Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ

Chương 58: “Cô bướm nhỏ nào cơ?”



Tiêu Trường Uyên cụp mắt nhìn Vân Phiên Phiên.

Cặp mắt đen kia sâu hun hút, giá buốt tựa đầm lạnh dưới vách núi.

“Nàng tưởng rằng mình ngủ với trẫm một đêm…”

Tiêu Trường Uyên khinh khỉnh nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô.

Vẻ châm chọc lóe lên trong đôi mắt tối tăm lạnh lùng ấy.

“Là trẫm sẽ đặc xá tội chết cho nàng sao?”

Ánh mắt của Tiêu Trường Uyên rất lạnh, nhưng giọng điệu của chàng còn băng giá hơn ánh mắt chàng mấy chục lần.

Căn phòng ấm áp tươi đẹp lập tức giảm đi mấy độ vì áp suất thấp trên người Tiêu Trường Uyên.

Tựa như họ đang ở trong một không gian chỉ toàn băng tuyết.

Câu này thật sự rất làm tổn thương người khác.

Vân Phiên Phiên nghe thấy câu nói lạnh băng vô tình của Tiêu Trường Uyên.

Mũi cô cay cay.

Dòng lệ trong suốt nóng bỏng tràn khỏi hốc mắt đỏ hoe của cô, lăn xuống gò má hồng hào.

Rơi tí tách trên mu bàn tay cô.

Vỡ tan thành từng mảnh.

Tựa như lòng tự trọng yếu ớt của cô.

Cô những tưởng hôm qua mình đã có được sự thứ tha của chàng.

Cô cho rằng mình vò nát, bẻ tan bản thân ra, thì chàng sẽ khoan nhượng miễn tội cho cô.

Không ngờ, chàng lại nói năng với cô bằng giọng điệu này.

Ánh mắt Tiêu Trường Uyên nhìn cô thấp thoáng sự mỉa mai.

Trước ánh nhìn khinh miệt của chàng.

Vân Phiên Phiên không biết trốn đi đâu, mặt nóng như lửa đốt.

Cô vô cùng đau lòng, và cả xấu hổ nhục nhã nữa, chỉ muốn rúc người vào trong chăn.

Nhưng trước ánh mắt chăm chú của chàng, cô còn chẳng dám động cựa.

Cô ôm chăn, nước mắt tuôn rơi lã chã, dính ướt khuôn mặt hồng hào.

Tiêu Trường Uyên thấy dòng lệ trên mặt cô.

Chàng khẽ nhíu mày.

“Không được khóc.”

Giọng chàng lạnh lùng trầm thấp, nhuốm màu bực bội.

Vân Phiên Phiên nghe thấy chất giọng giá buốt của chàng, cô chẳng những không ngưng khóc, mà càng khóc to hơn.

Tiêu Trường Uyên ngày xưa thấy nước mắt của cô là sẽ luống cuống lau nước mắt thay cô, sốt sắng dỗ dành cô.

Nhưng Tiêu Trường Uyên bây giờ thấy cô rơi lệ, chẳng những không hề vỗ về cô, mà còn ra lệnh với cô bằng giọng điệu lạnh băng vô tình như thế.

Mãi tới giờ khắc này, Vân Phiên Phiên mới muộn màng nhận ra rằng, chàng Uyên ngây thơ đơn thuần mất trí nhớ kia, đã hoàn toàn chết hẳn trong Tiêu Trường Uyên. Chàng Uyên mất trí nhớ từng định chặt đứt tay mình chỉ vì một câu nói đùa của cô, sau này cô sẽ không bao giờ gặp lại người ấy nữa.

Nghĩ đến đây, Vân Phiên Phiên không khỏi rơi lệ như mưa.

Từng giọt nước mắt như hạt ngọc trai lăn xuống má cô, rơi trên mu bàn tay cô, dính ướt đệm chăn.

Cô đang đau lòng.

Một bàn tay to mảnh khảnh trắng muốt.

Đột nhiên nắm lấy cằm cô.

Vân Phiên Phiên bị bắt phải nhìn vào cặp mắt đen lạnh băng giá buốt.

“Phiên Phiên, sự kiên nhẫn của trẫm có hạn thôi đấy.”

Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, giống như đang nhỏ máu.

Kèm thêm chút bực dọc rét lạnh.

Vẻ độc địa thấp thoáng trong cặp mắt sâu thẳm nọ.

Và cả cơn giận khó lòng kìm nổi như sông băng tan vỡ.

“Trẫm đã không còn kiên nhẫn với nàng nữa rồi.”

Tiêu Trường Uyên duỗi tay ra, quệt mạnh giọt lệ bên khóe mắt Vân Phiên Phiên đi bằng ngón cái của mình.

Ngón tay chàng cục cằn vô tình lướt qua gò má mềm mại trắng nõn của cô.

Chàng rất mạnh tay, Vân Phiên Phiên cảm thấy má mình suýt bị chàng quệt trợt một lớp da.

Vân Phiên Phiên lo mặt mình sẽ bị Tiêu Trường Uyên phá hủy mất.

Cô sợ quá, vội ngưng dòng lệ trong suốt lại.

“Để, để thiếp tự lau…”

Mắt cô đỏ hoe, ngón tay run nhè nhẹ, cô mau mắn lau sạch những giọt lệ nơi khóe mắt bằng chiếc chăn.

Lau xong, Vân Phiên Phiên lí nhí nói: “Thiếp, thiếp lau khô rồi.”

Tiêu Trường Uyên cau mày, nhéo cằm Vân Phiên Phiên, cặp mắt đen lạnh băng nhìn xuống kiểm tra cẩn thận.

Dáng vẻ vô cùng chuyên chú của chàng tựa như chàng đang săm soi một món đồ sứ mỏng manh dễ vỡ vậy.

Thấy mặt cô không còn bất cứ dấu vết ướt át gì.

Tiêu Trường Uyên mới thả bàn tay to đang bóp cằm cô ra, mặt mũi lạnh tanh.

Vân Phiên Phiên đã thoát được cửa ải nguy hiểm này.

Cô thở phào một hơi thật dài.

Mới thở được một nửa.

Vân Phiên Phiên đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh băng giá buốt của Tiêu Trường Uyên.

“Vì sao lại lừa trẫm?”

Vân Phiên Phiên biết, Tiêu Trường Uyên định bắt đầu tính hết nợ nần với cô đây.

Cô không dám nhắc tới sự tồn tại của hệ thống với Tiêu Trường Uyên. Nếu Tiêu Trường Uyên biết cô lừa chàng chỉ để hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, có lẽ chàng sẽ cảm thấy cô chẳng có chút tình cảm gì với chàng. Như vậy, có thể kết cục của cô sẽ càng thê thảm hơn.

Vào thời điểm này, cô chỉ có thể giấu giếm sự tồn tại của hệ thống, tiếp tục nói dối Tiêu Trường Uyên.

Vân Phiên Phiên cắn đôi môi đỏ, do dự nói: “Lúc ấy, thiếp tỉnh lại bên suối, nhìn thấy bệ hạ…”

Cô còn chưa nói xong, Tiêu Trường Uyên đã cau mày ngắt lời cô: “Nàng gọi trẫm là gì?”

Vân Phiên Phiên sửng sốt, thấy biểu cảm lạnh băng của chàng, cô bỗng nhanh trí, rụt rè thưa: “Phu, phu quân…”

Tiêu Trường Uyên cau mày, lúc này mới xuôi xuôi.

“Tiếp tục đi.”

Vân Phiên Phiên hơi ngẩn ra, chỉ cảm thấy Tiêu Trường Uyên quả nhiên giống hệt như trong nguyên tác miêu tả, tính tình hung ác nham hiểm, sáng nắng chiều mưa, chẳng ai hiểu rõ rốt cuộc chàng ta đang nghĩ gì. Bây giờ rõ ràng trông chàng đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nhưng chàng lại không cho phép cô gọi chàng là bệ hạ, chỉ cho cô tiếp tục gọi chàng là phu quân. Hành động khó hiểu này khiến cô có ảo giác Tiêu Trường Uyên vẫn còn yêu mình.

Vân Phiên Phiên đang thảng thốt.

Thì giọng nói âm u buốt giá của Tiêu Trường Uyên đột nhiên vẳng lại bên tai.

“Nói đi.”

Vân Phiên Phiên sửng sốt, lập tức hoàn hồn.

Cô nắm chặt chiếc chăn, kinh sợ nói: “Lúc ấy thiếp tỉnh lại bên suối, nhìn thấy bệ, phu quân nằm ngay cạnh thiếp. Phu quân dung mạo tuyệt thế, tuấn tú phi phàm. Thiếp nhất thời kìm lòng không nổi, nên đã không nhịn được mà thấy sắc nảy lòng tham…”

Nói được một nửa, Vân Phiên Phiên rụt rè ngẩng đầu lên, lén nhìn biểu cảm trên gương mặt điển trai của Tiêu Trường Uyên. Thấy mặt chàng chẳng có cảm xúc gì, cũng không có vẻ gì là không vui, vì thế cô bèn đánh bạo nói tiếp: “Thiếp không nhịn nổi nên đã thấy sắc nảy lòng tham, trí trá linh tinh…”

Đôi môi mỏng của Tiêu Trường Uyên hơi mím lại, cặp mắt đen sâu thẳm lạnh lùng nhìn Vân Phiên Phiên.

“Nếu nàng thấy sắc nảy lòng tham, vì sao không lừa cho trót?”

Vân Phiên Phiên cúi đầu, trình bày nửa thật nửa giả: “Bởi vì thiếp mê sắc, nhưng lại không có gan giở trò, thiếp là một kẻ nhát gan vô dụng. Tuy rằng thiếp rất thích phu quân, nhưng thiếp lại sợ sau khi biết được sự thật phu quân sẽ giận thiếp, cho nên chỉ dám lừa gạt tình cảm của phu quân, không dám lừa gạt thân thể phu quân. Thiếp càng thích phu quân thì lại càng sợ sẽ mất phu quân, nên ko dám nói thật với phu quân…”

Nói dối phải thật giả lẫn lộn nửa nọ nửa kia thì mới thuyết phục được kẻ khác.

Trong lời nói dối của Vân Phiên Phiên, ngoài giấu giếm nguyên nhân về hệ thống, thì những câu sau đều là thật.

Tất cả đều là những lời từ tận đáy lòng cô.

Cô không biết Tiêu Trường Uyên có tin lời mình nói hay không.

Căn phòng lặng đi.

Tim cô đập loạn xạ như trống dồn, cô chờ đợi lời tuyên án mà Tiêu Trường Uyên phán định cho cô.

Tiêu Trường Uyên bỗng dưng duỗi tay, nắm lấy cằm Vân Phiên Phiên: “Nhìn vào mắt trẫm, lặp lại những câu vừa rồi lần nữa.”

Vân Phiên Phiên bị bắt phải nhìn vào đôi mắt đen đặc của chàng.

Đã nói nháp một lần trước đó, nên lần thứ hai Vân Phiên Phiên nói dối cực kỳ trơn tru mượt mà. Trước ánh mắt sâu thẳm đen láy của Tiêu Trường Uyên, mặt Vân Phiên Phiên không khỏi ửng hồng. Hai má cô nóng lên, tai cũng đỏ lựng.

Trái tim nảy thình thịch ầm ĩ.

Tiêu Trường Uyên nhìn chăm chú vào mắt cô hồi lâu.

Một lúc lâu sau, chàng mới cất giọng điệu mỉa mai: “Đồ vô dụng, lừa gạt mà còn bỏ dở giữa chừng.”

Vân Phiên Phiên nghe chàng nói vậy, cô vừa thấy như trút được gánh nặng, vừa có tí ấm ức.

“Phu quân, thiếp biết sai rồi, chàng tha thứ cho thiếp đi…”

“Câu hỏi cuối cùng.”

Tiêu Trường Uyên nhéo cằm cô, lạnh nhạt hỏi: “Vân Phiên Phiên, rốt cuộc nàng là ai?”

Vân Phiên Phiên vô thức nói: “Thiếp là cung nữ mà…”

“Phiên Phiên, nghĩ kỹ lại rồi hẵng trả lời.”

Giọng Tiêu Trường Uyên đột nhiên đóng đá.

Vân Phiên Phiên ngẩn ra, cô ngước hàng mi dài và dày, ngơ ngác nhìn Tiêu Trường Uyên.

Tiêu Trường Uyên lạnh lùng chú mục vào cô.

Đôi mắt giá băng sâu thẳm âm u kia đang cuộn trào cơn giận dữ không tên.

Đồng tử của Vân Phiên Phiên hơi co lại.

Trái tim cô lập tức chùng xuống.

Vân Phiên Phiên không biết mình đã nói sai câu nào, mà lại khiến Tiêu Trường Uyên tức giận như thế.

Đầu óc cô trống rỗng.

Một suy nghĩ khó tin bất ngờ hiện lên trong bộ não rối như tơ vò của cô.

Có lẽ Tiêu Trường Uyên quen biết cô cung nữ hồi xưa!

Trong nguyên tác, cô cung nữ này được miêu tả rất ít. Chỉ sau khi Tiêu Trường Uyên rơi xuống vực, sách mới đề cập tới cô cung nữ nọ mấy lần. Vân Phiên Phiên thậm chí còn không biết tên của cô ta, vì vậy Vân Phiên Phiên cho rằng, trước khi ngã xuống vực, Tiêu Trường Uyên không hề quen biết cô cung nữ này.

Nhưng bây giờ nhìn phản ứng trên nét mặt Tiêu Trường Uyên, rất có thể chàng có quen cô ta đấy!

Ngón tay của Vân Phiên Phiên không khỏi run lên.

Bàn tay to đang bóp cằm Vân Phiên Phiên của Tiêu Trường Uyên siết mạnh hơn.

Giọng chàng trầm thấp lạnh băng, chứa đựng cơn phẫn nộ khủng khiếp.

“Trả lời trẫm.”

Đầu Vân Phiên Phiên xoay chuyển thật nhanh. Bây giờ cô không thể nói dối là mình mất trí nhớ, lấy cái cớ mất trí để qua quýt với Tiêu Trường Uyên được, bởi vì trong khoảng thời gian chung sống với Tiêu Trường Uyên, cô luôn chỉ bảo những chuyện hằng ngày cho chàng. Cô chưa từng thể hiện là mình mất trí nhớ, bây giờ mà nói dối, nhất định sẽ làm Tiêu Trường Uyên cáu hơn. Chàng ghét nhất là kẻ khác lừa gạt và phản bội mình. Trước mắt, Vân Phiên Phiên chỉ còn một con đường có thể đi.

Đó chính là nói thật với Tiêu Trường Uyên.

Dù lời nói thật này, nghe y như đang bịa đặt trí trá.

Vân Phiên Phiên nói với đôi mắt đỏ hoe: “Thiếp đến từ tương lai hơn 2000 năm sau, mượn xác hoàn hồn, vượt thời không nhập vào người cô cung nữ này.”

Cô không muốn nói với Tiêu Trường Uyên rằng thế giới này là một quyển tiểu thuyết, còn chàng thì là nhân vật phản diện trong truyện.

Bởi vì đối với chàng, sự thật này quả thực quá sức tàn nhẫn.

Tiêu Trường Uyên nhìn sâu vào mắt Vân Phiên Phiên với bộ mặt vô cảm.

“Nói tiếp đi.”

Vân Phiên Phiên ngẩn ra, sao phản ứng của Tiêu Trường Uyên lại là thế này?

Chẳng lẽ chàng không nên châm chọc cô vì đã bịa đặt linh tinh sao?

Vân Phiên Phiên cắn đôi môi đỏ, nói tiếp: “Thiếp không phải là người của thế giới này. Tối hôm ấy thiếp vừa đọc xong đoạn lịch sử này, nhắm mắt lại thì bỗng dưng vượt qua thời không, nhập vào thân xác cô cung nữ nọ. Tới tận khi phát hiện nơi này là làng họ Giang, thiếp mới biết thân phận của chúng ta.”

Tiêu Trường Uyên nhìn cô chăm chú hồi lâu, đột nhiên nhíu mày hỏi: “Nàng có phải là cô bướm nhỏ không?”

Vân Phiên Phiên sửng sốt: “Cô bướm nhỏ nào cơ?”

Cặp mắt đen của Tiêu Trường Uyên đầy vẻ thâm trầm, chàng đáp nhẹ tênh: “Không phải thì thôi, đấy chẳng phải là ai quan trọng cả.”

Vân Phiên Phiên ngơ ngác nhìn Tiêu Trường Uyên.

Cô không biết Tiêu Trường Uyên có tin lời cô nói không, có tha thứ cho cô hay không.

Ánh mắt chàng nhìn cô giá lạnh, khiến cô cảm thấy thật xa lạ.

Sự lạnh giá này chỉ trở nên nóng bỏng hơn lúc họ tu luyện ma công với nhau.

Ba ngày tiếp theo, Vân Phiên Phiên gần như chưa từng xuống giường.

Tiêu Trường Uyên ăn quen bén mùi, ngày nào cũng tu luyện ma công.

Chàng đã cắn hết từng góc, từng tấc da thịt trên cơ thể cô, lưu lại dấu vết của mình trên người cô.

Tiêu Trường Uyên ngày xưa tuy rằng ngang ngược, nhưng có chừng mực.

Còn bây giờ, chàng tựa một con dã thú đã thoát khỏi gông xiềng giam giữ, chẳng còn kiêng nể gì, tận tình làm những chuyện ác ôn với thân thể cô.

Khiến cô không còn sức trốn tránh, không thể giải thoát chính mình.

[HẾT CHƯƠNG 58]
Chương trước Chương tiếp