Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/ Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 119: Omega Chỉ Muốn Làm Tiền (15)



Nguy Dã nghe thấy tiếng mở cửa nên quay đầu lại, rồi nghe được một tiếng “Thực xin lỗi”, bóng người chợt lóe, như chạy trốn mà chui ra kẹt cửa.

“À? Là có người sao.”

Ngoài cửa không còn tiếng động, những giọt mưa lọt qua khe cửa chưa khép chặt, gió lạnh thổi vào.

Nguy Dã đi tới cửa, đang định thăm dò nhìn ra ngoài, cửa bỗng nhiên bị người bên ngoài đẩy vào.

Mưa gió tạt vào cánh cửa kim loại ngoài phòng, phát ra tiếng xoạch xoạch giòn vang, như tần suất tim đập dồn dập.

Giọng 001 u ám: “À, nhìn lén xong rồi chạy, đàn ông không có trách nhiệm.”

Nguy Dã cong mặt mày, xoay người tiếp tục thay quần áo.

Sự thật chứng minh, Louis rất có trách nhiệm, khi Nguy Dã lại lần nữa mở cửa phòng, phát hiện người kia tựa lưng trên trên vách núi đá ngoài cửa, thấy hắn ra tới lập tức đứng thẳng.

Thiếu tướng Xuất thân cao quý hiếm khi hiện vẻ xấu hổ, mái tóc nhỏ nước, cặp mắt xanh thẳm kia cũng như bị mưa làm ướt, mông lung một tầng sương mù.

Ánh mắt y có chút trốn tránh, hít một hơi rồi chậm rãi nói xin lỗi.

Lại chân thành nói: “Tôi không nói em sai, nhưng lần sau lúc thay quần áo, em nhớ phải khoá cửa, lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao?”

Louis tự nhận mình có đủ tự chủ, nhưng y lo lắng không phải ai cũng có thể nhịn xuống dục vọng.

Nguy Dã nghe lời: “Được, tôi đã hiểu. Thật ra anh không cần xin lỗi, bị nhìn một cái mà thôi, cũng không rớt miếng thịt nào.”

Louis đột nhiên có chút nhụt chí.

Từ lúc mới quen biết, Omega trước mắt luôn độc lập, còn nhận thức về giới tính.

Nhưng…… Dù bị y nhìn thấy hết, cũng không để bụng sao?

Đến cuối cùng chỉ có một mình y để ý.

Mưa đã tạnh.

“Tôi đi nướng thịt, anh mau thay quần áo đi.” Nguy Dã đi tới bên hồ.

Louis nhìn theo bóng lưng hắn, đứng một lát mới lấy lại tinh thần.

Nguy Dã xử lý xong con mồi, đang nướng thịt trên lửa, lại thấy y mặc quần áo dơ lại đây. Nguy Dã kinh ngạc nói: “Anh không thấy khó chịu sao?”

“Mưa axit khó rửa sạch, nên tôi tắm trong hồ.” Louis nhảy vào trong nước, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng đến chẳng nhìn thấy bọt nước.

Soái ca tắm rửa sao không cởi quần áo chứ. Nguy Dã tiếc nuối nhìn giữa hồ nước, Alpha dáng người mạnh mẽ đang nổi trên mặt nước.

Louis thuận tiện giết hai con thú muốn ăn thịt mình, mới tiêu hao bớt vài phần tinh lực tràn đầy.

Y vuốt mái tóc ướt ra sau đầu, mặc quần áo ướt lên bờ.

Nguy Dã lật miếng thịt nướng trong tay, liếc nhìn sang một bên, trong lòng thầm nghĩ, tham gia quân ngũ dáng người thật tốt.

001 nói: “Ký chủ, thịt của em sắp khét rồi.”

Louis đang muốn trở về thay quần áo, chợt nghe một tiếng kêu nhẹ, y biến sắc, lập tức bước đến bên người Nguy Dã, lo lắng nhìn hắn.

“Sao thế? Có phải là……” Ánh lửa đỏ chiếu lên làn da mềm mại của Nguy Dã, như nhiễm phải nhiệt độ mà ửng đỏ, Louis theo bản năng nhìn chằm chằm phần gáy đỏ bừng của hắn: “Sắp tới kỳ động dục?”

Bình thường kỳ động dục của Omega là mỗi tháng một lần.

Đã qua hai tháng, nơi này lại không có thuốc ức chế, đánh dấu tạm thời của Alpha kia đã sớm mất, nhưng Nguy Dã vẫn chưa có lại động dục.

—— Omega rối loạn đặc tính sinh dục, kỳ động dục không đều giống như một trái bơm nổ chậm, không biết khi nào sẽ bùng nổ.

Nguy Dã sửng sốt, cười: “Không có.”

Louis nhìn chằm chằm hắn, đúng là không có phát hiện pheromene thay đổi, mới ép bản thân dời đi ánh mắt thất lễ.

Y thấp giọng nói: “Nếu đến…… Em có thể tới tìm tôi.”

Nguy Dã nhướng mày: “Chẳng phải anh theo chủ nghĩa độc thân à?”

“Trước kia là vậy.” Ánh lửa phản chiếu trong mắt Louis, giống ngọn đuốc trong biển sâu, y như là nghĩ thông suốt điều gì, lại cười nói: “Tôi nghĩ, giờ tôi rất nguyện ý vì em cống hiến sức lực.”

Bởi vì mẹ mình, mà Louis rất chán ghét việc con người bị bản năng sinh lý khống chế như loài dã thú, bởi vậy y luôn tránh xa cái mà mọi người gọi là “AO kết hợp thiên tính”

Hiện tại, y tin tưởng mình vô cùng tỉnh táo.

Omega trước mặt đủ kiên cường, dù bị đánh dấu cũng sẽ không bị pheromene khống chế.



Nguy Dã nhấp môi cười cười, sau đó, thiếu tướng nghe thấy câu trả lời làm tim y ngừng đập: “Được, đến lúc đó phải làm phiền anh giúp đỡ.”

“Còn có…… Anh mau đi làm việc của mình đi, thịt tôi nướng đều khét!”

“Là tôi sai!”

Lúc hai người khi trở về, liền thấy Louis luống cuống tay chân mà giúp Nguy Dã cứu vớt đồ ăn.

Phó quan vội chạy tới: “Thiếu tướng, để cho tôi làm đi!”

Có người nhận việc, Nguy Dã lui về phía sau một bước, Hải Sâm đặt của hôm nay xuống, đi đến bên cạnh hắn.

“Đói bụng à? Đợi lát là có cơm ăn.” Hắn nhìn quanh người thiếu niên: “Không bị thương chứ?”

Hải Sâm lắc đầu: “Không bị thương, cũng chưa đói bụng.”

Nguy Dã cười sờ đầu y.

Louis ở một bên lẳng lặng nhìn, sau khi Hải Sâm trở về, lực chú ý của Nguy Dã hoàn toàn chạy tới trên người y.

May mắn, Nguy Dã chỉ xem Hải Sâm như em trai.

Thiếu tướng khẽ cười, nghĩ thầm, tương lai còn dài.

Việc sửa chữa cơ giáp và thu thập năng lượng thong thả tiến hành, bốn người vô thức đã ở trên tinh cầu này hơn một tháng.

Đôi khi, Louis sẽ đoán xem bên ngoài đã xảy ra những gì, có lẽ quân đội sẽ cho rằng y đã chết trong trận chiến kia, phong cho y danh hiệu liệt sĩ.

Nhưng y không sốt ruột, dù sao gia tộc cùng cha y đều sẽ không vì việc này mà đau lòng, chỉ tức giận vì mất đi một người thừa kế được bồi dưỡng nhiều năm.

Y cũng chẳng vội rời khỏi viên tinh cầu cằn cỗi này, thậm chí không tự kìm hãm được mà sinh ra một loại xao động bí ẩn.

Ở phía xa, Nguy Dã vùi đầu ngồi xổm bên hồ làm gì đó, Louis đứng trên vai cơ giáp, nhìn sang.

Một trận gió từ hồ nước thổi tới, y đột nhiên ngửi thấy một mùi lạ, vội vàng chạy đến, sau khi thấy rõ không nhịn được mà bật cười.

Thì ra Nguy Dã đang dùng răng thú để mài dao, vì kiểm tra lưỡi đao mà cắt đầu ngón tay.

Vết thương không sâu, với thể chất cấp S chưa đến một ngày là lành hẳn, y bị mùi máu hấp dẫn lại đây, còn suy nghĩ lung tung.

Lẽ ra nên thấy xấu hổ vì loại suy nghĩ đó, nhưng đúng là Louis cảm thấy thất vọng, y thở dài tự giễu.

Nguy Dã vung tay, quân ủng dẫm lên cát đá trên mặt đất, từ xa tới gần hắn.

Louis ngồi xổm xuống trước mặt hắn. Nguy Dã ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt khó hiểu, giây tiếp theo, ngón tay bị thương được dịu dàng nâng lên.

Thiếu tướng cầm lòng không được hôn lên vết thương, máu dính lên môi, y tự giễu mà thấp giọng cười nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy, mình như một con mèo muốn ăn vụng.”

Bị một đôi mắt xinh đẹp ẩn tình nhìn, cảm giác tê ngứa từ đầu ngón tay truyền đến da đầu, Nguy Dã lông mi run rẩy, trong lòng a a kêu hai tiếng.

Anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh, còn dịu dàng nhiều tiền, thật tốt.

Buổi tối khi Hải Sâm trở về, Nguy Dã đem dao găm đã mài đưa cho y. “Dao găm cậu mang theo sắp mòn rồi, dùng cái này trước đi.”

Hải Sâm quý trọng mà nhận lấy, chóp mũi nhạy bén giật giật, ngửi thấy mùi máu ở đầu ngón tay hắn: “Anh bị thương?”

“Rất nhanh sẽ lành.” Nguy Dã muốn rút tay về, thiếu niên lại cúi đầu liếm vết thương của hắn, đôi mắt xanh lục phát ra ánh sáng, giống sói hoang liếm da lông bị thương của đồng bạn.

Nguy Dã: “……”

Nếu hắn không rửa tay, vậy hai người này chẳng phải là hôn gián tiếp.

*

Hải Sâm cùng phó quan trong khoảng thời gian này tìm được một căn cứ bị bỏ hoang, bên trong có lẽ có đồ dùng được, chẳng qua bị cát đất vùi lấp trong đất, hai người đang cố đào bới, nên mỗi ngày đều ra ngoài rất lâu.

Nguy Dã phụ trách qua lại vận chuyển đồ vật, sau khi đưa cơm trưa, hắn khiêng một cái máy phát điện về.

Quái vật khổng lồ hơn trăm cân đè lên đôi vai gầy của Nguy Dã, hắn vẫn đi đứng vững chắc ổn định.

Rất mạnh nha, hắn cảm thấy hình tượng của mình hiện tại nhất định là con người cứng cỏi.

Xuyên thành Omega xem như vô ích, Nguy Dã thường bởi vì mình quá mức mãnh nam, mà ngại giả vờ yếu đuối.

Sau khi Louis nhìn lại bản thân, buông bỏ những việc không nên nghĩ, tập trung vào công việc.

Y từ trong khoang cơ giáp nhảy ra, đôi mắt sáng ngời nhìn máy phát điện.

Nguy Dã phủi tro bụi trên vai: “Anh xem thử thứ này còn dùng không?”



Louis kiểm tra một chút, lắc đầu: “Kiểu dáng của 400 năm trước, đã không dùng được. Nhưng tôi hẳn có thể lấy một ít linh kiện.”

Nói xong, y liền vùi đầu làm việc.

Xác ngoài của máy phát điện bị cạy ra, các bộ phận dần được tháo gỡ, người đàn ông nghiêm túc làm việc có loại sức hút mê người, chắc đây là mị lực của học bá.

Đáng tiếc Nguy Dã không có hứng thú với tri thức học thuật, hắn ăn không ngồi rồi nhìn bóng dáng làm việc của Louis.

Công tử với khí chất quý tộc mặc đồ lao động thợ mỏ, thời tiết nóng bức, y cởi chỉ còn lại một cái áo trong màu trắng, áo ngoài cột trên eo.

Cách ăn mặc này, tựa như một công nhân sửa chữa.

Trên tay cầm một chiếc cờ lê, cánh tay cơ bắp, nhìn từ phía sau có thể thấy được bờ vai rộng cùng eo thon.

Một anh chàng đẹp trai, hormone bùng nổ…… công nhân sửa chữa, phốc.

Nguy Dã chống cằm nhìn y, người đàn ông đưa lưng về phía hắn hơi đổ mồ hôi, pheromene theo gió thổi qua tới.

Pheromene của Louis là mùi gió biển, ngửi rất tươi mát, Nguy Dã lại liếm môi, chợt thấy hơi khát.

Cảm giác xa lạ lại hơi quen thuộc, hắn khó chịu mà giật nhẹ cổ áo, mê mang nói: “Hệ thống?”

001 trầm giọng: “…… Em động dục.”

Mong đợi thì không tới, lúc thuận theo tự nhiên, thì lại kinh hỉ mà xuất hiện ở trước mắt.

Đột nhiên ngửi thấy hương hoa đào, đầu óc Louis nhất thời trống rỗng.

Y nắm chặt cờ lê trong tay, đến khi Nguy Dã ở phía sau nhỏ giọng: “Thiếu tướng……”

Phịch một tiếng, cờ lê rơi xuống đất.

Trời đất quay cuồng, Louis một tay bế lên Nguy Dã, ở trước khi pheromene bùng nổ, nhảy lên khoang cơ giáp để ngăn cách pheromene.

Nguy Dã cảm thấy mình muốn bốc khói, trong lúc hoảng hốt, Louis lấy tốc độ không nhanh không chậm dùng pheromene an ủi hắn.

Hắn ngược lại càng nhịn không được, như thúc giục mà kêu gọi: “Thiếu tướng, thiếu tướng……”

“Kêu tôi Louis.” Giọng nói từ tính đi vào trong tai hắn, Louis đem công cụ dưới chân đá ra, cởi xuống áo ngoài bên hông trải xuống mặt đất.

Trong cơ giáp có ánh sáng mờ, đèn báo hiệu màu đỏ cùng đèn chức năng màu xanh nối liền trong mắt, ánh sáng dao động trong gió biển. Đôi chân thon dài của Nguy Dã hơi cong dạng ra, đá phải công cụ máy móc rải rác trong góc.

Khoang điều khiển cơ giáp nhỏ hẹp chật chội, Louis dịu dàng mà kiên định giúp hắn.

Cả người Nguy Dã tỏa ra hơi nóng, choáng váng nói không nên lời. Một lúc sau, hắn mới tìm lại giọng nói của mình, trong mắt ngấn lệ: “Chẳng phải anh vẫn luôn độc thân sao? Sao mà……”

Sao mà kỹ thuật tốt vậy?

“Lúc học ở trường quân đội, tôi từng học môn giới tính sinh lý học.” Louis ở bên tai hắn nhẹ giọng cười: “…… Cuối kỳ đạt điểm tuyệt đối.”

Đêm khuya trên tinh cầu hệ D, bầu trời mỹ lệ quang huy đến kì lạ, cảnh đêm độc đáo trên tinh cầu này từng làm bốn người họ ngẩng đầu ngắm nhìn.

Sau khi kết thúc, Nguy Dã dựa vào vách, rất muốn hút một điếu thuốc.

“Thật không nghĩ tới.” Hắn nói: “Thiếu tướng thật sự rất được nha.” Do còn ở nơi này, nên Louis nhanh chóng đánh dấu tạm thời hắn, lần đầu tiên cảm thấy còn chưa thỏa mãn.

001: “……”

“Không đúng.” Nguy Dã bỗng nhiên mở to hai mắt, như một người cha vừa bỏ con mình: “Sói con đâu? Giờ là lúc nào rồi?”

001 chết lặng mà chậm rì rì nói: “Sắp về rồi.”

Thấy Nguy Dã bò dậy, Louis dịu dàng nói: “Không nghỉ ngơi thêm một lát sao?”

Nguy Dã lắc đầu: “Tôi không mệt.”

Dù sao thể chất của hắn cũng là cấp S, lái xe một đêm cũng không thành vấn đề.

Ở phía xa, Hải Sâm cùng phó quan vội vàng trở về.

Trong lúc khai quật căn cứ, phó quan bị rớt xuống chỗ đổ nát, Hải Sâm phí chút thời gian mới đem người đào ra.

Từng người đi làm nhiệm vụ của mình, mỗi ngày đều sẽ hội hợp ở dưới cơ giáp, lúc này có hơi muộn, Hải Sâm thầm nghĩ không biết Nguy Dã có đang đợi y hay không.

Khi cơ giáp xuất hiện ở trước mắt, phó quan vui vẻ nói: “Xem ra hôm nay tâm trạng của thiếu tướng không tệ, thế mà mở nhạc.”

Càng đến gần, anh nghe ra được: “Hình như là ca khúc tán tỉnh à? Còn rất lãng mạn ——” Anh cầu sự tán đồng mà nhìn về phía người bên cạnh, tiếng cười đột nhiên tắt.

Những mùi hương khác thường theo gió thổi tới, làm ánh mắt thiếu niên tối sầm lại, vẻ mặt u ám đến mức khiến người ta phải sợ hãi.
Chương trước Chương tiếp