Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/ Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 125: Omega Chỉ Muốn Làm Tiền (21)



Bị bắt quả tang.

Trong không gian nhỏ hẹp tối tăm, không có chỗ để trốn tránh, sắc mặt Nguy Dã xanh trắng đan xen.

Hắn cố giựt tay ra, nhưng chắc chắn là không thể nào làm được.

Ánh mắt Ô Chiến thâm trầm nhìn hắn: "Muốn?"

Vừa nãy y còn rất tức giận, thoạt nhìn như muốn giết người, giờ lại trở nên an tĩnh.

Thấy đối phương phản ứng như vậy, Nguy Dã có chút không yên lòng, khô cằn nói: "Cũng không, không phải rất muốn."

Ô Chiến cười không rõ ý vị, từ trong tay hắn lấy về chiếc nhẫn kia, lại nắm lấy ngón áp út của hắn.

Chiếc nhẫn được đeo lên ngón tay thon dài trắng nõn, như tô điểm vẻ đẹp cho nhau, tăng thêm phần hoa lệ.

Lần này Nguy Dã thuận lợi thu hồi tay, hắn nhịn không được sờ sờ chiếc nhẫn, lại nhìn chiếc nhẫn cùng kiểu dáng trên tay đối phương, muốn nói lại thôi.

Ô Chiến không nói gì, đứng dậy quan sát hoàn cảnh chung quanh, căn cứ theo dụng cụ mang theo bên người hiển thị, vị trí hiện tại của họ là 100m trong lòng đất dưới ngọn núi.

Nguy Dã cũng sờ soạng chung quanh một vòng, không có chỗ đột phá, chỉ có thể trở lại bên cạnh y.

Lột ra những dây leo đó rất tốn sức, tay chân Nguy Dã có chút bủn rủn, nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn lại lần nữa nhìn về phía Ô Chiến, Ô Chiến duỗi thẳng một cái chân, một chân hơi cong, lẳng lặng tựa vào vách nhìn hắn, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

"Nơi này chán quá." Nguy Dã đề nghị: "Chúng ta mặc cơ giáp vào, thử dùng sức lao ra ngoài đi?"

Ô Chiến hờ hững nói: "Ở bên cạnh tôi, làm em thiếu kiên nhẫn vậy sao?"

Nguy Dã: "Hả? Anh không muốn ra ngoài sao?"

Ô Chiến: "Không muốn."

Nguy Dã nghẹn: "Vậy anh một mình ở chỗ này đợi đi." Hắn thở phì phì đứng dậy mở ra cơ giáp.

Các sợi dây leo đang xen như một tấm lưới, cánh tay Nguy Dã chống ở đỉnh đầu, mở hết mã lực.

Một lỗ hổng nhanh chóng được tạo ra, Nguy Dã không ngừng cố gắng muốn lao ra ngoài, bỗng nhiên chịu một lực cản lớn, dây leo nguyên bản còn đang yên lặng, sau khi bị tác động lực thì đột nhiên động đậy!

Có thêm nhiều dây leo từ phía trên ùa vào cái hố, chen chúc như những con rắn.

Nguy Dã theo bản năng nâng cánh tay, đạn pháo chưa kịp bắn ra thì cơ giáp màu đỏ lửa ở phía sau bay tới, bắt lấy hắn.

Ô Chiến kéo hắn khỏi vòng vây. Cơ giáp màu đỏ lửa tháo xuống che mặt, lộ ra đôi lông mày đang nhíu lại: "Ngốc."

"Sao lại mắng tôi chứ." Nguy Dã không vui.

Loài thực vật này hình như chỉ chuyển động khi bị tấn công, Ô Chiến dẫn hắn đáp xuống mặt đất, sau khi hai người tách ra, chung quanh lại một lần nữa yên tĩnh.

Ô Chiến quét qua dây leo bên cạnh, ngón tay đưa tới trước mũi hắn: "Không ngửi thấy mùi gì à?"

Nguy Dã ngửi ngửi, mặt lộ vẻ ảo não, trên dây leo tiết ra một mùi hương đặc biệt, loại chất hóa học này khi gặp lửa sẽ nhanh chóng đốt cháy.

Bọn họ lại đang kẹt trong hố sâu dưới ngọn núi này, nếu phát nổ, cơ giáp không nhất định có thể chống đỡ được.

"Là tôi hấp tấp." Nguy Dã ủ rũ cụp đuôi, một lần nữa ngồi xuống đất nghỉ ngơi.

Dây leo chen chúc, đem hai người chèn ép trong cùng không gian.



Pheromene của Alpha thổi qua tới, tiến vào xoang mũi, chiếm lấy tất cả sự chú ý của Nguy Dã. Hắn cảm giác có chút không đúng, lập tức từ trên người lấy ra hủ thuốc, chuẩn bị uống hai viên.

Chưa kịp mở nắp, người bên cạnh bỗng nhiên duỗi tay tới.

Hủ thuốc không có nhãn mác tới trong tay Ô Chiến, y dùng gậy huỳnh quang chiếu sáng lên cái hủ, nhìn ra được: "Thứ này lấy từ chỗ lão Phạm à. Là thuốc gì?"

"Anh trả cho tôi!" Nguy Dã duỗi tay đoạt lại, lại không cướp được. Ô Chiến nhìn chằm chằm hắn, hắn đành phải trả lời: "Là thuốc an thần, giảm bớt chút căng thẳng lo âu được chưa?"

"Em từ khi nào lại cần dựa vào loại thuốc này để an thần?" Ánh mắt Ô Chiến quan sát hắn, nhướng mày: "Giảm bớt lo âu? Là giảm bớt động dục đi."

Nguy Dã duỗi tay: "Biết rồi thì trả cho tôi."

Ô Chiến dùng đầu ngón tay thon dài xoay xoay hủ thuốc, chợt nở nụ cười: "Chẳng phải trước mắt em đang có một Alpha à, lại không phải chưa làm qua, còn uống thuốc chi chứ?"

Từ lúc gặp lại đối phương cũng chưa bày ra sắc mặt tốt, biểu cảm lúc này càng là hài hước, Nguy Dã cũng banh mặt, đối chọi gay gắt: "Tôi có thuốc, thì sao phải cần anh?"

Ô Chiến đem thuốc đổ ra tay, bóp nát nó: "Bây giờ em đã không có."

Nguy Dã: "......?!"

Trước kia bị đùa giỡn còn sẽ mặt đỏ, giờ thế nào lại thành như này, Ô Chiến đây là bị hắn lừa đến điên rồi?

"Trả cho tôi! Anh không thể vô sỉ như vậy......" Nguy Dã nhào lên đoạt, bởi vì buồn bực nên ra tay không chút lưu tình, một đấm ra tới.

Vốn định lấy lại thuốc khi Ô Chiến tránh đòn tấn công, nhưng ngoài dự đoán, Ô Chiến thế mà không tránh.

Y nghiêng mặt, ngón cái cọ qua khóe môi, bỗng nhiên vươn tay kéo cổ tay hắn, đem hắn kéo về phía mình.

Nguy Dã bị y kéo có chút lảo đảo. Lộ rõ ưu thế thể lực của Alpha so với Omega, Ô Chiến dễ dàng dùng một tay trói buộc hai cổ tay hắn, một tay khác mò tới sau cổ hắn, mang theo xao động từ lửa giận, dùng ngón tay có vết chai mỏng hung hăng vuốt ve từng chút một.

Nơi nhạy cảm bị đối phương vuốt ve, Nguy Dã khó có thể ức chế được mà run rẩy, cánh tay bị kéo lên đỉnh đầu.

Ô Chiến cúi đầu, vén tóc sau cổ hắn.

"Ô Chiến! Anh mẹ nó --" Nguy Dã cố gắng nghiêng đầu, muốn che giấu tuyến thể.

Nhưng không thể làm nên chuyện gì: "Ô!" Cái cổ thon dài trắng tuyết của Omega giơ lên, giống như một con thiên nga xinh đẹp nghển cổ chờ bị làm thịt.

Kỳ động dục còn chưa đến, Nguy Dã tỉnh táo hơn bao giờ hết. Ô Chiến đè hắn, tựa mãnh thú ngậm cổ con mồi, pheromene nồng nặc từ Alpha cuồn cuộn không ngừng rót vào tuyến thể sau cổ, hắn cảm nhận được tất cả quá trình, da đầu bị kích thích đến tê dại.

Vòng cổ bỗng nhiên bị giựt ra, Nguy Dã ý thức được Ô Chiến muốn làm cái gì, giãy giụa đem ngọc lục bảo ngậm vào trong miệng: "Ô ô!"

Đánh dấu thì đánh dấu, đoạt đá quý của hắn làm gì!

Ô Chiến rốt cuộc cũng ngẩng đầu ra khỏi cổ hắn, ánh sáng mỏng manh phát ra từ gậy huỳnh quang đang nằm trên đất, chiếu vào đôi mắt đen láy của Alpha, y nắm gương mặt Nguy Dã, đem đồ vật lấy ra.

Vòng cổ bị ném xuống đất, chẳng biết lăn đến nơi nào, hơi lóe lên trong bóng tối.

Ô Chiến xoa xoa gương mặt mềm mại của hắn, cười nhẹ một tiếng: "Hé miệng, là hoan nghênh tôi?"

Nguy Dã: "......"

Tiếng mắng bị một nụ hôn cuồng nhiệt chặn lại, miệng Nguy Dã đều không khép được, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn y, vạt áo bị vén lên, bàn tay hắn vừa được buông thì vội vàng đè lại vạt áo, thở hồng hộc: "Này, này là chỗ nào mà anh làm bậy! Anh lấy tay ra -- lấy ra!"

"Buông tay à." Một giọng nói hổn hển nặng nề thì thầm vào tai: "Chẳng phải em thích tiền lắm sao? Nếu tiền có thể mua được em...... Tiền của tôi đều cho em, thế nào?"



Hai mắt đẫm lệ mông lung, Nguy Dã nức nở ra tiếng: "Tôi không cần, tiền cũng không cần, những gì tôi lấy đều trả cho anh......"

Ô Chiến ăn một quyền của hắn, bên má đau đến nóng rát lại không so được với nổi đau trong lòng, y khàn giọng nói: "Không được không cần."

Trong lúc choáng váng, gậy huỳnh quang trên đất chẳng biết từ khi nào đã không còn ánh sáng.

Mí mắt Nguy Dã sưng sưng bò dậy, hung hăng đạp Ô Chiến một cái.

Tuy nhiên người bị đá da thịt dày, đá bất động.

"Anh một mình ở đây đi." Nguy Dã hít hít cái mũi: "Tôi không cùng anh ở chỗ này làm bậy."

Mái tóc đỏ xoã xuống trước trán Ô Chiến, tạo thành cái bóng. Nhìn hắn sửa sang lại quần áo, vội vã tìm đường ra, giọng Ô Chiến trầm thấp: "Vội vã đi gặp anh ta thế à?". Truyện Cung Đấu

Nguy Dã vốn đã quên chuyện xảy ra trước đó, bị y nhắc tới, lập tức nhớ ra, hắn bực bội nói: "Lại liên quan gì tới Louis?"

"Tôi mẹ nó cũng muốn hỏi!"

Cái tên này như chọt trúng dây thần kinh Ô Chiến, vẻ mặt lười biếng của y đột nhiên biến đổi: "Con mẹ nó Louis rốt cuộc có cái gì tốt, đáng giá để em bán mạng cho anh ta! Một Omega độc thân lẻn vào địa bàn của tinh tặc, em thật có thể làm được nha!"

Chuyện cũ bị nhắc lại, như núi lửa phun trào, Ô Chiến đi đến trước người hắn, đè lại bờ vai của hắn, nặng nề nhìn xuống: "Em đã là người của anh ta, vì cái gì còn muốn tới tiếp cận tôi?"

"Em là kẻ lừa đảo. Những chuyện xảy ra giữa chúng ta, rốt cuộc có bao nhiêu là thật? Hay tất cả đều là giả?"

Giọng nói nghẹn ngào: "...... Khi em ở cùng tôi, em từng có một chút chân tình nào không?"

Cho dù chỉ trong một cái chớp mắt?

Alpha cao lớn mày rậm đè nén sự hung lệ, như dã thú bị vây vào đường cùng. Nguy Dã nhìn y, lại ở trong đôi mắt tràn đầy phẫn nộ đó thấy được sự cầu xin trong vô thức.

Nguy Dã có thể giải thích, nhưng hắn trầm mặc một lát, lạnh lùng nhếch môi: "Không sai, anh nói đúng. Từ lúc tôi bước lên phi thuyền Chúc Long, đã có ý định tiếp cận anh, muốn lừa gạt tình cảm của anh."

"Tất cả tình cảm trong khoảng thời gian ở cùng anh đều là giả, tôi vẫn luôn diễn kịch ở trước mặt anh......"

Vừa dứt khoát vừa tuyệt tình, những lời này là nói theo Ô Chiến, nhưng y ngược lại không dám tin mà đỏ mắt: "Tôi không tin!"

"Anh không tin? Chẳng phải vừa rồi chính anh đã nói sao?" Nguy Dã nhàn nhạt nói: "Tôi trước kia là kẻ lừa đảo chơi tiên nhân nhảy, khẳng định thích đùa giỡn tình cảm của người khác, chẳng phải anh cũng nghĩ thế hay sao?"

Cổ họng Ô Chiến cứng lại, theo bản năng phản bác: "Tôi không có......"

"Anh có." Giọng Nguy Dã vẫn có chút khàn, hắn ho khan một tiếng, khi Ô Chiến duỗi tay muốn vỗ lưng cho hắn, hắn lại nghiêng người tránh, vành mắt đỏ: "Đồ vật lấy được từ anh giờ tôi sẽ trả cho anh." Hắn sờ chiếc nhẫn trên ngón tay.

"Đừng!" Ô Chiến kinh hoảng, gắt gao nắm chặt tay hắn trong lòng bàn tay: "Thực xin lỗi, những lời vừa rồi đều là tôi nói sai......"

"Nói cũng đã nói, tôi không muốn nghe lời xin lỗi của anh." Nguy Dã đẩy y ra, đi đến góc.

Chiếc vòng cổ ngọc lục bảo nằm trên mặt đất có chút đáng thương, Nguy Dã nhặt lên xoa xoa, khi kiểm tra thì chợt sửng sốt.

Giọng nói đều có chút lắp bắp: "Hệ thống, này này, thứ này sao lại bật?"

001 chậm rãi nói: "Ồ, vừa rồi bị Ô Chiến quăng nên xảy ra trục trặc, chức năng liên lạc hiện tại đơn phương kết nối, bên kia có thể nghe thấy thanh âm bên này."

Cái gì vậy trời?!

Biểu cảm của Nguy Dã trở nên trống rỗng.

Á a a hắn muốn chết!
Chương trước Chương tiếp