Mẹ Xấu Xí, Không Cần Tự Ti
Chương 56: Phụ nữ thật đáng sợ
Lại nói Ngô Phong chỉ vừa mới trở về Giang thành, còn đang định đi tìm thằng bạn thân sắp kết hôn rồi vẫn còn chưa chịu nói cho mình biết tính sổ thì nhận được điện thoại của Ngô Tiêm Ninh.
Cô nàng vì cái gì không gọi cho người nhà, lại gọi cho hắn, Ngô Phong không biết.
Nhưng lúc Ngô Phong nhận điện thoại cũng không có nghĩ mọi chuyện lại như thế này.
Lại nói đến lúc đó, tình huống thật sự là quá mức hỗn loạn, bảo vệ khu thương mại liền tống cổ cả hai người Ngô Tiêm Ninh và Lục Thiến đến đồn cảnh sát vì tội gây rối loạn trật tự nơi công cộng còn không chịu nghe khuyên can chứ thật ra hai người không có gây ra thiệt hại gì cho khu thương mại hết. Có điều sau khi đến đây trước là Ngô Tiêm Ninh bỗng nhiên trở nên im lặng không chịu nói gì, sau là Lục Thiến bị đánh đến điên, chỉ mãi la hét đòi đánh Ngô Tiêm Ninh, cảnh sát không giải quyết được gì chỉ đành liên hệ người nhà đến xử lý.
Phải nói là lâu lắm rồi cảnh sát không tiếp được vụ đánh nhau giữa hai người phụ nữ nào như thế này. Bởi đơn giản họ đâu có rảnh.
Mỗi ngày có bao nhiêu vụ đánh ghen, nếu đều quản gì ai quản nổi.
Vì không thể câu thông được với Lục Thiến, họ chỉ đành đột phá từ chỗ Ngô Tiêm Ninh. Kết quả là đợi được Ngô Phong tới.
“Tiêm Ninh, đây là sao vậy?”
Ngô Phong choáng váng nhìn cô em họ trước giờ luôn yêu kiều bễ nghễ của mình bây giờ lại thành ra thế này. Quả thật trông thảm hại không chịu nổi, hắn cứ ngỡ mình bị hoa mắt không. Nhưng chưa đợi được câu trả lời của cô thì hắn đã nghe tiếng rống thê thảm của Lục Thiến: “Anh Phong! Ả điên rồi! Anh xem ả đánh em thành cái dạng gì này! Hu hu hu!”
Người trong sở cảnh sát thấy Lục Thiến tỉnh táo lại cũng mừng, nhưng rồi tiếp tục không chịu nổi vì tiếng khóc lóc của cô nàng mà đầy mặt bất đắc dĩ.
Ngô Phong lúc thấy Lục Thiến lại càng ngu người hơn. Cái quần què gì vậy trời.
Hắn bất lực đỡ trán.
Cảnh sát thấy hắn như vậy cũng thương hại cho hắn, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm: “Anh là người nhà của Ngô Tiêm Ninh?”
“Không…”
Ngô Phong mệt mỏi xua tay, sau đó nói: “Cả hai người tôi đều biết. Anh có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Cảnh sát thấy hắn nhận cả hai thì mừng, gật đầu đồng tình nói: “Là thế này. Hai người họ đánh nhau trong khu thương mại bên cạnh nên bị bảo vệ đưa đến đây. Bởi vì không phải án gì nghiêm trọng nên chúng tôi chỉ có cách gọi người nhà tới xử lý. Đôi bên muốn hòa giải thế nào thì tùy, miễn nộp tiền phạt là được.”
Ngô Phong vừa nghe đã hiểu cách giải quyết của họ vì đâu mà ra, nhưng lại càng bất lực hơn, cũng thấy mất mặt nữa.
Bên kia Lục Thiến vẫn còn đang vừa tố cáo vừa khóc hu hu. Bên này vẻ mặt của Ngô Tiêm Ninh từ lúc đến đồn cảnh sát đều là thờ ơ lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng rõ ràng trước đó Ngô Tiêm Ninh là người nổi điên trước.
Ngô Phong nhìn mà đau đầu. Hắn trước tiên trấn an Lục Thiến, để cô bình tĩnh, lại nhờ nữ cảnh sát xử lý vết thương cho cô rồi dẫn Ngô Tiêm Ninh qua một chỗ khác kín đáo nói chuyện.
“Tiêm Ninh, sao lại như vậy?”
Ngô Tiêm Ninh mà hắn biết làm sao lại ra thế này chứ?
Đến lúc này Ngô Tiêm Ninh mới có biểu tình khác, nhưng lời cô nói lại khiến Ngô Phong tối xầm mặt: “Anh họ, em không đồng ý. Em sẽ không để họ cưới nhau đâu.”
Thì ra sau tất cả, Ngô Tiêm Ninh không chỉ không nghĩ thông, nội tâm lại càng thêm ác liệt.
Rốt cuộc Ngô Tiêm Ninh nghĩ cái gì Ngô Phong không rõ, hắn chỉ thấy mệt mỏi.
Đến cuối cùng tất cả chỉ vì một người đàn ông.
Nhưng vì sao lại dính tới Lục Thiến nữa? Ngô Phong khó hiểu trước gạt chuyện Mạch Ngôn qua một bên mà hỏi Ngô Tiêm Ninh chuyện này trước.
Ngô Tiêm Ninh vừa nghe liền gằn mặt táo bạo nói: “Là do cô ta đáng đời!”
“Nếu không phải cô ta mơ ước người không nên mơ ước! Nếu không phải cô ta mơ ước Mạch Ngôn thì làm sao Trình Lục Lục kia có thể đạp trúng vận cứt chó như vậy mà bước vào nhà họ Mạch được chứ! Em hận! Anh Phong, em hận không đánh chết cô ta! Thứ vô tích sự, còn thích mơ mộng hảo huyền còn có mặt mũi nói ra!”
Ngô Tiêm Ninh cay nghiệt đay nghiến, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn như quỷ dạ xoa.
Ngô Phong nhìn mà ngây cả người.
Coi như hắn không biết Trình Lục Lục trong miệng cô là ai đi, nhưng thân làm anh họ, người đã nhìn Ngô Tiêm Ninh lớn lên, mặc dù bình thường thấy cô kiêu ngạo nhưng đối với hắn vẫn làm nũng đáng yêu, hắn không nghĩ tới sẽ có lúc nhìn thấy nội tâm ác liệt như ma quỷ của cô như vậy mà choáng váng.
Rốt cuộc là do hắn chưa đủ hiểu rõ Ngô Tiêm Ninh hay là vì sự ghen ghét đố kỵ trong lòng mỗi người phụ nữ đều lớn như thế?
Cuối cùng Ngô Tiêm Ninh vẫn là vì một người đàn ông mình cầu mà không được làm cho phát điên rồi.
Còn liên lụy đến người khác.
Sau khi nghe sơ qua, hắn chẳng thể đồng cảm nổi với những người phụ nữ này. Tự nhiên hắn đâm ra sợ hãi cái giống sinh vật chỉ có trái tim không có não này quá chừng.
Quá đáng sợ!
Thời điểm đó Mạch Ngôn không biết người bạn thân của mình đang muốn hoài nghi nhân sinh. Sau khi giải quyết xong công việc ở công ty hắn mới nhận được điện thoại của Ngô Phong hẹn hắn ra ngoài hội họp.
Ai biết gặp rồi lại phát hiện sắc mặt của Ngô Phong rất quái dị.
“Vẻ mặt này của cậu là sao vậy?”
Mạch Ngôn khó hiểu nhìn hắn. Nhưng bởi vì dạo này trong lòng luôn có việc vui nên hắn cũng không có bị cảm xúc của Ngô Phong ảnh hưởng tới. Lúc hỏi xong còn có thể cầm ly rượu lên uống một ngụm, còn có lòng nghĩ dạo này mãi chăm lo cho gia đình, một ngụm rượu đều thiếu, đó là chưa nói đến nhà riêng của mình còn không về, đúng là lâu rồi không ra ngoài thả lỏng một chút. Sau đó lại tự cười mình càng ngày càng sa dọa trong vũng lầy hôn nhân.
Ngô Phong tự nhiên thấy hắn cười như tên dở người thì biểu tình càng thêm phức tạp.
Nhận ra ánh mắt của Ngô Phong, Mạch Ngôn khụ một tiếng thu lại biểu tình, nhưng vẫn khó hiểu nhìn hắn hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì với cậu thế?”
Ngô Phong vuốt mặt một cái, sau đó cầm ly rượu lên nhấp một ngụm rồi mới thở ra một hơi chẳng màng gì nữa nói: “Cậu có biết hôm qua Tiêm Ninh vừa mới đánh nhau với người ta không?”
Mạch Ngôn đương nhiên không biết, ngược lại còn rất giật mình: “Đánh nhau? Có khả năng sao?”
Đúng, người như Ngô Tiêm Ninh lại đi đánh nhau với người khác, thật là khiến người ta không thể tin nổi như vậy đấy.
Ngô Phong nhìn biểu tình của hắn mà cười thê thảm: “Cậu cũng biết đó là chuyện vô cùng vô lý đi. Nhưng không chỉ em ấy đánh nhau với người ta, còn là chủ động ra tay đánh người giữa nơi công cộng. Bao nhiêu người vây xem, còn bị quay video, tung lên mạng làm trò cười cho thiên hạ.”
Nói đến đây biểu tình của Ngô Phong còn muốn mệt mỏi hơn. Vì phải xử lý mấy chuyện này mà bây giờ hắn mới rảnh đi gặp Mạch Ngôn. Hắn cảm thấy chuyện phiền lòng cả một năm gộp lại còn không bằng một ngày hôm nay.
Mạch Ngôn nghe xong thì chấn kinh thật.
Cô nàng vì cái gì không gọi cho người nhà, lại gọi cho hắn, Ngô Phong không biết.
Nhưng lúc Ngô Phong nhận điện thoại cũng không có nghĩ mọi chuyện lại như thế này.
Lại nói đến lúc đó, tình huống thật sự là quá mức hỗn loạn, bảo vệ khu thương mại liền tống cổ cả hai người Ngô Tiêm Ninh và Lục Thiến đến đồn cảnh sát vì tội gây rối loạn trật tự nơi công cộng còn không chịu nghe khuyên can chứ thật ra hai người không có gây ra thiệt hại gì cho khu thương mại hết. Có điều sau khi đến đây trước là Ngô Tiêm Ninh bỗng nhiên trở nên im lặng không chịu nói gì, sau là Lục Thiến bị đánh đến điên, chỉ mãi la hét đòi đánh Ngô Tiêm Ninh, cảnh sát không giải quyết được gì chỉ đành liên hệ người nhà đến xử lý.
Phải nói là lâu lắm rồi cảnh sát không tiếp được vụ đánh nhau giữa hai người phụ nữ nào như thế này. Bởi đơn giản họ đâu có rảnh.
Mỗi ngày có bao nhiêu vụ đánh ghen, nếu đều quản gì ai quản nổi.
Vì không thể câu thông được với Lục Thiến, họ chỉ đành đột phá từ chỗ Ngô Tiêm Ninh. Kết quả là đợi được Ngô Phong tới.
“Tiêm Ninh, đây là sao vậy?”
Ngô Phong choáng váng nhìn cô em họ trước giờ luôn yêu kiều bễ nghễ của mình bây giờ lại thành ra thế này. Quả thật trông thảm hại không chịu nổi, hắn cứ ngỡ mình bị hoa mắt không. Nhưng chưa đợi được câu trả lời của cô thì hắn đã nghe tiếng rống thê thảm của Lục Thiến: “Anh Phong! Ả điên rồi! Anh xem ả đánh em thành cái dạng gì này! Hu hu hu!”
Người trong sở cảnh sát thấy Lục Thiến tỉnh táo lại cũng mừng, nhưng rồi tiếp tục không chịu nổi vì tiếng khóc lóc của cô nàng mà đầy mặt bất đắc dĩ.
Ngô Phong lúc thấy Lục Thiến lại càng ngu người hơn. Cái quần què gì vậy trời.
Hắn bất lực đỡ trán.
Cảnh sát thấy hắn như vậy cũng thương hại cho hắn, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm: “Anh là người nhà của Ngô Tiêm Ninh?”
“Không…”
Ngô Phong mệt mỏi xua tay, sau đó nói: “Cả hai người tôi đều biết. Anh có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Cảnh sát thấy hắn nhận cả hai thì mừng, gật đầu đồng tình nói: “Là thế này. Hai người họ đánh nhau trong khu thương mại bên cạnh nên bị bảo vệ đưa đến đây. Bởi vì không phải án gì nghiêm trọng nên chúng tôi chỉ có cách gọi người nhà tới xử lý. Đôi bên muốn hòa giải thế nào thì tùy, miễn nộp tiền phạt là được.”
Ngô Phong vừa nghe đã hiểu cách giải quyết của họ vì đâu mà ra, nhưng lại càng bất lực hơn, cũng thấy mất mặt nữa.
Bên kia Lục Thiến vẫn còn đang vừa tố cáo vừa khóc hu hu. Bên này vẻ mặt của Ngô Tiêm Ninh từ lúc đến đồn cảnh sát đều là thờ ơ lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng rõ ràng trước đó Ngô Tiêm Ninh là người nổi điên trước.
Ngô Phong nhìn mà đau đầu. Hắn trước tiên trấn an Lục Thiến, để cô bình tĩnh, lại nhờ nữ cảnh sát xử lý vết thương cho cô rồi dẫn Ngô Tiêm Ninh qua một chỗ khác kín đáo nói chuyện.
“Tiêm Ninh, sao lại như vậy?”
Ngô Tiêm Ninh mà hắn biết làm sao lại ra thế này chứ?
Đến lúc này Ngô Tiêm Ninh mới có biểu tình khác, nhưng lời cô nói lại khiến Ngô Phong tối xầm mặt: “Anh họ, em không đồng ý. Em sẽ không để họ cưới nhau đâu.”
Thì ra sau tất cả, Ngô Tiêm Ninh không chỉ không nghĩ thông, nội tâm lại càng thêm ác liệt.
Rốt cuộc Ngô Tiêm Ninh nghĩ cái gì Ngô Phong không rõ, hắn chỉ thấy mệt mỏi.
Đến cuối cùng tất cả chỉ vì một người đàn ông.
Nhưng vì sao lại dính tới Lục Thiến nữa? Ngô Phong khó hiểu trước gạt chuyện Mạch Ngôn qua một bên mà hỏi Ngô Tiêm Ninh chuyện này trước.
Ngô Tiêm Ninh vừa nghe liền gằn mặt táo bạo nói: “Là do cô ta đáng đời!”
“Nếu không phải cô ta mơ ước người không nên mơ ước! Nếu không phải cô ta mơ ước Mạch Ngôn thì làm sao Trình Lục Lục kia có thể đạp trúng vận cứt chó như vậy mà bước vào nhà họ Mạch được chứ! Em hận! Anh Phong, em hận không đánh chết cô ta! Thứ vô tích sự, còn thích mơ mộng hảo huyền còn có mặt mũi nói ra!”
Ngô Tiêm Ninh cay nghiệt đay nghiến, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn như quỷ dạ xoa.
Ngô Phong nhìn mà ngây cả người.
Coi như hắn không biết Trình Lục Lục trong miệng cô là ai đi, nhưng thân làm anh họ, người đã nhìn Ngô Tiêm Ninh lớn lên, mặc dù bình thường thấy cô kiêu ngạo nhưng đối với hắn vẫn làm nũng đáng yêu, hắn không nghĩ tới sẽ có lúc nhìn thấy nội tâm ác liệt như ma quỷ của cô như vậy mà choáng váng.
Rốt cuộc là do hắn chưa đủ hiểu rõ Ngô Tiêm Ninh hay là vì sự ghen ghét đố kỵ trong lòng mỗi người phụ nữ đều lớn như thế?
Cuối cùng Ngô Tiêm Ninh vẫn là vì một người đàn ông mình cầu mà không được làm cho phát điên rồi.
Còn liên lụy đến người khác.
Sau khi nghe sơ qua, hắn chẳng thể đồng cảm nổi với những người phụ nữ này. Tự nhiên hắn đâm ra sợ hãi cái giống sinh vật chỉ có trái tim không có não này quá chừng.
Quá đáng sợ!
Thời điểm đó Mạch Ngôn không biết người bạn thân của mình đang muốn hoài nghi nhân sinh. Sau khi giải quyết xong công việc ở công ty hắn mới nhận được điện thoại của Ngô Phong hẹn hắn ra ngoài hội họp.
Ai biết gặp rồi lại phát hiện sắc mặt của Ngô Phong rất quái dị.
“Vẻ mặt này của cậu là sao vậy?”
Mạch Ngôn khó hiểu nhìn hắn. Nhưng bởi vì dạo này trong lòng luôn có việc vui nên hắn cũng không có bị cảm xúc của Ngô Phong ảnh hưởng tới. Lúc hỏi xong còn có thể cầm ly rượu lên uống một ngụm, còn có lòng nghĩ dạo này mãi chăm lo cho gia đình, một ngụm rượu đều thiếu, đó là chưa nói đến nhà riêng của mình còn không về, đúng là lâu rồi không ra ngoài thả lỏng một chút. Sau đó lại tự cười mình càng ngày càng sa dọa trong vũng lầy hôn nhân.
Ngô Phong tự nhiên thấy hắn cười như tên dở người thì biểu tình càng thêm phức tạp.
Nhận ra ánh mắt của Ngô Phong, Mạch Ngôn khụ một tiếng thu lại biểu tình, nhưng vẫn khó hiểu nhìn hắn hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì với cậu thế?”
Ngô Phong vuốt mặt một cái, sau đó cầm ly rượu lên nhấp một ngụm rồi mới thở ra một hơi chẳng màng gì nữa nói: “Cậu có biết hôm qua Tiêm Ninh vừa mới đánh nhau với người ta không?”
Mạch Ngôn đương nhiên không biết, ngược lại còn rất giật mình: “Đánh nhau? Có khả năng sao?”
Đúng, người như Ngô Tiêm Ninh lại đi đánh nhau với người khác, thật là khiến người ta không thể tin nổi như vậy đấy.
Ngô Phong nhìn biểu tình của hắn mà cười thê thảm: “Cậu cũng biết đó là chuyện vô cùng vô lý đi. Nhưng không chỉ em ấy đánh nhau với người ta, còn là chủ động ra tay đánh người giữa nơi công cộng. Bao nhiêu người vây xem, còn bị quay video, tung lên mạng làm trò cười cho thiên hạ.”
Nói đến đây biểu tình của Ngô Phong còn muốn mệt mỏi hơn. Vì phải xử lý mấy chuyện này mà bây giờ hắn mới rảnh đi gặp Mạch Ngôn. Hắn cảm thấy chuyện phiền lòng cả một năm gộp lại còn không bằng một ngày hôm nay.
Mạch Ngôn nghe xong thì chấn kinh thật.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương