Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 81
Nói xong còn ra vẻ lắc đầu như thật.
Ôn Diệp nhân cơ hội này nói thêm: "Còn có chỗ này nữa."
Từ Ngọc Tuyên tiếp tục học vẹt: "Chỗ này?"
Ôn Diệp: "Cuối cùng là chỗ này, tơ lụa giống nhau, tại sao giá mua vào lại bất đồng?"
Cái miệng nhỏ của Từ Ngọc Tuyên bi ba bi bô học theo: "Giá cả bất đồng?"
Lục thị bị dáng vẻ của cậu nhóc chọc cười.
Chờ đến khi nàng ấy nhớ ra mình vẫn chưa giải đáp thắc mắc cho Ôn Diệp thì thời gian đã qua một lúc rồi.
Lục thị không hề phát hiện cái gì, chỉ giảng giải cho Ôn Diệp mấy chỗ mà nàng không hiểu.
Lúc này Lục thị mới nhận ra, vị đệ muội này của nàng ấy không thông minh lắm trong phương diện quản gia này.
Sau khi giảng giải trang đầu tiên ba lần bốn lượt mới xong, Lục thị đã có thể dự đoán được chuyện giúp đỡ một tay là không có khả năng.
May mà vị đệ muội này đủ kiên nhẫn, một lần không hiểu thì nghe tiếp lần hai lần ba, nghe đến khi nào hiểu mới thôi.
Là một người chăm chỉ hiếu học.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau khi được Lục thị giảng giải nhiều phương diện, quyển sổ trong tay Ôn Diệp rốt cuộc cũng được xem hết.
Nhưng mà nhóm tỳ nữ bê tới tận bốn rương, quyển sổ này chẳng qua chỉ là một góc của núi băng.
Lục thị nhìn sổ sách chất đống thành núi bên cạnh mình, ngẫm nghĩ rồi nói: "Hay là thế này đi, muội trở về tự xem những sổ sách này trước, có chỗ nào không hiểu thì ghi chú lại, hôm nào đó ta sẽ tập trung lại giải thích cho muội, muội thấy thế nào?"
Căn cứ vào hiệu suất hôm nay, chỉ sợ sổ sách năm nay phải tính đến năm sau mới may ra.
"Có phải tẩu tẩu chê muội ngốc hay không?" Ôn Diệp nói thì nói vậy, nhưng động tác khép sách lại cực nhanh, ngay cả tàn ảnh cũng không thấy.
Lục thị nghẹn họng trước lời nói thẳng thắn của nàng, ngược lại không hề chú ý đến động tác trên tay nàng.
Nàng ấy chưa từng thấy nữ tử nhà ai nói chuyện thẳng thắn như Ôn Diệp, có một số chuyện không phải hai bên tự hiểu trong lòng là được rồi sao, hà cớ gì phải nói huych toẹt ra như thế?
Lục thị chậm rãi nói: "Vấn đề tập trung lại giải quyết càng tiết kiệm thời gian hơn, còn hơn một tháng nữa là cuối năm rồi, Quốc công phủ có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, thời gian tới ta sẽ rất bận."
Chỉ thiếu điều không nói thẳng ra là vấn đề của nàng nữa thôi.
Ôn Diệp là một người thấy chuyển biến tốt sẽ dừng lại, thấy mục đích đã đạt được bèn dịu giọng nói: "Vậy ta nghe theo tẩu tẩu, trở về sẽ xem."
Lục thị bất giác thở phào nhẹ nhõm, thấy đã sắp đến giờ ăn trưa liền nói: "Thời gian không còn sớm nữa, chi bằng ở lại cùng ăn một bữa đi."
Ôn Diệp nói: "Ta không làm phiền tẩu tẩu nữa, trở lại Tây viện cũng giống vậy, vừa vặn có thể xem sổ sách trong lúc ăn trưa, ở lại chỗ này sợ sẽ làm phiền tẩu tẩu."
Lục thị cũng không cưỡng cầu, chỉ nói: "Cũng không cần như vậy, đừng cưỡng ép bản thân quá."
Ôn Diệp ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Vậy đệ muội về trước đây." Nói xong lập tức đứng dậy, thuận thế đặt đứa nhỏ trong lòng sang một bên, chờ đến khi Từ Ngọc Tuyên phản ứng lại thì Ôn Diệp đã tụt xuống khỏi giường lò rồi.
Từ Ngọc Tuyên quay người lại thì không thấy nàng nữa, nhất thời dùng mắt tìm quanh, tìm được rồi thì lập tức vươn hai cánh tay ngắn ngủn về phía nàng.
Ngoài miệng còn kêu: "Mẫu thân, ôm -"
Lúc này Ôn Diệp có muốn giả vờ không thấy cũng không được.
Lục thị thấy vậy, trong lòng có chút chua xót, nhưng vẫn nói: "Được rồi, hôm nay muội đem Tuyên Nhi đến Tây viện đi, tới giờ ăn tối lại đưa về là được."
Hiện tại gân gũi chút cũng tốt, chờ đầu xuân sang năm Tuyên Nhi lớn hơn chút nữa, thời tiết cũng ấm áp hơn, lúc đó sẽ để thằng bé chuyển về Tây viện.
Lục thị đã nói rồi, Ôn Diệp cũng chỉ có thể đồng ý.
Chờ Kỷ ma ma mặc ấm cho Từ Ngọc Tuyên xong, hai cánh tay của cậu nhóc vẫn hướng về phía Ôn Diệp, há miệng đòi ôm.
Ôn Diệp nhân cơ hội này nói thêm: "Còn có chỗ này nữa."
Từ Ngọc Tuyên tiếp tục học vẹt: "Chỗ này?"
Ôn Diệp: "Cuối cùng là chỗ này, tơ lụa giống nhau, tại sao giá mua vào lại bất đồng?"
Cái miệng nhỏ của Từ Ngọc Tuyên bi ba bi bô học theo: "Giá cả bất đồng?"
Lục thị bị dáng vẻ của cậu nhóc chọc cười.
Chờ đến khi nàng ấy nhớ ra mình vẫn chưa giải đáp thắc mắc cho Ôn Diệp thì thời gian đã qua một lúc rồi.
Lục thị không hề phát hiện cái gì, chỉ giảng giải cho Ôn Diệp mấy chỗ mà nàng không hiểu.
Lúc này Lục thị mới nhận ra, vị đệ muội này của nàng ấy không thông minh lắm trong phương diện quản gia này.
Sau khi giảng giải trang đầu tiên ba lần bốn lượt mới xong, Lục thị đã có thể dự đoán được chuyện giúp đỡ một tay là không có khả năng.
May mà vị đệ muội này đủ kiên nhẫn, một lần không hiểu thì nghe tiếp lần hai lần ba, nghe đến khi nào hiểu mới thôi.
Là một người chăm chỉ hiếu học.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau khi được Lục thị giảng giải nhiều phương diện, quyển sổ trong tay Ôn Diệp rốt cuộc cũng được xem hết.
Nhưng mà nhóm tỳ nữ bê tới tận bốn rương, quyển sổ này chẳng qua chỉ là một góc của núi băng.
Lục thị nhìn sổ sách chất đống thành núi bên cạnh mình, ngẫm nghĩ rồi nói: "Hay là thế này đi, muội trở về tự xem những sổ sách này trước, có chỗ nào không hiểu thì ghi chú lại, hôm nào đó ta sẽ tập trung lại giải thích cho muội, muội thấy thế nào?"
Căn cứ vào hiệu suất hôm nay, chỉ sợ sổ sách năm nay phải tính đến năm sau mới may ra.
"Có phải tẩu tẩu chê muội ngốc hay không?" Ôn Diệp nói thì nói vậy, nhưng động tác khép sách lại cực nhanh, ngay cả tàn ảnh cũng không thấy.
Lục thị nghẹn họng trước lời nói thẳng thắn của nàng, ngược lại không hề chú ý đến động tác trên tay nàng.
Nàng ấy chưa từng thấy nữ tử nhà ai nói chuyện thẳng thắn như Ôn Diệp, có một số chuyện không phải hai bên tự hiểu trong lòng là được rồi sao, hà cớ gì phải nói huych toẹt ra như thế?
Lục thị chậm rãi nói: "Vấn đề tập trung lại giải quyết càng tiết kiệm thời gian hơn, còn hơn một tháng nữa là cuối năm rồi, Quốc công phủ có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, thời gian tới ta sẽ rất bận."
Chỉ thiếu điều không nói thẳng ra là vấn đề của nàng nữa thôi.
Ôn Diệp là một người thấy chuyển biến tốt sẽ dừng lại, thấy mục đích đã đạt được bèn dịu giọng nói: "Vậy ta nghe theo tẩu tẩu, trở về sẽ xem."
Lục thị bất giác thở phào nhẹ nhõm, thấy đã sắp đến giờ ăn trưa liền nói: "Thời gian không còn sớm nữa, chi bằng ở lại cùng ăn một bữa đi."
Ôn Diệp nói: "Ta không làm phiền tẩu tẩu nữa, trở lại Tây viện cũng giống vậy, vừa vặn có thể xem sổ sách trong lúc ăn trưa, ở lại chỗ này sợ sẽ làm phiền tẩu tẩu."
Lục thị cũng không cưỡng cầu, chỉ nói: "Cũng không cần như vậy, đừng cưỡng ép bản thân quá."
Ôn Diệp ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Vậy đệ muội về trước đây." Nói xong lập tức đứng dậy, thuận thế đặt đứa nhỏ trong lòng sang một bên, chờ đến khi Từ Ngọc Tuyên phản ứng lại thì Ôn Diệp đã tụt xuống khỏi giường lò rồi.
Từ Ngọc Tuyên quay người lại thì không thấy nàng nữa, nhất thời dùng mắt tìm quanh, tìm được rồi thì lập tức vươn hai cánh tay ngắn ngủn về phía nàng.
Ngoài miệng còn kêu: "Mẫu thân, ôm -"
Lúc này Ôn Diệp có muốn giả vờ không thấy cũng không được.
Lục thị thấy vậy, trong lòng có chút chua xót, nhưng vẫn nói: "Được rồi, hôm nay muội đem Tuyên Nhi đến Tây viện đi, tới giờ ăn tối lại đưa về là được."
Hiện tại gân gũi chút cũng tốt, chờ đầu xuân sang năm Tuyên Nhi lớn hơn chút nữa, thời tiết cũng ấm áp hơn, lúc đó sẽ để thằng bé chuyển về Tây viện.
Lục thị đã nói rồi, Ôn Diệp cũng chỉ có thể đồng ý.
Chờ Kỷ ma ma mặc ấm cho Từ Ngọc Tuyên xong, hai cánh tay của cậu nhóc vẫn hướng về phía Ôn Diệp, há miệng đòi ôm.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương