Mẹ Xấu Xí, Không Cần Tự Ti
Chương 70: Phiên ngoại - Tuần trăng mật (2)
Lại cho cô thêm một chút thời gian để hòa hoãn lại, cũng như cho mình cơ hội đè xuống dục vọng đang sôi trào kia, Mạch Ngôn mới đẩy cô vào phòng tắm với một bộ quần áo mà hắn đã lựa chọn kỹ càng, giọng điệu đanh thép ra lệnh: “Thay đồ.”
Trình Lục Lục nào dám nói không, còn chỉ thiếu nhanh chóng đóng sập cửa phòng tắm lại mà trốn tránh nữa. Mặc cho cô chẳng nhận ra cái cửa này vốn không có khóa, còn làm bằng kính mờ bán trong suốt, cái kiểu có cũng như không đó, cô chẳng ngăn nổi người đàn ông lúc nào cũng tản ra hormone dục vọng đậm đặc như thủy ngân.
Cô cứ nghĩ… Trình Lục Lục mặt đỏ bừng bừng không dám nghĩ tiếp, cũng chẳng dám nhìn mình trong gương mà lung ta lung tung máy móc thay đồ. Lúc nhận ra trên tay mình là một cái đầm, cô cũng không giật mình lâu mà tiếp tục ngượng ngùng thay vào.
Có thể nói công sức dạy dỗ vợ của Mạch thiếu gia không uổng phí chút nào. Ít ra bây giờ Trình Lục Lục có thể không kháng cự mặc vào những bộ quần áo mà mỗi lần đều khiến cô ngượng ngùng không dám đi ra gặp người. Nhưng cô không có quyền lựa chọn, cái vali đồ kia đều là do một tay người đàn ông ấy sắp xếp, để cho cô động tay vô cô cũng không biết có kiếm được nổi một bộ đồ bình thường cô thường mặc không nữa.
Xem như mặc quen đi, Trình Lục Lục sau khi thay xong, cách một quãng thời gian dùng để thay đồ đủ cho cô bình tĩnh hơn, rụt rè đi ra cửa.
Mạch đại thiếu gia còn tưởng cô sẽ trốn trong đó thật lâu âm thầm huýt sáo vì công sức dạy dỗ bao lâu nay của mình đã có thành tựu.
Nói ra thì lúc ở nhà, tuy rằng không có mãnh liệt như hôm nay nhưng bình thường hắn cũng có thiếu mấy chiêu trò chọc ghẹo này đâu, Trình Lục Lục không phải người có nội tâm sâu nặng phút chốc liền quên mất mà cư xử theo thói quen thôi.
Trong khoảng thời gian cô thay đồ Mạch Ngôn ở bên ngoài cũng đổi một bộ đồ thoải mái, áo thun trẻ trung màu trắng đơn giản, trên cổ áo còn móc một chiếc kính râm màu xanh rêu đen kiểu dáng thời thượng cùng quần đùi, hoàn mỹ khoe ra đôi chân thon dài săn chắc tỷ lệ vàng của hắn. Nhìn lại Trình Lục Lục, tuy rằng không phải đồ đôi nhưng đầm màu thiên thanh với viền vải mềm mại nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân lại cũng năng động không kém.
Mạch đại thiếu gia vô cùng biết chọn đồ cho vợ, cái nào cũng làm nổi bật dáng vẻ thanh thuần tươi sáng của cô, rồi lại càng khiến cho người ta nhìn rõ cái sự cầm thú của hắn khi không ngừng bắt nạt cô mọi lúc mọi nơi.
Không để ý phản ứng rụt rè của cô, hắn bước lại gần chỉnh lại tóc cho cô, trước lạ sau quen dùng vài món đồ tô vẽ lên khuôn mặt nhỏ búng được ra sữa của cô*. Lúc tô son cho cô toàn dùng ngón tay bôi lên, bôi đủ còn cúi đầu hôn lên đó một cái, khiến môi mình cũng dính son rồi lại biến thái liếm môi một cách sắc tình. Nhìn mặt cô đỏ lựng lại không dám phản kháng chỉ biết hờn dỗi trừng mình, hắn huýt sáo một tiếng rồi dắt cô ra cửa: “Đi thôi!”
*Bởi vì anh nhà cảm thấy cô còn rất non và xanh á.
Đảo Hawaii thời điểm họ tới đang là mùa lễ hội, lễ diễu hành nhộn nhịp người xe với những vũ công xinh đẹp đang không ngừng nhảy những vũ điệu cuốn hút.
Với sự dẫn dắt của Mạch Ngôn, hai người xuyên qua đám đông, chụp hình với những vũ công áo váy lộng lẫy. Rất nhiều lần cứ ngỡ như sẽ bị tách ra, không phải vì bất cẩn thì cũng là bị những vũ công có ý muốn nhảy một điệu cùng người đàn ông sành sõi kia, thì bên eo cô luôn có một cánh tay rắn chắn đem cô kéo lại gần, khéo léo từ chối tất cả những nhiệt tình xung quanh.
Ban đầu Trình Lục Lục còn rất câu thúc, mặc dù cô rất háo hức với khung cảnh này nhưng chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy. Cô cảm thấy mình không dung nhập được. Dần dần sự lôi kéo của Mạch Ngôn khiến cô an tâm, bất giác đã quên đi xấu hổ, e thẹn lại thêm hưng phấn cùng hắn xuyên qua xuyên lại trong đám đông.
Đợi họ chơi một vòng đã lộn ra tới vành đai xanh bên cạnh bãi biển.
“Mệt không?”
Mạch Ngôn kéo tay đặt cô gái nhỏ có vẻ mềm nhũn ngồi xuống ghế đá tỉ mỉ hỏi.
“Họ quá nhiệt tình.”
Trình Lục Lục theo bản năng đáp. Trên môi còn vương nụ cười tự nhiên rất khó được.
Nói xong cô mới phản xạ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Thời điểm này mặt trời đã muốn xuống núi, thành phố chưa kịp lên đèn, bóng tối khiến thân hình cao lớn ngược sáng của hắn lù lù như một bóng ma nhưng cũng là một vị ma thần tuấn tú. Trong lòng cô nói thêm một câu, bởi vì anh.
Trong quá trình xuyên qua xuyên lại đó, đặc sản của Hawaii là những chiếc mũ được đan bằng lá dừa đã được ai đó tặng cho Trình Lục Lục, đang được cô đội trên đầu. Mũ lá dừa màu vàng như ánh nắng ở Hawaii, kết hợp với mái tóc uốn xoăn xỏa ra tự nhiên dài quá vai cũng có màu vàng kim cùng chiếc váy thiên thanh trên người cô, trông Trình Lục Lục cũng rất lộng lẫy nhưng chính cô lại chẳng biết.
Cô càng không biết ánh mắt cô nhìn Mạch Ngôn lúc này mang theo hương vị chua chua như thể đang nói, người này của cô mà sao họ cứ ngấp nghé mãi.
“…”
Cứ cho là hắn hơi bổ não đi, nhưng trước khi hắn kịp suy nghĩ rõ ràng hắn đã nắm lấy mũ của cô, ép cô ngẩng đầu sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi hơi vểnh kia.
Vành mũ rộng bị hắn bẻ cong nhất thời che đi cảnh tượng nóng bỏng này.
Nhưng lại không che được cử chỉ ám muội của họ.
Thành phố tràn ngập sự phóng túng này không chút bất ngờ vang lên một trận tiếng huýt sáo, còn có tiếng người cỗ vũ bằng những thứ tiếng khác nhau Trình Lục Lục nghe không hiểu. Cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng dễ sợ, theo bản năng tìm kiếm sự che chở từ người đàn ông đã đẩy cô vào tình cảnh xấu hổ này mà yếu ớt nắm lấy vạt áo, rướn người như muốn giấu mình vào ngực hắn trốn đi.
Thân hình người con gái phương đông nhỏ nhắn nhưng đường cong cũng mỹ lệ không kém bởi vì cử chỉ của họ mà vẽ ra trên ghế đá, dưới khung cảnh ám trầm dưới khoảnh khắc ngày đêm trao đổi lại càng khiến người ta suy nghĩ mơ màng.
Đợi Mạch Ngôn buông ra, Trình Lục Lục đã úp mặt vào bụng hắn trốn tránh. Hai nắm tay ở sau lưng lại không quên đấm cho hắn mấy cái không đau không ngứa lại chỉ khiến nụ cười đắc ý của người đàn ông càng sâu hơn.
“Đi thôi, đưa em đi ăn!”
Không đợi cô hòa hoãn lại, hắn nắm lấy tay cô kéo lên, chạy về phía bờ biển.
Dưới nụ cười mê người của hắn, Trình Lục Lục một tay lo giữ mũ sợ nó bay mất nhất thời ngẩn ngơ, cũng quên đi chuyện trước đó.
Người đàn ông một khi phóng túng liền mê người như vậy đấy.
Khi trong lòng đã có tình cảm, hiệu quả mà chúng ta đạt được sẽ càng lớn hơn bình thường rất nhiều lần.
Có lẽ là do tình cảm bốn năm trước những tưởng đã bị khóa vào một góc khuất hay tình cảm của bốn năm sau, sau khi trải qua bao phen biến cố bất ngờ, Trình Lục Lục chỉ biết, không biết từ bao giờ trái tim cô lại đập nhanh vì người đàn ông này lần nữa. Không phải cái loại sợ hãi kia, mà là rung động.
Cho dù là trong bóng tối, hắn trong mắt cô vẫn là ánh mặt trời chói lọi như vậy.
Bữa tối được Mạch Ngôn dặn dò nhà hàng đặt trên bãi biển, bên trên bãi cát trắng khi dùng chân trần đạp lên liền cảm nhận được sự mềm mại mát rượi của nó.
Trình Lục Lục nào dám nói không, còn chỉ thiếu nhanh chóng đóng sập cửa phòng tắm lại mà trốn tránh nữa. Mặc cho cô chẳng nhận ra cái cửa này vốn không có khóa, còn làm bằng kính mờ bán trong suốt, cái kiểu có cũng như không đó, cô chẳng ngăn nổi người đàn ông lúc nào cũng tản ra hormone dục vọng đậm đặc như thủy ngân.
Cô cứ nghĩ… Trình Lục Lục mặt đỏ bừng bừng không dám nghĩ tiếp, cũng chẳng dám nhìn mình trong gương mà lung ta lung tung máy móc thay đồ. Lúc nhận ra trên tay mình là một cái đầm, cô cũng không giật mình lâu mà tiếp tục ngượng ngùng thay vào.
Có thể nói công sức dạy dỗ vợ của Mạch thiếu gia không uổng phí chút nào. Ít ra bây giờ Trình Lục Lục có thể không kháng cự mặc vào những bộ quần áo mà mỗi lần đều khiến cô ngượng ngùng không dám đi ra gặp người. Nhưng cô không có quyền lựa chọn, cái vali đồ kia đều là do một tay người đàn ông ấy sắp xếp, để cho cô động tay vô cô cũng không biết có kiếm được nổi một bộ đồ bình thường cô thường mặc không nữa.
Xem như mặc quen đi, Trình Lục Lục sau khi thay xong, cách một quãng thời gian dùng để thay đồ đủ cho cô bình tĩnh hơn, rụt rè đi ra cửa.
Mạch đại thiếu gia còn tưởng cô sẽ trốn trong đó thật lâu âm thầm huýt sáo vì công sức dạy dỗ bao lâu nay của mình đã có thành tựu.
Nói ra thì lúc ở nhà, tuy rằng không có mãnh liệt như hôm nay nhưng bình thường hắn cũng có thiếu mấy chiêu trò chọc ghẹo này đâu, Trình Lục Lục không phải người có nội tâm sâu nặng phút chốc liền quên mất mà cư xử theo thói quen thôi.
Trong khoảng thời gian cô thay đồ Mạch Ngôn ở bên ngoài cũng đổi một bộ đồ thoải mái, áo thun trẻ trung màu trắng đơn giản, trên cổ áo còn móc một chiếc kính râm màu xanh rêu đen kiểu dáng thời thượng cùng quần đùi, hoàn mỹ khoe ra đôi chân thon dài săn chắc tỷ lệ vàng của hắn. Nhìn lại Trình Lục Lục, tuy rằng không phải đồ đôi nhưng đầm màu thiên thanh với viền vải mềm mại nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân lại cũng năng động không kém.
Mạch đại thiếu gia vô cùng biết chọn đồ cho vợ, cái nào cũng làm nổi bật dáng vẻ thanh thuần tươi sáng của cô, rồi lại càng khiến cho người ta nhìn rõ cái sự cầm thú của hắn khi không ngừng bắt nạt cô mọi lúc mọi nơi.
Không để ý phản ứng rụt rè của cô, hắn bước lại gần chỉnh lại tóc cho cô, trước lạ sau quen dùng vài món đồ tô vẽ lên khuôn mặt nhỏ búng được ra sữa của cô*. Lúc tô son cho cô toàn dùng ngón tay bôi lên, bôi đủ còn cúi đầu hôn lên đó một cái, khiến môi mình cũng dính son rồi lại biến thái liếm môi một cách sắc tình. Nhìn mặt cô đỏ lựng lại không dám phản kháng chỉ biết hờn dỗi trừng mình, hắn huýt sáo một tiếng rồi dắt cô ra cửa: “Đi thôi!”
*Bởi vì anh nhà cảm thấy cô còn rất non và xanh á.
Đảo Hawaii thời điểm họ tới đang là mùa lễ hội, lễ diễu hành nhộn nhịp người xe với những vũ công xinh đẹp đang không ngừng nhảy những vũ điệu cuốn hút.
Với sự dẫn dắt của Mạch Ngôn, hai người xuyên qua đám đông, chụp hình với những vũ công áo váy lộng lẫy. Rất nhiều lần cứ ngỡ như sẽ bị tách ra, không phải vì bất cẩn thì cũng là bị những vũ công có ý muốn nhảy một điệu cùng người đàn ông sành sõi kia, thì bên eo cô luôn có một cánh tay rắn chắn đem cô kéo lại gần, khéo léo từ chối tất cả những nhiệt tình xung quanh.
Ban đầu Trình Lục Lục còn rất câu thúc, mặc dù cô rất háo hức với khung cảnh này nhưng chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy. Cô cảm thấy mình không dung nhập được. Dần dần sự lôi kéo của Mạch Ngôn khiến cô an tâm, bất giác đã quên đi xấu hổ, e thẹn lại thêm hưng phấn cùng hắn xuyên qua xuyên lại trong đám đông.
Đợi họ chơi một vòng đã lộn ra tới vành đai xanh bên cạnh bãi biển.
“Mệt không?”
Mạch Ngôn kéo tay đặt cô gái nhỏ có vẻ mềm nhũn ngồi xuống ghế đá tỉ mỉ hỏi.
“Họ quá nhiệt tình.”
Trình Lục Lục theo bản năng đáp. Trên môi còn vương nụ cười tự nhiên rất khó được.
Nói xong cô mới phản xạ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Thời điểm này mặt trời đã muốn xuống núi, thành phố chưa kịp lên đèn, bóng tối khiến thân hình cao lớn ngược sáng của hắn lù lù như một bóng ma nhưng cũng là một vị ma thần tuấn tú. Trong lòng cô nói thêm một câu, bởi vì anh.
Trong quá trình xuyên qua xuyên lại đó, đặc sản của Hawaii là những chiếc mũ được đan bằng lá dừa đã được ai đó tặng cho Trình Lục Lục, đang được cô đội trên đầu. Mũ lá dừa màu vàng như ánh nắng ở Hawaii, kết hợp với mái tóc uốn xoăn xỏa ra tự nhiên dài quá vai cũng có màu vàng kim cùng chiếc váy thiên thanh trên người cô, trông Trình Lục Lục cũng rất lộng lẫy nhưng chính cô lại chẳng biết.
Cô càng không biết ánh mắt cô nhìn Mạch Ngôn lúc này mang theo hương vị chua chua như thể đang nói, người này của cô mà sao họ cứ ngấp nghé mãi.
“…”
Cứ cho là hắn hơi bổ não đi, nhưng trước khi hắn kịp suy nghĩ rõ ràng hắn đã nắm lấy mũ của cô, ép cô ngẩng đầu sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi hơi vểnh kia.
Vành mũ rộng bị hắn bẻ cong nhất thời che đi cảnh tượng nóng bỏng này.
Nhưng lại không che được cử chỉ ám muội của họ.
Thành phố tràn ngập sự phóng túng này không chút bất ngờ vang lên một trận tiếng huýt sáo, còn có tiếng người cỗ vũ bằng những thứ tiếng khác nhau Trình Lục Lục nghe không hiểu. Cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng dễ sợ, theo bản năng tìm kiếm sự che chở từ người đàn ông đã đẩy cô vào tình cảnh xấu hổ này mà yếu ớt nắm lấy vạt áo, rướn người như muốn giấu mình vào ngực hắn trốn đi.
Thân hình người con gái phương đông nhỏ nhắn nhưng đường cong cũng mỹ lệ không kém bởi vì cử chỉ của họ mà vẽ ra trên ghế đá, dưới khung cảnh ám trầm dưới khoảnh khắc ngày đêm trao đổi lại càng khiến người ta suy nghĩ mơ màng.
Đợi Mạch Ngôn buông ra, Trình Lục Lục đã úp mặt vào bụng hắn trốn tránh. Hai nắm tay ở sau lưng lại không quên đấm cho hắn mấy cái không đau không ngứa lại chỉ khiến nụ cười đắc ý của người đàn ông càng sâu hơn.
“Đi thôi, đưa em đi ăn!”
Không đợi cô hòa hoãn lại, hắn nắm lấy tay cô kéo lên, chạy về phía bờ biển.
Dưới nụ cười mê người của hắn, Trình Lục Lục một tay lo giữ mũ sợ nó bay mất nhất thời ngẩn ngơ, cũng quên đi chuyện trước đó.
Người đàn ông một khi phóng túng liền mê người như vậy đấy.
Khi trong lòng đã có tình cảm, hiệu quả mà chúng ta đạt được sẽ càng lớn hơn bình thường rất nhiều lần.
Có lẽ là do tình cảm bốn năm trước những tưởng đã bị khóa vào một góc khuất hay tình cảm của bốn năm sau, sau khi trải qua bao phen biến cố bất ngờ, Trình Lục Lục chỉ biết, không biết từ bao giờ trái tim cô lại đập nhanh vì người đàn ông này lần nữa. Không phải cái loại sợ hãi kia, mà là rung động.
Cho dù là trong bóng tối, hắn trong mắt cô vẫn là ánh mặt trời chói lọi như vậy.
Bữa tối được Mạch Ngôn dặn dò nhà hàng đặt trên bãi biển, bên trên bãi cát trắng khi dùng chân trần đạp lên liền cảm nhận được sự mềm mại mát rượi của nó.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương