Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Chương 7: Điều tra
Cả buổi sau đó thì Trình Lưu Ly cũng chỉ ngồi lại và xem xét tình hình giữa Chân Nam Nam và Tiêu Trọng Triết, nhưng không lâu sau đó thì cô ấy đã thở dài.
Tuy rằng cô ấy gây rối không có ý xấu, nhưng với bản chất của ông anh Tiêu Trọng Triết thì chắc chắn cuộc tình này rồi cũng sẽ rơi vào bế tắc thôi. Một người hướng nội và một người siêu hướng nội, hai người này mà tới được với nhau mà không thông qua người khác thì đúng là kì tích luôn.
Trình Lưu Ly lúc này liền đứng dậy, còn đưa mắt nhìn Tiêu Trọng Triết, nói:
- Anh Trọng Triết, anh nhớ buổi hẹn tối nay của chúng ta đó. Em về trước đây!
Nói xong Trình Lưu Ly cũng nháy mắt rồi rời đi, trong căn phòng này bây giờ chỉ còn lại Tiêu Trọng Triết và Chân Nam Nam, tuy rằng vừa rồi anh hơi hốt hoảng nên đã nhanh chóng thanh minh mối quan hệ của anh và Lưu Ly, nhưng thái độ Chân Nam Nam đối mặt với chuyện đó rất bình thản, không chỉ vậy mà cô còn cười nữa chứ, chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng đủ để anh thấy không vui rồi.
Nhưng cho dù có không vui tới đâu thì anh cũng không thể mặc kệ chuyện đó được, anh không muốn cô hiểu lầm, nên lại nói:
- Cô ấy là con gái của một người bạn của mẹ. Tôi chỉ xem cô ấy là em gái thôi.
Chân Nam Nam lúc này cũng đưa mắt lên nhìn anh, nhưng cô lại bắt đầu hoài nghi câu nói của Lam Hiểu lúc ở nhà vệ sinh, vốn dĩ cô đã là một tiền lệ về việc thư ký ở cùng một phòng làm việc với Tổng Giám Đốc, bây giờ Tiêu Trọng Triết đây là đang làm gì? Đang giải thích đó!
Anh đang giải thích về mối quan hệ của bản thân và Trình Lưu Ly, nói vậy có nghĩa là anh sợ cô hiểu lầm hai người họ sao?
Chân Nam Nam đột nhiên lại thoáng nghĩ, cô nghĩ rằng Tiêu Trọng Triết thích mình, sợ mình hiểu sai nên mới hốt hoảng để giải thích. Nhưng rồi sau đó cô cũng chỉ cúi đầu, nói:
- Dạ, em hiểu rồi học trưởng... À không, bây giờ không gọi học trưởng nữa... Ý là tôi hiểu rồi thưa Tiêu tổng.
Nói xong thì Chân Nam Nam vẫn tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu của mình, cô đúng là điên rồi mới nghĩ đến chuyện Tiêu Trọng Triết thích mình, làm quái gì có chuyện đó chứ.
Có vẻ như Tiêu Trọng Triết cũng không quá thoải mái với cái chức danh "Tiêu tổng" này, anh cảm thấy hai từ "học trưởng" phát ra từ miệng của Chân Nam Nam dễ chịu hơn nhiều. Nhưng vì cô muốn nghiêm túc khi làm việc thì anh cũng sẽ tôn trọng.
Trong lúc này anh liền nhắn tin cho một người bạn cũ ở Vạn thành.
[Tiêu Trọng Triết]: Có thời gian không? Tôi muốn nhờ cậu một việc.
[XXX]: Ây dô dô, ai đây? Không phải là Tiêu đại tổng tài sao? Mấy tháng không hỏi han câu nào, vừa nhắn tin liền nhờ vả, cậu đúng là quá đáng lắm đó.
[Tiêu Trọng Triết]: Vấn đề quan trọng.
Sau đó Tiêu Trọng Triết liền gửi hồ sơ của Chân Nam Nam cho người kia, lại nhắn tiếp:
[Tiêu Trọng Triết]: Trước khi đến buổi họp mặt tối nay, hi vọng rằng tất cả tài liệu của cô ấy đều được gửi cho tôi.
[XXX]: Ê nói nghe nè, cậu xem tôi là thuộc hạ của cậu luôn đó hả? Tiêu tổng à, hôm nay tôi còn phải bồi mẹ tôi đi mua sắm nữa đó.
[Tiêu Trọng Triết]: Xem như nợ cậu một ân tình.
[XXX]: Không thành vấn đề, hai tiếng, cho tôi thời gian hai tiếng, sau đó tài liệu của mỹ nhân sẽ vào mail của cậu. Chúc mừng cây vạn tuế Tiêu tổng ra hoa nhé! Tân hôn vui vẻ, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử!
Tiêu Trọng Triết cũng chỉ biết thở dài, nếu như không phải Phong Đạt đang nằm viện cần nghỉ ngơi thì anh đã bảo cậu ta điều tra rồi, nhưng cũng may là còn có người bạn này.
Cậu ta tên là Dương Long Phi, là thiếu gia nhà họ Dương ở Vạn thành, hai người trước kia từng tranh giành một dự án lớn, không đánh không quen biết, cuối cùng lại trở thành bạn của nhau ở nơi thương trường này, có một người bạn như Dương Long Phi cũng không tệ, chỉ có điều là thằng nhãi đó hay đòi lợi ích, nên nhiều lúc cũng hơi đau đầu.
Bây giờ chỉ cần chờ tài liệu của Chân Nam Nam vào mail của mình thôi, anh thật sự muốn xem những năm qua cô gái của anh đã sống ở đâu và làm những gì.
Tại sao... Tại sao anh cứ có cảm giác Chân Nam Nam đã thay đổi rất nhiều kể từ sau lần đột ngột biến mất đó, là do anh ảo giác hay thật sự là cô đã thay đổi rồi?
Trước đó tuy cô không phải thuộc dạng nói nhiều, nhưng cũng không phải dạng thụ động thu mình như hiện tại, tựa như cô đang sợ liên lụy người xung quanh vậy đó.
Đúng rồi, chính là cảm giác sợ liên lụy người khác.
Chân Nam Nam anh biết không phải kiểu người như vậy, cô sống nội tâm nhưng không phải sợ hãi thu mình.
Rốt cuộc là gia đình cô đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Nhất định anh phải điều tra cho kĩ... Và hơn hết là, anh nhất định sẽ giúp cô hết mình.
Tuy rằng cô ấy gây rối không có ý xấu, nhưng với bản chất của ông anh Tiêu Trọng Triết thì chắc chắn cuộc tình này rồi cũng sẽ rơi vào bế tắc thôi. Một người hướng nội và một người siêu hướng nội, hai người này mà tới được với nhau mà không thông qua người khác thì đúng là kì tích luôn.
Trình Lưu Ly lúc này liền đứng dậy, còn đưa mắt nhìn Tiêu Trọng Triết, nói:
- Anh Trọng Triết, anh nhớ buổi hẹn tối nay của chúng ta đó. Em về trước đây!
Nói xong Trình Lưu Ly cũng nháy mắt rồi rời đi, trong căn phòng này bây giờ chỉ còn lại Tiêu Trọng Triết và Chân Nam Nam, tuy rằng vừa rồi anh hơi hốt hoảng nên đã nhanh chóng thanh minh mối quan hệ của anh và Lưu Ly, nhưng thái độ Chân Nam Nam đối mặt với chuyện đó rất bình thản, không chỉ vậy mà cô còn cười nữa chứ, chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng đủ để anh thấy không vui rồi.
Nhưng cho dù có không vui tới đâu thì anh cũng không thể mặc kệ chuyện đó được, anh không muốn cô hiểu lầm, nên lại nói:
- Cô ấy là con gái của một người bạn của mẹ. Tôi chỉ xem cô ấy là em gái thôi.
Chân Nam Nam lúc này cũng đưa mắt lên nhìn anh, nhưng cô lại bắt đầu hoài nghi câu nói của Lam Hiểu lúc ở nhà vệ sinh, vốn dĩ cô đã là một tiền lệ về việc thư ký ở cùng một phòng làm việc với Tổng Giám Đốc, bây giờ Tiêu Trọng Triết đây là đang làm gì? Đang giải thích đó!
Anh đang giải thích về mối quan hệ của bản thân và Trình Lưu Ly, nói vậy có nghĩa là anh sợ cô hiểu lầm hai người họ sao?
Chân Nam Nam đột nhiên lại thoáng nghĩ, cô nghĩ rằng Tiêu Trọng Triết thích mình, sợ mình hiểu sai nên mới hốt hoảng để giải thích. Nhưng rồi sau đó cô cũng chỉ cúi đầu, nói:
- Dạ, em hiểu rồi học trưởng... À không, bây giờ không gọi học trưởng nữa... Ý là tôi hiểu rồi thưa Tiêu tổng.
Nói xong thì Chân Nam Nam vẫn tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu của mình, cô đúng là điên rồi mới nghĩ đến chuyện Tiêu Trọng Triết thích mình, làm quái gì có chuyện đó chứ.
Có vẻ như Tiêu Trọng Triết cũng không quá thoải mái với cái chức danh "Tiêu tổng" này, anh cảm thấy hai từ "học trưởng" phát ra từ miệng của Chân Nam Nam dễ chịu hơn nhiều. Nhưng vì cô muốn nghiêm túc khi làm việc thì anh cũng sẽ tôn trọng.
Trong lúc này anh liền nhắn tin cho một người bạn cũ ở Vạn thành.
[Tiêu Trọng Triết]: Có thời gian không? Tôi muốn nhờ cậu một việc.
[XXX]: Ây dô dô, ai đây? Không phải là Tiêu đại tổng tài sao? Mấy tháng không hỏi han câu nào, vừa nhắn tin liền nhờ vả, cậu đúng là quá đáng lắm đó.
[Tiêu Trọng Triết]: Vấn đề quan trọng.
Sau đó Tiêu Trọng Triết liền gửi hồ sơ của Chân Nam Nam cho người kia, lại nhắn tiếp:
[Tiêu Trọng Triết]: Trước khi đến buổi họp mặt tối nay, hi vọng rằng tất cả tài liệu của cô ấy đều được gửi cho tôi.
[XXX]: Ê nói nghe nè, cậu xem tôi là thuộc hạ của cậu luôn đó hả? Tiêu tổng à, hôm nay tôi còn phải bồi mẹ tôi đi mua sắm nữa đó.
[Tiêu Trọng Triết]: Xem như nợ cậu một ân tình.
[XXX]: Không thành vấn đề, hai tiếng, cho tôi thời gian hai tiếng, sau đó tài liệu của mỹ nhân sẽ vào mail của cậu. Chúc mừng cây vạn tuế Tiêu tổng ra hoa nhé! Tân hôn vui vẻ, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử!
Tiêu Trọng Triết cũng chỉ biết thở dài, nếu như không phải Phong Đạt đang nằm viện cần nghỉ ngơi thì anh đã bảo cậu ta điều tra rồi, nhưng cũng may là còn có người bạn này.
Cậu ta tên là Dương Long Phi, là thiếu gia nhà họ Dương ở Vạn thành, hai người trước kia từng tranh giành một dự án lớn, không đánh không quen biết, cuối cùng lại trở thành bạn của nhau ở nơi thương trường này, có một người bạn như Dương Long Phi cũng không tệ, chỉ có điều là thằng nhãi đó hay đòi lợi ích, nên nhiều lúc cũng hơi đau đầu.
Bây giờ chỉ cần chờ tài liệu của Chân Nam Nam vào mail của mình thôi, anh thật sự muốn xem những năm qua cô gái của anh đã sống ở đâu và làm những gì.
Tại sao... Tại sao anh cứ có cảm giác Chân Nam Nam đã thay đổi rất nhiều kể từ sau lần đột ngột biến mất đó, là do anh ảo giác hay thật sự là cô đã thay đổi rồi?
Trước đó tuy cô không phải thuộc dạng nói nhiều, nhưng cũng không phải dạng thụ động thu mình như hiện tại, tựa như cô đang sợ liên lụy người xung quanh vậy đó.
Đúng rồi, chính là cảm giác sợ liên lụy người khác.
Chân Nam Nam anh biết không phải kiểu người như vậy, cô sống nội tâm nhưng không phải sợ hãi thu mình.
Rốt cuộc là gia đình cô đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Nhất định anh phải điều tra cho kĩ... Và hơn hết là, anh nhất định sẽ giúp cô hết mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương