Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên
Chương 48
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Đi rừng rậm nghĩa là có thể thấy hình người của A Ninh, có thể ở chung một chỗ với cậu.
Tuy còn chưa đi vào rừng nhưng cái đuôi của Già Lâu đã nhếch thành một vòng cung.
Thiệu Dĩ Ninh không phát hiện, mèo con bé choai choai di chuyển nhẹ nhàng lại linh hoạt, còn theo bản năng dựng cái đuôi lên --- giống cột cờ nhích tới nhích lui trên mông, rất là đáng yêu.
Cậu chậm rì rì đi về hướng rừng rậm cùng Già Lâu, cậu cũng không sốt ruột, còn thưởng thức cảnh vật ven đường.
Mưa cũng nhỏ đi, tí tách tí tách, hơi hơi dính ướt da lông của bọn họ. Từ xa nhìn lại, mèo con lông xù xù từ xa chạy lại gần, bên cạnh là báo đen nện bước chậm rãi, kiên nhẫn giữ tốc độ tương tự cậu, thường thường quay đầu nhìn cậu, lặng lẽ che mưa gió cho cậu... cực kì giống một bức tranh.
Một bức tranh mỹ lệ.
Mởi vì mùa mưa đã đến, hoạt động của các con vật giảm bớt, chỉ khi cần thiết mới đi ra, họ đều tìm nơi trốn mưa. Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu đi hồi lâu mà vẫn chưa thấy, đưa mắt nhìn bốn phía thì chỉ thấy nước mưa, cậu lại có chút đói và mệt nên nói: “Già Lâu đại ca, chúng ta nghỉ ngơi một lát được không?”
Rừng rậm còn cách một khoảng, trời lại sắp tối. Trời tối rồi tiến vào rừng rậm cũng không sao, không bằng nghỉ ngơi trước đã, chuẩn bị tốt cho lộ trình tiếp theo.
Già Lâu gật đầu, mang theo mèo con đến phụ cận một cây đại thụ.
Trên đại thụ, lá cây bị nước mưa đánh đến mức rung động keng keng, báo đen tìm một nơi tốt rồi thả mèo con vào đó, chính mình cũng cuộn lại, che đậy mưa gió và mang lại ấm áp cho Thiệu Dĩ Ninh.
Mèo con trắng tinh đạp lên da lông màu đen, lông tóc Thiệu Dĩ Ninh hơi ướt, bắt đầu tự giác liếm lông.
Lúc này đây, cậu học khôn rồi. Trước phân cơ thể thành mấy khu vực, mỗi lần chỉ cực kì chuyên chú thu phục một khu vực thôi. Cái đầu nhỏ tròn vo của cậu di chuyển từ trên xuống dưới, đầu lưỡi nhỏ phấn nộn cũng đi tới đi lui.
Sau đó, đã bị báo đen theo dõi.
Cái đuôi Già Lâu vẫn không ngừng lắc lư, luôn là trạng thái lòng không yên. Ma xui quỷ khiến, anh nhìn chằm chằm vào đầu lưỡi phấn nộn mềm mại đang nhích tới nhích lui kia, nhịn không được mà nhớ lại cảm giác lúc họ từng dây dưa bên nhau.
Hơn nữa, trong não anh lặng lẽ hiện lên một câu --- A Ninh nói, cậu ấy không nhỏ.
Không nhỏ.
Hai chữ này bồi hồi trong não báo đen, vứt đi không được.
Mèo con liếm xong khu vực đầu tiên rồi, xuất phát liếm khu vực thứ hai, hiện tại động tác của cậu rất thành thạo, trực tiếp liếm từ gốc đến ngọn.
Liếm a liếm, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: “Già Lâu đại ca?”
Xảy ra chuyện gì? Vì sao lại nhìn chằm chằm vào cậu? Là cậu liếm sai sao?
Dù sao cũng là lần đầu làm mèo, không quá thuần thục. Cậu cần học hỏi nhiều hơn, không ngừng tiến bộ!
Già Lâu có chút xấu hổ.
Cũng may lông anh màu đen, cái gì cũng không nhìn ra được.
Cái đuôi anh nhanh chóng lắc lắc mạnh, nói: “Ta giúp ngươi.”
Thiệu Dĩ Ninh hơi sửng sốt, liền thản nhiên lật bụng, chờ báo đen hỗ trợ. Cậu ở đàn sư tử bị nhóm mãnh thú liếm nên không cảm thấy không đúng chỗ nào.
Báo đen cúi đầu, hô hấp nhịn không được mà cứng lại.
Nước mưa phần lớn ở sau lưng vì thế bụng cậu vẫn khô ráo, lông dài mềm mại cũng không dán vào người, cậu mở bốn chân ra, mỗi sợi mỗi tầng giãn ra, mơ hồ lộ ra làn da màu hồng phấn.
Màu hồng phấn.
Giống như ngày đó trong sơn động, lúc anh nhẹ nhàng liếm da thịt trắng nõn của A Ninh trong hình người, da cậu sẽ biến thành màu hồng phấn.
Đôi mắt màu lục của Già Lâu khóa lên mảng hồng phấn kia.
Thiệu Dĩ Ninh đợi một lúc lâu, mơ mang sắp ngủ, cũng không chờ được liếm, cậu nghiêng đầu nhìn, phát hiện hô hấp báo đen dồn dập, đôi mắt màu lục hiện lên vài phần đỏ hồng.
Đỏ như máu?
Thiệu Dĩ Ninh vội vàng nhìn, nhưng mạt đỏ như máu kia giống như là cậu hoa mắt, chợt lóe rồi biến mất, không thấy tăm hơi, nhìn kĩ đến cỡ nào cũng không thấy.
Cậu không khỏi hoài nghi, có phải mình nhìn nhầm rồi không?
Nhưng mà...
Già Lâu đại ca có chút không đúng.
Cậu thử dò hỏi: “Già Lâu đại ca?”
Già Lâu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Đồng tử mèo màu đen tròn xoe, nhìn thẳng tắp vào anh, tràn ngập sự lo lắng và quan tâm. Nhìn thấy ánh mắt như vậy, đáy lòng Già Lâu mềm nhũn, anh cúi đầu liếm trán mèo con, nhẹ giọng nói: “Ta không sao.”
Nhưng anh nhìn như có chuyện gì đó.
Có phải là do sợ cậu lo lắng nên mới nói như vậy không?
Thiệu Dĩ Ninh lăn long lóc bò dậy, trước tiên thò đầu từ dưới lá cây nhìn sắc trời bên ngoài.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn lặn --- tuy rằng bây giờ là trời mưa, mây mù che khuất mặt trời, nhưng sự biến hóa của ánh sáng vẫn rất rõ ràng. Không trung đen như mực, mây đen giăng đầy trời, duỗi tay ra cũng không thấy năm ngón tay, chỉ có năng lực nhìn đêm của các con vật mới có thể nhìn rõ cảnh vật quanh mình.
Mưa vẫn không ngừng, hơn nữa có xu thế càng lớn hơn. Các con vật đều tránh mưa nên thảo nguyên nhìn có vẻ quạnh quẽ.
Không có thanh âm khác, chỉ có tiếng mưa rơi.
Tối như thế, còn trời mưa nữa, còn lạnh nữa... đây là thời tiết cậu không thích nhất.
Nhưng mà, so với trước đây, bây giờ cậu có Già Lâu đại ca.
Lông tóc của cậu và báo đen dán vào nhau, nhiệt độ cơ thể Già Lâu cuồn cuộn truyền vào cậu, mang cho cậu ấm áp. Thiệu Dĩ Ninh dừng một chút, chớp chớp mắt: “Già Lâu đại ca, hiện tại chúng ta đi sao?”
Cậu nghĩ nghĩ, vẫn muốn đi xem sớm một chút.
Cứ đi rồi ngừng như vậy, chính cậu cũng thấy ngượng ngùng.
Già Lâu chỉ ôn nhu dùng lưỡi liếm cậu: “Ngươi muốn đi chỗ nào cũng được.”
Anh sẽ luôn bồi cậu.
Thiệu Dĩ Ninh lập tức tự tin, cậu cười: “Vậy tốt rồi.”
Bọn họ cần vào rừng rậm, biến thành hình người, tìm bí mật về đại thụ.
Nếu cậu bị thần tiên đưa đến nơi này, vậy tất nhiên phải đi chuyến này.
Nửa giờ sau, một mèo một báo tiến vào rừng rậm.
Kì quái là sau khi vào rừng rậm, liền không có mưa.
Trên mặt đất là lá khô rụng khô ráo, trên thân cây cũng khô ráo, không có bất cứ dấu vết của nước mưa. Thiệu Dĩ Ninh ngửa đầu, ánh sáng quá mờ nên nhìn không thấy tán cây, chỉ nhìn thấy nhóm thân cây y hệt nhau, cũng không có nước mưa rơi xuống.
Dường như có một lực lượng thần bí, hoặc một cái lồng thật lớn ở phía trên rừng rậm, ngăn cách nó và thảo nguyên.
Thiệu Dĩ Ninh hỏi Già Lâu: “Già Lâu đại ca, trước khi vào mùa mưa rừng rậm cũng như thế này sao?”
Già Lâu: “Ta chưa từng vào đây lúc mùa mưa.”
“Nhưng mà,“ anh dừng một lát, như là đang nhớ lại cái gì, tiếp tục nói: “Rừng rậm vẫn luôn độc lập.”
Độc lập nghĩa là khác với bên ngoài. Đại thảo nguyên đang trải qua mùa khô cũng được, mùa mưa cũng thế, không liên quan gì đến rừng rậm.
Trừ bỏ câu chuyện xưa kia, cùng lời tự thuật của các con vật, manh mối Thiệu Dĩ Ninh có rất hữu hạn --- nhưng mà, điều này không ngăn cản được cậu.
Cậu nhất định phải nghĩ ra biện pháp, hoàn toàn giải quyết trăng máu.
Hai người một trước một sau chậm rãi đi sâu vào rừng rậm.
Thiệu Dĩ Ninh chú ý quan sát xung quanh, phát hiện không khác gì những lần trước cậu vào rừng rậm.
Móng vuốt nhỏ lông xù màu trắng tuyết, mềm nhẹ đạp lên lá khô, phát ra tiếng bang vang nhỏ, không nghe kĩ thì không phát hiện. Báo đen bên cạnh đã sớm là cao thủ đi săn, anh đi còn im lặng hơn. Đợi đến khi bọn họ đi tới trước đại thụ, đi lên phiến cỏ xanh kia thì Thiệu Dĩ Ninh trừng lớn mắt, phát hiện côn trùng bình thường vui đùa ầm ĩ lúc này không có tung tích.
“Là giả.”
Già Lâu bỗng nhiên mở miệng nhắc nhở.
Giả?
Thiệu Dĩ Ninh hiểu rõ, cũng đúng, rừng rậm không có động vật thì sao có thể có mặt cỏ xanh tươi hay vật còn sống chứ? Thì ra nơi này là ảo cảnh.
Là ảo cảnh do thần tạo ra đi. Thần minh tính tình biến đổi, nói không chừng đây là kết quả khi lực lượng tiết ra. Thiệu Dĩ Ninh suy đoán rằng vị thần ấy đã xảy ra một ít truyện người ngoài không biết.
Có lẽ vì kiếp trước cậu là người, là người theo thuyết vô thần, Thiệu Dĩ Ninh đối với vị thần này cũng không có tâm tình kính sợ gì, chỉ tò mò.
Bọn họ đứng ở phụ cận, cẩn thận nhìn đại thụ, Thiệu Dĩ Ninh đứng ở ngoài khu vực có thảm cỏ xanh tươi.
Báo đen chậm rãi tiến lên, anh vẫn duy trì sự đề phòng, cơ bắp cả người căng chặt. Thường ngày anh sẽ nhàn nhã tiến lại nhưng hiện tại anh có tiểu miêu nhãi con cần bảo vệ.
Khi anh tiếp cận, đại thụ bỗng nhiên “sống” lại.
Cây đại thụ này khác những cây cối khác. Thiệu Dĩ Ninh không hiểu về thực vật nhưng cũng có thể dễ dàng nhìn ra, bọn chúng không cùng chủng loại. Không chỉ thế, cây đại thụ này hoàn toàn không giống bất kì cây cối nào trong trí nhớ cậu.
Cây cối trong rừng rậm đều thẳng tắp như mũi tên hướng lên không trung, rễ chặt chẽ cắm ở đất. Nhưng cây đại thụ này lại có thân cây uốn lượn, và hốc cây quỷ dị ở giữa.
Hốc cây rất lớn, Thiệu Dĩ Ninh thấy nó giống mắt của người.
Có phải đây là mắt của thần, hay là mắt cửa sự tồn tại nào đó không?
Cậu ngửa đầu, cẩn thận xem xét.
Đại thụ đúng là “sống” lại.
Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu đồng thời quan sát kĩ, mắt thường có thể thấy được cây cối càng lá ảm đạm tiều tụy nháy mắt tỏa sáng, trở nên tươi tốt.
Không tử khí âm trầm như trước, giờ phút này đại thụ như có được cuộc sống mới, cành khô giãn ra, phiến lá cũng tỏa sáng sinh cơ.
Đến cả mặt cỏ xung quanh cũng trở nên sáng ngời.
Rồi sau đó, Thiệu Dĩ Ninh bỗng nhiên cảm nhận được sự đau đớn.
Là cảm giác đau đớn quen thuộc khi biến thành người.
Cậu theo bản năng nhìn về phía Già Lâu, lại phát hiện báo đen đang trong trạng thái bất an. Cái đuôi của anh dùng sức đập vào mặt đất, thân thể căng như một cây cung, cực lực nhẫn nại. Đúng lúc này, hốc cây trên đại thụ bỗng nhiên sáng lên, chiếu lên người Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu.
Giây tiếp theo, bọn họ biến mất tại chỗ.
Đi rừng rậm nghĩa là có thể thấy hình người của A Ninh, có thể ở chung một chỗ với cậu.
Tuy còn chưa đi vào rừng nhưng cái đuôi của Già Lâu đã nhếch thành một vòng cung.
Thiệu Dĩ Ninh không phát hiện, mèo con bé choai choai di chuyển nhẹ nhàng lại linh hoạt, còn theo bản năng dựng cái đuôi lên --- giống cột cờ nhích tới nhích lui trên mông, rất là đáng yêu.
Cậu chậm rì rì đi về hướng rừng rậm cùng Già Lâu, cậu cũng không sốt ruột, còn thưởng thức cảnh vật ven đường.
Mưa cũng nhỏ đi, tí tách tí tách, hơi hơi dính ướt da lông của bọn họ. Từ xa nhìn lại, mèo con lông xù xù từ xa chạy lại gần, bên cạnh là báo đen nện bước chậm rãi, kiên nhẫn giữ tốc độ tương tự cậu, thường thường quay đầu nhìn cậu, lặng lẽ che mưa gió cho cậu... cực kì giống một bức tranh.
Một bức tranh mỹ lệ.
Mởi vì mùa mưa đã đến, hoạt động của các con vật giảm bớt, chỉ khi cần thiết mới đi ra, họ đều tìm nơi trốn mưa. Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu đi hồi lâu mà vẫn chưa thấy, đưa mắt nhìn bốn phía thì chỉ thấy nước mưa, cậu lại có chút đói và mệt nên nói: “Già Lâu đại ca, chúng ta nghỉ ngơi một lát được không?”
Rừng rậm còn cách một khoảng, trời lại sắp tối. Trời tối rồi tiến vào rừng rậm cũng không sao, không bằng nghỉ ngơi trước đã, chuẩn bị tốt cho lộ trình tiếp theo.
Già Lâu gật đầu, mang theo mèo con đến phụ cận một cây đại thụ.
Trên đại thụ, lá cây bị nước mưa đánh đến mức rung động keng keng, báo đen tìm một nơi tốt rồi thả mèo con vào đó, chính mình cũng cuộn lại, che đậy mưa gió và mang lại ấm áp cho Thiệu Dĩ Ninh.
Mèo con trắng tinh đạp lên da lông màu đen, lông tóc Thiệu Dĩ Ninh hơi ướt, bắt đầu tự giác liếm lông.
Lúc này đây, cậu học khôn rồi. Trước phân cơ thể thành mấy khu vực, mỗi lần chỉ cực kì chuyên chú thu phục một khu vực thôi. Cái đầu nhỏ tròn vo của cậu di chuyển từ trên xuống dưới, đầu lưỡi nhỏ phấn nộn cũng đi tới đi lui.
Sau đó, đã bị báo đen theo dõi.
Cái đuôi Già Lâu vẫn không ngừng lắc lư, luôn là trạng thái lòng không yên. Ma xui quỷ khiến, anh nhìn chằm chằm vào đầu lưỡi phấn nộn mềm mại đang nhích tới nhích lui kia, nhịn không được mà nhớ lại cảm giác lúc họ từng dây dưa bên nhau.
Hơn nữa, trong não anh lặng lẽ hiện lên một câu --- A Ninh nói, cậu ấy không nhỏ.
Không nhỏ.
Hai chữ này bồi hồi trong não báo đen, vứt đi không được.
Mèo con liếm xong khu vực đầu tiên rồi, xuất phát liếm khu vực thứ hai, hiện tại động tác của cậu rất thành thạo, trực tiếp liếm từ gốc đến ngọn.
Liếm a liếm, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: “Già Lâu đại ca?”
Xảy ra chuyện gì? Vì sao lại nhìn chằm chằm vào cậu? Là cậu liếm sai sao?
Dù sao cũng là lần đầu làm mèo, không quá thuần thục. Cậu cần học hỏi nhiều hơn, không ngừng tiến bộ!
Già Lâu có chút xấu hổ.
Cũng may lông anh màu đen, cái gì cũng không nhìn ra được.
Cái đuôi anh nhanh chóng lắc lắc mạnh, nói: “Ta giúp ngươi.”
Thiệu Dĩ Ninh hơi sửng sốt, liền thản nhiên lật bụng, chờ báo đen hỗ trợ. Cậu ở đàn sư tử bị nhóm mãnh thú liếm nên không cảm thấy không đúng chỗ nào.
Báo đen cúi đầu, hô hấp nhịn không được mà cứng lại.
Nước mưa phần lớn ở sau lưng vì thế bụng cậu vẫn khô ráo, lông dài mềm mại cũng không dán vào người, cậu mở bốn chân ra, mỗi sợi mỗi tầng giãn ra, mơ hồ lộ ra làn da màu hồng phấn.
Màu hồng phấn.
Giống như ngày đó trong sơn động, lúc anh nhẹ nhàng liếm da thịt trắng nõn của A Ninh trong hình người, da cậu sẽ biến thành màu hồng phấn.
Đôi mắt màu lục của Già Lâu khóa lên mảng hồng phấn kia.
Thiệu Dĩ Ninh đợi một lúc lâu, mơ mang sắp ngủ, cũng không chờ được liếm, cậu nghiêng đầu nhìn, phát hiện hô hấp báo đen dồn dập, đôi mắt màu lục hiện lên vài phần đỏ hồng.
Đỏ như máu?
Thiệu Dĩ Ninh vội vàng nhìn, nhưng mạt đỏ như máu kia giống như là cậu hoa mắt, chợt lóe rồi biến mất, không thấy tăm hơi, nhìn kĩ đến cỡ nào cũng không thấy.
Cậu không khỏi hoài nghi, có phải mình nhìn nhầm rồi không?
Nhưng mà...
Già Lâu đại ca có chút không đúng.
Cậu thử dò hỏi: “Già Lâu đại ca?”
Già Lâu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Đồng tử mèo màu đen tròn xoe, nhìn thẳng tắp vào anh, tràn ngập sự lo lắng và quan tâm. Nhìn thấy ánh mắt như vậy, đáy lòng Già Lâu mềm nhũn, anh cúi đầu liếm trán mèo con, nhẹ giọng nói: “Ta không sao.”
Nhưng anh nhìn như có chuyện gì đó.
Có phải là do sợ cậu lo lắng nên mới nói như vậy không?
Thiệu Dĩ Ninh lăn long lóc bò dậy, trước tiên thò đầu từ dưới lá cây nhìn sắc trời bên ngoài.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn lặn --- tuy rằng bây giờ là trời mưa, mây mù che khuất mặt trời, nhưng sự biến hóa của ánh sáng vẫn rất rõ ràng. Không trung đen như mực, mây đen giăng đầy trời, duỗi tay ra cũng không thấy năm ngón tay, chỉ có năng lực nhìn đêm của các con vật mới có thể nhìn rõ cảnh vật quanh mình.
Mưa vẫn không ngừng, hơn nữa có xu thế càng lớn hơn. Các con vật đều tránh mưa nên thảo nguyên nhìn có vẻ quạnh quẽ.
Không có thanh âm khác, chỉ có tiếng mưa rơi.
Tối như thế, còn trời mưa nữa, còn lạnh nữa... đây là thời tiết cậu không thích nhất.
Nhưng mà, so với trước đây, bây giờ cậu có Già Lâu đại ca.
Lông tóc của cậu và báo đen dán vào nhau, nhiệt độ cơ thể Già Lâu cuồn cuộn truyền vào cậu, mang cho cậu ấm áp. Thiệu Dĩ Ninh dừng một chút, chớp chớp mắt: “Già Lâu đại ca, hiện tại chúng ta đi sao?”
Cậu nghĩ nghĩ, vẫn muốn đi xem sớm một chút.
Cứ đi rồi ngừng như vậy, chính cậu cũng thấy ngượng ngùng.
Già Lâu chỉ ôn nhu dùng lưỡi liếm cậu: “Ngươi muốn đi chỗ nào cũng được.”
Anh sẽ luôn bồi cậu.
Thiệu Dĩ Ninh lập tức tự tin, cậu cười: “Vậy tốt rồi.”
Bọn họ cần vào rừng rậm, biến thành hình người, tìm bí mật về đại thụ.
Nếu cậu bị thần tiên đưa đến nơi này, vậy tất nhiên phải đi chuyến này.
Nửa giờ sau, một mèo một báo tiến vào rừng rậm.
Kì quái là sau khi vào rừng rậm, liền không có mưa.
Trên mặt đất là lá khô rụng khô ráo, trên thân cây cũng khô ráo, không có bất cứ dấu vết của nước mưa. Thiệu Dĩ Ninh ngửa đầu, ánh sáng quá mờ nên nhìn không thấy tán cây, chỉ nhìn thấy nhóm thân cây y hệt nhau, cũng không có nước mưa rơi xuống.
Dường như có một lực lượng thần bí, hoặc một cái lồng thật lớn ở phía trên rừng rậm, ngăn cách nó và thảo nguyên.
Thiệu Dĩ Ninh hỏi Già Lâu: “Già Lâu đại ca, trước khi vào mùa mưa rừng rậm cũng như thế này sao?”
Già Lâu: “Ta chưa từng vào đây lúc mùa mưa.”
“Nhưng mà,“ anh dừng một lát, như là đang nhớ lại cái gì, tiếp tục nói: “Rừng rậm vẫn luôn độc lập.”
Độc lập nghĩa là khác với bên ngoài. Đại thảo nguyên đang trải qua mùa khô cũng được, mùa mưa cũng thế, không liên quan gì đến rừng rậm.
Trừ bỏ câu chuyện xưa kia, cùng lời tự thuật của các con vật, manh mối Thiệu Dĩ Ninh có rất hữu hạn --- nhưng mà, điều này không ngăn cản được cậu.
Cậu nhất định phải nghĩ ra biện pháp, hoàn toàn giải quyết trăng máu.
Hai người một trước một sau chậm rãi đi sâu vào rừng rậm.
Thiệu Dĩ Ninh chú ý quan sát xung quanh, phát hiện không khác gì những lần trước cậu vào rừng rậm.
Móng vuốt nhỏ lông xù màu trắng tuyết, mềm nhẹ đạp lên lá khô, phát ra tiếng bang vang nhỏ, không nghe kĩ thì không phát hiện. Báo đen bên cạnh đã sớm là cao thủ đi săn, anh đi còn im lặng hơn. Đợi đến khi bọn họ đi tới trước đại thụ, đi lên phiến cỏ xanh kia thì Thiệu Dĩ Ninh trừng lớn mắt, phát hiện côn trùng bình thường vui đùa ầm ĩ lúc này không có tung tích.
“Là giả.”
Già Lâu bỗng nhiên mở miệng nhắc nhở.
Giả?
Thiệu Dĩ Ninh hiểu rõ, cũng đúng, rừng rậm không có động vật thì sao có thể có mặt cỏ xanh tươi hay vật còn sống chứ? Thì ra nơi này là ảo cảnh.
Là ảo cảnh do thần tạo ra đi. Thần minh tính tình biến đổi, nói không chừng đây là kết quả khi lực lượng tiết ra. Thiệu Dĩ Ninh suy đoán rằng vị thần ấy đã xảy ra một ít truyện người ngoài không biết.
Có lẽ vì kiếp trước cậu là người, là người theo thuyết vô thần, Thiệu Dĩ Ninh đối với vị thần này cũng không có tâm tình kính sợ gì, chỉ tò mò.
Bọn họ đứng ở phụ cận, cẩn thận nhìn đại thụ, Thiệu Dĩ Ninh đứng ở ngoài khu vực có thảm cỏ xanh tươi.
Báo đen chậm rãi tiến lên, anh vẫn duy trì sự đề phòng, cơ bắp cả người căng chặt. Thường ngày anh sẽ nhàn nhã tiến lại nhưng hiện tại anh có tiểu miêu nhãi con cần bảo vệ.
Khi anh tiếp cận, đại thụ bỗng nhiên “sống” lại.
Cây đại thụ này khác những cây cối khác. Thiệu Dĩ Ninh không hiểu về thực vật nhưng cũng có thể dễ dàng nhìn ra, bọn chúng không cùng chủng loại. Không chỉ thế, cây đại thụ này hoàn toàn không giống bất kì cây cối nào trong trí nhớ cậu.
Cây cối trong rừng rậm đều thẳng tắp như mũi tên hướng lên không trung, rễ chặt chẽ cắm ở đất. Nhưng cây đại thụ này lại có thân cây uốn lượn, và hốc cây quỷ dị ở giữa.
Hốc cây rất lớn, Thiệu Dĩ Ninh thấy nó giống mắt của người.
Có phải đây là mắt của thần, hay là mắt cửa sự tồn tại nào đó không?
Cậu ngửa đầu, cẩn thận xem xét.
Đại thụ đúng là “sống” lại.
Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu đồng thời quan sát kĩ, mắt thường có thể thấy được cây cối càng lá ảm đạm tiều tụy nháy mắt tỏa sáng, trở nên tươi tốt.
Không tử khí âm trầm như trước, giờ phút này đại thụ như có được cuộc sống mới, cành khô giãn ra, phiến lá cũng tỏa sáng sinh cơ.
Đến cả mặt cỏ xung quanh cũng trở nên sáng ngời.
Rồi sau đó, Thiệu Dĩ Ninh bỗng nhiên cảm nhận được sự đau đớn.
Là cảm giác đau đớn quen thuộc khi biến thành người.
Cậu theo bản năng nhìn về phía Già Lâu, lại phát hiện báo đen đang trong trạng thái bất an. Cái đuôi của anh dùng sức đập vào mặt đất, thân thể căng như một cây cung, cực lực nhẫn nại. Đúng lúc này, hốc cây trên đại thụ bỗng nhiên sáng lên, chiếu lên người Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu.
Giây tiếp theo, bọn họ biến mất tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương