ, Từ Quốc Công liên bảo nhà bếp lấy một con làm canh.
Mấy ngày gần đây Quốc công phu nhân cũng không có khẩu vị gì, phá lệ uống hai chén canh đậu hũ cá.
Cũng chỉ là canh đậu hũ cá bình thường, nguyên liệu nấu ăn trân quý gì cũng không thêm.
Quốc công phu nhân ngồi tựa vào giường, tò mò hỏi:
"Sao lại nhớ nấu canh đậu hũ cá?"
Từ Quốc Công buông bát không nói:
"Cá là khuê nữ Lục lão đệ tặng, là con bé với Nương cùng ra ngoài đạp thanh, chúng ta vừa vặn gặp phải."
Quốc công phu nhân nhớ lại, khuôn mặt tái nhợt nhuộm một nụ cười rất nhạt:
"Là tiểu cô nương kia sao."
Nhất định là rất xinh đẹp, nhu thuận.
Từ Quốc Công lúc này nắm chặt tay thê tử Bàn tay gầy guộc, nghẹn ngào nói:
"Nhất định sẽ tìm được."...
Từ sau lần gặp lại ở đạp thanh, Lục Yểu Tâm chỉ cần ra ngoài, trong mười lần thì có tám lần gặp Từ Minh Tắc.
Năm nàng mười hai tuổi, Từ Minh Tắc bỗng nhiên nói cho nàng biết, hắn muốn đi quân doanh.
Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hôm nay là tiệc mừng năm mới của con thứ cô cô Từ Minh Tắc, dượng hắn từng làm phó tướng dưới trướng ông ngoại Lục Yểu Tâm, quan hệ hai nhà không tệ.
Mà Lục Yểu Tâm hôm nay là cùng mợ tới.
Từ Minh Tắc đứng cách nàng một đoạn, cúi đầu nhìn chân nói:
"Ta, ta phải đi rồi."
Lục Yểu Tâm cũng dần trưởng thành, dịu dàng đoan trang nói:
"Vậy ta chúc Từ đại ca sau khi đến quân doanh, mọi chuyện đều thuận lợi."
Từ Minh Tắc ngước mắt lên, lại cúi xuống, do dự dự nhỏ giọng nói:
"Ba năm sau ca sẽ trở về một chuyến, muội có thể chờ ca được không?"
Càng đến cuối cùng, giọng nói càng nhỏ, Lục Yểu Tâm không nghe rõ:
"Cái gì cơ?"
Từ Minh Tắc mím môi, không biết nên dùng từ như thế nào.
Tâm tư này, từ ba năm trước, hắn đã dẫn nàng đến bên giường nương hắn.
Nhưng nàng vẫn còn nhỏ.
Không khí nhất thời đình trệ.
Không biết lúc nào Từ Nguyệt Gia chuẩn bị đi ngang qua đột nhiên lên tiếng:
"Huynh trưởng hỏi, ngươi có thể chờ huynh ấy vài năm không?”
Khuôn mặt Từ Minh Tắc trong nháy mắt đỏ bừng.
Quay đầu không tiếng động vừa thẹn vừa giận nói:
"Từ Nguyệt Gia!"
Lục Yểu tâm cũng không khá hơn chút nào, trên má hiện ra một mảnh ửng đỏ.
Theo bản năng xoay người bỏ chạy.
Mặc cho Từ Minh Tắc la hét như thế nào, cũng không quay đầu lại....
Yểu Tâm, Yểu Tâm, tỉnh lại rồi sao?
Lục thị mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh mắt thoáng nhìn Từ Quốc Công bỗng nhiên già đi mấy chục tuổi, hoảng hốt một lát, thì ra là đang nằm mơ.
Từ Quốc Công đỡ nàng ấy đứng dậy nói:
"Để nàng hôm qua cùng đệ muội uống rượu, nên đau đầu rồi."
Lục thị xoa xoa trán, phản bác:
"Chỉ một ly nước đá, nào nghiêm trọng như chàng nói."
Từ Quốc Công thở dài:
"Hay là để lang trung qua đây xem một chút."
Lục thị lại nói: Chàng bớt nói bên tai ta, đầu ta sẽ không đau nữa."
Từ Quốc Công trầm mặc.
Trước kia nàng ấy đều gọi y là "Quốc công gia”, nếu không thì là "Lang quân”, mấy năm gần đây không biết là bị ai ảnh hưởng, thái độ đối với y rất "kém".
Sau khi Lục thị ngồi vững vàng, lại tiếp tục nói:
"Ta vừa mới nằm mơ."
Từ Quốc Công tò mò:
"Mơ thấy cái gì?"
Lục thị nhìn về phía dung mạo già đi, đôi mắt vẫn như trong mộng, đột nhiên cười cười:
"Mơ thấy lúc nhỏ, Quốc công gia ở trước mặt ta khóc."
Sắc mặt Từ Quốc Công cứng do nói:
"Đã mấy chục năm rồi, sao phu nhân vẫn chưa quên."
Lục thị còn chưa kịp nói gì, bên ngoài Thanh Tuyết đột nhiên đến báo:
"Phu nhân, Nhị phu nhân bên kia có việc gấp muốn gặp phu nhân."
Lục thị bảo nàng ấy đi vào, sau đó hỏi:
"Nhị phu nhân bên kia làm sao vậy?"
Thanh Tuyết quỳ gối trả lời:
"Tam lang quân và Tam thiếu phu nhân giữ Trăn cô nương lại rồi bỏ chạy, Nhị phu nhân không biết nên làm thế nào cho phải.
Lục thị:
"Tuyên nhi và Thanh nha đầu không phải mới trở về chưa tới nửa tháng sao?"
Thanh Tuyết:
"Đào Chi nói, Nhị phu nhân sai người lục lọi nhà, chỉ tìm được một phong thư Tam lang quân cố ý lưu lại."
Từ Quốc Công nghe đến đó, thở dài nói:
"Đều nói đệ muội là kế mẫu của Tuyên nhi, ta nhìn giống như là thân sinh mới đúng."
Giống nhau ở chỗ cả hai đều không đáng tin cậy.
Từ Ngọc Tuyên năm hai mươi mấy tuổi thành thân, cưới người không phải là thế gia cô nương, cũng không phải là thiên kim nhà quan lại, mà là một nữ tử giang hồ.
Hơn nữa đối phương còn lớn hơn cậu hai tuổi.
Lục thị đã gặp qua đối phương hai lần, một lần là lúc bọn họ thành thân, lần thứ hai chính là nửa tháng trước, hai phu thê dẫn theo khuê nữ đang nhậm chức trở lại Thịnh Kinh.
Quốc công phủ cũng nghênh đón náo nhiệt mới mẻ đã lâu không thấy.
Kết quả náo nhiệt này còn chưa qua, hai phu thê lại chạy, lúc này còn bỏ lại khuê nữ.
Lục thị vừa nghĩ đến cháu gái ngoan ngoãn mềm mại, trong lòng tuyệt không buông xuống được.
Lúc này liền nói:
"Thanh Tuyết, giúp ta đem xiêm y tới, ta muốn đi xem một chút."
Mà giờ phút này ở Tây Nhị Viện.
Ôn Diệp nhéo nụ hoa trên đầu tiểu cô nương trong ngực nói:
"Nói, cha nương con đi đâu rồi?"
Cô bé ôm một cái kẹo hồ lô liếm, nghe vậy lắc đầu, ánh mắt vô tội:
"Tổ mẫu, con không biết."
Ôn Diệp lại không tin:
"Chút thủ đoạn nhỏ này của con, lừa đại tổ mẫu cũng được, nhưng không lừa được ta, ăn kẹo hồ lô của ta rồi thì phải nói."
Tiểu cô nương vẫn lắc đầu, nói:
"Tổ mẫu, có phải người không thích Trăn Trăn không?”
Sau khi nói xong, xung quanh hốc mắt liên đỏ lên một vòng.
Ôn Diệp im lặng.
Tuổi còn nhỏ đã học được cách giả khóc, Từ Ngọc Tuyên mấy năm nay đã dạy cô nhóc những gì.
Lúc này nàng mới quay đầu nói với lang quân nhà mình:
"Từ Nguyệt Gia chàng tới đây mà xem."
Từ Nguyệt Gia khép sách lại, đứng dậy, hơi cúi người xuống, ánh mắt hòa ái mềm mại nói:
"Nói cho tổ phụ, cha nương con đi đâu rồi?"
Tiểu cô nương hỏi một đằng trả lời một nẻo, cúi đầu nhìn thoáng qua nói:
"Tổ phụ, kẹo hồ lô này ăn ngon thật, Trăn Trăn trước kia cũng chưa từng ăn qua đồ ăn vặt ngon như vậy."
Từ Nguyệt Gia nghe vậy nhíu mày:
"Cha con ngày thường ngay cả kẹo hồ lô cũng không mua cho con?"
Ôn Diệp nghe đến đó, ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng, được, lại bị lệch một nhịp. Nàng ngẩng đầu hỏi Vân Chi:
"Đi xem, tẩu tẩu đã tới chưa?"
Tiểu cô nương không hiểu:
"Đại tổ mẫu muốn tới làm gì ạ?"
Ôn Diệp mỉm cười nói:
"Đúng vậy, nếu không ai sẽ dẫn con đi?"
Tiểu cô nương lộ ra biểu cảm "Quả nhiên như thế" nói:
"Chả trách trước khi cha rời đi nói ta chỉ cần chuyên chú lấy lòng đại tổ mẫu là tốt rồi."
Ôn Diệp trầm mặc.
Từ Nguyệt Gia đưa tay vuốt ve gáy của nàng, mặt mày lại cười nói:
"Đợi ngày mai lâm triều, ta sẽ giúp nàng hỏi nó ve huyện nào."
Mấy năm nay Từ Ngọc Tuyên tại nhiệm, lập không ít công lao, vốn nên sớm vào kinh làm quan, nhưng so với Thịnh Kinh, cậu càng thích đến địa phương nhỏ hơn.
Có một người dượng làm hoàng đế, chút tự do này, cậu vẫn phải có.
Ôn Diệp nghiến răng nghiến lợi:
"Ta muốn gửi cho nó hai thùng rau mùi phơi khô."
Rau mùi là món mà Từ Ngọc Tuyên ghét ăn nhất.
Tiểu cô nương trong miệng ngậm nửa viên kẹo hồ lô, gật đầu đồng ý.
Tuy rằng đồng ý giúp Cha giấu giếm hành tung, nhưng cũng không đồng nghĩa sẽ giúp cậu thoát khỏi việc bị tổ mẫu khiển trách.
Cùng lúc đó, Từ Ngọc Tuyên đã ra khỏi thành gân nửa ngày, đang cưỡi ngựa đón gió, đột nhiên hắt xì một cái.
Tần Thanh quay đầu nhìn cậu một cái.
Từ Ngọc Tuyên chủ động giải thích:
"Ha ha ha, nhất định là Nương đang nhắc tới ta, bà ấy nhất định là đang luyến tiếc ta."
Khuôn mặt Tần Thanh từ trước đến nay luôn ôn hòa lạnh lùng chớp mắt, nói:
"Chắc chưa?"
Mặc dù chưa từng gặp Nương Từ Ngọc Tuyên lần nào, nhưng với hiểu biết của nàng ấy, điều này không có khả năng.
Từ Ngọc Tuyên cười nói:
"Nếu không thì sao, là Tiểu Trăn Trăn sao?"
Vẻ mặt Tần Thanh lập tức khôi phục vẻ trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng như ban đầu:
"Câm miệng."
Ánh mắt Từ Ngọc Tuyên hơi kiêu ngạo, rung đùi đắc ý:
"Sẽ không đâu".
Người hai mươi mấy tuổi, cũng ngây thơ như khi còn nhỏ.
Tần Thanh trầm mặc.
Sau một khắc, nàng ấy đột nhiên vung roi ngựa, thân ngựa trong nháy mắt vượt qua Từ Ngọc Tuyên một khoảng lớn.
Rất nhanh chỉ để lại cho Từ Ngọc Tuyên một bóng lưng mơ hồ.
Từ Ngọc Tuyên cũng bất chấp kiêu ngạo, vội vàng vung roi đuổi theo, cũng la lên:
"Tân Thanh! Chờ ta! Mau chờ ta".
Giờ này khắc này, Từ Ngọc Tuyên bỗng nhiên rất hối hận vì không chăm chỉ luyện cưỡi ngựa.
Lúc nhỏ không đuổi kịp nương đã đành, ai ngờ sau khi lớn lên không đuổi kịp vợ.
Toàn Văn Hoàn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương