Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 44: Thành giao



Tô Thành là người năm đó ôm cậu từ trong cuộc thanh toán hỗn loạn tại biệt thự ở Ma Cao trở ra, cũng chính mắt cậu nhìn thấy hắn lạnh lùng rút súng bắn một phát đạn chuẩn xác vào giữa trán Khâm Định khiến cho ông ta chết không nhắm mắt ở trước mặt cậu.

Nếu nói Khâm Định là người cho cậu sự sống cũng đúng, vì khi bắt đầu có ý thức thì bản thân cậu đã sống tại cô nhi viện Thiên Sứ, nơi ông ta dùng để che mắt người ngoài về việc đào tạo ra những tay sai từ nhỏ. Nếu như hỏi cậu có hận Tô Thành hay không, cậu nhất định sẽ không chỉ trả lời rằng không hận hắn mà còn cảm thấy bản thân mang ơn hắn rất nhiều, trong số những đứa trẻ được đưa tới biệt thự đó, hắn đã lựa chọn ôm cậu trở về, cho cậu một mái ấm, sự quan tâm, cho cậu điều kiện rất tốt để phát triển, chính hắn và Đồ Du Du đã giúp cậu thoát ra khỏi sự u ám kia.

Tô Thành là một người đàn ông nguy hiểm, từ sau khi hắn áp chế được thế giới ngầm tại Ma Cao thì cũng theo đó âm thầm rời khỏi hắc đạo. Tuy rằng mấy năm gần đây Tô Thành không có dính dáng gì đến hắc đạo nữa, nhưng có một số chuyện không thể chỉ nhìn vào bề nổi hiện rõ trước mắt, dưới đáy đại dương kia vẫn còn một tảng băng chìm chống đỡ. Nói cách khác chính là tuy rằng Tô Thành không còn ở hắc đạo nữa, nhưng những người trong hắc đạo khi nghe đến tên hắn vẫn phải kính nể ba phần.

Tô Đồ Lang Quân không thích nói chuyện lòng vòng, hơn nữa trước mặt Tô Thành cậu cũng không thể nào lòng vòng được, người đàn ông này giống như mang ánh mắt có thể nhìn thấu mọi chuyện trên đời:

"Ba có biết Lý Thanh Nghị hay không?"

Tô Thành nhàn nhạt đáp:

"Lý gia ba đời là đại gia tộc, đến thời của Lý Thanh Nghị đã suy yếu dần, hắn không thông minh hơn nữa còn hấp tấp, nếu như không phải gia sản cùng mối quan hệ Lý gia nhiều đời tích lũy được, Lý Thanh Nghị cũng không có khả năng trụ được đến bây giờ"

Tô Đồ Lang Quân im lặng lắng nghe, quả nhiên người ba này của cậu thời gian gần đây đang để mắt cậu, có lẽ hắn sớm cũng biết được cậu muốn làm gì:

"Lý Thanh Nghị có một công ty tư vấn tín dụng nhỏ trong thành phố, bề ngoài làm ăn quang minh chính đại, nhưng thực chất phía sau dùng để rửa tiền... ba hẳn là cũng biết chuyện này rồi đúng không?"

Tô Thành nhấp một ngụm trà:

"Từ khi nào con lại có hứng thú quan tâm đến Lý gia thế?"

Tô Đồ Lang Quân rất thích cùng Tô Thành nói chuyện, tính cách trầm tĩnh của câu cũng là do từ nhỏ đã học của hắn. Thời điểm khi Tô Thành kết liễu Khâm Định, trong lòng một đứa nhỏ là cậu khi ấy có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, từ sợ hãi, vui vẻ, hoảng hốt, phấn khích cho đến hâm mộ. Trong suy nghĩ của cậu lúc ấy đã bắt đầu muốn học theo bản lĩnh kia của Tô Thành, cho nên càng lớn cậu càng giống Tô Thành nhiều hơn là Đồ Du Du dù bọn họ không phải là cha con cùng huyết thống.

"Con muốn ba giúp con chuyện này"

Tô Thành cảm thấy đứa con trai này của mình đúng thật là có chút bản lĩnh, nhanh như vậy đã có thể tìm ra được chuyện giấu kín bấy lâu nay của Lý Thanh Nghị:

"Cũng được, nhưng mà ba cũng có một điều kiện"

Tô Đồ Lang Quân thẳng thắn đáp:

"Ba nói đi"

Tô Thành nhếch môi:

"Cho con thời hạn nửa năm, giải quyết xong liền quay về Tô thị giúp ba quản lý đi. Dù sao nhân tài như vậy cũng không nên để người ngoài chiếm chỗ tốt được, hơn nữa ba cũng già rồi, vẫn còn chưa thực hiện được lời hứa đưa Du Du đi vòng quanh thế giới đâu"

Tô Đồ Lang Quân thở dài trong lòng, thật ra cậu cũng sớm đã biết được Tô Thành sẽ đặt ra điều kiện như vậy. Nói tóm lại người ba này của cậu chính là không muốn làm việc nữa, nói hắn già rồi, hắn hiện tại mới chỉ ngoài bốn mươi mà thôi. Tô Thành nhất định coi Tô thị là hòn than nóng bỏng tay chỉ trờ ném sang cho người khác, mà người khác này không ai khác chính là cậu đây:

"Thành giao! Nhưng mà con muốn tự mình làm, ba chỉ cần cho con mượn người là được"

Tô Thành sảng khoái đáp, coi như để con trai có cơ hội rèn luyện:

"Được".

...

Hôm nay Tô Đồ Lang Quân bị trưởng phòng gọi vào khiển trách vì làm việc tắc trách, cậu sớm cũng đã đoán ra được sự việc sẽ như vậy cho nên cả một quá trình đều im lặng đứng ở một bên nghe giáo huấn.

Bản báo cáo quan trọng kia Âu Tịnh Vân đúng là ném ở một bên cố tình không nộp lại, Tô Đồ Lang Quân cũng không muốn giải thích nhiều, cả một buổi trưa liền ngồi ở trong phòng làm lại. Thật ra cũng không phải làm lại, trong máy tính của cậu sớm đã lưu một bản mềm trước đó rồi, hiện tại chỉ cần in ra mà thôi.

Phó tổng nhà chúng ta hôm nay đợi không được người lên phòng ăn trưa liền tự mình tìm xuống, Tô Đồ Lang Quân đang đợi hắn, mắt thấy bóng dáng hắn từ xa liền cúi đầu giả bộ tập trung nhìn màn hình máy tính của mình.

Hoàng Thế Vinh nhíu mày, người trong phòng đã đi ăn trưa hết rồi, hiện tại chỉ còn duy nhất một mình Tô Đồ Lang Quân vẫn đang loay hoay ngồi lại làm cái gì đó:

"Quân Quân, không phải hẹn đi ăn trưa với tớ hay sao, cậu đang làm gì đó?"

Tô Đồ Lang Quân thời gian gần đây cố tính ở lại biệt thự Tô gia đã được một tuần rồi, Hoàng Thế Vinh mỗi ngày đều cảm thấy ăn không ngon miệng, tâm tình không vui, thế cho nên hôm nay trưởng phòng chiến lược mới bị hắn mắng cho một trận vì không thấy báo cáo nộp lên, cuối cùng vòng đi vòng lại, người bị mắng vẫn là cậu:

"Tớ đang làm lại báo cáo, hôm trước rõ ràng tớ nhớ đã nộp cho Âu Tịnh Vân rồi, hôm nay trưởng phòng nói lúc đi họp cậu lại chưa nhận được báo cáo nào"

Hoàng Thế Vinh kéo ghế ngồi xuống:

"Là chuyện này hả? Báo cáo để đó làm sau đi, chúng ta đi ăn trưa"

Tô Đồ Lang Quân liếc mắt nhìn Hoàng Thế Vinh một cái, mười đầu ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím máy tính phát ra tiếng lách cách đều đặn:

"Sắp xong rồi đây, đợi tớ 5 phút nữa thôi"

Hoàng Thế Vinh chống tay lên cằm, động tác có chút biếng nhác ngồi bên cạnh đợi Tô Đồ Lang Quân làm việc. Dạo gần đây Tô Đồ Lang Quân không rõ vì sao lại không chịu về nhà với hắn, hắn thật là nhớ cậu lắm rồi:

"Quân Quân, mấy ngày nay tớ toàn ăn ngoài thôi, đồ ăn không ngon như cậu làm"

Tô Đồ Lang Quân im lặng không đáp lời, Hoàng Thế Vinh lại nói tiếp:

"Hôm nay cậu về nhà với tớ đi, cậu ở bên kia cũng một tuần rồi"

Tô Đồ Lang Quân dừng lại động tác, màn hình máy tính nhanh chóng được khóa lại, cậu đứng dậy nhìn Hoàng Thế Vinh:

"Xong rồi, chúng ta xuống dưới nhà ăn ăn đi"

Hoàng Thế Vinh ỉu xìu đứng dậy:

"Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ nữa mà"

Tô Đồ Lang Quân mỉm cười quay lại phía sau nhìn hắn:

"Như vậy tối nay cậu muốn ăn món gì, để tớ nấu cho cậu ăn"

Một lời này của Tô Đồ Lang Quân liền khiến cho Hoàng Thế Vinh cũng phải mở lớn hai mắt, hắn chỉ thiếu bước mọc thêm một cái đuôi quẫy tít đi theo sau cậu mà thôi.

Nhà ăn của công ty chưa bao giờ được tiếp đón cán bộ cấp cao ghé thăm cả, hiện tại Hoàng Thế Vinh lại xuất hiện ở chỗ này liến khiến cho tất cả mọi người cũng phải đưa mắt nhìn hắn giống như chuyện rất lạ vậy.

Lúc hai người bọn họ tiến vào, Âu Tịnh Vân cũng tình cờ đứng ở trước quầy chọn món. Tô Đồ Lang Quân cảm thấy đúng là oan gia ngõ hẹp, con chim sẻ này cũng thật may mắn lại có thêm cơ hội muốn đậu cây ngô đồng đây.

Âu Tinh Vân bị bất ngờ trước sự xuất hiện của Hoàng Thế Vinh, nhưng đến khi thấy bên cạnh hắn còn có Tô Đồ Lang Quân nữa, ánh mắt cô liền có điểm trầm xuống, sau đó rất nhanh liền mỉm cười nhìn về phía hắn nói:

"Phó tổng cũng xuống đây ăn cơm sao?"

Hoàng Thế Vinh ừ một tiếng, Tô Đồ Lang Quân lặng lẽ ở một bên cầm kẹp gắp thức ăn cho vào trong khay của mình. Âu Tịnh Vân hôm nay mặc một chiếc váy liền thân màu vàng ôm sát cơ thể, chiều dài váy vẫn thật là ngắn, cơ hồ chỉ cần hơi cúi người sẽ bại lộ phong cảnh bên dưới kia:

"Phó tổng hẳn là lần đầu tiên đến đây ăn, để em giúp anh giới thiệu một vài món tủ của nhà ăn công ty"

Tô Đồ Lang Quân một bộ dạng tập trung lựa chọn món, bề ngoài cũng không để ý đến hai người kia, nhưng thực chất lời nào bọn họ trao đổi cậu cũng đều nghe không bỏ sót một từ.

Chọn đồ ăn xong dĩ nhiên ba người liền ngồi chung một bàn, chuyện ngồi chung này khiến cho Tô Đồ Lang Quân cũng đoán ra được hôm nay trên diễn đàn công ty sẽ náo nhiệt đến như thế nào, khẳng định là lại có thật nhiều tin đồn nghi ngờ về mối quan hệ đồng nghiệp giữa Hoàng Thế Vinh và Âu Tịnh Vân đây. Thế cho nên Tô Đồ Lang Quân lúc này liên không muốn để cho Âu Tịnh Vân được như ý nguyện, cũng không muốn mấy tin đồn thất thiệt kia càng ngày càng lan rộng, dù sao Hoàng Thế Vinh mới đảm nhận vị trí này, cậu không muốn danh tiếng của hắn bị Lý Thanh Nghị hay Hoàng Thế Minh mang ra gây khó dễ.

"Phải rồi, thư ký Âu, tôi nhớ ngày hôm đó mình đã mang lên nộp bản báo cáo của phòng phát triển chiến lược cho cô rồi mà nhỉ?"

Âu Tịnh Vân mặt hơi biến sắc một chút khi nghe thấy câu hỏi kia của Tô Đồ Lang Quân, nhưng rất nhanh sau đó chỉ mất vài giây cô liền che giấu rất kỹ:

"Tôi chưa nhận được bất cứ bản báo cáo nào, anh có nhớ mình nộp lên lúc nào không?"

Tô Đồ Lang Quân bình thản đáp

"Trưa thứ ba tuần trước, khi ấy cô còn nói đợi Tiểu Vinh trở về sẽ mang vào nộp cho cậu ấy giúp tôi mà"

Âu Tịnh Vân chậm rãi trả lời:

"Anh hẳn là nhớ nhầm rồi"

Tô Đồ Lang Quân bâng quơ đáp lại một tiếng rồi lại cúi đầu ăn cơm:

"Vậy sao"

Hoàng Thế Vinh thấy vậy liền ở bên cạnh cậu nói:

"Không sao đâu, tớ nghĩ cậu nhất định không thể nào quên nộp báo cáo được, Tịnh Vân lát nữa quay trở về làm việc cô tìm thật kỹ lại đi"

Âu Tịnh Vân có điểm tức giận nhưng vẫn đáp:

"Vâng thưa phó tổng"

Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Thế Vinh rồi lại nhìn sang Âu Tịnh Vân:

"Hôm trước tớ xuống chỗ này ăn cơm, nghe được người ta nói cậu và Tịnh Vân đang quen nhau"

Hoàng Thế Vinh nghe thấy câu kia liền bất ngờ lớn giọng hơn:

"Cái gì? Là người nào nói thế?"

Từ lúc Hoàng Thế Vinh xuống đây, tất cả mọi người đều chú ý đến bàn ăn của hắn, hiện tại Hoàng Thế Vinh lại đột nhiên nâng giọng nói lớn như thế liền khiến cho bọn họ cũng bắt đầu dỏng tai lắng nghe.

Âu Tịnh Vân cười cười, trên gương mặt còn thoáng chút ửng hồng:

"Làm gì có chuyện đó chứ, tôi và phó tổng không thể có cái đó đâu"

Hoàng Thế Vinh vốn là đại chậm nhiệt không hiểu phong tình, khi nói chuyện đôi lúc cũng sẽ có thể vô tình làm tổn thương đối phương, ví như hiện tại hắn cũng nói một câu liền cực kỳ có lực sát thương đánh thẳng tới Âu Tịnh Vân:

"Quân Quân, chuyện này cậu cũng biết mà, mẫu người của tớ không thể nào là kiểu phụ nữ giống như cô ấy được".
Chương trước Chương tiếp