Mộng Hoàng Lương
Chương 24: Bồi thường
Không biết có phải đang là ban đêm nên dễ suy nghĩ lung tung hay không, nhưng Lương Phong lại cảm nhận được sự mất hứng trong giọng nói của anh.
Cô yên lặng một chút rồi hỏi: “Tết này anh không ăn cơm, đánh bài với bọn Hạ Thầm hả?”
Thẩm Di Châu liếc mắt nhìn cô: “Em ăn Tết, người khác không ăn à?”
Chân mày Thẩm Di Châu nhíu lại: “Bây giờ em đang hỏi anh mấy câu líu lưỡi đó hả?”
Lương Phong nở nụ cười.
Ban đêm yên tĩnh, một chút âm thanh nhỏ cũng có thể dễ dàng bị phóng đại.
Thẩm Di Châu vừa cảm thấy thoải mái lại vừa cảm thấy có chút bực bội không rõ lý do.
Anh xoay người lại rồi dứt khoát đứng lên.
“Anh đi đâu thế?”
“Hút thuốc.”
“Không phải hôm nay đã hút nhiều rồi à?”
Thẩm Di Châu đưa tay lấy thuốc: “Còn không phải bởi vì chờ em à?”
Lương Phong im lặng, không cách nào chối được, tim cô như có dòng nước ấm áp chảy ngang qua.
Chắc là ngọt, nhưng cô không dám nếm thử.
Thẩm Di Châu đi vòng qua rồi ra ban công của phòng ngủ, cửa sổ mở rộng. Lương Phong nhìn thấy quần áo ngủ của anh hơi tốc lên.
Màn đêm buông xuống, cũng giống như đã dung hợp anh vào trong đó.
Có chút ánh sáng từ ánh trăng chiếu xuống bờ vai rộng của anh.
Ánh lửa đỏ tươi của khói thuốc được kẹp ở giữa ngón tay như tín hiệu đèn chớp tắt trong gió lạnh, anh quay mặt lại hít sâu một hơi.
Sau đó từ từ nhả khói ra ngoài.
Lương Phong nhớ đến lần đầu tiên cô gặp Thẩm Di Châu. Cô đứng trong căn phòng nào đó của khách sạn, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ như thế.
Nhìn ra bên ngoài khách sạn, đối diện cửa sổ chính là biển khơi đen nhánh và đèn từ tháp tín hiệu đang chớp tắt.
Khi đó cô đang nghĩ gì?
Lương Phong đã chẳng còn nhớ nữa.
Nhưng bây giờ cô nghĩ.
Cô đã hiểu rõ ràng rồi.
Cô muốn chạy đến bên cạnh anh.
Cơ thể còn phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ.
Lương Phong đi chân trần, yên lặng đi đến bên cạnh Thẩm Di Châu.
Khi anh nhìn thấy thì giơ tay đóng cửa sổ lại rồi kéo người đến ôm vào lòng.
Ngoài cửa thuỷ tinh trong suốt là vô số ngọn đèn sáng biến thành những viên kim cương vỡ được khảm khắp núi sông. Trên con đường rộng rãi, mỗi chiếc xe đều là một ánh đèn sáng ngời, sau đó lững thững tiến về phía dòng sông vô hình phía trước.
Lương Phong được anh ôm từ phía sau, cô dựa vào trên cửa sổ rồi si mê nhìn về phía đằng xa.
Nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp đồ ngủ mỏng manh rồi truyền đến trên người cô, mọi thứ đều yên lặng đến cực hạn.
Trên cửa sổ trong suốt phản chiếu hình ảnh của bọn họ, Lương Phong đưa mắt nhìn cô và Thẩm Di Châu trong cửa sổ.
Ánh mắt giao nhau trên cửa sổ thủy tinh tạo ra một cảm giác kỳ diệu lạ thường.
Bọn họ rõ ràng không nhìn nhau nhưng vẫn cứ tập trung nhìn đối phương như thế.
Lương Phong cười, sau đó cô đưa tay phải cầm lấy điếu thuốc từ tay anh.
Thẩm Di Châu thả tay ra rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Một nụ hôn rất đơn giản.
Không ai làm gì khác.
Chỉ cảm thấy giờ phút này cực kỳ yên tĩnh, đứng ở cạnh cửa sổ, ánh sáng ban đêm chiếu xuống trên người họ, như thế là đủ rồi.
Bàn tay ấm áp của anh đè ở phía sau lưng cô, giống như một luồng sức mạnh ổn định.
Lương Phong từ từ chìm sâu trong loại tình cảm dịu dàng này, nhưng giây tiếp theo, bỗng nhiên tim cô đập rất nhanh.
Cho dù bọn họ đã từng có nhiều lần dây dưa kịch liệt với nhau, nhưng dưới thời khắc này lại khiến Lương Phong bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Sợ khoảnh khắc yên bình này sẽ chỉ đến sau nhiều năm yêu nhau, sợ kiểu hiểu ngầm này chỉ đến sau khi trải qua thời gian và năm tháng.
Nhưng hai người không phải, bọn họ rõ ràng không phải như thế.
Lương Phong cúi đầu rồi nhẹ nhàng đẩy Thẩm Di Châu ra.
“Em có hơi mệt.” Cô nói.
Sau đó cô từ từ bước trở về phòng ngủ.
-
Ngày hôm sau Lương Trân xuất viện nên Lương Phong cũng muốn cùng bà ấy trở về quê.
Thẩm Di Châu không có ý kiến gì, anh chỉ hỏi cô có muốn gọi tài xế đưa đi hay không.
Lương Phong nói chắc sắp xảy ra chuyện lớn rồi, bó hoa và bữa tối ngày hôm qua đã khiến Lương Trân hỏi rất lâu, hôm nay lại có xe đưa đi, sợ là sau này ông chủ Thẩm không thể thoát khỏi cô được.
Thẩm Di Châu cười: “Anh nói muốn thoát khỏi em khi nào chứ?”
Lương Phong cười ha hả: “Cảm ơn ông chủ Thẩm đã thương yêu.”
Điện thoại kết thúc, Lương Phong cùng Lương Trân đến trạm xe.
Năm cô 28 tuổi, trạm xe này đã không còn người nào đi nữa.
Trong xe rộng rãi cũng có lác đác vài người khách ngồi xe về quê, Lương Phong và Lương Trân ngồi ở hàng ghế phía trước bên trái.
Trong túi xách dưới chân cô là chiếc áo khoác dạ mặc năm mới mà sáng nay Lương Phong vừa mới mua cho Lương Trân.
Lương Trân không nỡ và bà cũng nói mình không cần.
Lương Phong không nói giá cho bà biết, cô nói đây là quần áo mẫu lấy thêm từ studio, nếu không lấy cũng sẽ uổng phí.
Hai người tựa vào nhau có phần buồn ngủ, dưới ánh nắng mùa đông chói chang cùng nhau về quê.
Vừa đến nhà thì đã nhìn thấy Thường Tri Viễn đứng trước sân hút thuốc.
Khi thấy hai người trở về, anh ta liền tiến lên xách đồ giúp.
Lương Trân về nhà, sau đó không biết bà đã nói gì với Thường Mãn Đức.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lương Phong liếc nhìn Thường Tri Viễn, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Trước cửa là một con đường được tráng nhựa dẫn thẳng đến ao cá lớn ở phía Bắc.
“Anh có từng xem qua sổ nợ của Thường Mãn Đức chưa?” Lương Phong nghiêng đầu nhìn Thường Tri Viễn.
Thường Tri Viễn hút một hơi thuốc, giọng có chút nghẹn: “Nhìn rồi, ngày hôm qua còn đến công xưởng một chuyến nữa.”
Lương Phong cũng không né tránh anh ta nữa, cô nói thẳng: “Mẹ tôi sắp bị Thường Mãn Đức kéo cho mệt sắp chết rồi anh có nhìn thấy không? Bà ấy bị bệnh không để bà ấy chữa trị, thiếu nợ thì điên cuồng ép mẹ tôi. Thường Tri Viễn, anh không thể cứ khoanh tay đứng nhìn như thế được.”
Thường Tri Viễn không nói gì.
Lương Phong nói tiếp: “Từ khi tôi biết Thường Mãn Đức thiếu nợ đến giờ, thì gần như tất cả tiền lương của tôi đều dùng để bù cho ông ta, chỉ cầu xin ông ta để mẹ tôi thoải mái một chút. Nhưng tôi cũng biết mẹ mình là kiểu người gì, chỉ cần bà ấy còn là vợ của Thường Mãn Đức ngày nào thì ngày đó bà ấy không thể bỏ được trách nhiệm thuộc về mình.”
“Tiểu Phong, xin lỗi em.” Thường Tri Viễn dập tắt thuốc rồi vứt xuống ven đường.
Anh ta cúi đầu nhìn Lương Phong, giọng chầm chậm nói: “Tôi biết em hận tôi, tôi vừa bỏ đi vừa ném bọn họ lại cho em. Nhưng mà tôi cũng có nỗi khổ của mình, bây giờ vợ tôi vẫn còn đang ở Việt Nam chờ sinh, mấy năm nay tôi làm ăn cũng không tốt, quả thật tôi không có tiền để giúp em. Lần này nếu như không phải Nghiêm Sâm cầu xin tôi trở về thăm mọi người thì tôi cũng sẽ không trở về.”
Môi anh ta mím lại, giống như đang hạ quyết tâm gì đó.
“Tôi xem thử tôi cố hết sức có thể góp được bao nhiêu tiền, nhưng mà qua mấy ngày nữa tôi phải đi rồi, vợ tôi sắp sinh.”
Thường Tri Viễn nói xong thì trực tiếp quay người đi.
Gió lạnh xào xạc, anh ta rời đi không chút do dự nào.
Cô nghĩ mọi người đều ích kỷ.
Lương Phong không nhịn được cảm thấy đau lòng, nhưng cô lại không biết nên bắt đầu trách móc từ đâu.
Cô thì có tư cách gì đây?
Trên đường trở về, Lương Phong nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi đến là nhân viên bán hàng, là người đã giúp cô bán lại túi xách cũ và nói với cô rằng hai chiếc túi Hermès cô bán lần trước đã có người mua, số tiền sẽ sớm được chuyển vào thẻ của cô.
Lương Phong nói cảm ơn.
Sau đó sắc mặt của cô vẫn như cũ mà đi về phía trước.
Cô đã chọn bán lại túi xách và dây chuyền Thẩm Di Châu tặng cho cô. Thẩm Di Châu chưa bao giờ hỏi cô về những thứ này, thậm chí cô còn tin rằng anh không nhớ mình đã tặng cô những gì.
Cho nên những khoản tiền khi bán đồ mà cô có được kia trừ một khoản dành cho Lương Trân thì còn dư lại đều được cô để dành.
Đến cuối cùng cô có thể đạt được bao nhiêu thứ từ Thẩm Di Châu? Cô không biết được.
Nhưng cô hy vọng lúc cô rời đi thì khoản tiền này đủ để cô đưa Lương Trân rời khỏi Thường Mãn Đức.
Lương Phong im lặng đi từ đầu đường đến cuối đường.
Lúc nhấc chân bước vào trong sân, cô vấp trúng khung cửa.
Sau khi đứng vững thì cô gần như mất hồn mà đứng yên tại chỗ, sau đó cô cảm nhận được một cơn đau mãnh liệt truyền ra từ trong thân thể cô.
Cô mím chặt môi, nhìn về phía sân vườn không có một ai.
Lương Phong phát hiện chỗ đau nhức không phải đến từ mắt cá chân của cô.
--- Mà là từ đáy lòng cô.
Năm trước thời gian trôi qua rất nhanh, còn bây giờ một nhà bốn người thậm chí còn thua xa người lạ.
Chỉ có Lương Trân bận rộn nhưng vẫn vui vẻ, bà nói Thường Tri Viễn hiếm khi về một lần nên nhất định phải ăn tết thật vui.
Đêm giao thừa, Thường Mãn Đức và Thường Tri Viễn ở nhà xem dạ hội mùa xuân, còn Lương Phong ở trong bếp giúp Lương Trân chuẩn bị bữa tối.
Sở trường của Lương Trân là làm cơm thịt dê, cơm chiên trước rồi mới xào thịt dê, sau đó bỏ tất cả vào nồi nấu bốn mươi lăm phút, cho thịt dê thơm lừng hoàn toàn chìm sâu vào trong cơm.
Nồi cơm vừa nấu xong thì Lương Trân liền bảo Lương Phong xới cơm.
Lương Phong đáp lời rồi đi cầm bát.
Lương Trân lần lượt múc từng món ăn trong nồi ra, bà đã bận rộn một lúc lâu rồi nhưng vẫn thấy Lương Phong còn đang đứng yên trước nồi cơm điện.
“Tiểu Phong, con ngẩn người ở đó làm gì?” Bà đi đến.
Lương Phong bị giật mình, cô quay đầu lại nhìn bà rồi cười: “Không có, con xới cơm xong ngay đây.”
Bữa cơm đêm giao thừa giống hệt Lương Phong nghĩ, chẳng có gì thú vị cả, có Thường Mãn Đức ở đây thì có làm gì cô cũng chẳng thể vui nổi.
Chỉ có Lương Trân đang cố gắng kéo đề tài để nói, bà không ngừng gắp thức ăn cho Thường Tri Viễn, thương xót anh ta đường xa về nhà cực khổ.
Nửa tiếng sau, trong lòng Lương Phong có chút không tập trung.
Cô ăn chưa được nửa bát cơm rồi sau đó cũng không ăn nổi nữa.
Lương Trân nhỏ giọng hỏi cô: “Có phải không hợp khẩu vị hay không?”
Lương Phong dừng một chút.
Sau đó Lương Trân bưng bát cơm của mình lên ngửi một cái: “Mùi vị này vẫn là mùi vị trước kia con thích nhất mà, mỗi lần tết trở về ăn cũng có thể ăn hết một tô đấy.”
Ánh mắt Lương Phong lại trở về bát cơm của mình, chợt, cô đẩy chén cơm về phía trước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tối nay con còn có chút chuyện, con đi trước.”
Lương Trân ngạc nhiên một chút, sau đó bà vội vàng đuổi theo cô đến cửa.
“Tối rồi con còn đi đâu đấy?”
Lương Phong cũng không thèm quay đầu lại, cô đi vào trong phòng bếp, lúc đi ra còn xách theo một cái túi.
“Mẹ, con trở về thành phố Yến.”
-
Giờ này còn gọi tài xế đến đón mình, Lương Phong cũng cảm thấy rất lo lắng.
Cũng may là đi qua đi lại chỉ mất hết một tiếng đi đường, cũng không chiếm hết toàn bộ thời gian buổi tối của anh ấy.
Lúc xuống xe, Lương Phong mang theo một bao tiền lì xì cho tài xế, tài xế cười một tiếng rồi khéo léo từ chối ý tốt của Lương Phong.
“Cô Lương, đây là điều tôi phải làm.”
Lương Phong không ép được anh ấy nên cô chỉ có thể nói cảm ơn thêm lần nữa.
Sau đó cô xách túi đi vào trong biệt thự.
Cô vươn tay nhập mật mã, một chuỗi âm thanh điện tử vang lên, cửa mở ra.
Khắp căn biệt thự như đã chìm vào đêm khuya, cô đứng trước huyền quan đen nhánh, chỉ có một ánh đèn hoàng hôn bên ngoài nhà chiếu đến.
Lương Phong đứng ở cửa một lúc.
Khó mà nói được tâm trạng của cô bây giờ là như thế nào.
Vừa sợ anh ở nhà, cô xuất hiện có phải sẽ khiến anh cảm thấy quá ân cần hoặc quá dư thừa không.
Vừa sợ anh không ở nhà… không biết đêm khuya thế này anh sẽ ở đâu.
Giờ phút này phòng khách cực kỳ yên tĩnh, thời gian như dừng lại, cô đứng yên lặng hồi lâu trong bóng tối, mãi cũng không bước thêm bước cuối cùng này.
Hơi thở dần trở nên nặng nề hơn, cũng có một chút uể oải.
Ngọn lửa vừa mới bốc cháy đã lập tức bị dập tắt.
Cô mím môi, lúc đang chuẩn bị xoay người ---
“Tạch” một tiếng vang nhỏ vang lên.
Đèn ở phòng khách tầng hai được người nào đó bật lên.
Khoảnh khắc ánh đèn sáng ngời từ trên chiếu xuống, Lương Phong hơi híp mắt lại, sau đó cô thấy Thẩm Di Châu đang từ từ đi xuống.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ ngủ màu xám tro, cúc áo trên không cài lại, lộ ra màu da trắng đến tái nhợt.
Tốc độ dường như đang đi trong làn khói dày đặc, rõ ràng là ổn định nhưng cũng có chút bồng bềnh khó tả.
Lương Phong cảm thấy người cô đang nhìn thấy là một ảo ảnh.
Cho đến khi Thẩm Di Châu đi đến trước mặt cô.
Anh liếc mắt nhìn chiếc túi trên tay cô, cười khẽ rồi nói: “Sao bỗng nhiên lại đến chỗ của anh?”
Lương Phong hoàn hồn: “Ăn gì chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ăn cái gì?”
Thẩm Di Châu cau mày: “Không nhớ.”
Lương Phong cười: “Thế xem ra em đến không đúng lúc rồi.”
Thẩm Di Châu lại nhìn túi trong tay cô: “Em mang cái gì đến thế?”
“Mới vừa làm xong cơm thịt dê, anh còn bụng để ăn không?”
Thẩm Di Châu yên lặng một hồi lâu.
Lương Phong lại nói: “Hộp này là em vừa mới rửa sạch sẽ, cơm cũng là bát đầu tiên, không phải cơm thừa. Nhưng mà nếu tối nay anh không ăn, cũng không…”
“Ăn ngon không?” Anh hỏi.
Lương Phong cười khổ nói: “Ăn ngon.”
Sau khi xách hộp cơm đi đến phòng bếp, Lương Phong bỏ vào một cái nồi nhỏ, sau đó cô lại đổ cơm vào, tuỳ tiện xào xào hâm hâm một chút, mùi thơm nhanh chóng toả ra.
Thẩm Di Châu không đợi trong bếp, Lương Phong nghĩ là anh tắm xong rồi nên không muốn dính khói nữa.
Sau khi làm cơm xong, cô bưng ra phòng khách.
Đang tính lên tầng để đưa cho anh thì đã thấy Thẩm Di Châu đi xuống rồi.
Lương Phong tuỳ ý liếc mắt một cái, cô liếc thấy một phong bao màu đỏ trên tay anh.
Không đợi cô hỏi, Thẩm Di Châu đã đưa đến trước mặt cô.
Bao lì xì viết “Năm mới phát tài.”
Lương Phong hoàn toàn bị chọc cười.
“Em chỉ là đến đưa bữa cơm, thù lao của ông chủ Thẩm cũng nhiều quá rồi nhỉ?”
“Tiền không quan trọng, bao lì xì này mới quan trọng.”
Lương Phong sững người.
“Sau khi tìm kiếm rất lâu thì anh mới tìm được từ chỗ Hạ Nhan phong bao lì xì màu đỏ của lần năm mới trước đấy.”
Lương Phong à một tiếng, cô cố tình ghen tị nói: “Thì ra là phần còn thừa của cô Hạ Nhan nên mới tới lượt em.”
Thẩm Di Châu nhướn mày cười: “Em ghen với con bé làm gì?”
Lương Phong nhận bao lì xì rồi tiếp tục diễn: “Không, em làm gì có tư cách này. Người ta đánh bài thì anh đút tiền, còn em đánh bài thì anh đào hố.”
Thẩm Di Châu cười.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, vẻ mặt trách móc của cô cũng trở nên rất linh hoạt, khoé mắt cong lên nhìn anh, trên tay còn nắm lấy bao lì xì anh vừa đưa.
Thẩm Di Châu kéo người vào lòng, hơi thở của anh phả vào bên tai cô.
“Vậy tối nay mở đường cho em, để em thắng đậm nhé?”
“À? Thế ông chủ Thẩm tối nay định thua em cái gì?” Lương Phong cười rồi hỏi.
Vốn dĩ cô chỉ nói điều này một cách tùy ý theo lời của Thẩm Di Châu, nhưng giây tiếp theo, cô lại nhìn thấy Thẩm Di Châu hơi nghiêng người tới gần cô.
Vừa mới tắm xong nên trên người anh có mùi thơm sạch sẽ, nhưng lúc này trên mặt anh lại không có nụ cười mà Lương Phong phải tập mãi mới quen kia nữa.
Mà là một loại nghiêm túc mà Lương Phong khó lòng chấp nhận được.
Lương Phong không nhịn được chớp chớp mắt.
Cô nghe thấy anh nói:
“Chỉ cần em nói, muốn gì anh cũng cho.”
Cô yên lặng một chút rồi hỏi: “Tết này anh không ăn cơm, đánh bài với bọn Hạ Thầm hả?”
Thẩm Di Châu liếc mắt nhìn cô: “Em ăn Tết, người khác không ăn à?”
Chân mày Thẩm Di Châu nhíu lại: “Bây giờ em đang hỏi anh mấy câu líu lưỡi đó hả?”
Lương Phong nở nụ cười.
Ban đêm yên tĩnh, một chút âm thanh nhỏ cũng có thể dễ dàng bị phóng đại.
Thẩm Di Châu vừa cảm thấy thoải mái lại vừa cảm thấy có chút bực bội không rõ lý do.
Anh xoay người lại rồi dứt khoát đứng lên.
“Anh đi đâu thế?”
“Hút thuốc.”
“Không phải hôm nay đã hút nhiều rồi à?”
Thẩm Di Châu đưa tay lấy thuốc: “Còn không phải bởi vì chờ em à?”
Lương Phong im lặng, không cách nào chối được, tim cô như có dòng nước ấm áp chảy ngang qua.
Chắc là ngọt, nhưng cô không dám nếm thử.
Thẩm Di Châu đi vòng qua rồi ra ban công của phòng ngủ, cửa sổ mở rộng. Lương Phong nhìn thấy quần áo ngủ của anh hơi tốc lên.
Màn đêm buông xuống, cũng giống như đã dung hợp anh vào trong đó.
Có chút ánh sáng từ ánh trăng chiếu xuống bờ vai rộng của anh.
Ánh lửa đỏ tươi của khói thuốc được kẹp ở giữa ngón tay như tín hiệu đèn chớp tắt trong gió lạnh, anh quay mặt lại hít sâu một hơi.
Sau đó từ từ nhả khói ra ngoài.
Lương Phong nhớ đến lần đầu tiên cô gặp Thẩm Di Châu. Cô đứng trong căn phòng nào đó của khách sạn, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ như thế.
Nhìn ra bên ngoài khách sạn, đối diện cửa sổ chính là biển khơi đen nhánh và đèn từ tháp tín hiệu đang chớp tắt.
Khi đó cô đang nghĩ gì?
Lương Phong đã chẳng còn nhớ nữa.
Nhưng bây giờ cô nghĩ.
Cô đã hiểu rõ ràng rồi.
Cô muốn chạy đến bên cạnh anh.
Cơ thể còn phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ.
Lương Phong đi chân trần, yên lặng đi đến bên cạnh Thẩm Di Châu.
Khi anh nhìn thấy thì giơ tay đóng cửa sổ lại rồi kéo người đến ôm vào lòng.
Ngoài cửa thuỷ tinh trong suốt là vô số ngọn đèn sáng biến thành những viên kim cương vỡ được khảm khắp núi sông. Trên con đường rộng rãi, mỗi chiếc xe đều là một ánh đèn sáng ngời, sau đó lững thững tiến về phía dòng sông vô hình phía trước.
Lương Phong được anh ôm từ phía sau, cô dựa vào trên cửa sổ rồi si mê nhìn về phía đằng xa.
Nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp đồ ngủ mỏng manh rồi truyền đến trên người cô, mọi thứ đều yên lặng đến cực hạn.
Trên cửa sổ trong suốt phản chiếu hình ảnh của bọn họ, Lương Phong đưa mắt nhìn cô và Thẩm Di Châu trong cửa sổ.
Ánh mắt giao nhau trên cửa sổ thủy tinh tạo ra một cảm giác kỳ diệu lạ thường.
Bọn họ rõ ràng không nhìn nhau nhưng vẫn cứ tập trung nhìn đối phương như thế.
Lương Phong cười, sau đó cô đưa tay phải cầm lấy điếu thuốc từ tay anh.
Thẩm Di Châu thả tay ra rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Một nụ hôn rất đơn giản.
Không ai làm gì khác.
Chỉ cảm thấy giờ phút này cực kỳ yên tĩnh, đứng ở cạnh cửa sổ, ánh sáng ban đêm chiếu xuống trên người họ, như thế là đủ rồi.
Bàn tay ấm áp của anh đè ở phía sau lưng cô, giống như một luồng sức mạnh ổn định.
Lương Phong từ từ chìm sâu trong loại tình cảm dịu dàng này, nhưng giây tiếp theo, bỗng nhiên tim cô đập rất nhanh.
Cho dù bọn họ đã từng có nhiều lần dây dưa kịch liệt với nhau, nhưng dưới thời khắc này lại khiến Lương Phong bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Sợ khoảnh khắc yên bình này sẽ chỉ đến sau nhiều năm yêu nhau, sợ kiểu hiểu ngầm này chỉ đến sau khi trải qua thời gian và năm tháng.
Nhưng hai người không phải, bọn họ rõ ràng không phải như thế.
Lương Phong cúi đầu rồi nhẹ nhàng đẩy Thẩm Di Châu ra.
“Em có hơi mệt.” Cô nói.
Sau đó cô từ từ bước trở về phòng ngủ.
-
Ngày hôm sau Lương Trân xuất viện nên Lương Phong cũng muốn cùng bà ấy trở về quê.
Thẩm Di Châu không có ý kiến gì, anh chỉ hỏi cô có muốn gọi tài xế đưa đi hay không.
Lương Phong nói chắc sắp xảy ra chuyện lớn rồi, bó hoa và bữa tối ngày hôm qua đã khiến Lương Trân hỏi rất lâu, hôm nay lại có xe đưa đi, sợ là sau này ông chủ Thẩm không thể thoát khỏi cô được.
Thẩm Di Châu cười: “Anh nói muốn thoát khỏi em khi nào chứ?”
Lương Phong cười ha hả: “Cảm ơn ông chủ Thẩm đã thương yêu.”
Điện thoại kết thúc, Lương Phong cùng Lương Trân đến trạm xe.
Năm cô 28 tuổi, trạm xe này đã không còn người nào đi nữa.
Trong xe rộng rãi cũng có lác đác vài người khách ngồi xe về quê, Lương Phong và Lương Trân ngồi ở hàng ghế phía trước bên trái.
Trong túi xách dưới chân cô là chiếc áo khoác dạ mặc năm mới mà sáng nay Lương Phong vừa mới mua cho Lương Trân.
Lương Trân không nỡ và bà cũng nói mình không cần.
Lương Phong không nói giá cho bà biết, cô nói đây là quần áo mẫu lấy thêm từ studio, nếu không lấy cũng sẽ uổng phí.
Hai người tựa vào nhau có phần buồn ngủ, dưới ánh nắng mùa đông chói chang cùng nhau về quê.
Vừa đến nhà thì đã nhìn thấy Thường Tri Viễn đứng trước sân hút thuốc.
Khi thấy hai người trở về, anh ta liền tiến lên xách đồ giúp.
Lương Trân về nhà, sau đó không biết bà đã nói gì với Thường Mãn Đức.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lương Phong liếc nhìn Thường Tri Viễn, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Trước cửa là một con đường được tráng nhựa dẫn thẳng đến ao cá lớn ở phía Bắc.
“Anh có từng xem qua sổ nợ của Thường Mãn Đức chưa?” Lương Phong nghiêng đầu nhìn Thường Tri Viễn.
Thường Tri Viễn hút một hơi thuốc, giọng có chút nghẹn: “Nhìn rồi, ngày hôm qua còn đến công xưởng một chuyến nữa.”
Lương Phong cũng không né tránh anh ta nữa, cô nói thẳng: “Mẹ tôi sắp bị Thường Mãn Đức kéo cho mệt sắp chết rồi anh có nhìn thấy không? Bà ấy bị bệnh không để bà ấy chữa trị, thiếu nợ thì điên cuồng ép mẹ tôi. Thường Tri Viễn, anh không thể cứ khoanh tay đứng nhìn như thế được.”
Thường Tri Viễn không nói gì.
Lương Phong nói tiếp: “Từ khi tôi biết Thường Mãn Đức thiếu nợ đến giờ, thì gần như tất cả tiền lương của tôi đều dùng để bù cho ông ta, chỉ cầu xin ông ta để mẹ tôi thoải mái một chút. Nhưng tôi cũng biết mẹ mình là kiểu người gì, chỉ cần bà ấy còn là vợ của Thường Mãn Đức ngày nào thì ngày đó bà ấy không thể bỏ được trách nhiệm thuộc về mình.”
“Tiểu Phong, xin lỗi em.” Thường Tri Viễn dập tắt thuốc rồi vứt xuống ven đường.
Anh ta cúi đầu nhìn Lương Phong, giọng chầm chậm nói: “Tôi biết em hận tôi, tôi vừa bỏ đi vừa ném bọn họ lại cho em. Nhưng mà tôi cũng có nỗi khổ của mình, bây giờ vợ tôi vẫn còn đang ở Việt Nam chờ sinh, mấy năm nay tôi làm ăn cũng không tốt, quả thật tôi không có tiền để giúp em. Lần này nếu như không phải Nghiêm Sâm cầu xin tôi trở về thăm mọi người thì tôi cũng sẽ không trở về.”
Môi anh ta mím lại, giống như đang hạ quyết tâm gì đó.
“Tôi xem thử tôi cố hết sức có thể góp được bao nhiêu tiền, nhưng mà qua mấy ngày nữa tôi phải đi rồi, vợ tôi sắp sinh.”
Thường Tri Viễn nói xong thì trực tiếp quay người đi.
Gió lạnh xào xạc, anh ta rời đi không chút do dự nào.
Cô nghĩ mọi người đều ích kỷ.
Lương Phong không nhịn được cảm thấy đau lòng, nhưng cô lại không biết nên bắt đầu trách móc từ đâu.
Cô thì có tư cách gì đây?
Trên đường trở về, Lương Phong nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi đến là nhân viên bán hàng, là người đã giúp cô bán lại túi xách cũ và nói với cô rằng hai chiếc túi Hermès cô bán lần trước đã có người mua, số tiền sẽ sớm được chuyển vào thẻ của cô.
Lương Phong nói cảm ơn.
Sau đó sắc mặt của cô vẫn như cũ mà đi về phía trước.
Cô đã chọn bán lại túi xách và dây chuyền Thẩm Di Châu tặng cho cô. Thẩm Di Châu chưa bao giờ hỏi cô về những thứ này, thậm chí cô còn tin rằng anh không nhớ mình đã tặng cô những gì.
Cho nên những khoản tiền khi bán đồ mà cô có được kia trừ một khoản dành cho Lương Trân thì còn dư lại đều được cô để dành.
Đến cuối cùng cô có thể đạt được bao nhiêu thứ từ Thẩm Di Châu? Cô không biết được.
Nhưng cô hy vọng lúc cô rời đi thì khoản tiền này đủ để cô đưa Lương Trân rời khỏi Thường Mãn Đức.
Lương Phong im lặng đi từ đầu đường đến cuối đường.
Lúc nhấc chân bước vào trong sân, cô vấp trúng khung cửa.
Sau khi đứng vững thì cô gần như mất hồn mà đứng yên tại chỗ, sau đó cô cảm nhận được một cơn đau mãnh liệt truyền ra từ trong thân thể cô.
Cô mím chặt môi, nhìn về phía sân vườn không có một ai.
Lương Phong phát hiện chỗ đau nhức không phải đến từ mắt cá chân của cô.
--- Mà là từ đáy lòng cô.
Năm trước thời gian trôi qua rất nhanh, còn bây giờ một nhà bốn người thậm chí còn thua xa người lạ.
Chỉ có Lương Trân bận rộn nhưng vẫn vui vẻ, bà nói Thường Tri Viễn hiếm khi về một lần nên nhất định phải ăn tết thật vui.
Đêm giao thừa, Thường Mãn Đức và Thường Tri Viễn ở nhà xem dạ hội mùa xuân, còn Lương Phong ở trong bếp giúp Lương Trân chuẩn bị bữa tối.
Sở trường của Lương Trân là làm cơm thịt dê, cơm chiên trước rồi mới xào thịt dê, sau đó bỏ tất cả vào nồi nấu bốn mươi lăm phút, cho thịt dê thơm lừng hoàn toàn chìm sâu vào trong cơm.
Nồi cơm vừa nấu xong thì Lương Trân liền bảo Lương Phong xới cơm.
Lương Phong đáp lời rồi đi cầm bát.
Lương Trân lần lượt múc từng món ăn trong nồi ra, bà đã bận rộn một lúc lâu rồi nhưng vẫn thấy Lương Phong còn đang đứng yên trước nồi cơm điện.
“Tiểu Phong, con ngẩn người ở đó làm gì?” Bà đi đến.
Lương Phong bị giật mình, cô quay đầu lại nhìn bà rồi cười: “Không có, con xới cơm xong ngay đây.”
Bữa cơm đêm giao thừa giống hệt Lương Phong nghĩ, chẳng có gì thú vị cả, có Thường Mãn Đức ở đây thì có làm gì cô cũng chẳng thể vui nổi.
Chỉ có Lương Trân đang cố gắng kéo đề tài để nói, bà không ngừng gắp thức ăn cho Thường Tri Viễn, thương xót anh ta đường xa về nhà cực khổ.
Nửa tiếng sau, trong lòng Lương Phong có chút không tập trung.
Cô ăn chưa được nửa bát cơm rồi sau đó cũng không ăn nổi nữa.
Lương Trân nhỏ giọng hỏi cô: “Có phải không hợp khẩu vị hay không?”
Lương Phong dừng một chút.
Sau đó Lương Trân bưng bát cơm của mình lên ngửi một cái: “Mùi vị này vẫn là mùi vị trước kia con thích nhất mà, mỗi lần tết trở về ăn cũng có thể ăn hết một tô đấy.”
Ánh mắt Lương Phong lại trở về bát cơm của mình, chợt, cô đẩy chén cơm về phía trước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tối nay con còn có chút chuyện, con đi trước.”
Lương Trân ngạc nhiên một chút, sau đó bà vội vàng đuổi theo cô đến cửa.
“Tối rồi con còn đi đâu đấy?”
Lương Phong cũng không thèm quay đầu lại, cô đi vào trong phòng bếp, lúc đi ra còn xách theo một cái túi.
“Mẹ, con trở về thành phố Yến.”
-
Giờ này còn gọi tài xế đến đón mình, Lương Phong cũng cảm thấy rất lo lắng.
Cũng may là đi qua đi lại chỉ mất hết một tiếng đi đường, cũng không chiếm hết toàn bộ thời gian buổi tối của anh ấy.
Lúc xuống xe, Lương Phong mang theo một bao tiền lì xì cho tài xế, tài xế cười một tiếng rồi khéo léo từ chối ý tốt của Lương Phong.
“Cô Lương, đây là điều tôi phải làm.”
Lương Phong không ép được anh ấy nên cô chỉ có thể nói cảm ơn thêm lần nữa.
Sau đó cô xách túi đi vào trong biệt thự.
Cô vươn tay nhập mật mã, một chuỗi âm thanh điện tử vang lên, cửa mở ra.
Khắp căn biệt thự như đã chìm vào đêm khuya, cô đứng trước huyền quan đen nhánh, chỉ có một ánh đèn hoàng hôn bên ngoài nhà chiếu đến.
Lương Phong đứng ở cửa một lúc.
Khó mà nói được tâm trạng của cô bây giờ là như thế nào.
Vừa sợ anh ở nhà, cô xuất hiện có phải sẽ khiến anh cảm thấy quá ân cần hoặc quá dư thừa không.
Vừa sợ anh không ở nhà… không biết đêm khuya thế này anh sẽ ở đâu.
Giờ phút này phòng khách cực kỳ yên tĩnh, thời gian như dừng lại, cô đứng yên lặng hồi lâu trong bóng tối, mãi cũng không bước thêm bước cuối cùng này.
Hơi thở dần trở nên nặng nề hơn, cũng có một chút uể oải.
Ngọn lửa vừa mới bốc cháy đã lập tức bị dập tắt.
Cô mím môi, lúc đang chuẩn bị xoay người ---
“Tạch” một tiếng vang nhỏ vang lên.
Đèn ở phòng khách tầng hai được người nào đó bật lên.
Khoảnh khắc ánh đèn sáng ngời từ trên chiếu xuống, Lương Phong hơi híp mắt lại, sau đó cô thấy Thẩm Di Châu đang từ từ đi xuống.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ ngủ màu xám tro, cúc áo trên không cài lại, lộ ra màu da trắng đến tái nhợt.
Tốc độ dường như đang đi trong làn khói dày đặc, rõ ràng là ổn định nhưng cũng có chút bồng bềnh khó tả.
Lương Phong cảm thấy người cô đang nhìn thấy là một ảo ảnh.
Cho đến khi Thẩm Di Châu đi đến trước mặt cô.
Anh liếc mắt nhìn chiếc túi trên tay cô, cười khẽ rồi nói: “Sao bỗng nhiên lại đến chỗ của anh?”
Lương Phong hoàn hồn: “Ăn gì chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ăn cái gì?”
Thẩm Di Châu cau mày: “Không nhớ.”
Lương Phong cười: “Thế xem ra em đến không đúng lúc rồi.”
Thẩm Di Châu lại nhìn túi trong tay cô: “Em mang cái gì đến thế?”
“Mới vừa làm xong cơm thịt dê, anh còn bụng để ăn không?”
Thẩm Di Châu yên lặng một hồi lâu.
Lương Phong lại nói: “Hộp này là em vừa mới rửa sạch sẽ, cơm cũng là bát đầu tiên, không phải cơm thừa. Nhưng mà nếu tối nay anh không ăn, cũng không…”
“Ăn ngon không?” Anh hỏi.
Lương Phong cười khổ nói: “Ăn ngon.”
Sau khi xách hộp cơm đi đến phòng bếp, Lương Phong bỏ vào một cái nồi nhỏ, sau đó cô lại đổ cơm vào, tuỳ tiện xào xào hâm hâm một chút, mùi thơm nhanh chóng toả ra.
Thẩm Di Châu không đợi trong bếp, Lương Phong nghĩ là anh tắm xong rồi nên không muốn dính khói nữa.
Sau khi làm cơm xong, cô bưng ra phòng khách.
Đang tính lên tầng để đưa cho anh thì đã thấy Thẩm Di Châu đi xuống rồi.
Lương Phong tuỳ ý liếc mắt một cái, cô liếc thấy một phong bao màu đỏ trên tay anh.
Không đợi cô hỏi, Thẩm Di Châu đã đưa đến trước mặt cô.
Bao lì xì viết “Năm mới phát tài.”
Lương Phong hoàn toàn bị chọc cười.
“Em chỉ là đến đưa bữa cơm, thù lao của ông chủ Thẩm cũng nhiều quá rồi nhỉ?”
“Tiền không quan trọng, bao lì xì này mới quan trọng.”
Lương Phong sững người.
“Sau khi tìm kiếm rất lâu thì anh mới tìm được từ chỗ Hạ Nhan phong bao lì xì màu đỏ của lần năm mới trước đấy.”
Lương Phong à một tiếng, cô cố tình ghen tị nói: “Thì ra là phần còn thừa của cô Hạ Nhan nên mới tới lượt em.”
Thẩm Di Châu nhướn mày cười: “Em ghen với con bé làm gì?”
Lương Phong nhận bao lì xì rồi tiếp tục diễn: “Không, em làm gì có tư cách này. Người ta đánh bài thì anh đút tiền, còn em đánh bài thì anh đào hố.”
Thẩm Di Châu cười.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, vẻ mặt trách móc của cô cũng trở nên rất linh hoạt, khoé mắt cong lên nhìn anh, trên tay còn nắm lấy bao lì xì anh vừa đưa.
Thẩm Di Châu kéo người vào lòng, hơi thở của anh phả vào bên tai cô.
“Vậy tối nay mở đường cho em, để em thắng đậm nhé?”
“À? Thế ông chủ Thẩm tối nay định thua em cái gì?” Lương Phong cười rồi hỏi.
Vốn dĩ cô chỉ nói điều này một cách tùy ý theo lời của Thẩm Di Châu, nhưng giây tiếp theo, cô lại nhìn thấy Thẩm Di Châu hơi nghiêng người tới gần cô.
Vừa mới tắm xong nên trên người anh có mùi thơm sạch sẽ, nhưng lúc này trên mặt anh lại không có nụ cười mà Lương Phong phải tập mãi mới quen kia nữa.
Mà là một loại nghiêm túc mà Lương Phong khó lòng chấp nhận được.
Lương Phong không nhịn được chớp chớp mắt.
Cô nghe thấy anh nói:
“Chỉ cần em nói, muốn gì anh cũng cho.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương