Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 72



Đào Chỉ vội nói: "Phu nhân, bây giờ nô tỳ đi ngay đây, vừa vặn tối nay đến chính viện ăn tối nhân tiện đưa cho tiểu Thế tử luôn."

Ôn Diệp nghĩ một lát rồi đồng ý, dù sao canh giờ vẫn còn sớm, mà tiệm sách đó cách chỗ này cũng không xa.

Nàng bảo Vân Chi rút hai trăm lượng đưa cho Đào Chi.

Hiện tại Ôn Diệp căn bản không thiếu tiền, lúc làm thứ nữ, tiền tiêu vặt hàng tháng mà Ôn gia phát cho thứ nữ là mười lượng bạc, sau khi đến Quốc công phủ thì số tiền đó trực tiếp tăng gấp đôi, hai mươi lượng. Ở Quốc công phủ, Lục thị chưởng quản việc bếp núc, chỉ phí tiêu dùng của các viện vẫn luôn được chia đều. Mà ở Tây viện, ngoài định mức của Từ Nguyệt Gia ra thì các khoản khác đều tùy ý nàng sử dụng.

Gả đến đây đã hơn nửa tháng, ngoài bạc thưởng thưởng cho Hồng Hạnh lần trước, bạc áp đáy rương của Ôn Diệp vẫn còn nguyên.

Vì đã có danh sách thư tịch sẵn trước nên Đào Chi cả đi lẫn về chỉ mất một canh giờ, theo nàng ấy trở lại còn có hai gã sai vặt của tiệm sách phụ trách khiêng rương sách.

Hai trăm lượng mà Ôn Diệp đưa, Đào Chi tiêu hết không còn một cắc, vốn dĩ còn thừa mười mấy văn tiền, nhưng trên đường trở lại Quốc công phủ bỗng gặp người bán khoai nướng, nàng ấy thuận tay mua mấy củ.

Ôn Diệp vừa thấy còn có thu hoạch ngoài ý muốn thì cong cong khóe miệng, nói với Đào Chỉ: "Không uổng công ta thương ngươi."

Đào Chi hừ cười: "Lần nào phu nhân cũng nói vậy."

Ôn Diệp múc một muỗng khoai lang thơm ngọt nhét vào miệng, thỏa mãn cực kỳ.

Tâm trạng tốt do khoai lang nướng mang lại vẫn duy trì cho đến trước bữa tối.

Từ Nguyệt Gia trở lại Tây viện vào giờ dần, Ôn Diệp thấy hắn đến thì nói: "Lang quân chờ một lát, một lát nữa là xong rồi."

Tuy mười mấy quyển sách không tính là nhiều, nhưng chồng lại với nhau thì cũng không nhẹ, Ôn Diệp chia sách ra hai rương gỗ lớn, Vân Chi và Đào Chi mỗi người ôm một rương.

Từ Nguyệt Gia thoáng nhìn rương gỗ trên bàn rồi ngước mắt nhìn Ôn Diệp.

Ôn Diệp ngầm hiểu nói: "Là một chút lễ vật ta chuẩn bị cho tiểu Thế tử, lang quân đừng hỏi nữa"

Một câu nói chặn đứng tâm tư muốn hỏi của Từ Nguyệt Gia.

t

Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, canh giờ cũng xêm xêm rồi, Ôn Diệp nói: "Đi thôi, lang quân."

Từ Nguyệt Gia lại nói: "Ta có vài lời muốn nói với nàng."

Ôn Diệp thoáng khựng lại, quay sang nói với hai tỳ nữ: "Các ngươi ra ngoài trước đi."

Vân Chi và Đào Chi ôm rương gỗ phúc thân hành lễ xong thì bước ra khỏi nhà chính.

Bấy giờ Ôn Diệp mới hỏi: "Lang quân muốn nói gì?" "Ta mỗi ngày đi ngủ vào giờ hoi thức dậy vào giữa giờ dan, mỗi bữa ăn đều tuân thủ nghiêm ngặt không cay, không mặn, không vượt quá lượng cơm, việc học võ cũng chưa từng bỏ quên." Từ Nguyệt Gia nhìn nàng với vẻ chăm chú: "Nàng đã hiểu chưa?”

Ôn Diệp tỏ vẻ mình không hiểu, đang êm đẹp nói mấy cái này làm gì.

"Lang quân nói rõ ràng chút được không?" Ôn Diệp nhạy cảm phát hiện tâm trạng của Từ Nguyệt Gia lúc này không ổn lắm, mà nguyên nhân dẫn đến chuyện này hình như có liên quan đến nàng?

Từ Nguyệt Gia: "Ý của ta chính là, công thự Hình Bộ có thiện phòng, sau này nàng không cần phái người đưa canh đến Hình Bộ nữa."

Ôn Diệp thấy rất khó hiểu: "Lang quân là vì chuyện này mà giận ta ư?"

Từ Nguyệt Gia nhíu mày, nói ra tiếng: "Ta giận nàng hồi nào?"

Hắn chỉ không muốn loại chuyện khiến người ta hiểu lầm này phát sinh lần nữa.

Ôn Diệp nghĩ rồi nói: "Nhìn vẻ mặt của lang quân, có phải món canh đó khiến lang quân hiểu lầm rồi hay không?"

Từ Nguyệt Gia trâm mặc.

Ôn Diệp mím môi, nén cười nói: "Lang quân oan uổng ta rồi, đó chỉ là một bát canh thịt dê bình thường mà thôi, không có hàm ý đặc biệt nào cả. Mùa đông uống một bát canh dê làm ấm người mà thôi, không chỉ lang quân có phần, tẩu tẩu và Tuyên Nhi đều có phần."

Ôn Diệp thật sự không nói dối, nàng để sai vặt đi đưa canh cho Từ Nguyệt Gia không phải vì trào phúng gì gì đó, sức chịu đựng của Từ Nguyệt Gia rất tốt, đưa canh chỉ đơn thuần vì quan tâm thân thể của hắn mà thôi.
Chương trước Chương tiếp