Mẹ Xấu Xí, Không Cần Tự Ti
Chương 12: Giống Mạch Ngôn như đúc.
Ngô Tiêm Ninh đầy mặt không thể chấp nhận nổi.
Mạch Ngôn mà cô nàng từng biết vô cùng ga lăng và phong độ, bây giờ giống như không còn như trước nữa?
Ngô Tiêm Ninh vô thức lắc đầu vì cái gì không rõ.
Chẳng lẽ cô thật sự không hiểu người đàn ông kia?
Mang theo nghi vấn đó, Ngô Tiêm Ninh không có gọi xe rời đi mà dọc theo lề đường, vừa đi vừa nghĩ. Nhưng nghĩ mãi vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.
Chẳng lẽ Mạch Ngôn thật sự đã không còn yêu cô nữa?
Trong lúc vô thức lắc đầu, Ngô Tiêm Ninh đã đi đến ngã ba đường. Con đường đem bước chân của cô ngăn lại. Trong một thoáng lướt qua, bỗng nhiên cô lại nhìn sang phía đối diện.
Lại nói, bên cạnh khách sạn mà Trình Lục Lục đang làm việc, ở giữa khách sạn và con đường có một khu vực nhỏ được khách sạn làm thành một công viên giải trí cho trẻ em chơi đùa. Trước đây nó luôn là sân chơi của Vũ Gia Minh, con trai của Phụng Mai. Thời điểm này nơi đó cũng có hai đứa bé đang chơi đùa cùng nhau. Chúng nó cùng đắp đất, xây lâu đài. Dưới sự cơ linh của Trình Tiểu Ngôn, lâu đài của hai đứa nhỏ tay chân ngắn ngủn vậy mà vẫn ra ngô ra khoai, sừng sững trên bãi cát theo thời gian.
Vốn chỉ là một cái lướt qua, lại đem ánh mắt của Ngô Tiêm Ninh định trụ.
"Đứa bé đó... Nhìn rất quen."
Ngô Tiêm Ninh khó hiểu thì thào nhìn một trong hai đứa nhỏ, trong lòng lại nghĩ không ra nó quen chỗ nào hay là ngại khoảng cách quá xa không thể thấy rõ, cô nàng vô thức đi lại gần.
Băng qua đường là đến được công viên nhỏ, Ngô Tiêm Ninh đứng bên lề công viên xem như thấy được rõ ràng hai đứa nhỏ đang chơi bên trong. Đứa nào cũng thuộc dạng tinh xảo, nhưng ánh mắt của Ngô Tiêm Ninh lại luôn tập trung trên người đứa có vẻ nhỏ hơn, lúc xây lâu đài thì vô cùng chuyên chú, biểu tình cũng thật quen thuộc.
Đúng, rất quen.
Nhưng cô nàng nghĩ không ra.
Đúng lúc đó bỗng nhiên điện thoại trong túi Ngô Tiêm Ninh vang lên.
Một khắc âm thanh đó phát ra, hai đứa bé đang chơi ở gần đó như nghe thấy mà đồng thời ngẩng mặt lên nhìn qua.
Bất thình lình chạm vào mắt nhau, Ngô Tiêm Ninh sững sờ ngay tại chỗ.
Ngô Tiêm Ninh đã nhận ra chưa? Không biết.
Chỉ biết ngay sau đó hai đứa trẻ đều đồng thời dời mắt đi, tiếp tục xây lâu đài của mình không để ý tới một người xa lạ nữa, mà Ngô Tiêm Nhi bị âm thanh kia quấy nhiễu, đầu óc lộn xộn đưa tay đi mò điện thoại, vẻ mặt thì kinh dị hoảng hốt.
"Alo..."
Người bên kia không nhận ra cảm xúc của cô nàng bất thường, điện thoại vừa thông liền nói: "Tiêm Ninh, em sẽ qua bên Mạch Ngôn chứ?"
Một câu như sát muối vào miệng vết thương, nếu là trước đó Ngô Tiêm Ninh có thể bị tức hộc máu. Cô vừa mới bị cự tuyệt ngoài cửa làm trò hề cho người ta xong.
Người bên kia vẫn còn nói: "Nếu vậy thì buổi tối hai người cùng nhau qua tìm anh luôn, chúng ta cùng nhau đi ăn hải sản."
"Được rồi, anh chỉ định nói vậy thôi, không làm phiền em đi gặp hắn nữa."
Ngô Phong quả là có hiệu xuất, nói xong thì cúp máy cái rụp.
Dù sao Ngô Tiêm Ninh bên này cũng không có tâm tình nói chuyện với hắn. Cô nàng cầm điện thoại, sắc mặt biến đổi không ngừng như đèn giao thông.
Ngô Phong không biết khoảnh khắc hắn nhắc đến Mạch Ngôn, một tia thấu rõ vừa lóe qua trong đầu Ngô Tiêm Ninh khi cùng Trình Tiểu Ngôn đối mắt liền trở nên rõ ràng như ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu. Đương nhiên nó cũng chấn cho Ngô Tiêm Ninh choáng váng, càng thêm hoang mang.
Làm sao có thể có một đứa bé trông lại giống Mạch Ngôn như vậy?
Chẳng lẽ nó là con của Mạch Ngôn???
Ngô Tiêm Ninh lắc đầu ngay lập tức.
Cô không tin.
Ý nghĩ của Ngô Tiêm Ninh ngay khoảnh khắc nhìn thấy Trình Lục Lục xuất hiện, đứa bé kia còn gọi cô là mẹ liền trực tiếp nứt ra, tan tành thành một đóng mảnh vỡ.
"Tiểu Ngôn, mau vào rửa tay rồi ăn cơm."
Có lẽ là vì không để ý, Trình Lục Lục không có nhìn thấy Ngô Tiêm Ninh ở bên này. Cô vừa nói với đứa nhỏ vừa giúp nó phủi đi một thân đầy cát.
"Dạ mẹ."
Đứa bé nãi thanh nãi khí đáp, không hề có vì đang chơi rất hào hứng bị cắt ngang mà mất hứng hay bướng bỉnh muốn chơi tiếp. Mà chính vì nó không đòi hỏi, cho nên Vũ Gia Minh ở bên cạnh cũng đành đi theo.
Ba người nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của Ngô Tiêm Ninh.
Chỉ để lại một lâu đài cát được bóng cây trên đầu phủ lên một tầng bóng ma, giống như cũng phủ vào lòng cô nàng.
Trình Lục Lục...
Để Ngô Tiêm Ninh nói, ấn tượng về Trình Lục Lục chẳng hề mãnh liệt bởi vì họ chẳng phải bạn bè, thời gian học cùng trường càng không hề tương tác với nhau. Nhưng bởi vì ngoại hình chăng, ấn tượng về Trình Lục Lục trong đầu Ngô Tiêm Ninh vậy mà có chút khắc sâu. Ngô Tiêm Ninh vừa thấy liền nhận ra cô sau khi đã qua bốn năm với bao nhiêu thay đổi.
Mạch Ngôn mà cô nàng từng biết vô cùng ga lăng và phong độ, bây giờ giống như không còn như trước nữa?
Ngô Tiêm Ninh vô thức lắc đầu vì cái gì không rõ.
Chẳng lẽ cô thật sự không hiểu người đàn ông kia?
Mang theo nghi vấn đó, Ngô Tiêm Ninh không có gọi xe rời đi mà dọc theo lề đường, vừa đi vừa nghĩ. Nhưng nghĩ mãi vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.
Chẳng lẽ Mạch Ngôn thật sự đã không còn yêu cô nữa?
Trong lúc vô thức lắc đầu, Ngô Tiêm Ninh đã đi đến ngã ba đường. Con đường đem bước chân của cô ngăn lại. Trong một thoáng lướt qua, bỗng nhiên cô lại nhìn sang phía đối diện.
Lại nói, bên cạnh khách sạn mà Trình Lục Lục đang làm việc, ở giữa khách sạn và con đường có một khu vực nhỏ được khách sạn làm thành một công viên giải trí cho trẻ em chơi đùa. Trước đây nó luôn là sân chơi của Vũ Gia Minh, con trai của Phụng Mai. Thời điểm này nơi đó cũng có hai đứa bé đang chơi đùa cùng nhau. Chúng nó cùng đắp đất, xây lâu đài. Dưới sự cơ linh của Trình Tiểu Ngôn, lâu đài của hai đứa nhỏ tay chân ngắn ngủn vậy mà vẫn ra ngô ra khoai, sừng sững trên bãi cát theo thời gian.
Vốn chỉ là một cái lướt qua, lại đem ánh mắt của Ngô Tiêm Ninh định trụ.
"Đứa bé đó... Nhìn rất quen."
Ngô Tiêm Ninh khó hiểu thì thào nhìn một trong hai đứa nhỏ, trong lòng lại nghĩ không ra nó quen chỗ nào hay là ngại khoảng cách quá xa không thể thấy rõ, cô nàng vô thức đi lại gần.
Băng qua đường là đến được công viên nhỏ, Ngô Tiêm Ninh đứng bên lề công viên xem như thấy được rõ ràng hai đứa nhỏ đang chơi bên trong. Đứa nào cũng thuộc dạng tinh xảo, nhưng ánh mắt của Ngô Tiêm Ninh lại luôn tập trung trên người đứa có vẻ nhỏ hơn, lúc xây lâu đài thì vô cùng chuyên chú, biểu tình cũng thật quen thuộc.
Đúng, rất quen.
Nhưng cô nàng nghĩ không ra.
Đúng lúc đó bỗng nhiên điện thoại trong túi Ngô Tiêm Ninh vang lên.
Một khắc âm thanh đó phát ra, hai đứa bé đang chơi ở gần đó như nghe thấy mà đồng thời ngẩng mặt lên nhìn qua.
Bất thình lình chạm vào mắt nhau, Ngô Tiêm Ninh sững sờ ngay tại chỗ.
Ngô Tiêm Ninh đã nhận ra chưa? Không biết.
Chỉ biết ngay sau đó hai đứa trẻ đều đồng thời dời mắt đi, tiếp tục xây lâu đài của mình không để ý tới một người xa lạ nữa, mà Ngô Tiêm Nhi bị âm thanh kia quấy nhiễu, đầu óc lộn xộn đưa tay đi mò điện thoại, vẻ mặt thì kinh dị hoảng hốt.
"Alo..."
Người bên kia không nhận ra cảm xúc của cô nàng bất thường, điện thoại vừa thông liền nói: "Tiêm Ninh, em sẽ qua bên Mạch Ngôn chứ?"
Một câu như sát muối vào miệng vết thương, nếu là trước đó Ngô Tiêm Ninh có thể bị tức hộc máu. Cô vừa mới bị cự tuyệt ngoài cửa làm trò hề cho người ta xong.
Người bên kia vẫn còn nói: "Nếu vậy thì buổi tối hai người cùng nhau qua tìm anh luôn, chúng ta cùng nhau đi ăn hải sản."
"Được rồi, anh chỉ định nói vậy thôi, không làm phiền em đi gặp hắn nữa."
Ngô Phong quả là có hiệu xuất, nói xong thì cúp máy cái rụp.
Dù sao Ngô Tiêm Ninh bên này cũng không có tâm tình nói chuyện với hắn. Cô nàng cầm điện thoại, sắc mặt biến đổi không ngừng như đèn giao thông.
Ngô Phong không biết khoảnh khắc hắn nhắc đến Mạch Ngôn, một tia thấu rõ vừa lóe qua trong đầu Ngô Tiêm Ninh khi cùng Trình Tiểu Ngôn đối mắt liền trở nên rõ ràng như ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu. Đương nhiên nó cũng chấn cho Ngô Tiêm Ninh choáng váng, càng thêm hoang mang.
Làm sao có thể có một đứa bé trông lại giống Mạch Ngôn như vậy?
Chẳng lẽ nó là con của Mạch Ngôn???
Ngô Tiêm Ninh lắc đầu ngay lập tức.
Cô không tin.
Ý nghĩ của Ngô Tiêm Ninh ngay khoảnh khắc nhìn thấy Trình Lục Lục xuất hiện, đứa bé kia còn gọi cô là mẹ liền trực tiếp nứt ra, tan tành thành một đóng mảnh vỡ.
"Tiểu Ngôn, mau vào rửa tay rồi ăn cơm."
Có lẽ là vì không để ý, Trình Lục Lục không có nhìn thấy Ngô Tiêm Ninh ở bên này. Cô vừa nói với đứa nhỏ vừa giúp nó phủi đi một thân đầy cát.
"Dạ mẹ."
Đứa bé nãi thanh nãi khí đáp, không hề có vì đang chơi rất hào hứng bị cắt ngang mà mất hứng hay bướng bỉnh muốn chơi tiếp. Mà chính vì nó không đòi hỏi, cho nên Vũ Gia Minh ở bên cạnh cũng đành đi theo.
Ba người nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của Ngô Tiêm Ninh.
Chỉ để lại một lâu đài cát được bóng cây trên đầu phủ lên một tầng bóng ma, giống như cũng phủ vào lòng cô nàng.
Trình Lục Lục...
Để Ngô Tiêm Ninh nói, ấn tượng về Trình Lục Lục chẳng hề mãnh liệt bởi vì họ chẳng phải bạn bè, thời gian học cùng trường càng không hề tương tác với nhau. Nhưng bởi vì ngoại hình chăng, ấn tượng về Trình Lục Lục trong đầu Ngô Tiêm Ninh vậy mà có chút khắc sâu. Ngô Tiêm Ninh vừa thấy liền nhận ra cô sau khi đã qua bốn năm với bao nhiêu thay đổi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương