Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên
Chương 18
Câu chuyện xưa kia...
Barkley lập tức phản ứng lại, lần đầu nghe được thanh âm miêu ô, có một đoạn ký ức mơ hồ xuất hiện trong đầu hắn --- đó là câu chuyện xưa mà nhóm miêu ô tộc trên thảo nguyên đều truyền miệng đời qua đời.
Câu chuyện xưa này nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng hình như lại phức tạp. Khi hắn còn nhỏ, hắn sẽ nằm ườn trong ngực mẹ, đánh ngáp kiên cường chống đỡ nghe xong.
Cho nên, hắn... đã sớm quên gần hết.
Cũng chỉ nhớ rõ... vài câu.
- -- Khi trên thảo nguyên xuất hiện động vật mới, trăng máu sẽ biến hóa.
Toàn bộ thảo nguyên đều sẽ thay đổi.
Động vật trong truyền thuyết miêu ô cực kỳ dễ nghe!
Barkley: Chột dạ.
Sư tử lớn rụt rụt đầu, nhưng vẫn khó có thể giảm bớt cảm giác tồn tại, chỉ có thể ho khan một tiếng: "Cái này, hình như ta có chút ấn tượng, cho nên sao?"
Báo đen cổ quái liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Barkley chần chờ, đây là ánh mắt gì? Hắn nói sai gì rồi?
Đôi mắt lục hiện lên vài phần bất đắc dĩ, Già Lâu nói: "Trở về đi. Bảo vệ tốt tiểu miêu nhãi con."
Đồng thời, anh khẽ lắc đầu: "Còn chưa tới lúc."
"Chờ ta..."
Nửa đoạn sau bị gió thổi vô tung.
Trăng máu chỉ xuất hiện trong một khắc, không có chân chính tiến đến, tiểu miêu nhãi con vẫn còn quá nhỏ. Trong lòng anh phức tạp, không biết có nên nói chân tướng cho cậu không.
Lại nói, nếu anh nói chân tướng, cũng sẽ không hoàn chỉnh. Anh cần đi xác minh thêm.
... Anh không hi vọng cậu sẽ bị thương vì điều này, không muốn cậu chịu bất kì tổn thương nào.
Bên môi phảng phất như còn một chút nhiệt độ, báo đen cưỡng bách chính mình dời tầm mắt, ném cái đuôi của mình, âm thầm ra quyết định.
Anh sẽ bảo vệ cậu thật tốt.
Barkley vò đầu.
Hắn không nhìn Già Lâu thuận mắt, nhưng không phủ định năng lực của anh. Hiện tại hắn cảm thấy, Già Lâu hẳn là biết gì đó, nên mới cẩn thận như vậy.
Tuy báo đen luôn độc lai độc vãng, nhưng đều là thành viên của miêu ô tộc. Phần lớn động vật trên thảo nguyên đều rất đơn thuần, bọn họ không có tâm cơ thầm trầm, chỉ biết vui sướng mỗi ngày.
Thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét. Cùng lắm là có vài lần ngạo kiều, hơi biệt nữu.
Động vật khác không biết nhiều lắm, nhưng thân là tộc trưởng miêu ô tộc, Barkley vẫn biết một ít việc. Nếu Già Lâu nói chưa tới thời điểm, vậy nhất định có nguyên nhân.
Nhưng tiểu miêu nhãi con hình như rất thích thân cận với báo đen, Barkley có chút khó chịu.
Sớm biết vậy, hắn đi bộ ở phụ cận nhiều hơn, nói không chừng có thể gặp tiểu miêu nhãi con sớm hơn báo đen...
Sư tử lớn vụng về, nhẹ tay nhẹ chân ngậm sau cổ mèo con, tận lực không quấy rầy giấc ngủ của cậu, chậm rì rì dẫn cậu về nhà.
Già Lâu nhìn theo bóng dáng bọn họ đi xa, biến mắt ở tầm nhìn.
Rồi sau đó, anh nhẹ nhàng xoay người, biến mất ở trong bóng đêm.
Anh muốn đi xác nhận một ít sự việc.
......
Buổi sáng ngày hôm sau, Thiệu Dĩ Ninh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát giác thái độ của các con vật khác với cậu, không giống như trước.
Nếu nói trước kia yêu thích mèo con là vì thương tiếc, như vậy, lúc này đây, hiển nhiên là do... lời đồn đãi kỳ quái?
Cậu vừa mở mắt ra, Ba Ân liền gấp không chờ nổi mà lao lên: "A Ninh A Ninh! Ta nghe nói hôm qua cậu giận dữ gầm lên ở trên thảo nguyên, dọa lui vài con ngao ô tộc, có thật không!"
Thiệu Dĩ Ninh:???
Gì? Mấy người đồn kiểu gì mà sai thế???
Cậu chớp chớp mắt, Mẫu Sư bên cạnh vui vẻ: "Ba Ân, không có khoa trương như con nói như vậy."
"Nhưng mà," nàng cực kỳ trìu mến, cùi đầu liếm liếm mèo con, cười tủm tỉm nói: "A Ninh giỏi quá, A Ninh đúng là một đại bảo bối!"
Đại, đại bảo bối?
Lời này khen đến mức cậu ngượng ngùng.
Mèo con lặng lẽ thẹn thùng, đầu nhỏ tròn vo không có gì khác thường, chỉ có lỗ tai là hồng thấu. Cậu lắc lắc đầu, vẫy vẫy lỗ tai, nhớ tới một việc khác, vội vàng hỏi: "Cái kia, a ba đâu? Nhóm sư tử thúc thúc bá bá đâu?"
Cậu còn có một bụng nghi vấn muốn hỏi.
Mẫu Sư lại nói: "Barkley quay lại biên cảnh rồi."
"Mỗi ngày đều không chịu làm chính sự, ngày hôm qua ngao ô tộc chạy tới cửa rồi mà cũng chưa phát hiện. Hừ, phạt hắn gần đây không được về nhà."
Cô dùng sức, thiếu chút nữa liếm mèo con đến lảo đảo, hơn nữa còn nỗ lực thúc giục cậu: "Nhãi con Ngoan, nhanh ăn cơm. Ăn nhiều một chút mới có thể cao lên!"
"Con xem Ba Ân... A?"
Nàng nhìn ấu tể nhà mình một cái, lại nhìn Thiệu Dĩ Ninh, hơi chút buồn bực mà lên tiếng: "Nhãi con ngoan, con ăn thiếu sao? Vì sao..."
Vì sao Ba Ân nhà mình lớn đến vậy, mà tiểu miêu nhãi con vẫn nhỏ như thế?
Cũng không phải là không lớn lên. Mà là có Ba Ân làm vật đối chiếu, khác biệt quá rõ ràng.
Rõ ràng một tháng trước, khác biệt giữa bọn họ còn chưa lớn đến vậy.
Nhớ tới trước kia cô cảm thấy tiểu miêu nhãi con là một ấu tể dị dạng, vật nhỏ cũng nói mình sẽ không lớn linh tinh, tình thương mẹ của Mẫu Sư bỗng bộc phát: "Nhãi con Ngoan, về sau mụ mụ đơn độc cho con ăn cơm được không?"
Thiệu Dĩ Ninh: Không không không, không phải việc này.
Cậu sẽ mãi không lớn --- dù sao còn có gen ở đó.
Tuy rằng, cậu cũng muốn trở nên cao to khỏe mạnh, tựa như báo đen vậy, rất lợi hại.
Nhớ tới báo đen, tròng mắt Thiệu Dĩ Ninh chuyển động, nhanh chóng tìm cái cớ: "Cái kia, mụ mụ, con đi tìm Già Lâu đại ca chơi! Trở về trễ một chút được không ạ?"
"Già Lâu?"
Không nghĩ tới, Mẫu Sư nghe cậu nói xong, lại ngăn cản cậu: "Hiện tại con không thể tìm Già Lâu được."
Thiệu Dĩ Ninh: A? Tại sao?
Thấy mèo con nghi hoặc trợn tròn mắt, đôi mắt xanh thẳm tròn xoe, Mẫu Sư chạm chạm vào chóp mũi phấn nộn của cậu, kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì hiện tại Già Lâu không ở trên thảo nguyên."
"Hắn... hẳn là đi rừng rậm."
Thiệu Dĩ Ninh lại mơ màng hồ đồ bị uy một đống sữa mẹ, bụng tròn trịa, có chút mệt rã rời. Cậu ngáp một cái, theo bản năng mà giãn thân thể ra, đạp đệm thịt mềm mại lên thảm cỏ, nỗ lực duỗi dài, suy nghĩ trong đầu nhỏ có chút loạn.
Nhắc tới rừng rậm, Mẫu Sư liền cái gì cũng không chịu nói, cho ấu tể ăn xong liền đi. Thiệu Dĩ Ninh trộm hỏi Ba Ân, Ba Ân nói, cậu ta cũng không biết.
Ba Ân cũng không quá tò mò, nó nói: "A ba a mụ nói, chờ trưởng thành sẽ nói cho chúng ta biết."
Trăng máu cũng tốt, rừng rậm cũng thế, tựa hồ chỉ là một sự kiện khi lớn lên sẽ biết, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tiểu sư tử đã bắt đầu lớn nhanh như gió, tứ chi dần trở nên thô tráng, một năm kế tiếp, bọn họ sẽ sinh trưởng với tốc độ chóng mặt, lại dùng một năm để nỗ lực học tập kỹ năng săn bắt, sau đó sư tử đực sẽ rời khỏi đàn, một mình cầu sinh, sư tử cái lưu lại. Nhưng ở chỗ này, nhóm sư tử đực hình như sẽ ở lại trong thời gian dài.
Ba Ân tựa hồ rất tin tưởng "lời đồn" tối hôm qua, nó hứng thú bừng bừng hỏi Thiệu Dĩ Ninh: "A Ninh, bọn họ đều nói thanh âm miêu ô của cậu cực kỳ dễ nghe, có thể..."
Thiệu Dĩ Ninh:...Không, không được nha. Sao một đám đều như vậy!
Cấm mèo lớn trêu đùa mèo con!
Cậu dùng lời lẽ nghiêm khắc mà cự tuyệt! Hơn nữa nhanh chóng chạy ra ngoài!
Nắm tuyết lạch bạch lạch bạch chạy đi, không bao lâu liền đi xa. Phụ cần đều là lãnh địa của sư tử, cách đó không xa là nhóm sư tử cái, Thiệu Dĩ Ninh cũng rất an tâm. Cậu ngồi xổm trong bụi cỏ, đầu tiên là rửa mặt sạch sẽ, sau đó liếm lông của mình.
Bây giờ cậu đã biết, bộ lông này của cậu khi chạy sẽ nhìn giống quả cầu tuyết.
Một thân lông tóc này ở trên thảo nguyên kì thực không tiện lợi lắm, quá dễ dàng bị bại lộ. Giống như lần trước gặp linh cẩu, cậu đã cố hết sức ẩn mình trong bụi cỏ, nhưng khứu giác của linh cẩu phi thường nhanh nhạy, cậu phải nhanh chóng rút lui... Nói ngắn lại, sinh tồn không phải là một điều đơn giản.
Còn tốt, cậu gặp Già Lâu, còn gặp nhóm sư tử a ba a mụ.
Ánh nắng mặt trời ấm áp trút xuống, động vật họ mèo đều rất thích phơi nắng. Thiệu Dĩ Ninh quyết định học cách liếm lông, sau đó cũng ra phơi nắng.
Vì thế, cậu cúi đầu vươn đầu lưỡi.
Lưỡi nhỏ phấn nộn duỗi dài, nỗ lực liếm mảnh lông ướt át trên ngực, trên đầu lưỡi có gai nhọn làm công cụ chải đầu thiên nhiên, liếm từ gốc rễ đến trên cùng --- liếm, liếm... Không đúng, sao không liếm được?
Lông tóc xõa tung rất dài, hướng về phía trước, lại hướng về phía trước, sau đó bởi vì lông quá dài, đầu lưỡi có cố đến cỡ nào cũng không chải được đến tận cùng. Cậu không cẩn thận ---
"Ai nha!"
Trọng tâm của Thiệu Dĩ Ninh không vững, đột nhiên ngửa ra sau, ùng ục lăn lộn ngược ra sau.
... Thật, thật vứt mặt mũi của mèo.
*Có khi Thiệu Dĩ Ninh xuyên thành mèo ba tư ấy nhỉ:3
Cậu cuống quít bò dậy nhìn xung quanh, cũng may, lúc này không có động vật nào gần đây. Gần cậu nhất là một con linh dương đốm đang nghiêm túc ngặm bụi cỏ, không để ý đến cậu.
Thiệu Dĩ Ninh an tâm, định thử lại lần nữa. Nhưng mà, lúc cậu cúi đầu lần nữa, nghiêm túc quan sát duỗi cổ như thế nào để liếm được hết, thì trong bụi cỏ bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười cổ quái.
"... Phụt!"
"Ai? Ai ở nơi đó!"
Thiệu Dĩ Ninh lập tức cảnh giác, đuôi cậu đột nhiên đập lên mặt đất, bày ra thái độ nghiêm túc đúng đắn nhất, đồng tử trợn tròn, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm nơi phát ra âm thanh, nỗ lực gầm nhẹ: "Mau ra đây!"
Sau bụi cỏ, lông tóc màu xám bạc mơ hồ hiện ra, ngay sau đó, thân ảnh quen thuộc nhảy ra, chân sói đạp trên mặt đất, ấn một dấu hoa mai trên đất.
"Là ta."
Đa Luân thanh giọng, giơ cằm lên: "Không nhớ ta?"
"Tiểu ngu ngốc, liếm lông còn không được. Ha ha ha ha!"
Thiệu Dĩ Ninh tức điên, bại tướng dưới chân cậu mà còn dám cười nhạo cậu?
Cậu không thèm để ý đến hắn, trực tiếp xông về phía trước, chân trái giơ về phía trước, nhanh chóng hung hăng cào một phát ---
Đối mặt với miêu quyền đi! Sói lớn hư!
"Ai da!!!"
Đa Luân ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, tiểu miêu nhãi con vậy mà trực tiếp đánh hắn!
Hơn nữa, hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, tiểu miêu nhãi con vậy mà đánh trúng hắn!
Một quyền này ra tay rất nhanh chóng, quả thực là kỹ năng cấp tông sư --- hừ hừ, tiểu miêu nhãi con tuy rằng nhỏ, nhưng cũng là động vật họ mèo, nhất định sẽ có bản năng săn bắt. Cho dù là một con mèo con, cũng không phải là người sói lớn hư có thể khi dễ.
Phải biết rằng, cậu chính là sư phụ trong truyền thuyết của lão hổ, là tuyển thủ đi săn ưu tú nhất!
*Hổng hiểu khúc này, đây là trong bộ phim nào hả:0?
Con nên, Thiệu Dĩ Ninh nhanh chóng cào một phát tàn nhẫn, đánh trúng Đa Luân. Sau đó Đa Luân nhảy dựng lên, đau đến nhe răng trợn mắt, theo bản năng liếm liếm cái mũi của mình.
Có một chút mùi máu tươi, đại khái là đã bị trầy da.
Thảm thảm, có phải hắn bị hủy dung rồi không?
Thấy Đa Luân ăn mệt, mèo con kiêu ngạo nâng cái đầu nhỏ tròn vo lên, uy phong run run chòm râu nhỏ, lộ ra răng nanh trắng tuyết: "Cậu còn dám chê cười tôi à?"
Cậu tự cho là rất có uy hiếp, nãi thanh nãi khí buông lời tàn nhẫn: "Còn, còn tới một lần nữa, tôi sẽ đánh cậu!"
Đa Luân: Không biết vì sao, tim bỗng dưng đập nhanh.
... Đột, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng rất đáng yêu?
Barkley lập tức phản ứng lại, lần đầu nghe được thanh âm miêu ô, có một đoạn ký ức mơ hồ xuất hiện trong đầu hắn --- đó là câu chuyện xưa mà nhóm miêu ô tộc trên thảo nguyên đều truyền miệng đời qua đời.
Câu chuyện xưa này nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng hình như lại phức tạp. Khi hắn còn nhỏ, hắn sẽ nằm ườn trong ngực mẹ, đánh ngáp kiên cường chống đỡ nghe xong.
Cho nên, hắn... đã sớm quên gần hết.
Cũng chỉ nhớ rõ... vài câu.
- -- Khi trên thảo nguyên xuất hiện động vật mới, trăng máu sẽ biến hóa.
Toàn bộ thảo nguyên đều sẽ thay đổi.
Động vật trong truyền thuyết miêu ô cực kỳ dễ nghe!
Barkley: Chột dạ.
Sư tử lớn rụt rụt đầu, nhưng vẫn khó có thể giảm bớt cảm giác tồn tại, chỉ có thể ho khan một tiếng: "Cái này, hình như ta có chút ấn tượng, cho nên sao?"
Báo đen cổ quái liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Barkley chần chờ, đây là ánh mắt gì? Hắn nói sai gì rồi?
Đôi mắt lục hiện lên vài phần bất đắc dĩ, Già Lâu nói: "Trở về đi. Bảo vệ tốt tiểu miêu nhãi con."
Đồng thời, anh khẽ lắc đầu: "Còn chưa tới lúc."
"Chờ ta..."
Nửa đoạn sau bị gió thổi vô tung.
Trăng máu chỉ xuất hiện trong một khắc, không có chân chính tiến đến, tiểu miêu nhãi con vẫn còn quá nhỏ. Trong lòng anh phức tạp, không biết có nên nói chân tướng cho cậu không.
Lại nói, nếu anh nói chân tướng, cũng sẽ không hoàn chỉnh. Anh cần đi xác minh thêm.
... Anh không hi vọng cậu sẽ bị thương vì điều này, không muốn cậu chịu bất kì tổn thương nào.
Bên môi phảng phất như còn một chút nhiệt độ, báo đen cưỡng bách chính mình dời tầm mắt, ném cái đuôi của mình, âm thầm ra quyết định.
Anh sẽ bảo vệ cậu thật tốt.
Barkley vò đầu.
Hắn không nhìn Già Lâu thuận mắt, nhưng không phủ định năng lực của anh. Hiện tại hắn cảm thấy, Già Lâu hẳn là biết gì đó, nên mới cẩn thận như vậy.
Tuy báo đen luôn độc lai độc vãng, nhưng đều là thành viên của miêu ô tộc. Phần lớn động vật trên thảo nguyên đều rất đơn thuần, bọn họ không có tâm cơ thầm trầm, chỉ biết vui sướng mỗi ngày.
Thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét. Cùng lắm là có vài lần ngạo kiều, hơi biệt nữu.
Động vật khác không biết nhiều lắm, nhưng thân là tộc trưởng miêu ô tộc, Barkley vẫn biết một ít việc. Nếu Già Lâu nói chưa tới thời điểm, vậy nhất định có nguyên nhân.
Nhưng tiểu miêu nhãi con hình như rất thích thân cận với báo đen, Barkley có chút khó chịu.
Sớm biết vậy, hắn đi bộ ở phụ cận nhiều hơn, nói không chừng có thể gặp tiểu miêu nhãi con sớm hơn báo đen...
Sư tử lớn vụng về, nhẹ tay nhẹ chân ngậm sau cổ mèo con, tận lực không quấy rầy giấc ngủ của cậu, chậm rì rì dẫn cậu về nhà.
Già Lâu nhìn theo bóng dáng bọn họ đi xa, biến mắt ở tầm nhìn.
Rồi sau đó, anh nhẹ nhàng xoay người, biến mất ở trong bóng đêm.
Anh muốn đi xác nhận một ít sự việc.
......
Buổi sáng ngày hôm sau, Thiệu Dĩ Ninh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát giác thái độ của các con vật khác với cậu, không giống như trước.
Nếu nói trước kia yêu thích mèo con là vì thương tiếc, như vậy, lúc này đây, hiển nhiên là do... lời đồn đãi kỳ quái?
Cậu vừa mở mắt ra, Ba Ân liền gấp không chờ nổi mà lao lên: "A Ninh A Ninh! Ta nghe nói hôm qua cậu giận dữ gầm lên ở trên thảo nguyên, dọa lui vài con ngao ô tộc, có thật không!"
Thiệu Dĩ Ninh:???
Gì? Mấy người đồn kiểu gì mà sai thế???
Cậu chớp chớp mắt, Mẫu Sư bên cạnh vui vẻ: "Ba Ân, không có khoa trương như con nói như vậy."
"Nhưng mà," nàng cực kỳ trìu mến, cùi đầu liếm liếm mèo con, cười tủm tỉm nói: "A Ninh giỏi quá, A Ninh đúng là một đại bảo bối!"
Đại, đại bảo bối?
Lời này khen đến mức cậu ngượng ngùng.
Mèo con lặng lẽ thẹn thùng, đầu nhỏ tròn vo không có gì khác thường, chỉ có lỗ tai là hồng thấu. Cậu lắc lắc đầu, vẫy vẫy lỗ tai, nhớ tới một việc khác, vội vàng hỏi: "Cái kia, a ba đâu? Nhóm sư tử thúc thúc bá bá đâu?"
Cậu còn có một bụng nghi vấn muốn hỏi.
Mẫu Sư lại nói: "Barkley quay lại biên cảnh rồi."
"Mỗi ngày đều không chịu làm chính sự, ngày hôm qua ngao ô tộc chạy tới cửa rồi mà cũng chưa phát hiện. Hừ, phạt hắn gần đây không được về nhà."
Cô dùng sức, thiếu chút nữa liếm mèo con đến lảo đảo, hơn nữa còn nỗ lực thúc giục cậu: "Nhãi con Ngoan, nhanh ăn cơm. Ăn nhiều một chút mới có thể cao lên!"
"Con xem Ba Ân... A?"
Nàng nhìn ấu tể nhà mình một cái, lại nhìn Thiệu Dĩ Ninh, hơi chút buồn bực mà lên tiếng: "Nhãi con ngoan, con ăn thiếu sao? Vì sao..."
Vì sao Ba Ân nhà mình lớn đến vậy, mà tiểu miêu nhãi con vẫn nhỏ như thế?
Cũng không phải là không lớn lên. Mà là có Ba Ân làm vật đối chiếu, khác biệt quá rõ ràng.
Rõ ràng một tháng trước, khác biệt giữa bọn họ còn chưa lớn đến vậy.
Nhớ tới trước kia cô cảm thấy tiểu miêu nhãi con là một ấu tể dị dạng, vật nhỏ cũng nói mình sẽ không lớn linh tinh, tình thương mẹ của Mẫu Sư bỗng bộc phát: "Nhãi con Ngoan, về sau mụ mụ đơn độc cho con ăn cơm được không?"
Thiệu Dĩ Ninh: Không không không, không phải việc này.
Cậu sẽ mãi không lớn --- dù sao còn có gen ở đó.
Tuy rằng, cậu cũng muốn trở nên cao to khỏe mạnh, tựa như báo đen vậy, rất lợi hại.
Nhớ tới báo đen, tròng mắt Thiệu Dĩ Ninh chuyển động, nhanh chóng tìm cái cớ: "Cái kia, mụ mụ, con đi tìm Già Lâu đại ca chơi! Trở về trễ một chút được không ạ?"
"Già Lâu?"
Không nghĩ tới, Mẫu Sư nghe cậu nói xong, lại ngăn cản cậu: "Hiện tại con không thể tìm Già Lâu được."
Thiệu Dĩ Ninh: A? Tại sao?
Thấy mèo con nghi hoặc trợn tròn mắt, đôi mắt xanh thẳm tròn xoe, Mẫu Sư chạm chạm vào chóp mũi phấn nộn của cậu, kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì hiện tại Già Lâu không ở trên thảo nguyên."
"Hắn... hẳn là đi rừng rậm."
Thiệu Dĩ Ninh lại mơ màng hồ đồ bị uy một đống sữa mẹ, bụng tròn trịa, có chút mệt rã rời. Cậu ngáp một cái, theo bản năng mà giãn thân thể ra, đạp đệm thịt mềm mại lên thảm cỏ, nỗ lực duỗi dài, suy nghĩ trong đầu nhỏ có chút loạn.
Nhắc tới rừng rậm, Mẫu Sư liền cái gì cũng không chịu nói, cho ấu tể ăn xong liền đi. Thiệu Dĩ Ninh trộm hỏi Ba Ân, Ba Ân nói, cậu ta cũng không biết.
Ba Ân cũng không quá tò mò, nó nói: "A ba a mụ nói, chờ trưởng thành sẽ nói cho chúng ta biết."
Trăng máu cũng tốt, rừng rậm cũng thế, tựa hồ chỉ là một sự kiện khi lớn lên sẽ biết, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tiểu sư tử đã bắt đầu lớn nhanh như gió, tứ chi dần trở nên thô tráng, một năm kế tiếp, bọn họ sẽ sinh trưởng với tốc độ chóng mặt, lại dùng một năm để nỗ lực học tập kỹ năng săn bắt, sau đó sư tử đực sẽ rời khỏi đàn, một mình cầu sinh, sư tử cái lưu lại. Nhưng ở chỗ này, nhóm sư tử đực hình như sẽ ở lại trong thời gian dài.
Ba Ân tựa hồ rất tin tưởng "lời đồn" tối hôm qua, nó hứng thú bừng bừng hỏi Thiệu Dĩ Ninh: "A Ninh, bọn họ đều nói thanh âm miêu ô của cậu cực kỳ dễ nghe, có thể..."
Thiệu Dĩ Ninh:...Không, không được nha. Sao một đám đều như vậy!
Cấm mèo lớn trêu đùa mèo con!
Cậu dùng lời lẽ nghiêm khắc mà cự tuyệt! Hơn nữa nhanh chóng chạy ra ngoài!
Nắm tuyết lạch bạch lạch bạch chạy đi, không bao lâu liền đi xa. Phụ cần đều là lãnh địa của sư tử, cách đó không xa là nhóm sư tử cái, Thiệu Dĩ Ninh cũng rất an tâm. Cậu ngồi xổm trong bụi cỏ, đầu tiên là rửa mặt sạch sẽ, sau đó liếm lông của mình.
Bây giờ cậu đã biết, bộ lông này của cậu khi chạy sẽ nhìn giống quả cầu tuyết.
Một thân lông tóc này ở trên thảo nguyên kì thực không tiện lợi lắm, quá dễ dàng bị bại lộ. Giống như lần trước gặp linh cẩu, cậu đã cố hết sức ẩn mình trong bụi cỏ, nhưng khứu giác của linh cẩu phi thường nhanh nhạy, cậu phải nhanh chóng rút lui... Nói ngắn lại, sinh tồn không phải là một điều đơn giản.
Còn tốt, cậu gặp Già Lâu, còn gặp nhóm sư tử a ba a mụ.
Ánh nắng mặt trời ấm áp trút xuống, động vật họ mèo đều rất thích phơi nắng. Thiệu Dĩ Ninh quyết định học cách liếm lông, sau đó cũng ra phơi nắng.
Vì thế, cậu cúi đầu vươn đầu lưỡi.
Lưỡi nhỏ phấn nộn duỗi dài, nỗ lực liếm mảnh lông ướt át trên ngực, trên đầu lưỡi có gai nhọn làm công cụ chải đầu thiên nhiên, liếm từ gốc rễ đến trên cùng --- liếm, liếm... Không đúng, sao không liếm được?
Lông tóc xõa tung rất dài, hướng về phía trước, lại hướng về phía trước, sau đó bởi vì lông quá dài, đầu lưỡi có cố đến cỡ nào cũng không chải được đến tận cùng. Cậu không cẩn thận ---
"Ai nha!"
Trọng tâm của Thiệu Dĩ Ninh không vững, đột nhiên ngửa ra sau, ùng ục lăn lộn ngược ra sau.
... Thật, thật vứt mặt mũi của mèo.
*Có khi Thiệu Dĩ Ninh xuyên thành mèo ba tư ấy nhỉ:3
Cậu cuống quít bò dậy nhìn xung quanh, cũng may, lúc này không có động vật nào gần đây. Gần cậu nhất là một con linh dương đốm đang nghiêm túc ngặm bụi cỏ, không để ý đến cậu.
Thiệu Dĩ Ninh an tâm, định thử lại lần nữa. Nhưng mà, lúc cậu cúi đầu lần nữa, nghiêm túc quan sát duỗi cổ như thế nào để liếm được hết, thì trong bụi cỏ bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười cổ quái.
"... Phụt!"
"Ai? Ai ở nơi đó!"
Thiệu Dĩ Ninh lập tức cảnh giác, đuôi cậu đột nhiên đập lên mặt đất, bày ra thái độ nghiêm túc đúng đắn nhất, đồng tử trợn tròn, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm nơi phát ra âm thanh, nỗ lực gầm nhẹ: "Mau ra đây!"
Sau bụi cỏ, lông tóc màu xám bạc mơ hồ hiện ra, ngay sau đó, thân ảnh quen thuộc nhảy ra, chân sói đạp trên mặt đất, ấn một dấu hoa mai trên đất.
"Là ta."
Đa Luân thanh giọng, giơ cằm lên: "Không nhớ ta?"
"Tiểu ngu ngốc, liếm lông còn không được. Ha ha ha ha!"
Thiệu Dĩ Ninh tức điên, bại tướng dưới chân cậu mà còn dám cười nhạo cậu?
Cậu không thèm để ý đến hắn, trực tiếp xông về phía trước, chân trái giơ về phía trước, nhanh chóng hung hăng cào một phát ---
Đối mặt với miêu quyền đi! Sói lớn hư!
"Ai da!!!"
Đa Luân ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, tiểu miêu nhãi con vậy mà trực tiếp đánh hắn!
Hơn nữa, hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, tiểu miêu nhãi con vậy mà đánh trúng hắn!
Một quyền này ra tay rất nhanh chóng, quả thực là kỹ năng cấp tông sư --- hừ hừ, tiểu miêu nhãi con tuy rằng nhỏ, nhưng cũng là động vật họ mèo, nhất định sẽ có bản năng săn bắt. Cho dù là một con mèo con, cũng không phải là người sói lớn hư có thể khi dễ.
Phải biết rằng, cậu chính là sư phụ trong truyền thuyết của lão hổ, là tuyển thủ đi săn ưu tú nhất!
*Hổng hiểu khúc này, đây là trong bộ phim nào hả:0?
Con nên, Thiệu Dĩ Ninh nhanh chóng cào một phát tàn nhẫn, đánh trúng Đa Luân. Sau đó Đa Luân nhảy dựng lên, đau đến nhe răng trợn mắt, theo bản năng liếm liếm cái mũi của mình.
Có một chút mùi máu tươi, đại khái là đã bị trầy da.
Thảm thảm, có phải hắn bị hủy dung rồi không?
Thấy Đa Luân ăn mệt, mèo con kiêu ngạo nâng cái đầu nhỏ tròn vo lên, uy phong run run chòm râu nhỏ, lộ ra răng nanh trắng tuyết: "Cậu còn dám chê cười tôi à?"
Cậu tự cho là rất có uy hiếp, nãi thanh nãi khí buông lời tàn nhẫn: "Còn, còn tới một lần nữa, tôi sẽ đánh cậu!"
Đa Luân: Không biết vì sao, tim bỗng dưng đập nhanh.
... Đột, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng rất đáng yêu?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương