Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 70
Từ Cảnh Dung vẫn vùi đầu ăn cơm như cũ, giọng nói hàm hồ không rõ: "Con biết rồi."
Vẻ mặt của Lục thị lập tức trở nên nghiêm khắc, nói tiếp: "Sang năm con đã chín tuổi rồi, ta và phụ thân con đã thương lượng xong, đầu xuân sẽ đưa con đến thư viện Tùng Sơn."
Từ Cảnh Dung chợt khựng lại, không nói chuyện, gần như là ngầm đồng ý.
Lục thị thoáng vừa lòng.
Trước đây Quốc công phủ vẫn luôn mời Đại Nho đến dạy riêng cho Từ Cảnh Dung, cho nên Từ Cảnh Dung đã tám tuổi rồi vẫn chưa đến Thư viện.
Hiện tại Lục thị lại cảm thấy vẫn nên đưa người đến thư viện, để cậu ăn chút đau khổ, tôi luyện một phen.
Trừ Quốc Tử Giám ở Thịnh Kinh ra, thư viện Tùng Sơn chính là thư viện đứng đầu trong ba đại học viện nổi tiếng nhất ở Đại Tấn. Hứa gia ở Lan thành chính là đại tộc địa phương, trong tộc có huấn dòng đích không được vào triều làm quan, thư viện Tùng Sơn là do dòng đích của Hứa gia mở.
Lan thành cách Thịnh Kinh không gần cũng không xa, một ngày lộ trình, rất vừa vặn.
*
Tây viện.
Ôn Diệp vừa ngủ trưa dậy thì Đào Chi đến báo: "Phu nhân, nô tỳ vừa phát hiện hình như có người lén lút bên ngoài lối vào Tây viện."
Kết quả lúc nàng ấy ra ngoài điều tra thì đến cái bóng cũng không thấy.
"Ồ?" Ôn Diệp hơi duỗi người, nàng không tính đứng dậy vào lúc này, chuẩn bị ở trên giường thực hiện một bộ động tác yoga đơn giản trước.
Đào Chi thấy phu nhân nhà mình lại bắt đầu làm mấy động tác kỳ kỳ quái quái, không có dấu hiệu để nàng ấy hầu hạ thay y phục thì một mực đứng bên cạnh chờ hầu.
Còn nói: "Có cần nô tỳ gọi thêm mấy người tới hỗ trợ không? Lỡ như để tặc nhân nào đó chạy vào Tây viện của chúng ra thì không hay lắm đâu."
Ôn Diệp liếc nàng ấy một cái: "Quốc công phủ là chỗ nào chứ, tặc nhân nào lại dám chạy vào đây, ngươi quên lang quân làm nghề gì rồi à?"
Đào Chi gãi gãi đầu, hỏi: "Vậy phải làm sao, nô tỳ thực sự nhìn thấy một bóng người lén lút mà."
Ôn Diệp dang rộng vai ra, nói: "Vậy thì gọi mấy người tới hỗ trợ đi, xem xem là ai."
Sau khi nhận được sự cho phép của Ôn Diệp, Đào Chi lập tức xoa tay hầm hè: "Nô tỳ đi ngay đây."
Đào Chi không để Ôn Diệp phải chờ lâu, chưa tới một khắc, Ôn Diệp đã nghe thấy tiếng kinh hô của Đào Chỉ: "Tiểu Thế tử?!"
Sau đó, Vân Chi bước vào bẩm báo: "Phu nhân, tiểu Thế tử của Đông viện đến rồi."
Ôn Diệp kết thúc một động tác cuối cùng, hỏi: "Nó đến làm gì?"
Vân Chi lắc đầu đáp: "Tiểu Thế tử không nói, chỉ nói muốn gặp người."
Ôn Diệp xuống giường, nói: "Người đâu rồi?" Vân Chi đáp: "Đào Chi đã mời vào nhà rồi."
"Bên ngoài lạnh như vậy, cũng không tiện để tiểu Thế tử chờ ở ngoài sân."
Ôn Diệp quay người đi vào gian bên cạnh thay y phục, giây lát sau, Vân Chi đẩy cửa nội thất ra, Ôn Diệp bước ra ngoài.
Từ Cảnh Dung vừa nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau thì lập tức nhảy xuống ghế, chờ Ôn Diệp ngồi xuống rồi mới quy củ hành lễ vãn bối với nàng.
Cúi mày rũ mắt nói: "Cảnh Dung gặp qua Nhị thẩm thẩm."
Ôn Diệp có chút sửng sốt, mấy ngày không gặp, bị đoạt xá rồi hay sao mà ăn nói khép nép vậy cà?
"Ngồi đi." Ôn Diệp mở miệng nói: "Đến Tây viện có chuyện gì sao?"
Từ Cảnh Dung ngẩng đầu lên, trên mặt còn chút khó chịu, nói: "Chất tử đến xin lỗi Nhị thẩm thẩm."
Ôn Diệp nghĩ đến cái gì, khóe miệng khẽ cong lên, giả vờ cái gì cũng không hiểu: "Phải không? Con nói xem, muốn xin lỗi ta chuyện gì?"
Từ Cảnh Dung: "Lúc trước là ta hiểu lầm Nhị thẩm thẩm, cho rằng người sẽ đối xử không tốt với Tuyên đệ, ở trước mặt mẫu thân nói mấy câu mạo phạm Nhị thẩm thẩm."
Ôn Diệp nhận lấy chung trà Đào Chi đưa tới, cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó ngước mắt lên nhìn cậu rồi nói: "Ồ? Là mấy câu gì vậy? Nói ta nghe thử xem?"
Từ Cảnh Dung trừng lớn mắt, tựa như không đoán được Ôn Diệp sẽ ra bài không giống lẽ thường thế này.
Cậu cúi đầu xuống: "Không phải là lời hay ho gì, Nhị thẩm thẩm đừng nên nghe thì tốt hơn."
Ôn Diệp nhàn nhạt nói: "Không sao, con nói đi, ta không giận đâu."
Vẻ mặt của Lục thị lập tức trở nên nghiêm khắc, nói tiếp: "Sang năm con đã chín tuổi rồi, ta và phụ thân con đã thương lượng xong, đầu xuân sẽ đưa con đến thư viện Tùng Sơn."
Từ Cảnh Dung chợt khựng lại, không nói chuyện, gần như là ngầm đồng ý.
Lục thị thoáng vừa lòng.
Trước đây Quốc công phủ vẫn luôn mời Đại Nho đến dạy riêng cho Từ Cảnh Dung, cho nên Từ Cảnh Dung đã tám tuổi rồi vẫn chưa đến Thư viện.
Hiện tại Lục thị lại cảm thấy vẫn nên đưa người đến thư viện, để cậu ăn chút đau khổ, tôi luyện một phen.
Trừ Quốc Tử Giám ở Thịnh Kinh ra, thư viện Tùng Sơn chính là thư viện đứng đầu trong ba đại học viện nổi tiếng nhất ở Đại Tấn. Hứa gia ở Lan thành chính là đại tộc địa phương, trong tộc có huấn dòng đích không được vào triều làm quan, thư viện Tùng Sơn là do dòng đích của Hứa gia mở.
Lan thành cách Thịnh Kinh không gần cũng không xa, một ngày lộ trình, rất vừa vặn.
*
Tây viện.
Ôn Diệp vừa ngủ trưa dậy thì Đào Chi đến báo: "Phu nhân, nô tỳ vừa phát hiện hình như có người lén lút bên ngoài lối vào Tây viện."
Kết quả lúc nàng ấy ra ngoài điều tra thì đến cái bóng cũng không thấy.
"Ồ?" Ôn Diệp hơi duỗi người, nàng không tính đứng dậy vào lúc này, chuẩn bị ở trên giường thực hiện một bộ động tác yoga đơn giản trước.
Đào Chi thấy phu nhân nhà mình lại bắt đầu làm mấy động tác kỳ kỳ quái quái, không có dấu hiệu để nàng ấy hầu hạ thay y phục thì một mực đứng bên cạnh chờ hầu.
Còn nói: "Có cần nô tỳ gọi thêm mấy người tới hỗ trợ không? Lỡ như để tặc nhân nào đó chạy vào Tây viện của chúng ra thì không hay lắm đâu."
Ôn Diệp liếc nàng ấy một cái: "Quốc công phủ là chỗ nào chứ, tặc nhân nào lại dám chạy vào đây, ngươi quên lang quân làm nghề gì rồi à?"
Đào Chi gãi gãi đầu, hỏi: "Vậy phải làm sao, nô tỳ thực sự nhìn thấy một bóng người lén lút mà."
Ôn Diệp dang rộng vai ra, nói: "Vậy thì gọi mấy người tới hỗ trợ đi, xem xem là ai."
Sau khi nhận được sự cho phép của Ôn Diệp, Đào Chi lập tức xoa tay hầm hè: "Nô tỳ đi ngay đây."
Đào Chi không để Ôn Diệp phải chờ lâu, chưa tới một khắc, Ôn Diệp đã nghe thấy tiếng kinh hô của Đào Chỉ: "Tiểu Thế tử?!"
Sau đó, Vân Chi bước vào bẩm báo: "Phu nhân, tiểu Thế tử của Đông viện đến rồi."
Ôn Diệp kết thúc một động tác cuối cùng, hỏi: "Nó đến làm gì?"
Vân Chi lắc đầu đáp: "Tiểu Thế tử không nói, chỉ nói muốn gặp người."
Ôn Diệp xuống giường, nói: "Người đâu rồi?" Vân Chi đáp: "Đào Chi đã mời vào nhà rồi."
"Bên ngoài lạnh như vậy, cũng không tiện để tiểu Thế tử chờ ở ngoài sân."
Ôn Diệp quay người đi vào gian bên cạnh thay y phục, giây lát sau, Vân Chi đẩy cửa nội thất ra, Ôn Diệp bước ra ngoài.
Từ Cảnh Dung vừa nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau thì lập tức nhảy xuống ghế, chờ Ôn Diệp ngồi xuống rồi mới quy củ hành lễ vãn bối với nàng.
Cúi mày rũ mắt nói: "Cảnh Dung gặp qua Nhị thẩm thẩm."
Ôn Diệp có chút sửng sốt, mấy ngày không gặp, bị đoạt xá rồi hay sao mà ăn nói khép nép vậy cà?
"Ngồi đi." Ôn Diệp mở miệng nói: "Đến Tây viện có chuyện gì sao?"
Từ Cảnh Dung ngẩng đầu lên, trên mặt còn chút khó chịu, nói: "Chất tử đến xin lỗi Nhị thẩm thẩm."
Ôn Diệp nghĩ đến cái gì, khóe miệng khẽ cong lên, giả vờ cái gì cũng không hiểu: "Phải không? Con nói xem, muốn xin lỗi ta chuyện gì?"
Từ Cảnh Dung: "Lúc trước là ta hiểu lầm Nhị thẩm thẩm, cho rằng người sẽ đối xử không tốt với Tuyên đệ, ở trước mặt mẫu thân nói mấy câu mạo phạm Nhị thẩm thẩm."
Ôn Diệp nhận lấy chung trà Đào Chi đưa tới, cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó ngước mắt lên nhìn cậu rồi nói: "Ồ? Là mấy câu gì vậy? Nói ta nghe thử xem?"
Từ Cảnh Dung trừng lớn mắt, tựa như không đoán được Ôn Diệp sẽ ra bài không giống lẽ thường thế này.
Cậu cúi đầu xuống: "Không phải là lời hay ho gì, Nhị thẩm thẩm đừng nên nghe thì tốt hơn."
Ôn Diệp nhàn nhạt nói: "Không sao, con nói đi, ta không giận đâu."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương