Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương

Chương 39: Hôn lễ (1)



Sau hơn “ba” ngày, 72 giờ, 4.320 phút, 259.200 giây xa cách thì cuối cùng cũng đã đến ngày Tiêu Trọng Triết được đón vợ về nhà, nhưng trước khi đến giờ làm lễ thì anh vẫn chưa được gặp vợ mình.

Cú sốc đầu đời của Tiêu Trọng Triết, anh nhớ vợ nhớ con sắp bay màu luôn rồi mà sao còn chưa cho anh gặp vợ con chứ?

Nhìn dáng vẻ thất tha thất thỉu của anh mà ai nấy đều chỉ thấy buồn cười, hóa ra Tiêu tổng còn có thể có biểu hiện như vậy sao?

Ngay cả người em trai song sinh là Tiêu Minh Triết cũng tạm thời không nhận anh em, chứ mất mặt quá mà.

Kiên trì thêm một chút thì cuối cùng cũng đã đến giờ cử hành hôn lễ, đầu tiên là cô dâu được chính tay anh trai của mình đưa ra sân khấu, nhưng đi được một chút thì Chân Dực Nhiên đột nhiên lại buông tay của cô ra, đừng nói là Chân Nam Nam khó hiểu, tới cả những vị khách ở đây hay thậm chí là Tiêu Trọng Triết cũng khó hiểu.

Buông tay của cô ra, để cô đứng trơ trọi ở giữ lễ đường, Chân Nam Nam không biết phải làm sao, cô cũng không biết nên đứng ở đây chờ đợi hay đi tiếp, nhưng rồi sau đó một bàn tay khác đã nắm lấy tay của cô. Phản xạ đầu tiên của cô chính là giật mình hoảng hốt, đưa mắt nhìn sang… Hai mắt liền ngạc nhiên mở to, còn rưng rưng nước mắt, nhưng người đàn ông đó lại nhẹ nhàng vỗ tay của cô, nói:

- Noãn Noãn không không, nếu con khóc thì cha mẹ sẽ đau lòng.

Thì ra là cha cô - Chân Nhiếc đã tỉnh lại rồi, hơn nữa tay cũng có thể cử động được. Những ngày qua Chân Dực Nhiên luôn lấy lý do em gái mang thai nên không cho phép cô vào chăm sóc cha, Có lẽ là muốn cho cô một kinh hỉ, bây giờ Chân Nhiếc đã gần như là khỏe mạnh xuất hiện trước mặt cô, tuy rằng hai chân của ông ấy đã hoàn toàn hết hi vọng, nhưng ít nhất thì bây giờ cha của cô đã có thể nắm tay con gái đi trên lễ đường.

- Cha… Cha…

- Noãn Noãn ngoan, chồng con đang đợi, đừng để thằng bé chờ lâu quá.

Khi này Chân Dực Nhiên cũng chỉ bĩu môi, nói:



- Lúc ở bệnh viện ai nói rằng sẽ dùng gậy đánh chết con heo kia? Bây giờ ở trước mặt Noãn Noãn lại dịu dàng như vậy, cha thiên vị quá đó.

Nghe đến đây Chân Nhiếc cũng chỉ liếc con trai một cái, sau đó nói:

- Chút nữa cha tính sổ với con.

Chân Dực Nhiên thở dài, quen rồi, quen rồi, quen là được rồi, ở nhà này lời của mẹ là lớn nhất, sau đó là tới em gái, cuối cùng là anh ấy, quen rồi, quen lắm rồi.

Khi Chân Nhiếc giao con gái lại cho Tiêu Trọng Triết cũng nhỏ giọng nói, đủ cho hai người đàn ông nghe:

- Cha giao Noãn Noãn cho con rồi, nếu như con dám ức hiếp con bé dù chỉ một lần, lão đây chắc chắn sẽ huy động đồng đội đánh chết con.

- Con chắc chắn sẽ không ức hiếp cô ấy. Nam Nam là cả thế giới của con mà.

- Con chuyện con làm con gái cha to bụng, đợi khi nào hôn lễ kết thúc thì cha sẽ tính với con… Con rể!

Nói xong Chân Nhiếc còn cười với anh một cái, nụ cười vô cùng “thân thiện” và đầy “yêu thương”, hiển nhiên Chân Dực Nhiên cũng không bỏ qua, anh ấy nhìn Tiêu Trọng Triết, sau đó nói:

- Cẩn thận đấy, con heo kia!

Trải qua chuyện bị cha và anh trai vợ uy hiếp thì cuối cùng anh cũng có thể nắm tay của vợ rồi đi lên sân khấu chính.



Nghi thức hôn lễ cũng nhanh chóng được tiến hành và diễn ra vô cùng suôn sẻ, ban đầu Chân Nam Nam còn cho rằng kết hôn sẽ mất thời gian rất nhiều, nhưng vì cô đang mang thai nên là các nghi thức rườm rà đều được lượt bỏ.

Rất nhanh thôi Chân Nam Nam đã được Lam Hiểu và Cao Nam Thi đưa về phòng tân hôn.

Khi này Tiêu Minh Triết cũng đuổi đến, cậu ta muốn gặp Cao Nam Thi để nói chuyện, nhưng Cao Nam Thi lại không muốn.

Cứ như thế, Cao Nam Thi và Chân Nam Nam cứ ở mãi trong phòng, còn Tiêu Minh Triết thì ở bên ngoài, lúc Dương Thư Mẫn và Vũ Tiệp Dao đến tìm chị dâu thì cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại chẳng dám nói gì.

Đi vào bên trong, Vũ Tiệp Dao ngây thơ hỏi:

- Chị dâu, anh Minh Triết bị phạt à? Sao lại đứng như tượng ở bên ngoài thế?

- Không biết, chắc là tự phạt mình.

Nói xong Chân Nam Nam còn đá mắt sang Cao Nam Thi, nhưng cô ấy chớ hề quan tâm.

Trái lại Dương Thư Mẫn lại chú ý rồi, ánh mắt vừa rồi của chị dâu đã khai sáng được Dương Thư Mẫn, hóa ra cô gái Tiêu Minh Triết thích không phải chị gái họ Tào, mà là bạn thân của chị dâu… Bảo sao hôm qua anh ấy lại đuổi theo chị dâu để hỏi chuyện.

Cô ấy có hơi cúi đầu tự cười chế giễu, hóa ra cho dù không có Tào Phù Dung thì cô ấy vĩnh viễn cũng không có cơ hội. Thật là ngốc mà, ấy vậy mà còn chấp nhận chờ người ta nữa chứ… Dương Thư Mẫn đúng là làm chuyện dư thừa rồi, ngốc chết đi được mà!

#Yu~
Chương trước Chương tiếp