Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên
Chương 5
Edit: Mạc Tử Thiên
Trên thảo nguyên, Barkley là sư tử đực cường tráng nhất thế hệ này.
Hắn có thân thể cường tráng hơn sư tử đực khác --- điều này đủ để hắn có thể kiêu ngạo đi khắp thảo nguyên; có bộ bờm màu mật đậm --- khiến hắn trở nên ánh tuấn vô cùng trong mắt sư tử cái khác; lại có tiếng gầm trầm thấp --- có thể bảo vệ lãnh địa, làm bọn đạo chính không dám xâm chiếm... Không nói những cái khác, ở trên thảo nguyên này, hắn hoàn toàn xứng đáng với danh xưng cường giả của miêu ô tộc.
Dã thú càng cường đại thì càng có ý thức lãnh địa, cũng càng thích thả hormone giống đực khắp nơi, trong đó, chúng càng thích chiếm cứ nhiều thú cái, gieo giống càng nhiều gien để dấu vết của bọn họ được truyền thừa trong xương cốt của những con non. Vì thế, sau khi chiếm cứ được một đàn sư tử, bọn họ sẽ tàn nhẫn giết chết đám sư tử con của sư tử đực trước đó, chỉ vì thúc giục sư tử cái mau sinh hậu đại cho họ.
Ở "kiếp trước" của Thiệu Dĩ Ninh, cậu từng nghe qua sư tử cái mang theo tiểu sư tử thơ ấu thoát khỏi sự giết chóc của hùng sư, nhưng cậu chưa từng nghe qua việc sư tử đực sẽ thủ hạ lưu tình với ấu tể không cùng dòng máu. Bọn họ là mãnh thú chân chính, họ sẽ trổ hết tài năng khi cạnh tranh với nhau.
Nói cách khác, bọn họ sẽ không vì cảm thấy một con mèo con nhìn đáng yêu liền chịu đựng nó tiến vào lãnh thổ của mình.
Ở trong mắt sư tử đực, trong lãnh địa chỉ có hai loại sinh vật: thứ nhất, lão bà và hài tử; thứ hai, đồ ăn.
Kỳ thật con có vật thứ ba: Đám linh cẩu chán ghét --- bất quá đây tạm thời không phải là trọng điểm cần chú ý.
Hùng sư nhìn chằm chằm cục bông trắng đột nhiên xuất hiện này, rất mau biết được cậu là được Mẫu Sư ngậm về. Tư duy cố định của hắn lập tức hiện lên một ý niệm, là... lão bà mang về điểm tâm?
Ý niệm thứ hai là: Hắn chưa từng thấy qua loại đồ ăn này.
Cho nên, hắn liền... ừm, nhìn xem đây là đồ vật gì? Ăn ngon không?
Hình thể có thể nói là khổng lồ của hùng sư ghé sát vào, nghiêng đầu, tùy tiện nhìn vật nhỏ.
Lông tóc thuần trắng mềm mại có chút ướt, mắt lam tròn xoe, nhìn diện mạo thì biết là ấu tể miêu ô tộc --- ý thức được điểm này, Barkley có chút thất vọng. Trên thảo nguyên cũng có quy củ, bọn họ không giết cùng tộc.
Nếu không phải điểm tâm... hắn thiếu hứng thú, tùy ý dùng móng vuốt khảy khảy nhãi con, giống như tàn phá một đóa hoa trắng ven đường.
Trong phạm vi gần gũi, hô hấp nóng rực của hắn phun Thiệu Dĩ Ninh đến lảo đảo, giọng nói chuyện giống như là sét đánh bên tai ---
"Nhà ai? Ra đây làm gì?"
"Mau mang nó về đi!"
Thiệu Dĩ Ninh lảo đảo, còn chưa kịp đáp lại, Mẫu sư đột nhiên ngao ô một tiếng, rít gào với hùng sư: "Tránh xa nhãi con của ta một chút!"
Sư tử đực:... Hả? Nhãi con của ngươi?
Sao hắn không nhớ mình có tiểu sư tử bạch tạng?
Barkley kinh ngạc trừng lớn mắt, thổi chòm râu tới trời cao: "Ngươi... ngươi lén sinh hài tử ở bên ngoài!"
"Đã thế còn bạch tạng?"
Chóp mũi rộng bẹp của hùng sư gần trong gang tấc, nó hơi ướt át, cậu có thể thấy hoa văn nhợt nhạt trên làn da màu đen. Sau khi rống giận, toàn thân lông tóc của Thiệu Dĩ Ninh xù lên bảy tám phần, rất giống vừa gặp gió lốc cấp 8.
Đại não của cậu cũng bị đánh sâu vào, quả thực là hỗn độn trong gió: Con riêng? Cậu nhìn giống như được sư tử sinh lắm sao?
Mẫu Sư đương nhiên không vui khi nghe thấy loại lời nói như vậy.
Nàng nháy mắt lộ ra răng nanh của mình, đáp lại Barkley với khí thế không hề thua kém: "Đây không phải là nhãi con của ngươi! Là của ta!"
"Là Già Lâu tặng cho ta!"
"Già Lâu?"
Barkley từng nghe nói về tên này.
Rõ ràng chỉ là một con báo đốm, dù có bộ lông đen hiếm có, nhưng hắn ta lại rất có uy vọng ở thảo nguyên.
Báo cái muốn theo đuổi hắn có thể xếp thành một đội ngũ, mà hắn từ trước đến nay chưa từng thân cận với bất kì con báo cái nào. Cho dù vậy, trước mặt sư tử cái, báo cái trên thảo nguyên, hắn có địa vị độc đáo, quan hệ với các nàng rất tốt.
... Cái này làm cho Barkley khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Hắn mới là vương của thảo nguyên! Báo đốm căn bản không đánh lại hắn!
Tuy rằng hai người bọn họ chưa từng thật sự đánh nhau. Nhưng Barkley đơn phương nhận định, báo đen không thể thắng sư tử!
Hơn nữa, lần trước hắn cầu hoan với một sư tử cái khác, đối phương lại vội vàng làm việc khác, không để ý tới hắn, còn oán trách rằng hắn quá phiền, mỗi lần đều làm nàng rất đau, phải học hỏi báo đen Già Lâu, không cần suốt ngày suy nghĩ những chuyện này!
Thần Thú trên cao, sư tử đực và sư tử cái làm loại chuyện này chẳng phải là đương nhiên sao, chẳng lẽ cùng các nàng chơi trốn tìm?
Cho nên, Barkley nén giận, bắt đầu chán ghét Già Lâu.
Mình hắn hành xử khác người, vì sao ảnh hưởng giống đực khác? Hắn không tin Già Lâu không có bản năng sinh sôi nảy nở!
Barkley bắt đầu rống giận: "Nơi này là đàn sư tử! Báo đốm đưa nhãi con gì!"
Mẫu Sư không cam lòng yếu thế, cũng rít gào lại: "Nơi này là đàn sư tử, không phải chỉ có mình ngươi là sư tử!"
"Nếu ngươi khó chịu! Coi như ta không tồn tại! Ta sẽ tự đi săn nuôi bản thân và hài tử, không quan hệ với ngươi!"
Hai sư tử gầm hết đợt này đến đợt khác, rất đinh tai nhức óc. Thiệu Dĩ Ninh theo bản năng muốn che lại lỗ tai, bỗng nhiên nhớ hiện tại mình chỉ là một con mèo con, móng vuốt không tiện sử dụng lắm.
Nhưng mà...
Barkley tức muốn hộc máu, thấy Mẫu Sư bướng bỉnh hồ đồ, hắn đột ngột thay đổi phương hướng, mở to cái mồm máu về phía tiểu miêu nhãi con: "Ngươi..."
Răng nanh sư tử cách Thiệu Dĩ Ninh không tới mười cm, cậu phản ứng theo bản năng, lấy hết can đảm, đột nhiên vươn móng vuốt hung hăng cào, lấy ra khí thể cậu dùng lần trước để đối phó với linh cẩu, kêu lên ---
"Miêu ô!!!"
Sư tử hư tránh ra!
Ta chưởng một miêu quyền! Một chiêu chế trụ địch!
"Ai nha!"
Barkley thình lình bị đánh trúng!
Đại sư tử cuống quit lùi về sau một bước, quơ quơ cái đầu to --- vụ, vụ gì vừa xảy ra? Hắn vừa bị đồ vật gì đâm một chút?
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ tùy ý liếc nhìn tiểu miêu nhãi con, chưa từng nhìn kỹ. Hiện giờ cẩn thận nhìn lại, bỗng nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào.
Móng vuốt của mèo con mặc dù sắc bén, nhưng so với sư tử coi trọng vật lộn, điểm công kích này chỉ là gãi ngứa. Trong nháy mắt đệm thịt mềm chạm đến chóp mũi, hắn cư nhiên, hắn cư nhiên cảm thấy... có gì đó không đúng?
Đặc biệt là thanh âm miêu ô kia, tốt, giống như có cái gì đó thật nhỏ vô hình, lặng lẽ thâm nhập vào đáy lòng hắn, nhẹ nhàng khảy một chút.
Dù chỉ là một chút.
Nhưng lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Barkley ma xui quỷ khiến, trong đầu hiện ra một câu ---
Thanh âm miêu ô này, thật hay a.
Tựa như lúc hắn còn nhỏ, rúc vào lòng ngực của mẫu thân, nghe mẹ giảng các câu chuyện của miêu ô tộc được được truyền xuống từ xưa, câu chữ của mẹ rõ ràng.
Câu chuyện xưa kia, là như thế nào?
... Ngay tại lúc này, ở cục đá cao cách bọn họ không xa, báo đen Già Lâu lặng lẽ lộ thân hình.
Hắn đến đây để xem xét tình huống của nhãi con.
Mặc dù hắn không thích ấu tể, cũng chưa bao giờ có ý tưởng tạo thành gia đình với giống cái, nhưng yêu quý ấu tể là bản năng mỗi động vật đều có. Khi biết được có khả năng mình đã khiến nhãi con gặp nguy hiểm, hắn vẫn sẽ lại đây.
Sau đó, hắn cũng nghe được thanh âm miêu ô này.
Không phải là ảo giác.
Thanh âm miêu ô này đúng là không giống bình thường.
Barkley phía dưới cũng bắt đầu phản ứng.
Một khi trong lòng không chắc chắn, lại nhìn về phía thần thái của mèo con, hắn có chút chần chờ.
Tiểu miêu nhãi con trắng tuyết mềm mại, mắt to màu xanh thẳm ngập nước, mặc cho ai nhìn thấy cũng đều sinh tâm trìu mến. Hơi rút đi sự bài xích với Già Lâu, hùng sư cẩn thận nhìn Thiệu Dĩ Ninh, đột nhiên cảm thấy...
Hình như là, rất đáng yêu?
Thuận, thuận mắt hơn so với tiểu tử nhà mình.
Chỉ là một ấu tể không rõ lai lịch mà thôi, vì nó mà chọc giận sư tử cái của mình, ảnh hưởng phúc lợi của bản thân, hình như không quá đáng giá...
Chuyện xưa của mẹ cũng không thể nhớ nổi trong một thời gian ngắn, không quan hệ, sự tự tin của hắn bây giờ quan trọng hơn. Ánh mắt Barkley bỗng biến đổi, hắng giọng, hầm hừ oán giận: "Ngươi nhìn đi!"
"Nó hung dữ với ta!"
... Đã đưa bậc thang ra rồi. Sư tử tức giận với lão bà, không phải là sư tử tốt!
Hắn thu hết khí thế lại, ủy khuất bĩu môi, giống như chơi xấu mà ngã trên mặt đất, lăn người lộ ra cái bụng tuyết trắng, phi thường mặt dày vô sỉ mà nói: "Nó nhỏ như vậy mà đã hung dữ với ta, về sau chẳng phải sẽ lợi hại hơn sao?"
Thiệu Dĩ Ninh:??? Ngươi còn muốn mặt mũi không?
Barkley: Cần mặt mũi làm gì a, sư tử đực ở trước mặt sư tử cái luôn không có điểm mấu chốt.
Mặt mũi có thể ăn không? Có thể làm lão bà thân thiết cùng mình nhiều hơn một chút không?
Từ bỏ, cái gì cũng không cần.
Nhưng mà, dùng một chiêu quá nhiều lần liền không còn tác dụng. Mẫu Sư không chút do dự xoay người, làm lơ hắn "làm nũng", chỉ chừa cho hắn một bóng dáng lạnh lùng.
Mẫu Sư vừa đi, Barkley bỗng nhiên xoay người, ngồi xổm trước mặt mèo con, nheo mắt một cách nguy hiểm.
"Vật nhỏ." Hắn để sát đôi mắt màu vàng vào cậu, "Ngươi đã dùng cỏ mê hồn gì cho ta?"
Vì sao hắn lại giống như lúc hít bạc hà mèo, thấy cái vật nhỏ này, nghe được một tiếng kêu miêu ô, liền cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng?
Đây rõ ràng không phải là con của mình --- cho dù là con của hắn, cũng có thời điểm hắn nghiến lợi nghiến lợi, hận không thể quăng ra ngoài đánh một trận.
Còn có, thanh âm miêu ô kia, hắn còn muốn nghe nữa.
Thiệu Dĩ Ninh vẻ mặt ngây ngốc, hoàn toàn không biết hắn đang nói về cái gì. Đối mặt với sư tử lớn như vậy, cậu cảm thấy rất áp lực. Hơn nữa, đại sư tử vừa mới bộc phát, nhưng thái độ với mèo con hiện tại rất bình thản, một bộ dáng không sao cả.
... Hơn nữa còn dùng móng vuốt khảy khảy cậu.
"Nhỏ như vậy, đi ra ngoài còn chưa đủ để nhét kẽ răng." Barkley không chút để ý, liên tục lăn lộn mèo con --- Thiệu Dĩ Ninh lao lực đạp tới đạp lui, tùy thời cảnh giác mới có thể tránh khỏi việc bị thương dưới móng vuốt sư tử.
Cậu hiện tại đã hiểu rõ, cảm thụ của chuột khi bị mèo trêu đùa là thế nào.
Thật sự là áp lực lớn như núi.
Nhưng Thiệu Dĩ Ninh cũng nhìn ra, sư tử đực không có tính toán lấy mạng cậu. Đại khái là với sự kiên trì của Mẫu Sư, cậu có thể lưu lại đàn.
Cho nên tránh tránh, tiểu miêu nhãi con không còn sợ hãi nữa, Thiệu Dĩ Ninh vậy mà còn tìm được thú vui.
Móng vuốt lớn chơi thế nào cũng không hư, còn có thể thường thường cắn, chân trước cố định móng vuốt, chân sau ta đá đá đá!
Không không không, chuyện này là như thế nào? Bởi vì biến thành mèo, cậu cũng có các thói quen của mèo sao?
Nếu còn tiếp tục như vậy, cậu thật sự sẽ trở thành một con mèo?
Sư tử lớn nâng móng vuốt lên rồi lại buông, Barkley cùng càng chơi càng hăng say, hắn dùng một móng vuốt đè bụng mềm mại của mèo con, làm bộ nhe răng uy hiếp: "Kêu một tiếng để ta nghe một chút, nhanh lên!"
Tiếng miêu ô vừa rồi, giống như một bông tuyết hóa thành hồ xuân thủy trong lòng hắn.
Bây giờ còn muốn nghe, vẫn luôn muốn nghe.
Thiệu Dĩ Ninh:??? Vì cái gì?
Chẳng lẽ đây là cảnh tượng mang mèo tới văn phòng trong truyền thuyết, đi đến đâu văn phòng sẽ văng lên âm thanh meo meo, hơn nữa không có ai than phiền mèo kêu thật ồn?
Nhưng vì sao sư tử cũng như vậy?
Barkley còn đang đợi, trong mắt mang theo sự chờ mong mà bản thân hắn không biết. Thiệu Dĩ Ninh do dự một lát, cái này, nếu về sau muốn sống trong đàn, làm tốt quan hệ cùng sư tử đực vẫn rất quan trọng.
Vì thế, cậu thử thăm dò, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Miêu, miêu ô..."
Trên thảo nguyên, Barkley là sư tử đực cường tráng nhất thế hệ này.
Hắn có thân thể cường tráng hơn sư tử đực khác --- điều này đủ để hắn có thể kiêu ngạo đi khắp thảo nguyên; có bộ bờm màu mật đậm --- khiến hắn trở nên ánh tuấn vô cùng trong mắt sư tử cái khác; lại có tiếng gầm trầm thấp --- có thể bảo vệ lãnh địa, làm bọn đạo chính không dám xâm chiếm... Không nói những cái khác, ở trên thảo nguyên này, hắn hoàn toàn xứng đáng với danh xưng cường giả của miêu ô tộc.
Dã thú càng cường đại thì càng có ý thức lãnh địa, cũng càng thích thả hormone giống đực khắp nơi, trong đó, chúng càng thích chiếm cứ nhiều thú cái, gieo giống càng nhiều gien để dấu vết của bọn họ được truyền thừa trong xương cốt của những con non. Vì thế, sau khi chiếm cứ được một đàn sư tử, bọn họ sẽ tàn nhẫn giết chết đám sư tử con của sư tử đực trước đó, chỉ vì thúc giục sư tử cái mau sinh hậu đại cho họ.
Ở "kiếp trước" của Thiệu Dĩ Ninh, cậu từng nghe qua sư tử cái mang theo tiểu sư tử thơ ấu thoát khỏi sự giết chóc của hùng sư, nhưng cậu chưa từng nghe qua việc sư tử đực sẽ thủ hạ lưu tình với ấu tể không cùng dòng máu. Bọn họ là mãnh thú chân chính, họ sẽ trổ hết tài năng khi cạnh tranh với nhau.
Nói cách khác, bọn họ sẽ không vì cảm thấy một con mèo con nhìn đáng yêu liền chịu đựng nó tiến vào lãnh thổ của mình.
Ở trong mắt sư tử đực, trong lãnh địa chỉ có hai loại sinh vật: thứ nhất, lão bà và hài tử; thứ hai, đồ ăn.
Kỳ thật con có vật thứ ba: Đám linh cẩu chán ghét --- bất quá đây tạm thời không phải là trọng điểm cần chú ý.
Hùng sư nhìn chằm chằm cục bông trắng đột nhiên xuất hiện này, rất mau biết được cậu là được Mẫu Sư ngậm về. Tư duy cố định của hắn lập tức hiện lên một ý niệm, là... lão bà mang về điểm tâm?
Ý niệm thứ hai là: Hắn chưa từng thấy qua loại đồ ăn này.
Cho nên, hắn liền... ừm, nhìn xem đây là đồ vật gì? Ăn ngon không?
Hình thể có thể nói là khổng lồ của hùng sư ghé sát vào, nghiêng đầu, tùy tiện nhìn vật nhỏ.
Lông tóc thuần trắng mềm mại có chút ướt, mắt lam tròn xoe, nhìn diện mạo thì biết là ấu tể miêu ô tộc --- ý thức được điểm này, Barkley có chút thất vọng. Trên thảo nguyên cũng có quy củ, bọn họ không giết cùng tộc.
Nếu không phải điểm tâm... hắn thiếu hứng thú, tùy ý dùng móng vuốt khảy khảy nhãi con, giống như tàn phá một đóa hoa trắng ven đường.
Trong phạm vi gần gũi, hô hấp nóng rực của hắn phun Thiệu Dĩ Ninh đến lảo đảo, giọng nói chuyện giống như là sét đánh bên tai ---
"Nhà ai? Ra đây làm gì?"
"Mau mang nó về đi!"
Thiệu Dĩ Ninh lảo đảo, còn chưa kịp đáp lại, Mẫu sư đột nhiên ngao ô một tiếng, rít gào với hùng sư: "Tránh xa nhãi con của ta một chút!"
Sư tử đực:... Hả? Nhãi con của ngươi?
Sao hắn không nhớ mình có tiểu sư tử bạch tạng?
Barkley kinh ngạc trừng lớn mắt, thổi chòm râu tới trời cao: "Ngươi... ngươi lén sinh hài tử ở bên ngoài!"
"Đã thế còn bạch tạng?"
Chóp mũi rộng bẹp của hùng sư gần trong gang tấc, nó hơi ướt át, cậu có thể thấy hoa văn nhợt nhạt trên làn da màu đen. Sau khi rống giận, toàn thân lông tóc của Thiệu Dĩ Ninh xù lên bảy tám phần, rất giống vừa gặp gió lốc cấp 8.
Đại não của cậu cũng bị đánh sâu vào, quả thực là hỗn độn trong gió: Con riêng? Cậu nhìn giống như được sư tử sinh lắm sao?
Mẫu Sư đương nhiên không vui khi nghe thấy loại lời nói như vậy.
Nàng nháy mắt lộ ra răng nanh của mình, đáp lại Barkley với khí thế không hề thua kém: "Đây không phải là nhãi con của ngươi! Là của ta!"
"Là Già Lâu tặng cho ta!"
"Già Lâu?"
Barkley từng nghe nói về tên này.
Rõ ràng chỉ là một con báo đốm, dù có bộ lông đen hiếm có, nhưng hắn ta lại rất có uy vọng ở thảo nguyên.
Báo cái muốn theo đuổi hắn có thể xếp thành một đội ngũ, mà hắn từ trước đến nay chưa từng thân cận với bất kì con báo cái nào. Cho dù vậy, trước mặt sư tử cái, báo cái trên thảo nguyên, hắn có địa vị độc đáo, quan hệ với các nàng rất tốt.
... Cái này làm cho Barkley khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Hắn mới là vương của thảo nguyên! Báo đốm căn bản không đánh lại hắn!
Tuy rằng hai người bọn họ chưa từng thật sự đánh nhau. Nhưng Barkley đơn phương nhận định, báo đen không thể thắng sư tử!
Hơn nữa, lần trước hắn cầu hoan với một sư tử cái khác, đối phương lại vội vàng làm việc khác, không để ý tới hắn, còn oán trách rằng hắn quá phiền, mỗi lần đều làm nàng rất đau, phải học hỏi báo đen Già Lâu, không cần suốt ngày suy nghĩ những chuyện này!
Thần Thú trên cao, sư tử đực và sư tử cái làm loại chuyện này chẳng phải là đương nhiên sao, chẳng lẽ cùng các nàng chơi trốn tìm?
Cho nên, Barkley nén giận, bắt đầu chán ghét Già Lâu.
Mình hắn hành xử khác người, vì sao ảnh hưởng giống đực khác? Hắn không tin Già Lâu không có bản năng sinh sôi nảy nở!
Barkley bắt đầu rống giận: "Nơi này là đàn sư tử! Báo đốm đưa nhãi con gì!"
Mẫu Sư không cam lòng yếu thế, cũng rít gào lại: "Nơi này là đàn sư tử, không phải chỉ có mình ngươi là sư tử!"
"Nếu ngươi khó chịu! Coi như ta không tồn tại! Ta sẽ tự đi săn nuôi bản thân và hài tử, không quan hệ với ngươi!"
Hai sư tử gầm hết đợt này đến đợt khác, rất đinh tai nhức óc. Thiệu Dĩ Ninh theo bản năng muốn che lại lỗ tai, bỗng nhiên nhớ hiện tại mình chỉ là một con mèo con, móng vuốt không tiện sử dụng lắm.
Nhưng mà...
Barkley tức muốn hộc máu, thấy Mẫu Sư bướng bỉnh hồ đồ, hắn đột ngột thay đổi phương hướng, mở to cái mồm máu về phía tiểu miêu nhãi con: "Ngươi..."
Răng nanh sư tử cách Thiệu Dĩ Ninh không tới mười cm, cậu phản ứng theo bản năng, lấy hết can đảm, đột nhiên vươn móng vuốt hung hăng cào, lấy ra khí thể cậu dùng lần trước để đối phó với linh cẩu, kêu lên ---
"Miêu ô!!!"
Sư tử hư tránh ra!
Ta chưởng một miêu quyền! Một chiêu chế trụ địch!
"Ai nha!"
Barkley thình lình bị đánh trúng!
Đại sư tử cuống quit lùi về sau một bước, quơ quơ cái đầu to --- vụ, vụ gì vừa xảy ra? Hắn vừa bị đồ vật gì đâm một chút?
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ tùy ý liếc nhìn tiểu miêu nhãi con, chưa từng nhìn kỹ. Hiện giờ cẩn thận nhìn lại, bỗng nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào.
Móng vuốt của mèo con mặc dù sắc bén, nhưng so với sư tử coi trọng vật lộn, điểm công kích này chỉ là gãi ngứa. Trong nháy mắt đệm thịt mềm chạm đến chóp mũi, hắn cư nhiên, hắn cư nhiên cảm thấy... có gì đó không đúng?
Đặc biệt là thanh âm miêu ô kia, tốt, giống như có cái gì đó thật nhỏ vô hình, lặng lẽ thâm nhập vào đáy lòng hắn, nhẹ nhàng khảy một chút.
Dù chỉ là một chút.
Nhưng lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Barkley ma xui quỷ khiến, trong đầu hiện ra một câu ---
Thanh âm miêu ô này, thật hay a.
Tựa như lúc hắn còn nhỏ, rúc vào lòng ngực của mẫu thân, nghe mẹ giảng các câu chuyện của miêu ô tộc được được truyền xuống từ xưa, câu chữ của mẹ rõ ràng.
Câu chuyện xưa kia, là như thế nào?
... Ngay tại lúc này, ở cục đá cao cách bọn họ không xa, báo đen Già Lâu lặng lẽ lộ thân hình.
Hắn đến đây để xem xét tình huống của nhãi con.
Mặc dù hắn không thích ấu tể, cũng chưa bao giờ có ý tưởng tạo thành gia đình với giống cái, nhưng yêu quý ấu tể là bản năng mỗi động vật đều có. Khi biết được có khả năng mình đã khiến nhãi con gặp nguy hiểm, hắn vẫn sẽ lại đây.
Sau đó, hắn cũng nghe được thanh âm miêu ô này.
Không phải là ảo giác.
Thanh âm miêu ô này đúng là không giống bình thường.
Barkley phía dưới cũng bắt đầu phản ứng.
Một khi trong lòng không chắc chắn, lại nhìn về phía thần thái của mèo con, hắn có chút chần chờ.
Tiểu miêu nhãi con trắng tuyết mềm mại, mắt to màu xanh thẳm ngập nước, mặc cho ai nhìn thấy cũng đều sinh tâm trìu mến. Hơi rút đi sự bài xích với Già Lâu, hùng sư cẩn thận nhìn Thiệu Dĩ Ninh, đột nhiên cảm thấy...
Hình như là, rất đáng yêu?
Thuận, thuận mắt hơn so với tiểu tử nhà mình.
Chỉ là một ấu tể không rõ lai lịch mà thôi, vì nó mà chọc giận sư tử cái của mình, ảnh hưởng phúc lợi của bản thân, hình như không quá đáng giá...
Chuyện xưa của mẹ cũng không thể nhớ nổi trong một thời gian ngắn, không quan hệ, sự tự tin của hắn bây giờ quan trọng hơn. Ánh mắt Barkley bỗng biến đổi, hắng giọng, hầm hừ oán giận: "Ngươi nhìn đi!"
"Nó hung dữ với ta!"
... Đã đưa bậc thang ra rồi. Sư tử tức giận với lão bà, không phải là sư tử tốt!
Hắn thu hết khí thế lại, ủy khuất bĩu môi, giống như chơi xấu mà ngã trên mặt đất, lăn người lộ ra cái bụng tuyết trắng, phi thường mặt dày vô sỉ mà nói: "Nó nhỏ như vậy mà đã hung dữ với ta, về sau chẳng phải sẽ lợi hại hơn sao?"
Thiệu Dĩ Ninh:??? Ngươi còn muốn mặt mũi không?
Barkley: Cần mặt mũi làm gì a, sư tử đực ở trước mặt sư tử cái luôn không có điểm mấu chốt.
Mặt mũi có thể ăn không? Có thể làm lão bà thân thiết cùng mình nhiều hơn một chút không?
Từ bỏ, cái gì cũng không cần.
Nhưng mà, dùng một chiêu quá nhiều lần liền không còn tác dụng. Mẫu Sư không chút do dự xoay người, làm lơ hắn "làm nũng", chỉ chừa cho hắn một bóng dáng lạnh lùng.
Mẫu Sư vừa đi, Barkley bỗng nhiên xoay người, ngồi xổm trước mặt mèo con, nheo mắt một cách nguy hiểm.
"Vật nhỏ." Hắn để sát đôi mắt màu vàng vào cậu, "Ngươi đã dùng cỏ mê hồn gì cho ta?"
Vì sao hắn lại giống như lúc hít bạc hà mèo, thấy cái vật nhỏ này, nghe được một tiếng kêu miêu ô, liền cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng?
Đây rõ ràng không phải là con của mình --- cho dù là con của hắn, cũng có thời điểm hắn nghiến lợi nghiến lợi, hận không thể quăng ra ngoài đánh một trận.
Còn có, thanh âm miêu ô kia, hắn còn muốn nghe nữa.
Thiệu Dĩ Ninh vẻ mặt ngây ngốc, hoàn toàn không biết hắn đang nói về cái gì. Đối mặt với sư tử lớn như vậy, cậu cảm thấy rất áp lực. Hơn nữa, đại sư tử vừa mới bộc phát, nhưng thái độ với mèo con hiện tại rất bình thản, một bộ dáng không sao cả.
... Hơn nữa còn dùng móng vuốt khảy khảy cậu.
"Nhỏ như vậy, đi ra ngoài còn chưa đủ để nhét kẽ răng." Barkley không chút để ý, liên tục lăn lộn mèo con --- Thiệu Dĩ Ninh lao lực đạp tới đạp lui, tùy thời cảnh giác mới có thể tránh khỏi việc bị thương dưới móng vuốt sư tử.
Cậu hiện tại đã hiểu rõ, cảm thụ của chuột khi bị mèo trêu đùa là thế nào.
Thật sự là áp lực lớn như núi.
Nhưng Thiệu Dĩ Ninh cũng nhìn ra, sư tử đực không có tính toán lấy mạng cậu. Đại khái là với sự kiên trì của Mẫu Sư, cậu có thể lưu lại đàn.
Cho nên tránh tránh, tiểu miêu nhãi con không còn sợ hãi nữa, Thiệu Dĩ Ninh vậy mà còn tìm được thú vui.
Móng vuốt lớn chơi thế nào cũng không hư, còn có thể thường thường cắn, chân trước cố định móng vuốt, chân sau ta đá đá đá!
Không không không, chuyện này là như thế nào? Bởi vì biến thành mèo, cậu cũng có các thói quen của mèo sao?
Nếu còn tiếp tục như vậy, cậu thật sự sẽ trở thành một con mèo?
Sư tử lớn nâng móng vuốt lên rồi lại buông, Barkley cùng càng chơi càng hăng say, hắn dùng một móng vuốt đè bụng mềm mại của mèo con, làm bộ nhe răng uy hiếp: "Kêu một tiếng để ta nghe một chút, nhanh lên!"
Tiếng miêu ô vừa rồi, giống như một bông tuyết hóa thành hồ xuân thủy trong lòng hắn.
Bây giờ còn muốn nghe, vẫn luôn muốn nghe.
Thiệu Dĩ Ninh:??? Vì cái gì?
Chẳng lẽ đây là cảnh tượng mang mèo tới văn phòng trong truyền thuyết, đi đến đâu văn phòng sẽ văng lên âm thanh meo meo, hơn nữa không có ai than phiền mèo kêu thật ồn?
Nhưng vì sao sư tử cũng như vậy?
Barkley còn đang đợi, trong mắt mang theo sự chờ mong mà bản thân hắn không biết. Thiệu Dĩ Ninh do dự một lát, cái này, nếu về sau muốn sống trong đàn, làm tốt quan hệ cùng sư tử đực vẫn rất quan trọng.
Vì thế, cậu thử thăm dò, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Miêu, miêu ô..."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương