Một Kiếp Đau Thương

Chương 33: Mưa đã tạnh nhưng lòng người vẫn lạnh



Sáng hôm sau cô thức dậy khá sớm,lúc mà Khải Phong ở trong nhà tắm thì cô đã thức dậy rồi.Một lát sau thấy anh đi ra thì cả hai cứ bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu …

" Em thức sớm thế" anh đi lại xoa lên mái tóc dài của cô rồi thủ thỉ.

" Hôm nay tôi cho em ra ngoài"

" Thật sao "

" Ừm "

" Cảm ơn anh "

Yến Chi khá là bất ngờ vì anh đã cho mình ra ngoài chơi sau đó thì hôn lên má anh một cái.

" Thích ra ngoài đến như vậy sao "

" Vâng "

" Thôi em ở nhà chơi, tôi đi làm đây "

" Ừm "

Cô thấy anh đi làm rồi thì cũng đi vào trong vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà,đã lâu lắm rồi cô mới được đi ra khỏi phòng.Lúc này quản gia thấy cô đi xuống thì khá là bất ngờ bởi vì cô gái này đã bị nhốt ở trong phòng khá là lâu rồi.

" Bác quản gia,cháu chào bác "

" Ừm,chào cháu nha.Cháu mau vào ghế ngồi đi,bữa sáng sắp xong rồi"

" Dạ,à bác ơi Huyền Nhi đâu rồi "

" Hôm qua cậu chủ và cô ấy cãi nhau cho nên Huyền Nhi đã đi ra ngoài từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa về nhà "

" Vâng,cảm ơn bác "

Họ cải nhau sao,lúc sáng cô thấy anh vẫn vui vẻ mà. Thôi mà kệ đi dù sao đó cũng là chuyện của hai người họ không có liên quan đến mình…



" Đồ ăn của cháu đây "

" Dạ cảm ơn bác "

Yến Chi cảm ơn bác quản gia rồi thưởng thức bữa sáng của mình,lúc này cô đang ăn thì nghe được tiếng giày cao gót chắc có lẽ là Huyền Nhi đã trở về.

" Wow …hôm nay cô được thả ra rồi sao,cô bạn thân của tôi"

" Huyền Nhi tôi không muốn nói chuyện với cô "

" Hừ,mày đúng là giả tạo mà.Trong lúc tao đang nằm viện thì câu dẫn anh ấy,mày đúng là một con đàn bà lẵng lơ mà …"

" Cô …cô cẩn thận cái miệng của mình đấy. Nếu không tôi sẽ không nhịn nữa đâu…"

" Mày dám sao. …"

" Bây giờ tôi không còn gì nữa cho nên có chuyện gì mà tôi không dám chứ " …

Ngày hôm nay cô ta không ngờ được cô bạn thân của mình lại dám lớn tiếng với mình như vậy.Đã vậy còn dám trả treo nữa chứ …

" Choảng…"

Dĩa mỳ ý lập tức bị Huyền Nhi quăng xuống đất,cô ta không hề nể nang gì mà đẩy Yến Chi té xuống đất luôn …

" Cô lại làm cái trò gì vậy hả "

" Sao,đau à! Lạc Yến Chi khi thấy mày đau như vậy khiến cho tao thích lắm "

" Sớm muốn gì thì anh ấy cũng biết được bộ mặt của cô mà thôi "

" Ừ,tao chờ đây này "

Sau khi cô ta đi rồi thì Yến Chi cũng đứng dậy,bữa sáng cũng vì đó mà bị phá bỏ.Một lát sau cô nhờ người hầu dọn dẹp rồi đi ra hoa viên hóng mát …Ở xung quanh nhà,đâu đâu cũng có vệ sĩ canh chừng,cô nhìn một lượt rồi ngán ngẫm.Bây giờ coi có muốn trốn cũng không được nữa rồi …

Ngồi ở hoa viên đến trưa thì cô cũng cảm thấy nhàm chán,cô muốn được đi ra ngoài như bao người khác.Tuy được thả ra ngoài nhưng cũng ở trong phạm vi cô phép và đi đâu cũng có vệ sĩ đi theo cả.



Đột nhiên trời đang nắng gắt lại đổ một cơn mưa rào,mưa nhỏ không có lớn.Cơn mưa kéo dài khoảng chừng 20 phút thì cũng tạnh, Yến Chi đưa mắt ra ngoài rồi ngắm nhìn từng hạt mưa rơi xuống phiến lá xanh ngắt kia.Nó từ từ đổ xuống một cách nhẹ nhàng và thanh tao..

" Mưa đã tạnh rồi …"

" Đến khi nào thì mình mới được tự do, muốn làm gì thì làm như những cơn mưa đầu mùa "

" Đàm Khải Phong,anh thật sự đã hiểu em chưa "

Cô cứ ngồi đó rồi nói vu vơ, mấy vệ sĩ đứng gần đó cũng không hiểu được gì.Một lát sau thấy trời cũng tạnh mưa rồi nên bọn họ mới đi lại …

" Cô chủ, vào nhà thôi"

" Vâng "

Yến Chi trở về phòng thì thấy bữa trưa đã có sẵn ở trên bàn, ngày hôm nay căn phòng không có khoá cửa nữa mà đơn giản là chỉ đóng lại mà thôi.Cô thở dài một cái rồi lại giường ngồi xuống gọi điện thoại cho mẹ nuôi …

[ Alo …mẹ…mẹ ơi ]

[ Con gái,là mẹ đây,con sao rồi có khoẻ không]

[ Dạ con khỏe,mẹ đừng lo cho con. Khải Phong anh ấy rất tốt với con ]

[ Con bé ngốc,con suốt ngày chỉ biết bao che cho nó mà thôi]

[ Hôm nay mẹ đi về quê thăm bà con rồi,đợi mấy ngày nữa mẹ sẽ trở về thăm con ]

[ Dạ,con nhớ mẹ ]

[ Ừm,mẹ cũng vậy khó nào về mẹ sẽ dẫn con đi chơi ]

[ Dạ được]



Qua mấy phút trò chuyện thì cô cũng cúp máy rồi lại ghế ngồi xuống ăn cơm và xem ca nhạc,Yến Chi muốn bản thân mình thật vui vẻ,cô vừa ăn cơm vừa lẩm bẩm theo lời bài hát … Những ngày tháng sau này cô mong nó trôi qua một cách bình yên nhất, nhưng nếu sóng gió quá thì cô sẽ rời đi và không quay trở lại,mọi thứ đối với cô bây giờ khá là tẻ nhạt vô vị theo từng ngày.
Chương trước Chương tiếp