Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ

Chương 47: “Ngươi còn nói với vợ ta thêm một câu, ta sẽ giết ngươi.”





Người Tiêu Trường Uyên bỗng dưng cứng đờ.

Khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.

Thoáng hoảng loạn lóe lên trong cặp mắt đen tuyền tối tăm kia.

Những bông pháo hoa lộng lẫy bắt mắt nở rộ trên bầu trời đêm. Từng đốm lửa nhỏ vụn vỡ ánh lên trong đôi mắt đen sâu thẳm của vị vua, khiến khuôn mặt lạnh lùng như ngọc của chàng càng tuấn tú xuất trần hơn, tựa như một vị thần đẹp đẽ tuyệt trần cướp mất hồn phách của người khác.

Vân Phiên Phiên thấy rõ nỗi do dự và giằng xé trong mắt chàng.

Rõ ràng chàng rất muốn hôn lên môi cô, nhưng vẫn đang kìm nén, vẫn luôn nhẫn nại.

Chàng nhẫn nhịn tới mức mắt sắp đỏ lên.

Mắt Tiêu Trường Uyên tựa giọt sơn mài đen bóng, nhìn xuống Vân Phiên Phiên.

Giọng chàng trầm khàn, như thể bị làn sương khói sót lại từ pháo hoa hun khản tiếng.

“Nương tử, đây là ma công, chúng ta không thể ưm…”

Vân Phiên Phiên nắm chặt vạt áo trước ngực Tiêu Trường Uyên, hôn lên môi chàng.

Chặn hết câu từ chối chàng còn chưa kịp thốt ra trong họng chàng.

Đồng tử của Tiêu Trường Uyên hơi co lại, mắt lại đỏ lên vì phải nhẫn nhịn.

Dòng máu nóng rực thiêu sạch lý trí của chàng.

Hàng mi run rẩy.

Chàng bỗng đưa tay ra, nâng gáy Vân Phiên Phiên lên, cúi đầu, không dằn nổi lòng mình mà đáp lại cô.



Vân Phiên Phiên không hề biết rằng mỗi tối Tiêu Trường Uyên đều dội nước lạnh lên người mình.

Bởi vì Tiêu Trường Uyên lo cô sẽ thấy sợ, nên lần nào chàng cũng chờ tới khi cô ngủ rồi thì mới hành động.

Mãi tới hai hôm trước, Vân Phiên Phiên vô tình thức dậy.

Cô dụi đôi mắt mơ màng, phát hiện giường trống không, Tiêu Trường Uyên không nằm cạnh cô. Bên ngoài có tiếng ào ào như nước chảy, có vẻ giống mưa, nhưng lại rào rạt hơn mưa.

Vân Phiên Phiên hơi nghi ngờ.

Anh bạo quân nhà cô đi đâu rồi?

Căn phòng tối đen như mực, tầm nhìn vô cùng u ám.

Ánh trăng mát lạnh rọi vào qua khe hở từ cửa gỗ.

Vân Phiên Phiên muốn đi tìm Tiêu Trường Uyên, nên cô lơ mơ khoác áo xuống giường, đeo giày vào, từ tốn đi về phía ánh sáng lờ mờ kia.

Cánh cửa gỗ ở ngay trước mắt cô.

Vân Phiên Phiên duỗi tay, rón rén mở cửa ra.

Ánh trăng sa xuống khuôn mặt Vân Phiên Phiên.

Cô lướt mắt nhìn khe cửa.

Vân Phiên Phiên thấy một cảnh tượng làm chấn động hồn cô.

Dưới ánh trăng lạnh lùng trắng toát, vị vua mặc bộ đồ đen như mực, đứng trong khoảng sân chất đầy tuyết trắng. Chàng giơ thùng nước, ngẩng đầu lên, xối thùng nước lạnh lên khuôn mặt tái nhợt như ngọc của mình, tựa như cơn mưa rào tầm tã gột rửa miếng ngọc lạnh trắng ngần. Những giọt nước trong suốt xuôi theo khuôn mặt như tượng tạc của chàng, nhỏ giọt xuống từ chiếc cằm duyên dáng, hòa tan lớp tuyết trắng muốt trên mặt đất.

Gương mặt vốn lạnh lùng tuấn tú kia hơi ngả sang màu xanh vì gió rét và nước lạnh.

Vân Phiên Phiên chậm rãi mở to cặp mắt hạnh trong veo xinh đẹp.

Cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói.

… Anh bạo quân đang làm gì thế?

Hình như Tiêu Trường Uyên đã phát hiện ra tiếng Vân Phiên Phiên.

Chàng chậm rãi quay đầu lại.

Cặp mắt đen sâu hun hút kia nhìn thẳng về phía Vân Phiên Phiên.

Đôi môi mỏng của chàng hơi mím, giọng chàng còn lạnh hơn gió rét, nhưng lại khàn khàn như đang đè nén điều gì.

“Nương tử, nàng đừng sợ, ta sẽ không tẩu hỏa nhập ma đâu.”

Vân Phiên Phiên ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới những chuyện Tiêu Trường Uyên từng làm với cô trước khi đi ngủ tối nay, cô ngỡ ngàng nhìn Tiêu Trường Uyên đầy vẻ khó tin. Hóa ra sau khi phạt cô hằng ngày, chàng lại chạy ra đây dội nước lạnh lên người mình giữa gió rét và tuyết rơi…

Chàng trai mặc bộ đồ đen tuyền, dáng cao như ngọc đứng trong sân.

Lớp tuyết trong phạm vi 5 thước quanh chàng đã bị nước lạnh làm tan chảy hết.

Để lộ mặt đất đen lầy lội bị che giấu dưới nền tuyết trắng.

Vân Phiên Phiên không biết rốt cuộc Tiêu Trường Uyên đã dội bao nhiêu thùng nước vào người thì mới có thể hòa tan hết chỗ tuyết ở đây.

Lòng cô bỗng hơi chua xót.

Hóa ra đêm nào chàng trai này cũng dùng cách thức vụng về ấy để tự dập lửa cho mình.

Chàng không hề biết rằng thật ra chàng không cần thiết phải làm vậy.

Vân Phiên Phiên hé miệng, lòng cô bỗng trào dâng thôi thúc muốn nói sự thật về ma công cho Tiêu Trường Uyên.

Nhưng cô lại sợ sau khi biết sự thật này rồi, Tiêu Trường Uyên sẽ giận cô, sẽ căm ghét cô, thậm chí bắt đầu hoài nghi thân phận của cô.

Cô đã quen với sự dịu dàng của Tiêu Trường Uyên, cho nên cô không thể chịu nổi lửa giận của chàng.

Chàng chỉ dữ dằn với cô một chút thôi, có lẽ cô sẽ khóc cả ngày.

Vân Phiên Phiên thấy sống mũi cay cay, cô chạy ra sân, vươn tay ôm chặt lấy Tiêu Trường Uyên người ngợm ướt sũng.

Cô không ngừng xin lỗi chàng trong lòng.

Thiếp xin lỗi, tất cả là lỗi của thiếp…

Vân Phiên Phiên thầm đưa ra một quyết định quan trọng.

Cô muốn trao bản thân cho Tiêu Trường Uyên vào đêm Giao Thừa.

Mong rằng Tiêu Trường Uyên sẽ nể nang sự dâng hiến của cô, nể tình cô đổ máu rơi lệ, xem xét tấm chân tình của cô, mà tha thứ cho cô vì đã lừa gạt chàng. Cô muốn trao trọn toàn bộ bản thân cho Tiêu Trường Uyên, để đổi lấy sự thứ tha của chàng.

Vào đêm lạnh giá này, dưới bầu trời sáng rực pháo hoa.

Vân Phiên Phiên hôn lên môi Tiêu Trường Uyên trong ánh pháo hoa rực rỡ.

Cô biết Tiêu Trường Uyên không thể nào từ chối nổi cô.

Chàng đã nhẫn nhịn quá lâu, tới nỗi chỉ một ngón tay của cô là đủ để nhóm lên ngọn lửa trong chàng.

Màn pháo hoa trong đêm, khi tỏ khi mờ, sặc sỡ loá mắt.

Nhưng hai người đang ngắm pháo hoa lúc nãy đã không còn thấy tăm hơi.

Khoảng sân ngập tuyết trống vắng và quạnh quẽ.

Gió lạnh buốt cóng, chỉ mình Bling Bling đang nghiêm túc ngửa đầu ngắm pháo hoa.

Tiêu Trường Uyên đã sớm ấn Vân Phiên Phiên lên giường. Chàng giữ chặt eo cô, những cái hôn dồn dập và mãnh liệt trút xuống. Hai mắt chàng đỏ sậm, trông chàng điên cuồng mất kiểm soát như muốn vò nát cô, nuốt vào bụng chàng, hòa tan cô vào xương thịt chàng vậy.

Vân Phiên Phiên bị chàng hôn tới nỗi não thiếu oxy.

Gần như ngất đi.

Cô bỗng dưng thấy hơi khiếp đảm.

… Thôi, cứ chờ tới mùa Xuân rồi tính sau vậy.

Đây là ý nghĩ cuối cùng của Vân Phiên Phiên trước khi hôn mê.

Tiêu Trường Uyên còn hôn cô tới mức cô ngất lịm.

Vân Phiên Phiên hơi có tính trì hoãn, cô thích kéo dài mọi chuyện sang Xuân hẵng làm.

Khi mùa Xuân đến, cô muốn đưa Tiêu Trường Uyên đến núi Linh Hư, bái Giản Để Nguyệt làm thầy.

Khi mùa Xuân đến, cô muốn mua cho Tiêu Trường Uyên một con bò, dạy chàng cày xới ruộng vườn.

Khi mùa Xuân đến, cô muốn ái ân với Tiêu Trường Uyên, dâng hiến bản thân cho chàng.

Chớp mắt một cái, mùa Xuân rộn ràng đã tới.

Tiết Xuân se lạnh, băng tuyết bắt đầu tan chảy.

Mặt trời chói chang đẹp đẽ chậm rãi mọc lên ở đường chân trời, ánh dương ấm áp chiếu lên nhà cửa làng mạc, hòa tan lớp tuyết phủ trên lớp ngói xanh lợp mái nhà. Tuyết rắng lạnh băng hóa thành những giọt mưa trong suốt, nhỏ xuống từ mái hiên, phát ra tiếng tí tách vụn vặt.

Giọt nước đập vào phiến đá xanh, bắn lên bọt nước trong suốt, tựa như vụn thủy tinh.

Vân Phiên Phiên vươn tay ra, hứng giọt nước tuyết nhỏ xuống từ mái hiên.

Giọt nước trong suốt hạ trên lòng bàn tay mịn màng mảnh khảnh của cô, làm tay cô nhồn nhột. Cô cảm thấy thú vị, đang định vươn tay kia ra đón giọt nước mưa rơi xuống từ mái hiên, thì lại bị Tiêu Trường Uyên nắm chặt trong lòng bàn tay chàng.

“Nương tử, nước tuyết lạnh, nàng đừng nghịch nữa.”

Tiêu Trường Uyên nhíu mày cản cô lại, đôi con ngươi đen láy âm u lạnh lẽo, dường như không được vui cho lắm.

Vân Phiên Phiên ngẩng đầu, thấy vẻ bực dọc trên gương mặt Tiêu Trường Uyên.

Cô lập tức nói ngay: “Vậy thiếp không nghịch nữa…”

Vân Phiên Phiên ôm cánh tay Tiêu Trường Uyên, suy tính trong lòng. Sau đấy cô ngẩng đầu lên, cất giọng du dương ngọt ngào: “Phu quân, lâu rồi chúng mình không ra ngoài chơi, mình đi đạp thanh ở núi Linh Hư đi, tiện thể thăm bạn của sư phụ luôn, được không?”

Những chuyện Vân Phiên Phiên muốn làm trong mùa Xuân thật sự quá nhiều.

Cô phải bắt đầu từ chuyện quan trọng nhất.

Hành trình đến núi Linh Hư có liên quan tới tính mạng của Tiêu Trường Uyên, cô muốn đưa Tiêu Trường Uyên lên núi Linh Hư bái sư trước, rồi mới làm những chuyện khác sau.

Chỉ khi Tiêu Trường Uyên bái Giản Để Nguyệt làm thầy.

Vân Phiên Phiên mới có thể yên tâm được.

Tiêu Trường Uyên biết vợ chàng ham chơi.

Chàng không hề nghi ngờ gì cả, đồng ý với đề nghị của cô ngay.

“Được.”

Ngày hôm sau, Vân Phiên Phiên đã gói ghém xong tay nải. Hai người mang Bling Bling theo, đi đến phố huyện. Đầu tiên họ tới tiệm điểm tâm mua rất nhiều lương khô đồ ngọt, chuẩn bị mang đi ăn đường. Sau đó họ tới cửa hàng xe ngựa thuê một chiếc xe đưa cô và Tiêu Trường Uyên đến núi Linh Hư.

Phu xe là một thanh niên trẻ hơn 20 tuổi, mặt mũi tử tế chính trực, khá nhiều lời, vô cùng nhiệt tình. Anh ta hay đánh xe đi khắp nơi, cực kì hiểu phong thổ các vùng. Mỗi khi qua một phố huyện, anh chàng lại kể những chuyện thú vị lạ lùng của phong thổ nơi này cho Vân Phiên Phiên nghe.

Vân Phiên Phiên ngồi trong xe, nghe rất nhập tâm.

Tiêu Trường Uyên thì lại vô cùng bực bội.

Đôi tay chàng khẽ nhúc nhích, chàng nhìn Vân Phiên Phiên chằm chằm, vuốt ve xương ngón tay, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bling Bling ngẩng đầu lên, nhìn Vân Phiên Phiên một lúc, lại ngó Tiêu Trường Uyên một tẹo, đột nhiên lấy vuốt ôm đầu mình.

Phu xe đang kể chuyện Tự Châu oang oang.

Bánh xốp hoa mai ở tiệm Đạo Ký ở Tự Châu lừng danh xa gần. Nghe nói năm nào đi thăm Giang Nam, vị vua lập nên nước Mặc cũng sẽ tới Đạo Ký ở Tự Châu mua bánh xốp hoa mai về. Tiệm điểm tâm không đủ hàng để bán, bán hết là dọn quán. Rất nhiều người nghe danh tới tiệm, nhưng đi trễ nên chỉ đành về tay không.



Vân Phiên Phiên nghe vậy thì sốt sắng muốn ăn thử.

Giọng nói vương tiếng cười của phu xe vọng vào từ ngoài tấm rèm: “Nếu cô nương thích bánh xốp hoa mai, thì lát nữa khi đi qua Tự Châu, tiểu nhân sẽ đổi sang đường cái, tới Tự Châu mua về cho cô nương. Nếu giờ chúng ta đi nhanh, biết đâu còn mua được hộp cuối cùng…”

Vân Phiên Phiên vui mừng khôn xiết, hỏi: “Thật vậy ư? Chúng ta còn kịp mua hộp cuối cùng trong ngày à?”

Tiêu Trường Uyên thấy vẻ tươi tỉnh phấn khởi của Vân Phiên Phiên.

Khuôn mặt tuấn tú hơi sầm lại.

Phu xe ngồi ngoài rèm không hề nhận ra sự tức giận của Tiêu Trường Uyên, anh chàng cười đáp: “Tiểu nhân quen hầu bàn ở Đạo Ký…”

“Câm miệng.”

Ánh mắt Tiêu Trường Uyên rét căm căm, khuôn mặt tuấn tú hơi sầm lại, chàng lạnh giọng ngắt lời phu xe.

“Ngươi còn nói thêm một câu với vợ ta, ta sẽ giết ngươi.”

Giọng chàng trầm như đang nhỏ máu, bọc trong băng tuyết lạnh lẽo.

Khiến người ta không rét mà run.

Phu xe ngồi ngoài rèm đột nhiên im bặt.

Không khí bỗng chốc đóng băng.

Vân Phiên Phiên sửng sốt, ngồi trong xe nói vọng ra với phu xe: “Xin lỗi anh, chồng tôi không có ác ý đâu, chỉ tại chàng ấy thích tôi quá thôi…”

Bàn tay to tái nhợt thon dài của Tiêu Trường Uyên nắm chặt lấy cằm cô.

Những lời còn lại của cô bị chàng nuốt vào bụng.

Phần cằm bị bóp hơi đau, cô nhăn hàng mày đẹp, bị bắt phải đối diện với cặp mắt đen láy ủ dột kia.

Dục vọng chiếm hữu đậm đặc dâng đầy trong đôi mắt như đầm lạnh dưới vực sâu của chàng.

“Nàng là vợ ta, nàng chỉ được nói chuyện với mình ta thôi.”

Thùng xe chật chội nhỏ hẹp, bánh xe nghiền trên nền đất sỏi, phát ra tiếng lộc cộc.

Căn buồng yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Vị vua trẻ tuổi mím chặt đôi môi mỏng, một tay giữ chặt cằm cô, khuôn mặt lạnh lùng như ngọc kia tràn ngập vẻ bực bội.

Trái tim Vân Phiên Phiên hơi thót lại.

Hình như dục vọng chiếm hữu của anh bạo quân với cô càng ngày càng mãnh liệt.

Trước kia chàng chỉ bắt cô không được thích những kẻ khác.

Bây giờ chàng còn chẳng cho phép cô nói chuyện với ai nữa.

Vân Phiên Phiên không ghét việc chàng hạn chế sự tự do của cô thế này.

Ngược lại, lòng cô còn nảy sinh một cảm giác an toàn quái lạ khi nghe Tiêu Trường Uyên nói thế.

Vân Phiên Phiên nhìn Tiêu Trường Uyên, ngơ ngác tìm giọng nói của mình về.

“Vâng, thiếp chỉ nói chuyện với phu quân thôi.”

Tiêu Trường Uyên nghe được câu trả lời vừa ý, bèn thả ngón tay, buông cằm Vân Phiên Phiên ra.

Vân Phiên Phiên đang định thở phào thì Tiêu Trường Uyên lại trở tay ấn cô vào lòng chàng, cúi đầu cắn môi lên vành tai cô. Ngay khi cô sắp phát ra tiếng, Tiêu Trường Uyên mới lạnh mặt, buông tha cho Vân Phiên Phiên.

Chàng thả Vân Phiên Phiên ra rồi, nhưng Vân Phiên Phiên không rời khỏi vòng ôm của chàng, ngược lại còn rúc vào lòng chàng như một cô mèo nhỏ. Cô ôm cánh tay chàng để trấn an cảm xúc của chàng. Tiêu Trường Uyên thấy Vân Phiên Phiên thuận theo ý mình, bấy giờ nỗi bức xúc trên mặt mới dần biến mất.

Vân Phiên Phiên rúc vào lòng chàng, lo lắng sốt ruột suy nghĩ về tương lai.

Dạo này anh bạo quân càng ngày càng biến thái.

Chắc chắn là do phải “nhịn ăn mặn” lâu quá nên bắt đầu biến thái rồi…

Cô muốn nhanh chóng kết thúc chuyến hành trình tới núi Linh Hư, sớm trở về làng họ Giang, tháo phong ấn cho anh bạo quân.

Để chàng lại biến về làm anh bạo quân ngoan ngoãn ngày xưa.

Núi Linh Hư cách làng họ Giang hơn 1000 dặm, xe ngựa chạy liên tục cả ngày lẫn đêm, cũng phải mất hai hôm mới tới núi Linh Hư được.

Từ sau hôm Tiêu Trường Uyên cáu bẳn uy hiếp phu xe trở đi, phu xe không dám nói chuyện với Vân Phiên Phiên nữa.

Nhưng ánh mắt anh ta nhìn Tiêu Trường Uyên luôn tràn ngập hoảng hốt.

Phu xe vào Nam ra Bắc, gặp rất nhiều người, nhưng anh ta chưa từng thấy ai đáng sợ thế này. Anh ta thấy sợ chàng từ trong xương tủy.

Buổi tối, lúc ăn ngủ ngoài trời trong núi rừng hoang vắng, phu xe không dám tới gần đống lửa của Tiêu Trường Uyên, chỉ trốn thật xa sau xe ngựa.

Anh ta lại đốt một đống lửa khác, ngủ cạnh xe ngựa.

Thời tiết giá rét, nhiệt độ trong xe rất thấp, lạnh hơn cạnh lửa trại nhiều.

Tiêu Trường Uyên thêm mấy thanh củi vào đống lửa, trở lại chỗ cũ, ôm Vân Phiên Phiên vào lòng mình.

Vân Phiên Phiên đắp quần áo của Tiêu Trường Uyên trên người. Trong cơn mê, cô cảm nhận được vòng ôm quen thuộc, cô híp mắt lại, rúc vào lòng chàng như mèo con, cọ vào ngực chàng, vô cùng tin tưởng và dựa dẫm.

Rõ ràng cô cực kỳ tin yêu và ỷ lại vào chàng.

Nhưng Tiêu Trường Uyên vẫn chưa thỏa mãn, chàng cảm thấy thế này còn lâu mới đủ.

Chàng còn muốn nhiều hơn, thật nhiều hơn nữa…

Nhưng nhiều hơn, là nhiều tới mức nào?

Tiêu Trường Uyên nhíu mày, thoáng hoang mang hiện lên trong cặp mắt đen tối lạnh lẽo.

Rốt cuộc chàng còn muốn gì nữa?

Dọc đường, họ ăn ngủ ngoài trời, qua đêm bên đống lửa. Rốt cuộc nhóm của Vân Phiên Phiên cũng tới núi Linh Hư.

Vân Phiên Phiên thanh toán tiền, phu xe nhận bạc, còn chẳng dám nói lời cảm ơn, hoảng hốt đánh xe ngựa bỏ chạy nhanh như chớp.

… Xem ra Tiêu Trường Uyên đã dọa phu xe một trận ra trò.

“Phu quân, chúng ta đi thôi.”

Vân Phiên Phiên nắm tay Tiêu Trường Uyên, thong thả đi tới chân núi Linh Hư.

Bling Bling theo sau hai người.

[HẾT CHƯƠNG 47]
Chương trước Chương tiếp