Mộng Hoàng Lương

Chương 17: “Vì sao không đáng giá?”



Lúc Lương Phong nhìn thấy Thẩm Di Châu ở dưới tầng thì đã gần 12 giờ rồi, cô khoác áo choàng dài màu xám tro đứng ngoài cửa công ty.

Cô đợi Thẩm Di Châu bao lâu thì cũng để bản thân mình đứng trong gió lạnh bấy nhiêu lâu.

Cô đứng đó đến khi đầu óc trở nên tỉnh táo, chữ “Chờ đợi” cũng biến thành hai chữ không có cảm xúc nào trong đầu.

Chiếc Cullinan màu đen trong đêm tối phản chiếu thứ ánh sáng u ám, xe dừng lại bên cạnh Lương Phong, sau đó Thẩm Di Châu mở cửa xe.

Lương Phong đến gần ghế lái phụ rồi mở cửa ra.

Trong xe không bật điều hoà, Thẩm Di Châu giơ tay lên mở đèn xe.

Ánh sáng trắng chợt chiếu đến, Lương Phong không nhịn được mà híp mắt lại.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, gió lạnh đầu mùa đông không ngừng tràn vào rồi lan ra khắp người Thẩm Di Châu.

Anh tắt máy xe.

Tiếng bật lửa vang lên.

Ngay sau đó Lương Phong ngửi thấy một mùi thuốc lá.

Cô đưa mắt nhìn sang thì thấy Thẩm Di Châu cũng đang yên lặng nhìn cô.

Dưới ánh đèn trong trẻo nhưng lạnh lùng này, ánh mắt yên lặng của anh tạo thành một tấm lưới trong suốt. Vào lúc này Thẩm Di Châu không nói gì nhưng Lương Phong cảm thấy anh đang ôm lấy cô, che chở cho cô.

Cổ họng khẽ ngứa ngáy, vẫn là Lương Phong lên tiếng trước: “Xin lỗi, làm phiền anh nghỉ ngơi rồi.”

Cô tránh nặng tìm nhẹ, không muốn nhắc lại chuyện nhà mình.

Thẩm Di Châu hút thuốc, liếc mắt nhìn cô.

Khói trắng nhẹ nhàng tản ra khắp nơi trên mặt anh, đồng thời cũng tiến vào hơi thở của Lương Phong.

Nhưng mà anh vẫn không nói gì, sự yên lặng đó trở thành con dao câm.

Vẻ mặt bình tĩnh của Lương Phong nhanh chóng trở thành vẻ nghiêm trọng khó mà bình tĩnh được, đôi mắt liếc nhìn xuống dưới, cô nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.

Khi cô ngước mắt lên nhìn lần nữa thì Thẩm Di Châu đã kẹp thuốc lá vào giữa ngón tay, chờ cô nói hết lời.

“Em có hơi lạnh, có thể đóng cửa sổ lại không?” Lương Phong đưa tay kéo căng cổ áo choàng, giọng đã ở thế yếu.

Thẩm Di Châu nhìn cô một lát, sau đó tay trái ấn nút đóng cửa sổ lên.

Một khoảng lặng ngắn ngủi, Lương Phong lại thấy anh châm thêm một điếu thuốc nữa rồi mở điều hoà lên.

Hơi nóng cũng vì thế mà đổ dồn lên người của Lương Phong, cô tự nói cho mình nghe: “Em không quá muốn nhắc đến chuyện nhà mình, sợ anh cảm thấy phiền, cũng sợ anh cảm thấy em đang cố bám víu vào lòng thương hại của anh.”

Trong khoang xe yên tĩnh chỉ có tiếng vang của máy sưởi đang hoạt động. Hướng gió ở chỗ cô được mở lớn, đuôi tóc đen của cô khẽ đung đưa trong không khí. Giờ phút này cô đang nói chuyện, ánh đèn sáng chiếu xuống gò má của cô, lộ ra tất cả biểu cảm của cô trước mặt Thẩm Di Châu.

Cô nói thật.

“Tại sao lại không?” Một lúc lâu sau Thẩm Di Châu khẽ cười rồi hỏi. Giọng nói dịu dàng như có thêm mấy phần khích lệ.

Ánh mắt Lương Phong nghi ngờ nhìn anh, cô muốn từ trong mắt của anh tìm ra chút lý do khiến anh hỏi câu này, đang chế giễu hay đang nghiêm túc, cô cũng muốn nhìn rõ câu trả lời từ anh.

Nhưng Thẩm Di Châu vẫn là dáng vẻ bình tĩnh kia, ánh mắt chẳng có chút biến đổi nào mà nhìn xuống gương mặt của cô.

Cô không thấy rõ nguyên nhân khiến anh hỏi chuyện này, Lương Phong có chút mệt mỏi rồi.

Bị gió lạnh thổi lâu nên đầu óc cô cũng bắt đầu mơ màng, bắt đầu đau rồi. Cô cảm thấy mình đối với chuyện này bắt đầu quan tâm quá mức rồi. Lẽ ra ngay từ đầu cô nên đi cùng Thẩm Di Châu, vừa lên xe đã phải nhảy vào lòng anh rồi tiếp tục nói những lời vừa nói, sau đó lại rơi một ít nước mắt, chắc anh cũng sẽ có chút thương hại cô.

Có lẽ sẽ tốt hơn sự “Chân thành vô nghĩa” của cô như thế này.

Lương Phong đau đầu, nhưng cô cũng biết nếu quả thật cô làm được như thế thì sẽ không đến nỗi như thế này.

Bầu không khí cũng dần lạnh xuống.

Lương Phong khẽ hít sâu một hơi, từ từ nói: “Có lẽ anh cảm thấy em buồn cười, có lẽ cảm thấy em kiêu ngạo, nhưng em thật sự không muốn lấy mẹ mình ra để đòi lấy chút sự thương hại hay tình cảm giả vờ của anh, cho nên những lời em nói khi nãy khiến em cảm thấy rất xấu hổ.”

“Em cảm thấy mình rất hèn hạ.”

Cô lại định nghĩa về bản thân mình lần nữa.

Trong giọng nói của Lương Phong không có suy nghĩ gì khác, cô không muốn nhìn Thẩm Di Châu nữa.

“Thật xin lỗi, tối nay vẫn bị em phá hỏng mất rồi.”

Cô vừa nói xong thì tránh người muốn mở cửa xe ra.

Nhưng tay Thẩm Di Châu vẫn nắm chặt lấy cánh tay nhỏ của cô.

Anh nắm rất mạnh, giống như giây tiếp theo có thể bẻ gãy cánh tay của Lương Phong mà không cần dùng chút sức lực nào.

Cô bỗng nhiên quay lại nhìn anh, thấy anh thong thả nhả khói.

Sau đó Thẩm Di Châu nghiêng người qua rồi kéo dây an toàn bên trái ra thắt lại cho cô.

Tiếng “Ken két” vang lên, ánh mắt lại không cố định, anh nhìn thẳng về khoé mắt cô.

Hơi thở lạnh lùng trong trẻo phả lên má của Lương Phong, khoảng cách gần như thế nên cô hoàn toàn không có cách nào kháng cự lại.

Nhìn lại quá khứ một cách cởi mở giống như cách mà anh đang nhìn cô vào lúc này.

Nụ cười giả tạo tắt đi, chỉ còn lại Thẩm Di Châu đang không có lớp vỏ bọc nào đang nhìn cô.

Vì thế Lương Phong lại cảm nhận được bây giờ giống như sáng sớm ngày hôm đó, anh đứng ở phía sau lấy đi thuốc lá của cô, đó là ánh mắt đầu tiên sau khi thức dậy.

Ý thức được chuyện này khiến tim Lương Phong đập nhanh hơn.

Mà giây tiếp theo, cằm cô bị anh nắm lấy, răng và môi đều bị anh cạy ra.

Lương Phong đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng càng bị bóp chặt hơn.

Nụ hôn bất ngờ xảy ra.

Thẩm Di Châu gần như đè hết sức nặng của cơ thể mình lên người cô, như muốn trừng phạt những lời cô vừa nói khi nãy, cũng có thể là phần thưởng.

Cuối cùng cô chỉ có thể từ bỏ, sau đó mở miệng ra, cố gắng đáp lại anh.

Giống như trấn an.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Di Châu cũng rời khỏi cơ thể của cô.

Lương Phong tựa vào đầu vai anh, hơi thở từ từ chậm lại.

Thẩm Di Châu vẫn không rời đi, anh vẫn ở trong cái tư thế không thoải mái này.

Một lúc sau, anh lạnh lùng nói: “Không muốn nói thì đừng nói, tội gì phải tức giận.”

Hai mắt Lương Phong mở ra, ánh mắt rơi xuống áo sơ mi màu trắng của anh.

Rất lâu sau, suy nghĩ của cô mới có thể xoay chuyển trở lại.

Giọng nói vẫn nghiêm khắc như trước, nhưng anh đã cho cô bậc thang để đi xuống.

Trong lòng cô bỗng run lên, giống như đang “Sống sót sau tai nạn”, Lương Phong nhẹ nhàng ôm lấy lưng anh rồi gật đầu.

“Thật xin lỗi, hôm nay bị gió thổi nhiều, đầu óc em có chút không tỉnh táo.”

Không khí như yên tĩnh lại, cuộc tra hỏi này đã ngầm trôi qua rồi nhỉ.

Lương Phong rời khỏi người anh. Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn cô rồi đạp chân ga rời đi trong đêm tối.

Đoạn đường không dài, lúc lái xe vào gara đỗ xe thì mới trôi qua tầm hai, ba chục phút.

Thẩm Di Châu tắt máy xe, rất lâu sau cũng không nói thêm gì nữa.

Ngồi kế bên ghế lái, Lương Phong đang dựa lên cửa kính ngủ say. Cửa sổ màu đen phản chiếu ánh sáng mơ hồ, lộ ra nửa bên gò má của cô.

Thẩm Di Châu lại lấy một điếu thuốc khác từ trong túi ra, nhưng anh không đốt.

Bên tai vẫn còn nghe rõ những lý lẽ hùng hồn của Lương Phong khi nãy nhìn anh nói:

--- “Có lẽ anh cảm thấy em buồn cười, có lẽ cảm thấy em kiêu ngạo, nhưng em thật sự không muốn lấy mẹ mình ra để đòi lấy chút sự thương hại hay tình cảm giả vờ của anh, cho nên những lời em nói khi nãy khiến em cảm thấy rất xấu hổ.”

--- “Em cảm thấy mình rất hèn hạ.”

Ánh mắt Thẩm Di Châu nhìn sang Lương Phong, ánh đèn trên đỉnh đầu sáng ngời, cô từ từ mở mắt ra.

Yếu ớt, dễ vỡ, không hề có chút đề phòng, là những gì Thẩm Di Châu nghĩ về Lương Phong.

Mà anh cũng không phủ nhận, khoảnh khắc gọi cho Lương Phong nói “Chờ đấy” kia, Thẩm Di Châu đã viết xong kết cục cho hai người họ.

Bởi vì anh thật sự đã chịu quá nhiều rồi.

Tranh thủ tìm sự yêu thương hay lộ ra chân tình, anh thật sự không để trong lòng.

Khi những người phụ nữ kia tựa vào lồng ngực anh rơi nước mắt, bày tỏ lòng mình, Thẩm Di Châu sẽ không đồng cảm hay có bất kỳ sự thương xót nào.

Giống như mất tập trung, giống như đang thất thần và sự “An ủi” sẵn có.

Rồi không lâu sau đó, anh sẽ không liên lạc với họ nữa.

Anh cảm thấy chán ghét.

Anh cũng nghĩ Lương Phong là người như thế.

Cô rõ ràng có thể làm thế nhưng cô không làm.

Vì thế ánh mắt anh nhìn Lương Phong càng sâu hơn.

Ở cô có một sự khéo léo khó tả, có nhiều lúc Lương Phong suýt phạm sai lầm khiến anh hoàn toàn mệt mỏi. Nhưng đến giây cuối cùng cô đã thoát khỏi nguy hiểm với thái độ chân thành nhất, như thể gặp dữ hoá lành.

Cô tuyệt đối không phải kiểu người khéo đưa đẩy, thông minh đến mức có thể khiến Thẩm Di Châu không tìm được lỗi sai nào, trái lại, thậm chí cô còn kém xa những người phụ nữ đã từng ở bên cạnh Thẩm Di Châu.

Cô không thể buông bỏ bản thân mình, không có mục tiêu rõ ràng, không đủ nghe lời và phục tùng.

Ngay cả khi ở trên giường, cô đều làm theo những gì anh dạy thì mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp nhịp điệu của anh.

Nhưng vào giờ phút này, ánh mắt Thẩm Di Châu nhìn cô đã trở nên rất dịu dàng.

Anh vươn bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt cô, sau đó hỏi: “Còn lạnh không?”

Lương Phong lắc đầu: “Em ngủ bao lâu rồi?”

“Chưa lâu.”

“Xin lỗi, đem thêm phiền phức cho anh rồi.”

Lương Phong nói xong thì cúi đầu tháo dây an toàn. Lúc cô ngẩng đầu lên, Thẩm Di Châu vẫn đang yên lặng nhìn cô.

Tay cô đang tính mở cửa xe cũng phải rút về, Lương Phong nín thở nghe anh nói:

“Ngày mai chuyển đến đây ở đi.”

Khoảnh khắc cô còn đang hoảng sợ, Thẩm Di Châu đã xoay người xuống xe.

-

Giọng thì như đang thương lượng nhưng Lương Phong căn bản không có đường để từ chối nữa.

Ngày hôm sau Thẩm Di Châu cho người đến nhà giúp Lương Phong dọn nhà. Anh không nói cô trả nhà đi, chẳng qua tiền thuê phòng sau này đều sẽ do anh trả.

Chuyện cô dọn sang nhà Thẩm Di Châu, Nghiêm Sâm cũng biết. Cho dù Lạc Sinh ở bên cạnh Thẩm Di Châu sáu tháng nhưng cùng lắm chỉ là được Thẩm Di Châu mua cho căn biệt thự bên ngoài.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mà Lương Phong lại được dọn vào ở.

Nghiêm Sâm nói ngoại trừ Triệu Khinh Hòa thì chưa từng có ai vào nhà đó ở cả.

Đã đi được đến bây giờ rồi, nên cô phải thực hiện lời hứa đã hứa với Nghiêm Sâm trước đó.

Thời gian một tháng, công ty Thẩm Di Châu sẽ mở buổi kêu gọi đầu tư quan trọng. Trong đó có hai công ty có tỷ lệ trúng thầu rất cao, một công ty có ông chủ tên là Đới Minh Thiện, Nghiêm Sâm gọi ông ta là ông chủ Đới. Một người khác chính là công ty dưới tên Nghiêm Sâm.

Công ty của Nghiêm Sâm căn bản không đủ điều kiện để tham gia lần gọi vốn đầu tư này, nhưng các công ty đầu ngành khác của anh ta thì vẫn có thể. Một khi trúng thầu thì công ty của Nghiêm Sâm cũng có thể biết thời biết thế mà đạt được những đơn đặt hàng lớn trong đó.

Lương Phong nghe nhưng không hiểu rõ chi tiết của chuyện này, cô chỉ nhớ Nghiêm Sâm nói với cô tối ngày 10 họ sẽ tổ chức tiệc tối. Điều Lương Phong phải làm chính là “Giết chết” người được gọi là ông chủ Đới kia.

Nhưng mà đến tối ngày 10, Lương Phong đã bốn, năm ngày chưa gặp Thẩm Di Châu rồi.



Lúc xế chiều Lương Phong giả vờ ra ngoài, sau đó cô hỏi tài xế có tiện hay không. Tài xế nói tối nay ông chủ Thẩm có tiệc, có thể giúp cô gọi tài xế khác. Lương Phong nói cảm ơn rồi bảo mình tự ra ngoài được.

Bên Nghiêm Sâm cũng nhanh chóng gửi địa chỉ nơi Thẩm Di Châu ăn cơm tối cho cô.

Người đến ăn cơm không nhiều, đều là mấy người bạn làm ăn thân thiết thường hay qua lại với Thẩm Di Châu, bao gồm cả ông chủ Đới. Nghiêm Sâm không được mời, nhưng anh ta tự đặt một phòng ở tầng trên của khách sạn, tầm nhìn hướng thẳng ra đường xe chạy ở ngoài khách sạn.

Nghiêm Sâm đã nói với Lương Phong, tối nay Đới Minh Thiện sẽ đến muộn, không biết anh ta nghe ngóng từ đâu được tin tức chuyến bay của Đới Minh Thiện, 7 giờ mới xuống tới sân bay thành phố Yến, chạy đến chỗ dùng cơm ít nhất cũng đã 8 giờ.

Mà điều cô phải làm đó chính là vào lúc Đới Minh Thiện tiến vào phòng bao, cô phải khiến ông ta hoàn toàn mất đi tư cách cạnh tranh.

-

Lương Phong dập tắt điếu thuốc trong tay rồi xoay người đóng cửa sổ phòng khách lại.

Lạnh quá.

Ngồi trên ghế sô pha mới phát hiện những lo lắng của mình vẫn chưa hết. Chân mày Lương Phong nhíu lại, cô nhắm chặt hai mắt, cảm giác cơ thể cô bắt đầu lúc lạnh lúc nóng rồi.

Hình như cảm lạnh rồi.

Tâm trạng cũng vì thế mà càng tệ hơn.

Suốt cả một buổi chiều, lòng cô vẫn cứ nôn nóng không yên.

Nghiêm Sâm nói với cô, cho dù hôm nay không làm được thì lần sau vẫn còn cơ hội. Thật ra anh ta biết rõ đạo lý “Để lại núi xanh, không sợ không có củi đốt”, trước mắt thấy Lương Phong thật sự đã đến gần Thẩm Di Châu nên anh ta cũng không ép buộc cô gắt gao như trước nữa.

Anh ta muốn thả một sợi dây câu cá vừa dài vừa lớn, chuyện này đồng nghĩa với việc anh ta hy vọng Lương Phong có thể ở bên cạnh Thẩm Di Châu càng lâu càng tốt.

Suy nghĩ này khiến Lương Phong cảm thấy có chút bất an, rõ ràng đã nói chỉ cần giúp anh ta một lần.

Trong phòng khách, ánh đèn yên tĩnh chiếu xuống người Lương Phong.

Môi cô chẳng biết từ khi nào đã có chút tái nhợt, hai cánh tay vô thức siết chặt lại, nắm chặt lấy nhau.

Cảm giác lúc lạnh lúc nóng cũng nặng nề hơn, trong đầu bắt đầu có chút mơ màng.

Lương Phong mở mắt ra, lúc cô chuẩn bị xuống tầng tìm nhiệt kế thì báo thức trong tay reo lên.

Cả người cô đứng bất động tại chỗ.

Giây tiếp theo, Lương Phong đưa tay ấn tắt chuông báo thức.

Đến giờ rồi.

Lương Phong im lặng hít sâu một hơi, sau đó cô bấm số điện thoại của Thẩm Di Châu.

Bảy giờ rưỡi, anh vừa mới vào bữa được một lúc.

Lương Phong lại ngồi xuống ghế sô pha, tựa người lên tay vịn, kiên nhẫn nghe tiếng “Tút tút” trong điện thoại.

Cuộc gọi đầu tiên, anh không nhận.

Lương Phong không chờ đợi lâu, nhanh chóng gọi đến lần nữa.

Sau khi điện thoại gọi đi mười mấy cuộc thì mới có người nhận.

Lương Phong không nói gì.

“A lô.” Lương Phong nhỏ giọng nói.

“Em bị cảm?”

Giây tiếp theo Lương Phong đã nghe ra được giọng nói không bình thường của anh.

Lương Phong ngạc nhiên một chút, ngay cả cô cũng không cảm giác được điều gì cả.

“... Hình như là thế thật.” Giọng cô cũng vì thế mà trở nên khẽ hơn, giống như trước khi ngủ mà nỉ non bên tai anh: “Tài xế nói với em, hôm nay anh về.”

Cô nói xong thì dừng lại một chút, sau đó giải thích: “Xế chiều hôm nay em vốn muốn dùng xe, sau đó tài xế nói tối nay anh có bữa cơm nên em mới biết hôm nay anh về.”

Giọng của Lương Phong có chút lo lắng, sợ anh hiểu nhầm thành cô đang “Giám sát” anh.

Nhưng mà cô lại nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia.

“Nhớ anh?”

Lương Phong nhẹ nhàng mím môi: “Ừm.”

Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng vang của ghế ở đầu dây bên kia, tiếng ồn ào cũng trở nên xa xôi hơn, anh giống như đã đi đến một nơi yên tĩnh hơn.

“Ở nhà?”

“Ừm.” Giọng trả lời của Lương Phong vẫn chậm chạp như trước, cô lại hỏi: “... Thế tối nay anh, trở về không?”

“Em muốn anh trở về nhà ở sao?”

Tâm trạng Thẩm Di Châu xem như không tệ lắm, Lương Phong im lặng thở phào nhẹ nhõm.

“Muốn.” Cô nhẹ giọng nói.

Trong điện thoại, cô lại nghe thấy tiếng cười của Thẩm Di Châu.

“Ngày mai đi.” Anh nói.

“Tối hôm nay anh còn có việc, đúng không?”

Thẩm Di Châu “Ừ” một tiếng: “Tối nay anh muốn trở về nhà một chuyến.”

Thẩm Di Châu chưa từng nói qua cái “Nhà” này với Lương Phong, nhưng cô có thể suy đoán đó chắc là nơi ba mẹ anh ở.

“Vậy bây giờ em qua tìm anh có tiện không?”

“Muốn gặp anh.” Cô lại bổ sung thêm một câu.

Lương Phong nói xong, tim cũng nhảy lên rất cao.

“Anh đang dùng cơm.” Anh nói.

Hơi thở Lương Phong như ngừng lại, nhưng hai chữ “Được rồi” còn chưa kịp nói thành lời thì lại nghe anh nói:

“Nếu không chê chán, cứ đến đây đi.”

Tim rơi xuống đất, Lương Phong khép đôi mắt lại.

“Được.”

“Lương Phong.” Anh bỗng gọi tên cô: “Em sốt à?”

Lương Phong có chút ngạc nhiên, sau đó liền hiểu ý anh. Cô cười khẽ: “Anh nghĩ em sốt nên hồ đồ rồi muốn gặp anh sao?”

Thẩm Di Châu từ chối cho ý kiến.

“Em đi thay quần áo.” Lương Phong nhỏ giọng nói: “Gửi địa chỉ cho em nhé, được không?”

“Anh bảo tài xế đi đón em.”

“Được.”

Cúp điện thoại.

Lương Phong im lặng nằm trên tay vịn của ghế sô pha, cô đã chẳng thể phân biệt rõ là nhiệt độ trên người mình lúc này đang tăng cao hay là bởi vì lo lắng nên bị sốt nữa.

Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó đi vào phòng ngủ.

Lúc tài xế đến đón cô đã là 7 giờ 40 rồi, nửa đường Nghiêm Sâm lại gửi tin nhắn cho cô.

Nghiêm Sâm: Đới Minh Thiện đã nhanh chóng rời khỏi sân bay rồi, chắc tám giờ sẽ đến khách sạn, bên chỗ em thế nào rồi?

Lương Phong ngồi ở trên xe trả lời anh ta: Còn 20 phút nữa tôi sẽ đến khách sạn.

Nghiêm Sâm: Xuống xe thì đến nhà vệ sinh đợi một lát đi, lúc Đới Minh Thiện đến thì tôi sẽ gửi tin nhắn cho em, em biết chỗ nào không có camera theo dõi rồi đấy.

Lương Phong: Đã biết.

Điện thoại tắt máy, ánh mắt Lương Phong lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.

Ngay sau đó, tài xế dừng xe trong bãi đỗ xe của khách sạn.

“Thưa cô, đến rồi.”

Lương Phong gật đầu: “Làm phiền rồi.”

Sau đó cô xuống xe rồi vào thang máy lên đến tầng 1.

Trước sảnh sáng ngời, ngọn đèn treo màu vàng to lớn trên đỉnh đầu chiếu xuống mặt sàn đá cẩm thạch nhẵn mịn. Lương Phong đi đến trước quầy lễ tân, từng tiếng giày cao gót khi chạm xuống mặt sàn cũng như tiếng tim cô đập, mỗi lần cô bước đi thì tim cô cũng đập nhanh hơn một chút.

Đến trước quầy lễ tân, Lương Phong lễ phép hỏi: “Xin chào, xin hỏi nhà vệ sinh tầng một ở đâu thế?”

Cô gái lễ tân lập tức nở nụ cười rồi nói: “Xin chào, mời cô đi theo tôi.”

Lương Phong gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Cô đi theo sau cô gái lễ tân vào đến bên trong nhà vệ sinh. Sau khi cảm ơn với lễ tân thì cô yên lặng đi vào một gian phòng.

Lương Phong khoanh tay đứng chờ trong gian phòng đó đợi tin nhắn của Nghiêm Sâm.

Bỗng nhiên có người đi vào phòng vệ sinh, để lại một khoảng yên lặng rất dài.

Không biết vì lý do gì, Lương Phong nhớ lại buổi tối lần đầu tiên cô gặp Thẩm Di Châu, cô cũng chờ ở nhà vệ sinh như thế này.

Trong lòng bỗng thấy chua xót, cô cảm thấy đợi ở bên cạnh Thẩm Di Châu thì cô mãi mãi đều đứng trong bóng tối.

Đến gần đều là có dụng tâm khác, nói chuyện cũng phải nghĩ kỹ, ngay cả cảm mạo nóng sốt cũng có thể tiện tay lấy làm thủ đoạn để tìm kiếm sự quan tâm.

Nhưng mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi, Lương Phong nhủ thầm.

Nhưng mà cô mong muốn khi rời khỏi đây thì cô có thể đứng dưới ánh mặt trời một lần nữa.

Cô cưỡng chế cắt đứt suy nghĩ bậy bạ của mình, Lương Phong lại cầm điện thoại lên lần nữa.

Vừa khéo Nghiêm Sâm gửi tin nhắn đến: Xe của Đới Minh Thiện đã vào bãi đỗ xe.

Lương Phong trả lời tin nhắn: Bây giờ tôi ra ngoài đây.

-

Hôm nay trên bàn cơm này có một cô gái nhỏ rất biết cách nói chuyện, Thẩm Di Châu cũng bị chọc cười rất nhiều lần.

Cô gái kia đến theo Hạ Thầm, nghe Hạ Thầm nói là khoảng thời gian trước anh ta cùng bạn học ở học viện nghệ thuật trong lúc đang ăn cơm thì gặp được.

Nhân tài năm ba đại học nhưng lẫn với vòng nghệ thuật này nên tính cách rất chịu chơi.

Vốn dĩ bữa cơm này là để mấy người trong giới kinh doanh qua lại với nhau, Thẩm Di Châu vốn dĩ đang cảm thấy chán nhưng bây giờ có thể giải sầu một chút rồi. Thật ra anh cảm thấy sau khi Lương Phong đến thì tâm trạng anh sẽ còn tốt hơn nữa.

Thẩm Di Châu lại nghĩ đến Lương Phong, anh lấy điện thoại ra thì mới phát hiện nửa tiếng trước tài xế gửi cho anh một tin nhắn: Ngài Thẩm, đã đưa cô ấy đến rồi.

Thẩm Di Châu hơi cau mày.

Hạ Thầm ngồi bên cạnh thăm dò: “Sao thế? Bên chỗ mẹ cậu giục cậu về nhà sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thẩm Di Châu tắt điện thoại, lạnh nhạt nói: “Không phải.”

“Thế xảy ra chuyện gì rồi?”

Ánh mắt Thẩm Di Châu nhìn về phía Hạ Thầm, anh dừng một lát rồi nói: “Tôi đi gọi điện thoại.”

Anh nói xong cũng đứng dậy đi sang một bên.

Đẩy cửa phòng bao ra, Thẩm Di Châu đi đến bên cạnh đường lớn.

Không khí lạnh lẽo đã thổi tan bớt mùi rượu và mùi thuốc lá trên người anh, cũng thổi áo sơ mi mỏng dính sát vào người anh.

Điện thoại vang lên chưa được bao lâu đã có người nghe máy.

“A lô.” Lương Phong mở lời nói.

Thẩm Di Châu châm thuốc lá, khẽ cười: “Sao thế, cho anh leo cây à?”

Đầu bên kia điện thoại, anh nghe thấy giọng cười khe khẽ của Lương Phong.

“Xin lỗi.” Giọng của Lương Phong càng trầm khàn hơn lúc nãy: “Em vừa về đến nhà, không ngờ đến anh lại gọi cho em trước rồi.”



Thẩm Di Châu dựa lưng vào lan can, kẹp thuốc lá giữa ngón tay.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

“Vốn dĩ muốn đến tìm anh, nhưng sau khi đến cảm thấy không thoải mái lắm. Nghĩ là vẫn nên về thì tốt hơn, xin lỗi không nói trước với anh.”

“Sốt à?”

“... Không biết.” Lương Phong dừng một chút: “Dù sao cũng không nghiêm trọng.”

“Bảo dì đưa em đi bệnh viện.”

“Không cần đâu, thật đó.”

Giọng của Thẩm Di Châu vẫn như trước, nhưng sâu trong ánh mắt đã có chút mỉa mai: “Sao lại không cần, đã nghiêm trọng đến mức em chẳng còn muốn gặp anh nữa, sao lại không đi bệnh viện?”

“Thật sự không sao mà.” Lương Phong vẫn kiên trì như cũ.

Thẩm Di Châu khẽ cười.

Hồi lâu sau, Thẩm Di Châu làm như không có chuyện gì, anh nói: “Được, em nói không sao thì không sao, nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Bên kia điện thoại, Lương Phong gần như lén thở phào nhẹ nhõm.

“Ngày mai… anh có trở về không?”

Thẩm Di Châu lạnh nhạt nói: “Xem tình hình.”

Anh nói xong thì cúp điện thoại.

Đẩy cửa phòng bao ra, Hạ Thầm đang nói chuyện với Đới Minh Thiện vừa mới đến.

Thẩm Di Châu đi đến bên cạnh ông ta, lạnh nhạt nói: “Gọi ông chủ đến, tôi muốn xem camera.”

-

Hơn 10 giờ, trời đổ một trận mưa.

Lương Phong thức dậy khỏi giấc mộng, cô nhìn thấy một bóng đen đang ngồi bên cạnh mình.

Mồ hôi lạnh thấm ra ngoài, da gà nổi đầy người, cô ngồi dậy.

Trong ánh đèn vàng ấm áp, lúc này Lương Phong mới phát hiện đó là Thẩm Di Châu.

“Anh… anh…”

Lương Phong mất một lúc lâu cũng không thể nói thành lời, nửa đêm tim như vọt thẳng đến cổ, như trống đánh trong ngực cô.

“Anh… không phải hôm nay anh không về à?”

Lương Phong từ từ lấy lại giọng, cuối cùng cũng nói xong một câu.

Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười khẽ.

Sau đó anh đưa tay nhấc chiếc dây áo ở trên vai đã tuột xuống cánh tay cô lên và nói: “Mới mấy ngày không gặp, sao lại trông gầy đi rồi thế này?”

Ngón tay anh dừng lại trên đầu vai Lương Phong, nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái.

Sau đó đưa tay kiểm tra trán cô.

Thật sự sốt rồi.

“Uống thuốc chưa?” Anh hỏi.

Lương Phong yên lặng nhìn anh, gật đầu.

“Uống rồi.”

Suy nghĩ của cô vẫn có chút chậm chập chưa tỉnh ngủ, nhưng suy nghĩ nhanh chóng thay đổi.

Cô không ngờ tối nay Thẩm Di Châu lại trở về, cô nghĩ sớm nhất cũng phải đến ngày mai mới nhìn thấy anh.

Giờ này Thẩm Di Châu xuất hiện ở đây cũng khiến trong lòng Lương Phong có mấy phần bất an.

Chẳng lẽ cô đã làm sai chuyện gì à?

Ánh mắt Lương Phong khẽ rũ xuống, mượn lý do phát sốt để làm ra vẻ chậm chạp.

Một lúc lâu sau cô mới nói: “Em nghĩ ngày mai anh mới trở về.”

Thẩm Di Châu nhỏ giọng cười: “Không phải muốn gặp anh sao?”

Lương Phong yên lặng đưa mắt nhìn anh.

Trong ánh sáng và bóng tối dịu nhẹ, xương mày cao của anh in bóng mềm mại lên gò má.

Không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt anh lúc này, nhưng Lương Phong cảm thấy anh không hề tức giận.

“... Bởi vì chuyện này thôi sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Di Châu đến gần, hơi thở nhẹ nhàng phả lên mặt cô: “Còn cần lý do à?”

Trong lòng Lương Phong không kiềm chế được mà run lên, giống như không cách nào chấp nhận được sự dịu dàng này.

Nhưng cô còn chưa chuẩn bị xong phải trả lời thế nào thì ngón tay Thẩm Di Châu đã nắm lấy cằm cô.

Trong lúc hoảng sợ, Lương Phong có chút cảnh giác, cô bị ép phải nhìn anh.

Trên mặt Thẩm Di Châu vẫn là nụ cười khẽ quen thuộc kia, đôi mắt anh nheo lại, nhẹ giọng nói: “Hay là em đến nói một chút, vì sao anh phải trở về?”

Máu huyết trên mặt Lương Phong từ từ biến mất, đây cũng chính là cảnh tượng mà Nghiêm Sâm và cô mong muốn xảy ra.

Thẩm Di Châu không ngốc, cũng sẽ không thể nào không nghe ra vấn đề của cô qua điện thoại.

Điều hai người muốn chính là để Thẩm Di Châu thấy nghi ngờ.

Nổi lên nghi ngờ vì sao Lương Phong muốn đến tìm anh rồi cuối cùng lại một mình trở về.

Nhưng bây giờ khi bị Thẩm Di Châu tra hỏi, Lương Phong lại cảm thấy một cảm giác rất ngột ngạt.

Cô cảm thấy anh không chỉ biết tại sao cô lại quay về giữa chừng, mà cô còn cảm thấy anh đã phát hiện ra chuyện của cô và Nghiêm Sâm.

Hoảng loạn không kiềm chế được, tim cô bắt đầu đập mạnh như thiếu oxy.

Lương Phong cắn chặt răng, đầu óc hỗn loạn.

“Em…”

Nhưng cô còn chưa nói xong thì đã thấy Thẩm Di Châu kéo cằm cô sát lại gần anh.

Lương Phong không thể tránh, cô cảm giác được đôi môi lạnh lẽo của anh chạm lên môi cô.

Tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên, Lương Phong chỉ có thể nắm chặt chăn.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, cơ thể cô bất giác run lên.

Cô không thể đoán được lúc này anh đang làm gì chứ đừng nói đến phải đáp lại như thế nào. Sự hoảng sợ đã lấn át hết khả năng suy nghĩ của cô, khiến cô chỉ có thể nghe lời đón nhận nụ hôn của anh.

Khoảnh khắc người sắp mềm nhũn ra kia, Thẩm Di Châu đã ôm cả người cô vào lòng.

Cả người Lương Phong cứng ngắc, cô nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của anh:

“Anh còn chưa đến mức để người của mình chịu tủi thân.”

Ánh sáng như trở nên sáng rực lên.

Cơ thể của Lương Phong cũng bắt đầu ấm lên, cô tựa vào vai Thẩm Di Châu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cuối cùng đem sức nặng của cả cơ thể dựa hết lên người anh.

“Xin lỗi.” Tối nay không biết Lương Phong đã nói câu xin lỗi này bao nhiêu lần rồi.

Thẩm Di Châu đưa tay vỗ lên lưng cô: “Em nghĩ là em không nói thì anh sẽ không biết à?”

Lương Phong im lặng một lúc, sau đó buồn bực nói: “Dù sao cũng là người làm ăn chung với anh, vì em, không đáng.”

Cô nói xong thì dựa đầu vào hõm vai của Thẩm Di Châu.

Nếu Lương Phong đoán đúng thì Thẩm Di Châu khi ở khách sạn đã xem camera giám sát.

Mọi chuyện thuận lợi hơn cô tưởng tượng, Nghiêm Sâm đã sớm nói với cô rằng Đới Minh Thiện là người cực kỳ dâm đãng.

Khi Lương Phong ra khỏi nhà vệ sinh không lâu thì gặp Đới Minh Thiện.

Cô giả vờ vô tình đi cùng hàng với Đới Minh Thiện và quay lưng về phía camera thì thầm gọi tên Đới Minh Thiện. Sau đó Đới Minh Thiện nghiêng đầu, làm ra vẻ như đang chủ động bắt chuyện.

Sau đó hai người đi vào một điểm mù giám sát nhỏ, khi quay lại khu vực giám sát thì Lương Phong đẩy mạnh Đới Minh Thiện rồi lại thắt chặt áo khoác của mình.

Hai người cãi nhau một lát, sau đó Đới Minh Thiện bỏ đi.

Lương Phong cố ý lùi lại một bước chỉnh trang lại quần áo trên người mình, khi cô đi đến cửa phòng mà Thẩm Di Châu đã nói với cô thì nhìn thấy Đới Minh Thiện đang đi vào căn phòng trước mặt cô.

Sau đó cô đứng bên ngoài im lặng một lúc, cuối cùng xoay người đi về phía thang máy.

Anh nhìn vào camera giám sát.

Lương Phong thầm nghĩ.

Đới Minh Thiện hết cơ hội rồi.

Lương Phong im lặng hít sâu một hơi, cô lùi ra khỏi lòng Thẩm Di Châu.

“Em…”

“Sao lại không đáng giá?”

Lương Phong còn chưa nói xong một câu thì đã thấy Thẩm Di Châu nói.

Cô bỗng nhìn sang.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, ngọn đèn nho nhỏ trên tường phản xạ ra một thứ ánh sáng vàng nối tiếp nhau.

Bây giờ anh đang khẽ cười nhìn sang cô, đôi mắt ấy cũng dính mấy phần suy nghĩ nào đó mà Lương Phong không thể phân biệt được.

Sau khi quan sát cô thời gian dài, hình như anh thật sự quan tâm cô.

“Bởi vì công việc của anh quan trọng hơn em. Cho nên chuyện của em không đáng.” Lương Phong nói thầm.

Ngoài cửa sổ, mưa bỗng trở nên lớn hơn, hạt mưa rơi “Bộp bộp” vào mặt kính dày. Trong phòng ngủ bỗng vang lên tiếng gõ nặng nề.

Im lặng hồi lâu, suy nghĩ của cô dường như bị ướt lẫn trong mưa ướt, rơi không ngừng.

Ánh mắt của Lương Phong từ từ di chuyển xuống, cô nhận ra chủ đề này đã kết thúc.

Ngay khi cánh tay cô chuẩn bị nhấc lên và rời khỏi cơ thể anh thì đột nhiên nghe thấy anh nói.

Có lẽ là vì mưa đêm quá mức trong trẻo, lạnh lẽo và ẩm ướt. Thế nhưng lần đầu tiên Lương Phong cảm thấy giọng nói này thật mềm mại và ấm áp, mọi thứ hoàn hảo như thế cũng bao gồm:

“Không biết trước kia em thế nào, nhưng Lương Phong này, bây giờ đã có anh ở bên em.”

“... Dù thế nào thì anh cũng sẽ không để em bị người khác bắt nạt.”

Lương Phong nhớ đến rất lâu trước kia, cô và Nghiêm Sâm có cãi nhau ầm ĩ một trận.

Trong bữa tối, ông chủ đã lợi dụng lúc cô và Nghiêm Sâm nâng ly, nhất quyết nắm tay cô. Lương Phong dựa sát vào Nghiêm Sâm muốn trốn đi nhưng Nghiêm Sâm đã đẩy cô từ phía sau, thả lỏng cô, đưa cô ra ngoài.

“Em chịu chút tủi thân này sẽ có thể giúp được anh.”

“Lương Phong, em không thể ích kỷ như thế.”

Câu chuyện này đã từ rất lâu trước kia, thật ra Lương Phong không nhớ được nhiều chi tiết nữa rồi.

Nhưng không biết vì sao bây giờ cô lại nghĩ đến chuyện đó.

Thẩm Di Châu đưa tay nhìn đồng hồ rồi kéo chăn của cô cao lên.

“Được rồi, em ngủ đi. Anh đi đây.”

Anh nói xong thì định đứng dậy nhưng Lương Phong đã nắm lấy cổ tay anh. Hai chân của cô quỳ xuống mặt giường mềm mại.

--- Ngẩng mặt, hôn lên môi Thẩm Di Châu.
Chương trước Chương tiếp