Miếu Hoang

Chương 57: Trận đ�? Thất bại



Nơi thầy Lương đang đứng là 3 huyệt mộ đã được đào sẵn. Bảy Dao cũng đã cẩn thận làm thêm một cây cầu tạm bằng ván gỗ để thuận tiện cho việc chuyển quan tài đi chôn vào rạng sáng ngày mai. Kiểm tra thật kỹ lưỡng, thầy Lương rất hài lòng với những gì mà đội thợ đào huyệt do Bảy Dao thuê làm. Tất cả đều chính xác với yêu cầu của ông. Khẽ áp tay xuống đất, không chỉ mặt đất mà từ bên dưới huyệt mộ đã đào cũng khẽ phả lên một hơi ấm kèm theo mùi hương đặc trưng của rễ cây dịu nhẹ. " Huyệt Mắt Rồng " vẫn đang phát tốt, phong thủy nơi đây càng về đêm lại càng bộc lộ sinh khí mạnh mẽ hơn. Chẳng trách mặc dù bốn bề là đồng ruộng, nhưng tuyệt nhiên ở khu vực này không hề có tiếng kêu của ếch nhái, tất cả đều tĩnh lặng, thanh bình. Không hổ danh là " Huyệt Mắt Rồng ".

Trời cao thật biết sắp đặt, khi Long Mạch bị trấn yểm, lần đầu đi qua nơi này, thầy Lương không hề cảm nhận được sinh khí nơi đây lại tốt đến như vậy. Cũng có thể khi ấy, khả năng của thầy Lương vẫn đang bị kiểm tỏa từ bùa yểm của Cao Côn nên ông không nhận ra. Chỉ đến khi bùa yểm Long Mạch bị hóa giải, vận khí bao năm bị kìm hãm nay được giải phóng, nhờ vậy mà những thế đất đẹp nằm trong địa mạch mới bắt đầu xuất hiện.

Long Mạch nằm ở làng Văn Thái mặc dù bị Cao Côn trấn yểm cả trăm năm nhưng chỉ đến thời điểm này mới bắt đầu suy yếu. Điều này chứng tỏ vượng khí nơi đây cực thịnh, đó cũng là lý do vì sao Cao Côn lại đánh đổi cả sinh mạng để mong độc chiếm lấy Long Mạch. Tuy nhiên Cao Côn đã thất bại, thật khó tưởng tượng, nếu như Cao Gia mà thành công thì cả trăm năm sau, không, phải là mấy trăm năm sau, chỉ cần Cao Gia còn tồn tại, không chỉ làng Văn Thái mà sẽ là vận mệnh cả một vùng đất bị Cao Gia thao túng. Tuy nhiên, con người dù có tài giỏi đến đâu mà muốn đi ngược lại ý trời cũng không phải chuyện đơn giản. Nghịch thiên từ cổ trí kim triệu người chỉ có 1 người thành công. Cái già mà Cao Gia phải trả là họa diệt thân, thầy Lương vẫn chưa rõ tại sao Cao Gia bị giết sạch, nhưng Cao Luân ( tên của ông Vọng) lại được cứu thoát, được chính người trong làng nuôi nấng rồi thay tên đổi họ. Chắc chắn phải có một nguyên nhân nào đó. Với việc họ Cao cố tình đi ngược lại với đạo lý, trái với thiên ý, họa sát thân cũng là do họ Cao tự chuốc lấy. Nhưng trời cao vẫn để lại cho Cao Gia người sống sót, ắt hẳn phải có ý nghĩa nào đó.

Qua những gì mà Cao Côn đã làm, và qua ghi chép không rõ ràng, chỉ sơ lược của các cụ hương thân quá cố của làng Văn Thái thì họ Cao thực sự là một nỗi khiếp sợ đối với dân làng. Chỉ cần nghĩ đến phương pháp luyện ra đám Tiểu Quỷ kia là do Cao Côn cũng đủ biết, lúc còn sống, Cao Côn độc ác hơn cả quỷ dữ. Ông ta là một kẻ vô nhân tính, độc đoán, sẵn sàng làm tất cả vì lợi ích cá nhân, vì gia tộc. Có những thứ vốn dĩ đã thuộc về bản chất, khác với Cao Côn, Cao Luân ( ông Vọng) lại là một người giàu lòng nhân ái, vị tha, bao dung, Cao Côn có thể giết chết rất nhiều người để đạt được mục đích thì cháu nội của Cao Côn là Cao Luân lại có thể hi sinh mạng sống của mình để cứu lấy những người khác.

Cứ cho là bố mẹ nuôi của Cao Luân đã nuôi dạy con theo cách hướng thiện, nhưng nên nhớ, Cao Luân dù sao cũng mang dòng máu của họ Cao. Còn là cháu đích tôn của Cao Côn. Người ta nói, con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh, đó cũng là lý do vì sao ban đầu thầy Lương có đôi chút cảnh giác với ông Vọng, tuy nhiên, qua nhiều sự việc đã xảy ra thì thầy Lương thấy ông Vọng thực sự là một người đức độ.

Thầy Lương khẽ mỉm cười rồi tự nhủ một mình:

- - Nhân tình thế thái, thiên biến vạn hóa.....Cũng không thể nghĩ như thế được, bởi thiên tính là do trời ban, cũng là một phần căn quả từ kiếp trước, cũng như phúc báo do cha mẹ để lại. Hơn nữa, nếu đúng như ta dự đoán, việc trời cao để cho Cao Luân còn sống ắt hẳn là có nguyên nhân, thôi thì cứ thuận theo ý trời, dến đâu hay đến đó. Trước mắt công việc của ta là giúp đỡ những linh hồn khốn khổ này có cơ hội được siêu thoát. " Huyệt Mắt Rồng " đành để dành cho ba người bọn họ vậy.

Đã quá 12h đêm, khu vực giếng làng bắt đầu xuất hiện những tiếng cười khúc khích, mỗi lúc tiếng cười lại vang hơn, lớn dần hơn.......Vẫn như đêm hôm trước, đám Tiểu Quỷ tiếp tục xuất hiện, bốn con Tiểu Quỷ với hình dạng trẻ con, mỗi con trên tay đều kéo theo một sợi xích sắt trói buộc linh hồn Mị. Chúng rong Mị trên con đường đất đi từ hướng đầu làng vào. Khi đến khu vực giếng, chúng tiếp tục bày những trò chơi của trẻ con như đuổi bắt, bịt mắt bắt dê, trốn tìm.......Chúng chơi đùa, chạy nhảy như thế cho đến 2h sáng.

Lúc này từ hướng Đông vọng lại có tiếng động lạ phát ra:

" Leng...keng....leng...keng....leng..keng "

" Leng...keng...leng...keng....leng...keng. "

Lũ Tiểu Quỷ đang vui đùa, chúng đang nhe răng ra cười thì bỗng dưng im bặt. Chúng đồng loạt quay đầu về hướng Đông, những đôi mắt đỏ loé lên trong màn đêm u tối.

Tiếng " leng keng " kia mỗi lúc một gần, cho đến khi đám Tiểu Quỷ nhìn thấy một bóng người đang từ từ đi tới. Đó chính là thầy Lương, trên tay ông đang cầm một chiếc chuông bạc, cứ ba bước ông lại rung chuông một hồi, tiếng chuông bạc vang vọng trong màn đêm, thực sự tiếng chuông khiến cho đám Tiểu Quỷ kia phải khó chịu.

Vừa bước, thầy Lương vừa lẩm bẩm đọc chú. Đúng như thầy Lương dự đoán, bọn Tiểu Quỷ này không phải ma quỷ thông thường. Tiếng chuông bạc cũng chỉ khiến chúng tức tối chứ không thể xua đuổi chúng đi. Thấy người, ngay lập tức đám Tiểu Quỷ biến mất, chúng lúc ẩn, lúc hiện....Có lúc không nhìn thấy chúng đâu cả, chỉ nghe thấy tiếng cười vang trong không trung mà thôi...

" He...he...he...bắt...được...rồi..."

" Chết....đi...Hi...hi....hi..."

Đúng với những gì mà Sửu từng kể, khi đám Tiểu Quỷ biến mất, chúng như đang trêu đùa người sống trước khi gϊếŧ chết người đó. Khác với Sửu, thầy Lương không chạy, ông vẫn cứ thế tiến về gần với giếng làng hơn. Để bắt được đám Tiểu Quỷ này thực sự thầy Lương chưa tìm được cách, nhưng thầy Lương cũng không phải người bình thường để đám yêu ma có thể hãm hại. Khi chỉ còn cách giếng làng một đoạn ngắn, bất ngờ dưới đất trồi lên những bàn tay trẻ con, nhợt nhạt, chúng túm lấy giày của thầy Lương. Nhưng cũng ngay lập tức, bàn tay của bọn tiểu yêu như bị đốt cháy, đám yêu ma không thể chạm vào được người của thầy Lương.

Thầy Lương đứng nhìn về phía cây lộc vừng, linh hồn cô bé Mị đang đứng úp mặt vào thân cây, cô bé đang đếm:

" Một....hai....ba.....trốn....đi.....trốn....đi..."

Bao vây bốn phía thầy Lương là bốn con Tiểu Quỷ, đôi mắt đỏ như máu của chúng đang cau lại, cái miệng rộng ngoác đang thè ra chiếc lưỡi đỏ lòm, chúng cứ thế lăn qua lăn lại xung quanh thầy Lương. Tiếng cười của chúng mỗi lúc một ghê rợn hơn, mặc dù đã có chuẩn bị từ trước, nhưng thầy Lương cũng bắt đầu cảm thấy ù tai, trong tâm trí ông dần dần xuất hiện những hình tượng ám ảnh về hình dạng của đám Tiểu Quỷ.

Thầy Lương lẩm bẩm đọc một câu chú, đúng lúc này, phía hốc cây ngay bên dưới chân của cô bé mị, có một thứ gì đó đang ánh lên một màu sáng ánh kim. Linh hồn của Mị dừng đếm, cô bé nhìn xuống chân dõi theo ánh sáng vừa phát ra. Mị ngồi xuống, đưa tay vào hốc cây, thứ đang phát sáng chính là cái lắc bằng bạc mà Mị vẫn đeo lúc còn sống, đó cũng là cái lắc bạc mà bố cô bé mua, cũng là món quà duy nhất mà Mạnh tặng được cho con gái mình.

Linh hồn Mị vừa khẽ chạm vào cái lắc bạc thì lập tức bụi dây tơ hồng mà thầy Lương đặt chung với cái lắc lập tức vươn dài ra rồi quấn chặt lấy linh hồn cô bé vào gốc cây lộc vừng. Những sợi dây tơ hồng lúc này phát ra ánh màu vàng, chúng như những sợi dây trói được dát vàng đang giữ chặt lấy hồn phách của Mị nơi cây lộc vừng.

Điều này khiến cho đám Tiểu Quỷ cũng nhận ra ý đồ của thầy Lương. Chúng bỏ qua thầy Lương, chúng ẩn hiện đến gốc cây rồi cứ thế lao vào cắn xé những sợi dây tơ hồng đang trói buộc linh hồn của Mị. Những sợi tơ hồng bị đám Tiểu Quỷ bứt đứt, khi vứt xuống mặt đất lập tức cháy thành tro.

Thầy Lương cau mày, ông chụm hai ngón tay lên trước mặt rồi hét lớn:

- - KHAI MỞ TR ̣N PHÁP THU HỒN. M BINH, MA QUỶ CHỚ LÀM CÀN.

" Phừng...Phừng....Phừng "

Lúc này, bốn đạo bùa trên bốn mặt thân của cây lộc vừng đột nhiên sáng lên ánh mực son được vẽ trên bùa, ánh đỏ vàng phát ra từ bốn lá bùa khiến cho đám Tiểu Quỷ phải thoát ra khỏi thân cây khi mà chúng sắp bứt đứt được chỗ dây tơ hồng còn sót lại.

" Ngừ....Ngừ.....Ngừ..."

" Kéc....Kéc...Kéc...."

Tiếng cười man rợ khi nãy giờ đây được thay bằng những âm thanh gai người từ tiếng nghiến răng giận dữ của đám tiểu yêu. Những đạo bùa thu hồn đại pháp kia vẫn đang tạo ra được một kết giới bao quanh linh hồn cô bé Mị. Nhưng như vậy cũng chưa đủ để khiến đám Tiểu Quỷ bỏ cuộc.

Chúng đứng tụ lại phía trước gốc cây, từ tay chúng hiện ra bốn sợi dây xích trói buộc linh hồn cô bé tội nghiệp. Đám Tiểu Quỷ dùng sức kéo mạnh bốn sợi dây xích về phía chúng để mong cướp đoạt lại linh hồn cô bé. Thầy Lương vẫn nhắm mắt, cố gắng niệm chú để giữ cho phong ấn có thể kéo dài càng lâu càng tốt, bởi đến giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp.

Trận chiến giữa thầy Lương và đám tiểu yêu diễn ra vô cùng khốc liệt, hai bên đều nhắm tới một mục đích đó là chiếm lấy linh hồn cô bé Mị đang bị dây tơ hồng trói vào thân cây lộc vừng. Nhưng đám Tiểu Quỷ kia có yêu khí quá mạnh, hơn nữa sợi xích liên kết giữa chúng với linh hồn Mị chính là một bản giao kèo lúc Mị còn sống, liên kết đó không phải muốn phá vỡ là có thể phá vỡ được ngay.

Vài sợi dây tơ hồng đang trói lấy linh hồn Mị cũng đang sắp đứt gần hết. Nếu như dây tơ hồng mà đứt hết, linh hồn của cô bé sẽ bị đám Tiểu Quỷ cướp lại, và rất có thể, sau này không còn cách nào có thể cứu lấy hồn phách của cô bé được nữa.

" Phựt....Phựt "

Dây tơ hồng đứt đoạn cháy thành tro, tiếng cười của đám Tiểu Quỷ lại vang lên:

" He he he....He he he....."

" Bắt...được....rồi....He...he...he..."

Thầy Lương đổ mồ hôi hột, những nếp nhăn trên khuôn mặt ông khẽ ép lại, hai bàn tay đang chụm lại làm phép của ông đang run lên từng chập. Yêu khí của bọn Tiểu Quỷ quá mạnh, chúng thực sự không phải thứ tà ma dễ khắc chế. Dù đã tính toán đủ các chước, sử dụng đến thuật thu hồn trận nhưng ông vẫn không thể cứu được Mị.

" Phựt "

Sợi dây tơ hồng cuối cùng cũng đã đứt đoạn.......Thầy Lương ho ra máu khi ông đã gắng gượng để duy trì trận pháp một cách quá sức:

- - Khục.....Khục....Ta...thua....rồi..... 
Chương trước Chương tiếp