Mơ Xanh Ngâm Đường

Chương 38



Dù đã dỗ từ trước nhưng Lê Tốc vẫn khóc.

Chủ yếu là khi vừa bước vào nghĩa trang, cô gái nhỏ bước quá gấp, không để ý dưới chân mình, bị vấp phải bậc cầu thang bằng đá cẩm thạch nên ngã xuống.

Cận Duệ đang trả lời điện thoại nên không kịp đỡ cô.

Lê Tốc thực sự ngã rất mạnh, đầu gối của cô hôn bậc cầu thang bằng đá cẩm thạch một cách nồng nhiệt, cô rên một tiếng, lập tức bật khóc.

Nghĩa trang ở sân sau của nhà tang lễ Linh Thành có một hành lang dài 17 mét dành cho những phần mộ trên tường.

Bức tường trên hành lang có vô số phần mộ, đó là nơi ở của những người đã qua đời.

Cô gái nhỏ vừa khóc vừa khập khiễng bước đến hành lang dành cho những phần mộ trên tường, nơi đặt tro cốt của Lê Kiến Quốc. Dường như đã chịu rất nhiều uất ức nên vừa đến bên cạnh mộ ông ngoại, cô đã bắt đầu kể khổ, nghẹn ngào nói: “Ông ngoại, lúc nãy cháu đi vào đã bị ngã, đầu gối của cháu vô cùng đau, đau chết đi được. Cháu cảm thấy cháu sắp què rồi. Thật sự là rất đau, đó là loại đá cẩm thạch gì vậy, cứng quá đi..…”

Cận Duệ đứng sau lưng Lê Tốc, nhìn ngôi mộ của Lê Kiến Quốc.

Năm đó Lê Lệ đi rất gấp, không mua được một phần mộ tử tế để chôn cất cho ông cụ, hũ tro cốt của ông cụ được đặt trong ô vuông, được đậy bởi một tấm bảng đá.

Trên tấm bảng đá có khuôn mặt già nua của Lê Kiến Quốc cùng với đôi lông mày nhân hậu và nụ cười yếu ớt.

Nói là kể khổ, nhưng Lê Tốc không hề nhắc đến những chuyện không vui ở Đế Đô.

Cô chỉ nói về việc mới nãy bị ngã, sau đó bắt đầu kể rằng thành tích của cô đã tiến bộ rất nhanh chóng, cô đã thi đậu vào một trường đại học rất tốt, thành tích những môn chuyên ngành của cô rất cao, điểm thi nghiên cứu sinh cũng không tệ, chẳng qua là cô không muốn học thạc sĩ.

Cô chỉ chọn những việc tốt để nói, nhưng thực ra mấy năm qua sống ở Đế Đô, những chuyện được gọi là vui vẻ thực sự rất rất ít.

Trùng hợp là lúc nãy trên đường đến đây, Lê Tốc nhận được một tin nhắn đàn anh Tô Thanh Niệm.

Tô Thanh Niệm nói rằng nhiệt độ ở Đế Đô đã hạ xuống, anh ta đặc biệt xem thử và thấy nhiệt độ ở Linh Thành còn thấp hơn so với Đế Đô, cho nên anh ta bảo cô chú ý mặc thêm quần áo.

Vốn dĩ Lê Tốc không nghĩ gì nhiều về chuyện này, nhưng ở trước mặt ông ngoại, cô cảm thấy mình phải trưởng thành và học cách báo tin tốt thay vì báo tin xấu.

Thật sự không có tin gì tốt cả, cô có thể hư cấu một chút.

Suy nghĩ một lúc, Lê Tốc quyết định khoe khoang.

Cô nói: “Ông ngoại, ông yên tâm đi, ở trường cháu cũng được nhiều người yêu mến lắm. Còn có một đàn anh rất ưu tú thích cháu nữa này. Hôm nay đàn anh đó nhắn tin cho cháu, bảo cháu trời lạnh nên mặc thêm áo. Cách xa như vậy mà anh ấy vẫn biết quan tâm đến cháu, nhất định là vô cùng vô cùng mê cháu. Ông thấy thế nào, cháu gái ông rất có súc hút đúng không?”

Cận Duệ đứng sau lưng cô nhướng mày.

Ồ, còn có chuyện như vậy nữa sao?

Cô gái nhỏ đứng trước phần mộ nhỏ của ông cụ, lưu luyến không muốn rời đi.

Cô nói rất nhiều chuyện với ông ngoại, cuối cùng giống như để ông yên tâm nên lại chuyển sang Cận Duệ.

“Bây giờ Cận Duệ giỏi lắm ạ, kinh doanh lớn, mở khu trượt tuyết với bạn bè, đầu tư vào trung tâm mua sắm gì gì đó, hình như còn muốn xây dựng một khu nghỉ dưỡng gì đó nữa.”

Mí mắt của Lê Tốc hơi sưng lên, quay đầu lại hỏi Cận Duệ: “Đúng không?”

“Có sự giúp đỡ của bạn bè, nhìn chung không có trở ngại gì.”

“Có gì đâu mà cậu phải khiêm tốn với ông ngoại chứ!”

Lê Tốc quay đầu lại, tiếp tục nói: “Còn có người bạn kia của Cận Duệ, chính là người đã bung dù ra khi tuyết rơi đó, nhà cậu ấy vô cùng giàu, cũng đầu tư không ít vào Linh Thành.”

“Dù sao thì bây giờ bọn họ cũng đỉnh lắm. Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng cũng siêu giỏi, cả hai cậu ấy đều kiếm được công việc lương cao. Bây giờ một miếng mặt nạ của Sở Nhất Hàm đã vài chục tệ rồi, Triệu Hưng Vượng thì có chút mất mặt, chiếc tất năm ngón tặng cho cháu còn trộm từ trên công ty về, nhưng mà cũng vì tốt cho cháu thôi.”

“Bây giờ bọn họ tụ lại với nhau chẳng khác gì bá chủ Linh Thành cả. Cháu đã có người chống lưng rồi, ông cứ yên tâm đi.”

Lúc họ rời khỏi tòa nhà dành cho người thân ở khu phố đông thì đã hơi trễ, đường đến nghĩa trang lại xa.

Trời dần tối, Lê Tốc vẫn luyến tiếc không muốn rời đi, trong lòng luôn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Lúc chuẩn bị rời đi, cô ấp úng hỏi Cận Duệ: “Cậu nói xem, mua một miếng đất làm mộ cho ông ngoại tớ chắc là đắt lắm nhỉ?”

Cận Duệ nói: “Có lẽ vậy, cậu muốn chôn ông ngoại dưới cây sao?”

Mười mấy năm trước Linh Thành vẫn chưa có nghĩa trang chính thức, người đã mất đều được chôn ở một đầu làng nào đó hoặc trong một vùng núi ở ngoại ô, mỗi năm lại đến cúng bái. Bà ngoại của Lê Tốc đã được chôn cất như vậy.

Nhưng sau đó thành phố càng ngày càng quy chuẩn hơn, nhiều ‘Nghĩa trang’ trước đây đều đã trở thành công trình mặt phố, cũng không còn cho người ta tự ý chôn cất nữa. Khu đất hoang phía sau nhà tang lễ đã được khai phá thành nghĩa trang, phương thức chôn cất cũng không nhất thiết phải là chôn dưới đất như truyền thống mà lại có rất nhiều kiểu.

Mặc dù mộ trên tường là để tiết kiệm đất, nhưng Lê Tốc vẫn cảm thấy ông ngoại của cô sống trong cái ô vuông nhỏ này thật là tủi thân.

Nhưng cô không hiểu chôn dưới cây mà Cận Duệ đã nói là gì.

“Không dựng bia mộ, trồng cây trên tro cốt.”

“Cậu từng hỏi chưa, là cây gì vậy?”

“Cây bạch dương.”

Hai mắt Lê Tốc sáng lên.

Cô nghĩ, ông ngoại, ông nên là một cái cây.

Thẳng tắp như tất cả cây dương trắng sừng sững hiên ngang giữa khí trời se lạnh phương Bắc.

Hai người họ tìm gặp người phụ trách có liên quan rồi ký một thỏa thuận, người phụ trách nói rằng mùa xuân năm sau, tro cốt của ông ngoại có thể được chuyển đến khu rừng dành cho chôn cất dưới cây, sau đó trồng mầm cây bạch dương vào.

Lê Tốc lo lắng hỏi: “Có khi nào thời gian qua lâu, cây lớn lên sẽ bị chặt đi không?”

“Sao vậy được chứ.”

Người phụ trách cười, an ủi cô rằng cách chôn cất truyền thống tiêu tốn nhiều tài nguyên đất đai, nhà nước hỗ trợ cách làm mới ‘Xanh hóa’ này, sẽ không bị chặt đi.

Trong lòng Lê Tốc có tâm sự, được Cận Duệ đỡ mu bàn tay khập khiễng rời khỏi nghĩa trang.

Bầu trời đã tối sầm, đèn đường sáng trưng, cô ngồi vào trong xe của Cận Duệ, lau nước mắt, mang theo chút dựa dẫm mà cô không nhận ra: “Cận Duệ, kẹo đâu?”

Cận Duệ rút cây kẹo mút mà lúc trước cô đặt trong xe ra: “Bây giờ ăn sao?”

“Ăn, bóc ra đi.”

Cận Duệ nhẫn nhục chịu khó bóc giấy gói kẹo, đưa cây kẹo mút vào miệng Lê Tốc: “Há miệng ra.”

Lê Tốc ngồi ở ghế phụ, cầm cây kẹo mút, lau nước mắt.

Điện thoại đặt trên đùi cô rung lên, Cận Duệ vô thức nhìn xuống, nhìn thấy trên màn hình hiện lên một tin nhắn mới, từ ‘Đàn anh Tô’.

Chính là đàn anh đã nhắc cô trời lạnh nên mặc thêm áo đó sao?

Chính là đàn anh vô cùng vô cùng mê cô?

Cận Duệ “Xì” một tiếng, nhìn sang chỗ khác rồi khởi động xe.

Trong tầm mắt của anh, cô gái nhỏ đang cầm điện thoại, gõ một dòng chữ, trả lời đàn anh kia.

Lê Tốc không hề phát hiện Cận Duệ đang ghen tuông, chỉ là sau khi bình tĩnh lại, cô vừa ăn kẹo mút vừa nói với Cận Duệ: “Tớ phải nhanh chóng tìm một công việc tốt mới được.”

“Không thi nghiên cứu sinh nữa à?”

“Không thi, vốn dĩ tớ cũng không thích học.”

“Vậy thì được, tìm đi.”

“Sau đó cậu đã học đại học nào vậy?”

Cận Duệ nói tên trường đại học ra, Lê Tốc bĩu môi: “Tốt vậy à.”

“Tớ không được thi tốt sao?” Cận Duệ nói.

Trên mặt cô gái nhỏ ngồi bên cạnh anh còn đọng lại vài giọt nước mắt, quả nhiên là việc đến nghĩa trang thăm ông ngoại khiến tâm trạng của cô không được vui cho lắm.

Cận Duệ liền nói đùa với cô, chọc cho cô vui.

Anh nói: “Tớ sợ tớ không đậu đại học, không đậu đại học thì chỉ có thể đi nhặt rác và phế liệu, tính tình tớ lại không được tốt, dù mua phế liệu thì người ta cũng không bán lon nước và thùng giấy cho tớ, vậy tớ sẽ không có tiền, chỉ có thể đi ăn xin.”

Lê Tốc mơ hồ cảm thấy những lời này có chút quen tai, suy nghĩ một lúc lâu cô mới nhớ ra hình như lần đó cãi nhau với Cận Duệ, lúc cô tận tình khuyên bảo anh cũng nói những lời tương tự như vậy.

‘Rộp’ một tiếng, Lê Tốc đã cắn nát cây kẹo.

Anh có năng lực như vậy, ăn xin con khỉ ấy!

Ngược lại là bản thân cô, nếu cô vẫn không đi tìm việc thì thực sự có thể phải đi ăn xin.

Cô còn nợ Cận Duệ tiền nhà nữa.

Nói đến chuyện này, Lê Tốc cũng có chút phiền muộn: “Cậu ra giá cao như vậy với Lý Hồng Bình làm gì?!”

Khiến cô tự dưng nợ một khoản tiền của hai ngôi nhà.

Vừa mới trả xong nợ cho Lê Lệ, giờ lại phải tìm cách trả nợ cho Cận Duệ.

Vậy mà khi trở về cô còn tưởng có thể yên tâm ở bên cạnh Cận Duệ để nghỉ ngơi một chút.

Lý do mà Cận Duệ đưa ra là anh không thích sự rề rà của Lý Hồng Bình, chê Lý Hồng Bình phiền phức, không muốn nói thêm với bà ta bất kỳ một câu nào nữa.

“Vậy là cậu đưa cho bà ta nhiều tiền thế sao?!”

Lê Tốc cầm cây kẹo mút, nhẹ nhàng quay đầu lại: “Vậy cậu có chê tớ phiền phức không? Có chê tớ rề rà không? Có thể nào cũng đưa cho tớ một ít tiền câm miệng không?”

“Cũng sợ kéo dài thời gian bà ta sẽ chạm vào những đồ vật trong nhà.”

Cận Duệ dừng lại một chút rồi nói: “Không muốn bà ta vào nhà của hai người rồi lục lọi lung tung.”

Lê Tốc có chút sửng sốt, đột nhiên yên lặng.

Đó là Cận Duệ đang sử dụng cách riêng của mình để bảo vệ đồ đạc của cô và ông ngoại.

Lúc không có năng lực để bảo vệ cô, anh đã làm một hậu phương vững chắc để ngăn chặn những chuyện đáng tiếc xảy ra.

Ban ngày cô có đến nhà và cẩn thận xem xét.

Ngôi nhà thân quen như có ma thuật, thời gian dừng lại năm cô và ông ngoại rời đi, cuốn vở bài tập cô dùng vào năm lớp 11 vẫn nằm trên bàn, giấy ghi chú tiến đến Đế Đô dán trên đèn bàn, bút gel tẩy chưa dùng hết, vẫn nằm ở chỗ cũ.

Còn vào lúc 12 giờ trưa, tiếng gõ của đồng hồ quả lắc vang lên.

Tất cả mọi thứ đều đợi cô quay về.

“À mà này.”

Lê Tốc quay lại nhìn Cận Duệ: “Chuyện gì vậy?”

Hôm nay Cận Duệ mặc một chiếc áo parka màu đen, ngón trỏ gõ vào vô lăng.

Dường như anh thích vật liệu gốm đen hơn, chiếc nhẫn anh đeo trên ngón trỏ cũng làm bằng gốm đen, với hoa văn cổ điển hai chữ G lồng vào nhau.

Đúng là người chơi piano từ khi còn nhỏ có khác, tay quá đẹp.

Lúc Lê Tốc đang nghĩ như vậy thì nghe thấy Cận Duệ nói: “Nệm giường đã được đặt mua lại rồi, có thể ngày mai hoặc ngày mốt sẽ được giao tới. Cậu tiếp tục ngủ ở nhà tớ thêm hai đêm nữa đi, nệm giường giao tới thì chuyển về được không?”

Suy cho cùng thì bây giờ anh là chủ nợ, Lê Tốc cũng có chút thiếu tự tin, nói một câu dối lòng mình: “Vậy cậu ngủ sô pha có nghỉ ngơi được không? Hay là, tớ ngủ ở sô pha nhé?”

“Được.”

Lê Tốc không dám tin mà nhìn về phía Cận Duệ, người này cười đến nỗi vai run lên.

Anh nói: “Tớ làm sao dám để cậu ngủ sô pha.”

Đã không còn sớm nữa, Cận Duệ đưa Lê Tốc đến tiệm bán những món ăn thường ngày ăn tối rồi mới trở về tòa nhà dành cho người thân của nhà máy cơ khí.

Có lẽ những năm gần đây số người có ô tô trong tòa nhà tăng lên, chủ tòa nhà dùng sơn trắng để vẽ một dãy vị trí đỗ xe ngay ngắn.

Cận Duệ chạy vào chỗ đậu xe, xuống xe, mở cửa ghế phụ và dìu Lê Tốc xuống xe.

Động tác này của anh rất quen thuộc, đột nhiên khiến Lê Tốc nhớ lại khi còn học cấp 3, cô cũng không cẩn thận bị trật chân lúc đi lên lầu, nhiều ngày liên tục đều là Cận Duệ dìu cô lên xuống lầu.

Có vẻ như kể từ đó, cô và Sở Nhất Hàm, Triệu Hưng Vượng, Cận Duệ đã hoàn toàn quen thuộc với nhau, ngày nào cũng mặt dày đi ké taxi của Cận Duệ.

Lê Tốc vịn cánh tay của Cận Duệ để xuống xe, đột nhiên hỏi: “Dì Tiểu Vũ cũng là cây sao?”

Cô không thích dùng bất kỳ từ nào tương tự ‘Chết’ và ‘Chôn cất’, như thể dì Tiểu Vũ và ông ngoại vẫn còn sống trên thế giới này, chỉ là đổi sang một cách khác và vẫn ở bên cạnh họ.

“Không phải, bà ấy thích mưa ở Giang Thành, thích ở Giang Thành một năm hoa nở bốn mùa. Hiện tại bà ấy đang ở trên sườn đồi có hoa tươi nở rộ.”

Khi Cận Duệ nói chuyện này, giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng: “Khi nào có cơ hội tớ sẽ đưa cậu đi thăm bà ấy.”

Lê Tốc muốn nói gì đó, nhưng một giây tiếp theo Cận Duệ đột nhiên ôm lấy lưng và khuỷu chân của cô, bế cô lên như tư thế bế công chúa.

Cô giật mình, khẽ kêu lên: “Cận Duệ, cậu làm gì vậy!”

“Bế cậu lên.”

“Đó là tầng 6 lận đấy! Cậu có được không?”

Lê Tốc thực sự nghi ngờ Cận Duệ.

Dù sao thì trong ấn tượng của cô, người này vừa yếu ớt vừa lạnh nhạt, từ trước đến nay đi ra ngoài đều là đi taxi, không thích đi bộ dù chỉ một bước, nhiệt độ giảm xuống mạnh một chút là bắt đầu cảm và ho.

Cô sợ rằng anh đi được vài bước đã chê cô nặng, thả cô xuống đất.

Nhưng bước đi của Cận Duệ rất vững vàng, ôm cô đi vào cầu thang.

Đã nhiều năm, bức tường trên cầu thang vẫn chưa được sửa chữa, vẫn còn những mảng da tường lớn bong tróc, vẫn còn dán những tấm quảng cáo nhỏ đủ màu sắc.

Góc cầu thang bám đầy bụi, lớp sơn mài trên tay vịn thì loang lổ.

Lê Tốc có chút căng thẳng, vô thức ôm chặt lấy cổ Cận Duệ: “Cậu, cậu, hay là cậu thả tớ xuống đi, dìu tớ là được rồi, tớ sợ cậu bế không chặt làm tớ té xuống.”

Cô lại bắt đầu giống một ông già, không ngừng lẩm bẩm, nói rằng lỡ như anh bế không nổi sẽ khiến cô lăn từ trên lầu xuống, đó không phải chuyện giỡn chơi. Đến lúc đó té đập đầu thì chẳng phải nguy cho cô rồi sao? Cô nặng chưa đến 45kg, thực sự không chịu được giày vò như vậy. Nếu cô trực tiếp té xuống, có lẽ sẽ xuống dưới đoàn tụ với ông ngoại ngay tại chỗ, làm một cây bạch dương.

Cô gái nhỏ cúi đầu ôm lấy cổ anh, theo từng nhịp thở, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phà vào da anh.

Mang theo vị ngọt của kẹo mút cô vừa ăn, khiến cổ họng anh khô khốc.

“Lê Tốc.”

Cận Duệ đột nhiên gọi cô một tiếng, yết hầu anh chuyển động: “Cậu đừng thì thầm vào cổ tớ, ngứa.”
Chương trước Chương tiếp