Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 51
Cậu nhóc như có cảm ứng duỗi tay ra sờ, không biết nghĩ đến chuyện gì, hai mắt lập tức sáng lấp lánh, ngón tay nhỏ xíu chỉ ra ngoài hô lên "mẫu thân”.
Lục thị thấy vậy thì biết không cần hỏi thêm, nàng ấy để tỳ nữ Bạch Mai ôm Từ Ngọc Tuyên về phòng ngủ trưa.
Sau đó mới dời ánh mắt về phía Từ Cảnh Dung vẫn một mực im lặng từ nãy đến giờ, nghiêm khắc nói: "Con có biết mình sai chỗ nào không?"
Từ Cảnh Dung vẫn nhớ rõ thái độ vừa rồi của Lục thị đối với mình cho nên rất tủi thân, lúc này tính khí trở nên bướng bỉnh, quay đầu lại hu nói: "Con không sail"
Lục thị thấy cậu vẫn không chịu nhận sai thì không tiếp tục nữa, chỉ nói: "Nếu cảm thấy mình không sai, vậy thì chép phạt thêm hai mươi lần nữa đi."
"Còn nữa, chờ phụ thân con trở lại, ta sẽ nói với hắn lỗi sai mà con phạm phải hôm nay, không sót một chữ."
Từ Cảnh Dung trừng lớn mắt, vừa tủi thân vừa không tình nguyện nói: "Nương! Người không thương con nữa rồi! Từ ngày Nhị thúc cưới thẩm thẩm mới, người cứ la rây con mãi! Nữ nhân ác độc đó đã cho người uống canh mê hồn gì rồi!"
Nói xong lập tức lao ra khỏi nhà chính, không cho những người có mặt ở đây bất cứ cơ hội chuẩn bị nào.
Chờ Lục thị lấy lại tinh thần, bên ngoài đã không còn bóng dáng Từ Cảnh Dung, nàng ấy giận đến mức bảo Tiển ma ma đi lấy roi mây của Quốc công gia.
Còn chờ Quốc công gia làm gì nữa, nàng ấy trực tiếp đánh là được.
Tiển ma ma vội vàng khuyên can: "Phu nhân, tiểu thế từ chỉ nhất thời xúc động!"
Lục thị tức giận: "Ngươi nhìn nó đi, đã tám tuổi rồi! Vẫn không hiểu chuyện như vậy! Không chỉ nhiều lần bất kính với trưởng bối, Quốc công phủ sinh dưỡng nó, có khi nào dạy nó nói những lời tệ hại đó không?!"
Tiển ma ma vội nói: "Trước kia tiểu thế tử cũng không như vậy, xin phu nhân hãy bớt giận."
Lục thị dân dần bình tĩnh lại, được một câu nói vô tâm của Tiển ma ma nhắc nhở, cũng nhận ra có chút không đúng.
Trong phòng chỉ còn nàng ấy cùng với hai mẹ con Tiển ma ma và Thanh Tuyết, Lục thị nhìn hai người rồi nói: "Ta nhớ sau khi hôn kỳ của Tử Đàn và Ôn thị được định xuống, Cảnh Dung và Cảnh Lâm đã đến Hầu phủ ở một đoạn thời gian."
Hầu phủ trong miệng Lục thị chính là Định An Hầu phủ, nhà mẹ đẻ của nàng ấy, nhà ngoại tổ của hai nhi tử.
Trong khoảng thời gian đó, Lục thị bận rộn tổ chức hôn sự, nhất thời không rảnh chăm lo hai đứa nhỏ, vừa vặn hai đứa nó nói nhớ ngoại tổ phụ với ngoại tổ mẫu, nàng ấy bèn đóng gói hai đứa nó về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày.
Lúc này Tiển ma ma cũng nghĩ tới, gật đầu nói: "Hình như là ở hơn mười ngày, cũng xấp xỉ nửa tháng."
Lục thị im lặng nửa ngày. Một lúc lâu sau, nàng ấy nói: "Đi gọi Nhị công tử lại đây."
Hai đứa nhi tử này của nàng vẫn luôn dính nhau như sam, không chừng có thể hỏi được chút gì đó từ chỗ Cảnh Lâm cũng nên.
Từ Cảnh Lâm đang ở trong phòng viết chữ to, tổng cộng phải viết hai mươi trang, viết không ngay ngắn mẫu thân sẽ không chịu, cậu nhóc viết cả buổi sáng còn chưa viết được một nửa, vội đến mức buổi trưa chưa ăn được mấy miếng đã bắt đầu viết tiếp.
Lúc Thanh Tuyết đến nơi thì thấy một tiểu nhân nhi đang ngồi sau thư án với dáng vẻ đoan chính, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó chấp bút viết chữ.
Lòng nàng ấy nhất thời mềm nhữũn, bước tới nói: "Nhị công tử, phu nhân gọi người đến chính viện một chuyến."
Từ Cảnh Lâm lập tức rụt đầu lại: "Ta đang ngoan ngoãn luyện chữ"
Thanh Tuyết nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu bé, nhất thời cảm thấy buồn cười: "Nhị công tử yên tâm, phu nhân chỉ muốn hỏi lúc trước người ở Hầu phủ có vui hay không."
Từ Cảnh Lâm khẽ chớp đôi mắt trong veo: "Thật sao?”
Thanh Tuyết cười nói: "Nô tỳ không gạt người."
Từ Cảnh Lâm ôm theo tâm trạng vừa thấp thỏm lại vừa chờ mong đến chính viện, trên đường đi, cậu nhóc vẫn luôn suy nghĩ, chẳng lẽ mẫu thân đau lòng rồi? Quyết định miễn hai mươi trang chữ to?
Lục thị vừa thấy tiểu nhi tử, lập tức kêu: "Cảnh Lâm, lại đây."
Tuy Lục thị phạt Từ Cảnh Lâm viết chữ to, nhưng ở trong lòng Từ Cảnh Lâm, Lục thị vẫn là người thân thiết nhất.
Lục thị thấy vậy thì biết không cần hỏi thêm, nàng ấy để tỳ nữ Bạch Mai ôm Từ Ngọc Tuyên về phòng ngủ trưa.
Sau đó mới dời ánh mắt về phía Từ Cảnh Dung vẫn một mực im lặng từ nãy đến giờ, nghiêm khắc nói: "Con có biết mình sai chỗ nào không?"
Từ Cảnh Dung vẫn nhớ rõ thái độ vừa rồi của Lục thị đối với mình cho nên rất tủi thân, lúc này tính khí trở nên bướng bỉnh, quay đầu lại hu nói: "Con không sail"
Lục thị thấy cậu vẫn không chịu nhận sai thì không tiếp tục nữa, chỉ nói: "Nếu cảm thấy mình không sai, vậy thì chép phạt thêm hai mươi lần nữa đi."
"Còn nữa, chờ phụ thân con trở lại, ta sẽ nói với hắn lỗi sai mà con phạm phải hôm nay, không sót một chữ."
Từ Cảnh Dung trừng lớn mắt, vừa tủi thân vừa không tình nguyện nói: "Nương! Người không thương con nữa rồi! Từ ngày Nhị thúc cưới thẩm thẩm mới, người cứ la rây con mãi! Nữ nhân ác độc đó đã cho người uống canh mê hồn gì rồi!"
Nói xong lập tức lao ra khỏi nhà chính, không cho những người có mặt ở đây bất cứ cơ hội chuẩn bị nào.
Chờ Lục thị lấy lại tinh thần, bên ngoài đã không còn bóng dáng Từ Cảnh Dung, nàng ấy giận đến mức bảo Tiển ma ma đi lấy roi mây của Quốc công gia.
Còn chờ Quốc công gia làm gì nữa, nàng ấy trực tiếp đánh là được.
Tiển ma ma vội vàng khuyên can: "Phu nhân, tiểu thế từ chỉ nhất thời xúc động!"
Lục thị tức giận: "Ngươi nhìn nó đi, đã tám tuổi rồi! Vẫn không hiểu chuyện như vậy! Không chỉ nhiều lần bất kính với trưởng bối, Quốc công phủ sinh dưỡng nó, có khi nào dạy nó nói những lời tệ hại đó không?!"
Tiển ma ma vội nói: "Trước kia tiểu thế tử cũng không như vậy, xin phu nhân hãy bớt giận."
Lục thị dân dần bình tĩnh lại, được một câu nói vô tâm của Tiển ma ma nhắc nhở, cũng nhận ra có chút không đúng.
Trong phòng chỉ còn nàng ấy cùng với hai mẹ con Tiển ma ma và Thanh Tuyết, Lục thị nhìn hai người rồi nói: "Ta nhớ sau khi hôn kỳ của Tử Đàn và Ôn thị được định xuống, Cảnh Dung và Cảnh Lâm đã đến Hầu phủ ở một đoạn thời gian."
Hầu phủ trong miệng Lục thị chính là Định An Hầu phủ, nhà mẹ đẻ của nàng ấy, nhà ngoại tổ của hai nhi tử.
Trong khoảng thời gian đó, Lục thị bận rộn tổ chức hôn sự, nhất thời không rảnh chăm lo hai đứa nhỏ, vừa vặn hai đứa nó nói nhớ ngoại tổ phụ với ngoại tổ mẫu, nàng ấy bèn đóng gói hai đứa nó về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày.
Lúc này Tiển ma ma cũng nghĩ tới, gật đầu nói: "Hình như là ở hơn mười ngày, cũng xấp xỉ nửa tháng."
Lục thị im lặng nửa ngày. Một lúc lâu sau, nàng ấy nói: "Đi gọi Nhị công tử lại đây."
Hai đứa nhi tử này của nàng vẫn luôn dính nhau như sam, không chừng có thể hỏi được chút gì đó từ chỗ Cảnh Lâm cũng nên.
Từ Cảnh Lâm đang ở trong phòng viết chữ to, tổng cộng phải viết hai mươi trang, viết không ngay ngắn mẫu thân sẽ không chịu, cậu nhóc viết cả buổi sáng còn chưa viết được một nửa, vội đến mức buổi trưa chưa ăn được mấy miếng đã bắt đầu viết tiếp.
Lúc Thanh Tuyết đến nơi thì thấy một tiểu nhân nhi đang ngồi sau thư án với dáng vẻ đoan chính, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó chấp bút viết chữ.
Lòng nàng ấy nhất thời mềm nhữũn, bước tới nói: "Nhị công tử, phu nhân gọi người đến chính viện một chuyến."
Từ Cảnh Lâm lập tức rụt đầu lại: "Ta đang ngoan ngoãn luyện chữ"
Thanh Tuyết nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu bé, nhất thời cảm thấy buồn cười: "Nhị công tử yên tâm, phu nhân chỉ muốn hỏi lúc trước người ở Hầu phủ có vui hay không."
Từ Cảnh Lâm khẽ chớp đôi mắt trong veo: "Thật sao?”
Thanh Tuyết cười nói: "Nô tỳ không gạt người."
Từ Cảnh Lâm ôm theo tâm trạng vừa thấp thỏm lại vừa chờ mong đến chính viện, trên đường đi, cậu nhóc vẫn luôn suy nghĩ, chẳng lẽ mẫu thân đau lòng rồi? Quyết định miễn hai mươi trang chữ to?
Lục thị vừa thấy tiểu nhi tử, lập tức kêu: "Cảnh Lâm, lại đây."
Tuy Lục thị phạt Từ Cảnh Lâm viết chữ to, nhưng ở trong lòng Từ Cảnh Lâm, Lục thị vẫn là người thân thiết nhất.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương