Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Chương 5: Người bạn đầu tiên
Nghe theo lời của người hôm qua đã gọi điện đến, buổi sáng này Chân Nam Nam đã đi đến công ty từ rất sớm, nhưng điều làm cô ngạc nhiên là Tổng Giám Đốc của cô còn đi sớm hơn.
Hai người đã vô tình gặp nhau ở thang máy, vì Chân Nam Nam biết đó là thang máy chuyên dụng của anh, nên cô đã tự giác lùi lại, rồi chờ chuyến thang máy khác, nhưng Tiêu Trọng Triết lại nhìn cô, nói:
- Em không vào sao?
- Cái đó... Em vào được không?
- Được, tôi còn có việc muốn giao cho em, vào đi.
Nghe vậy thì Chân Nam Nam cũng giống như thỏ ngoan nghe lời mà đi vào bên trong, nhưng khoảng cách đứng thì vẫn còn xa lắm. Lúc này Tiêu Trọng Triết rất muốn hỏi về tình hình của cô trong ba năm qua, nhưng rồi lại thôi, dù sao đi nữa thì họ cũng chưa thân thiết tới mức có thể hỏi thăm về tình hình gia đình.
Đến văn phòng của anh, Tiêu Trọng Triết cũng ngồi xuống bàn làm việc, sau đó chỉ tay về phía một cái bàn làm việc gần đó, còn nhàn nhạt nói:
- Em ngồi ở đó. Trên bàn có vài văn kiện cần em đọc và nhớ kĩ, công việc hôm nay của em là đọc hết chỗ văn kiện đó là được.
- Dạ.
Lúc này Chân Nam Nam cũng đi đến chỗ của mình rồi ngồi xuống, tiếp sau đó là sắp xếp bàn làm việc theo cách cô luôn làm, nói chung là biến chỗ làm việc thành nơi thoải mái nhất, sau khi đã hài lòng với mấy thứ mình chuẩn bị thì cô mới bắt đầu đọc văn kiện.
Ngồi từ sáng sớm đến gần chín giờ thì có một vài người đã đi vào phòng để đưa bản báo cáo cho anh, nhưng họ lại khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Chân Nam Nam cũng có mặt ở đây.
Tới lúc họ đưa xong còn quay lại nhìn cô thêm một cái, ánh nhìn kì lạ của một người thì không có gì đáng nói, nhưng hai, ba người đều nhìn thì chắc chắn có vấn đề, ngay sau đó cô liền đứng dậy rồi đi vào nhà vệ sinh.
Ở trong phòng vệ sinh cô đã nghe thấy có hai người ở bên ngoài đang nói chuyện.
- Vừa rồi cô không thấy thôi, cái cô gái trợ lý mới đó được ngồi ở trong văn phòng Tổng Giám Đốc đó.
- Thật vậy sao? Bình thường Phong trợ lý cũng ở phòng làm việc riêng mà, lẽ nào đây là đặc ân cho người mới?
- Nghĩ gì vậy? Tổng Giám Đốc là người có tính cách ôn nhu dịu dàng à? Anh ấy là kẻ vô sắc vô dục, không gần nữ sắc đó. Cũng không biết cô gái kia dùng thủ đoạn hồ ly nào mới có thể ngồi vào đó, chứ tôi xem qua hồ sơ của cô ta rồi, không chút đặc biệt.
Lúc này Chân Nam Nam còn định bước ra để đáp lại lời của họ, nhưng bỗng nhiên một giọng nói khác lại vang lên ở phòng bên cạnh, cô ấy đã lạnh nhạt nói:
- Nói xấu người khác thì cũng phải tìm nơi vắng người, đừng có bô bô cái miệng như vậy, sợ người ta không nghe sao?
Khi cô gái kia bước ra thì hai cô gái kia còn khúm núm, gọi:
- Trưởng phòng Lam.
- Cô có biết trợ lý Chân là bạn cũ của tiểu thư Dao Dao không? Nếu để Dao Dao biết các người nói xấu bạn của cô ấy, với tính cách của Dao Dao thì liệu hai người còn làm ở Tiêu thị được nữa không?
- Trưởng phòng Lam, tụi em sai rồi, là tụi em không đúng chị đừng nói lại với tiểu thư Dao Dao có được không?
Cô gái này có tên là Lam Hiểu, là trưởng phòng Marketing của Tiêu thị, tính tình rất ngoan cường, vì xuất thân cũng không phải danh môn khuê mật nên thường xuyên bảo vệ các đồng nghiệp yếu thế.
Ai cũng biết Tiêu thị lớn, nên sẽ có nhiều hạng người ở đây, mà quy tắc sống của xã hội này chính là cá lớn nuốt cá bé, Lam Hiểu chỉ là không thể đứng trơ mắt nhìn những người yếu thế bị bắt nạt thôi.
Sau khi hai cô gái kia rời đi thì Chân Nam Nam cũng đã đẩy cửa bước ra, Lam Hiểu hình như không quá ngạc nhiên, thay vào đó cô ấy còn nói:
- Gặp vài lần sẽ quen thôi, cứ làm hết sức mình là được.
- Em biết rồi, cảm ơn chị.
Dừng một chút, cô lại nói:
- Em là Chân Nam Nam, hân hạnh được gặp chị.
- Lam Hiểu, trưởng phòng Marketing.
- Sau này mong chị chiếu cố.
Lam Hiểu tuy không đáp nhưng chị ấy đã đồng ý bắt tay với cô, chứng tỏ rằng chị ấy đồng ý chiếu cố cô rồi.
Sau đó Lam Hiểu và cô cũng đã trao đổi vài thông tin, theo như những gì chị ấy nói thì từ trước đến giờ chưa từng có tiền lệ thư ký ở trong văn phòng của Tổng Giám Đốc, mà cô chính là ngoại lệ đầu tiên.
Đến đây Lam Hiểu còn nói:
- Có thể Tiêu tổng thích em đó.
- Hả?
- Cây vạn tuế như cậu ta cũng nên yêu đương rồi, cố lên nha Nam Nam.
Cô ngơ ngác không hiểu, nhưng sau khi gặp qua vài người, hỏi qua Dao Dao thì cô cũng thấy có gì đó không đúng...
Tại sao Tiêu Trọng Triết lại để cô ở trong văn phòng? Chẳng lẽ anh không sợ bị người ta đàm tiếu à?
Nhưng mà... Chắc hẳn không ai ngốc đến mức chọc vào tên Diêm Vương sống này đâu nhỉ?
Hai người đã vô tình gặp nhau ở thang máy, vì Chân Nam Nam biết đó là thang máy chuyên dụng của anh, nên cô đã tự giác lùi lại, rồi chờ chuyến thang máy khác, nhưng Tiêu Trọng Triết lại nhìn cô, nói:
- Em không vào sao?
- Cái đó... Em vào được không?
- Được, tôi còn có việc muốn giao cho em, vào đi.
Nghe vậy thì Chân Nam Nam cũng giống như thỏ ngoan nghe lời mà đi vào bên trong, nhưng khoảng cách đứng thì vẫn còn xa lắm. Lúc này Tiêu Trọng Triết rất muốn hỏi về tình hình của cô trong ba năm qua, nhưng rồi lại thôi, dù sao đi nữa thì họ cũng chưa thân thiết tới mức có thể hỏi thăm về tình hình gia đình.
Đến văn phòng của anh, Tiêu Trọng Triết cũng ngồi xuống bàn làm việc, sau đó chỉ tay về phía một cái bàn làm việc gần đó, còn nhàn nhạt nói:
- Em ngồi ở đó. Trên bàn có vài văn kiện cần em đọc và nhớ kĩ, công việc hôm nay của em là đọc hết chỗ văn kiện đó là được.
- Dạ.
Lúc này Chân Nam Nam cũng đi đến chỗ của mình rồi ngồi xuống, tiếp sau đó là sắp xếp bàn làm việc theo cách cô luôn làm, nói chung là biến chỗ làm việc thành nơi thoải mái nhất, sau khi đã hài lòng với mấy thứ mình chuẩn bị thì cô mới bắt đầu đọc văn kiện.
Ngồi từ sáng sớm đến gần chín giờ thì có một vài người đã đi vào phòng để đưa bản báo cáo cho anh, nhưng họ lại khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Chân Nam Nam cũng có mặt ở đây.
Tới lúc họ đưa xong còn quay lại nhìn cô thêm một cái, ánh nhìn kì lạ của một người thì không có gì đáng nói, nhưng hai, ba người đều nhìn thì chắc chắn có vấn đề, ngay sau đó cô liền đứng dậy rồi đi vào nhà vệ sinh.
Ở trong phòng vệ sinh cô đã nghe thấy có hai người ở bên ngoài đang nói chuyện.
- Vừa rồi cô không thấy thôi, cái cô gái trợ lý mới đó được ngồi ở trong văn phòng Tổng Giám Đốc đó.
- Thật vậy sao? Bình thường Phong trợ lý cũng ở phòng làm việc riêng mà, lẽ nào đây là đặc ân cho người mới?
- Nghĩ gì vậy? Tổng Giám Đốc là người có tính cách ôn nhu dịu dàng à? Anh ấy là kẻ vô sắc vô dục, không gần nữ sắc đó. Cũng không biết cô gái kia dùng thủ đoạn hồ ly nào mới có thể ngồi vào đó, chứ tôi xem qua hồ sơ của cô ta rồi, không chút đặc biệt.
Lúc này Chân Nam Nam còn định bước ra để đáp lại lời của họ, nhưng bỗng nhiên một giọng nói khác lại vang lên ở phòng bên cạnh, cô ấy đã lạnh nhạt nói:
- Nói xấu người khác thì cũng phải tìm nơi vắng người, đừng có bô bô cái miệng như vậy, sợ người ta không nghe sao?
Khi cô gái kia bước ra thì hai cô gái kia còn khúm núm, gọi:
- Trưởng phòng Lam.
- Cô có biết trợ lý Chân là bạn cũ của tiểu thư Dao Dao không? Nếu để Dao Dao biết các người nói xấu bạn của cô ấy, với tính cách của Dao Dao thì liệu hai người còn làm ở Tiêu thị được nữa không?
- Trưởng phòng Lam, tụi em sai rồi, là tụi em không đúng chị đừng nói lại với tiểu thư Dao Dao có được không?
Cô gái này có tên là Lam Hiểu, là trưởng phòng Marketing của Tiêu thị, tính tình rất ngoan cường, vì xuất thân cũng không phải danh môn khuê mật nên thường xuyên bảo vệ các đồng nghiệp yếu thế.
Ai cũng biết Tiêu thị lớn, nên sẽ có nhiều hạng người ở đây, mà quy tắc sống của xã hội này chính là cá lớn nuốt cá bé, Lam Hiểu chỉ là không thể đứng trơ mắt nhìn những người yếu thế bị bắt nạt thôi.
Sau khi hai cô gái kia rời đi thì Chân Nam Nam cũng đã đẩy cửa bước ra, Lam Hiểu hình như không quá ngạc nhiên, thay vào đó cô ấy còn nói:
- Gặp vài lần sẽ quen thôi, cứ làm hết sức mình là được.
- Em biết rồi, cảm ơn chị.
Dừng một chút, cô lại nói:
- Em là Chân Nam Nam, hân hạnh được gặp chị.
- Lam Hiểu, trưởng phòng Marketing.
- Sau này mong chị chiếu cố.
Lam Hiểu tuy không đáp nhưng chị ấy đã đồng ý bắt tay với cô, chứng tỏ rằng chị ấy đồng ý chiếu cố cô rồi.
Sau đó Lam Hiểu và cô cũng đã trao đổi vài thông tin, theo như những gì chị ấy nói thì từ trước đến giờ chưa từng có tiền lệ thư ký ở trong văn phòng của Tổng Giám Đốc, mà cô chính là ngoại lệ đầu tiên.
Đến đây Lam Hiểu còn nói:
- Có thể Tiêu tổng thích em đó.
- Hả?
- Cây vạn tuế như cậu ta cũng nên yêu đương rồi, cố lên nha Nam Nam.
Cô ngơ ngác không hiểu, nhưng sau khi gặp qua vài người, hỏi qua Dao Dao thì cô cũng thấy có gì đó không đúng...
Tại sao Tiêu Trọng Triết lại để cô ở trong văn phòng? Chẳng lẽ anh không sợ bị người ta đàm tiếu à?
Nhưng mà... Chắc hẳn không ai ngốc đến mức chọc vào tên Diêm Vương sống này đâu nhỉ?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương