Một Lòng Không Thay Đổi
Chương 10: Bác Sĩ Cố Có Vấn Đề
Cố Viễn Thần cứ cách nửa tiếng sẽ đi qua phòng bệnh của Thời Nhiễm một lần, bởi vì buổi tối tuy có ít ca phẫu thuật nhưng nếu có thì thật sự những ca không hề đơn giản.
Đều là tai nạn gãy xương mở, còn không thì suy hô hấp.
Bây giờ anh vừa đi qua phòng bệnh của cô còn chưa được mấy phút đã nghe y tá nói bệnh nhân bị tắt vành mạch tim bây giờ phải phẫu thuật gấp, anh cũng mặc đồ bảo hộ.
Nhìn kết quá xét nghiệm, chụp X quang anh mới bắt đầu cầm dao mỗ phẫu thuật, bây giờ những đường mạch bị tắt, thì phải lấy mạch ở chỗ khác trên cơ thể thay thế để giúp máu lưu thông và cung cấp oxi cho bệnh nhân.
Nói qua thì cảm thấy dễ, nhưng động vào tim là đã cảm thấy khó, chỉ cần sai một bước thì bệnh nhân có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Ca phẫu thuật đến ba giờ sáng mới xong, bệnh nhân qua được cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa biết khi nào sẽ tỉnh tình trạng tuy không tốt nhưng cũng không quá tệ.
Cố Viễn Thần cầm lấy điện thoại ở trong túi áo đồng phục y tá bệnh viện màu xanh dương, anh nhớ ra gì đó liền ấn một dãy số, nhưng nhìn lại đồng hồ đã trễ rồi không thể làm phiền người khác.
Anh đi đến quầy tiếp tân hỏi y tá trực ban ở đó “ Ngày mai y tá Lưu Nghi làm việc buổi sáng đúng không? ” giọng điệu của anh còn vô cùng mệt mỏi.
Nữ y tá trực ban gật đầu “ Vâng Bác sĩ Cố, có chuyện gì sao ạ? ” bọn họ đều sợ anh, một khi anh nhắc đến tên còn sợ hơn.
“ Ngày mai buổi sáng, cô nhờ y tá Lưu giúp tôi mua ngũ cốc, hạt chia à còn có yến mạch với sữa chua rồi mang đến phòng bệnh 301 để vào tủ lạnh ” Cố Viễn Thần còn cẩn thận lấy thẻ chuyên dùng của mình đưa cho y tá trực ban hôm đó.
Y tá trực ban lúc đầu không hiểu nhưng rồi chợt nhớ ra gật đầu, cầm lấy thẻ giúp anh mua, phòng 301 là phòng bệnh của bệnh nhân bị viêm dạ dày cấp tính.
Những thứ này đều là tốt cho người bị viêm dạ dày cấp tính mà, nhìn Cố Viễn Thần rời đi y tá bất giác quay đầu nhìn, bác sĩ Cố của bọn họ từ khi nào lại chu đáo với bệnh nhân đến thế.
Anh về phòng làm việc, trên người vẫn mặc áo blouse trắng quen thuộc, Cố Viễn Thần cầm điện thoại gửi cho trợ lý của anh.
| Cho người nấu cháo gạo lức với ức gà và cá hồi sáng mai mang đến bệnh viện cho tôi, ức gà cá hồi nhớ băm nhỏ |
Nhắn xong rồi anh không nhịn được mà tháo mắt kính để cạnh chiếc cốc quen thuộc rồi gục đầu lên bàn mà ngủ, trong vòng một buổi mà anh đã phải làm hơn 5 ca phẫu thuật lớn nhỏ.
Cho dù công việc này có cực hơn công việc ở Cố Thị, nhưng anh lại thích bước vào phòng phẫu thuật hơn là nhìn những lão cáo già ở Cố Thị nịnh nọt nhau để trục lợi.
Buổi sáng ở bệnh viện, trong khi anh còn chưa thức dậy cũng chưa nói cái gì thì nhân viên y tá lẫn bác sĩ ở trong bệnh viện đã bàn tán xôn xao chuyện của anh rồi.
Tiêu Lệ nghe xong cũng lắng nghe rồi góp vui “ Cô có thấy bác sĩ Cố rất lạ không? ” hôm qua đột nhiên anh còn bảo trực giúp anh ta, bình thường có năn nỉ cho tiền anh, anh còn không bao giờ ngó đến.
Nữ y tá kia gật gù “ Anh nói xem sau khi phẫu thuật cho cô gái đó xong, bác sĩ Cố còn nhờ tôi nói với y tá Lưu mua giúp anh ấy yến mạch, hạt chia, sữa chua những món đó đều tốt cho bệnh nhân viêm dạ dày cấp tính ” trước nay ở bệnh viện Hồ Thanh chưa từng xảy ra chuyện bác sĩ Cố quan tâm bệnh nhân đến mức này.
Mà còn là bệnh nhân nữ nữa cho nên càng khiến con dân điêu đứng, cô gái viêm dạ dày cấp tính đó kiếp trước có phải tu tám kiếp rồi không?
“ Hôm qua anh ấy còn tình nguyện ở lại trực giúp tôi, xem ra anh ấy có vấn đề ” Tiêu Lệ cũng đồng quan điểm với bọn họ.
Trong khi bọn họ đang bàn tán xôn xao thì trợ lý của Cố Viễn Thần mắt nhắm mắt mở, cầm bình giữ nhiệt nhỏ đi đến quầy tiếp tân để hỏi xem anh ở đâu.
Anh ta nhìn mặt có chút điển trai, cũng có chút thư sinh bước đến khiến những nữ y tá ở đó bất giác đưa mắt nhìn chăm chú.
“ Cho hỏi bác sĩ Cố có ở bệnh viện không? ” Giọng anh ta trầm trầm vang lên.
Tiêu Lệ nhìn anh ta một chút rồi đáp “ Anh ấy hình như còn ngủ ở phòng làm việc, anh đến tìm anh ấy có việc à? ”
“ Gửi cháo gạo lức, anh giúp tôi đưa cho bác sĩ Cố nhé ” Anh ta đưa bình giữ nhiệt cho Tiêu Lệ rồi quay đầu chạy đi.
Anh ta sắp trễ giờ làm việc đến nơi rồi nếu còn đợi anh thức dậy có khi tháng này anh ta không cần nhận lương nữa, cho dù Cố Thị là của anh thì anh ta vẫn phải làm việc đúng quy tắc.
Những y tá đó nhìn nhau, Tiêu Lệ cũng nhìn xuống bình giữ nhiệt rồi nhìn những y tá ở đó, trong đầu cùng một suy nghĩ không thể nào khác được.
“ Bác sĩ Cố có vấn đề ”
Đều là tai nạn gãy xương mở, còn không thì suy hô hấp.
Bây giờ anh vừa đi qua phòng bệnh của cô còn chưa được mấy phút đã nghe y tá nói bệnh nhân bị tắt vành mạch tim bây giờ phải phẫu thuật gấp, anh cũng mặc đồ bảo hộ.
Nhìn kết quá xét nghiệm, chụp X quang anh mới bắt đầu cầm dao mỗ phẫu thuật, bây giờ những đường mạch bị tắt, thì phải lấy mạch ở chỗ khác trên cơ thể thay thế để giúp máu lưu thông và cung cấp oxi cho bệnh nhân.
Nói qua thì cảm thấy dễ, nhưng động vào tim là đã cảm thấy khó, chỉ cần sai một bước thì bệnh nhân có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Ca phẫu thuật đến ba giờ sáng mới xong, bệnh nhân qua được cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa biết khi nào sẽ tỉnh tình trạng tuy không tốt nhưng cũng không quá tệ.
Cố Viễn Thần cầm lấy điện thoại ở trong túi áo đồng phục y tá bệnh viện màu xanh dương, anh nhớ ra gì đó liền ấn một dãy số, nhưng nhìn lại đồng hồ đã trễ rồi không thể làm phiền người khác.
Anh đi đến quầy tiếp tân hỏi y tá trực ban ở đó “ Ngày mai y tá Lưu Nghi làm việc buổi sáng đúng không? ” giọng điệu của anh còn vô cùng mệt mỏi.
Nữ y tá trực ban gật đầu “ Vâng Bác sĩ Cố, có chuyện gì sao ạ? ” bọn họ đều sợ anh, một khi anh nhắc đến tên còn sợ hơn.
“ Ngày mai buổi sáng, cô nhờ y tá Lưu giúp tôi mua ngũ cốc, hạt chia à còn có yến mạch với sữa chua rồi mang đến phòng bệnh 301 để vào tủ lạnh ” Cố Viễn Thần còn cẩn thận lấy thẻ chuyên dùng của mình đưa cho y tá trực ban hôm đó.
Y tá trực ban lúc đầu không hiểu nhưng rồi chợt nhớ ra gật đầu, cầm lấy thẻ giúp anh mua, phòng 301 là phòng bệnh của bệnh nhân bị viêm dạ dày cấp tính.
Những thứ này đều là tốt cho người bị viêm dạ dày cấp tính mà, nhìn Cố Viễn Thần rời đi y tá bất giác quay đầu nhìn, bác sĩ Cố của bọn họ từ khi nào lại chu đáo với bệnh nhân đến thế.
Anh về phòng làm việc, trên người vẫn mặc áo blouse trắng quen thuộc, Cố Viễn Thần cầm điện thoại gửi cho trợ lý của anh.
| Cho người nấu cháo gạo lức với ức gà và cá hồi sáng mai mang đến bệnh viện cho tôi, ức gà cá hồi nhớ băm nhỏ |
Nhắn xong rồi anh không nhịn được mà tháo mắt kính để cạnh chiếc cốc quen thuộc rồi gục đầu lên bàn mà ngủ, trong vòng một buổi mà anh đã phải làm hơn 5 ca phẫu thuật lớn nhỏ.
Cho dù công việc này có cực hơn công việc ở Cố Thị, nhưng anh lại thích bước vào phòng phẫu thuật hơn là nhìn những lão cáo già ở Cố Thị nịnh nọt nhau để trục lợi.
Buổi sáng ở bệnh viện, trong khi anh còn chưa thức dậy cũng chưa nói cái gì thì nhân viên y tá lẫn bác sĩ ở trong bệnh viện đã bàn tán xôn xao chuyện của anh rồi.
Tiêu Lệ nghe xong cũng lắng nghe rồi góp vui “ Cô có thấy bác sĩ Cố rất lạ không? ” hôm qua đột nhiên anh còn bảo trực giúp anh ta, bình thường có năn nỉ cho tiền anh, anh còn không bao giờ ngó đến.
Nữ y tá kia gật gù “ Anh nói xem sau khi phẫu thuật cho cô gái đó xong, bác sĩ Cố còn nhờ tôi nói với y tá Lưu mua giúp anh ấy yến mạch, hạt chia, sữa chua những món đó đều tốt cho bệnh nhân viêm dạ dày cấp tính ” trước nay ở bệnh viện Hồ Thanh chưa từng xảy ra chuyện bác sĩ Cố quan tâm bệnh nhân đến mức này.
Mà còn là bệnh nhân nữ nữa cho nên càng khiến con dân điêu đứng, cô gái viêm dạ dày cấp tính đó kiếp trước có phải tu tám kiếp rồi không?
“ Hôm qua anh ấy còn tình nguyện ở lại trực giúp tôi, xem ra anh ấy có vấn đề ” Tiêu Lệ cũng đồng quan điểm với bọn họ.
Trong khi bọn họ đang bàn tán xôn xao thì trợ lý của Cố Viễn Thần mắt nhắm mắt mở, cầm bình giữ nhiệt nhỏ đi đến quầy tiếp tân để hỏi xem anh ở đâu.
Anh ta nhìn mặt có chút điển trai, cũng có chút thư sinh bước đến khiến những nữ y tá ở đó bất giác đưa mắt nhìn chăm chú.
“ Cho hỏi bác sĩ Cố có ở bệnh viện không? ” Giọng anh ta trầm trầm vang lên.
Tiêu Lệ nhìn anh ta một chút rồi đáp “ Anh ấy hình như còn ngủ ở phòng làm việc, anh đến tìm anh ấy có việc à? ”
“ Gửi cháo gạo lức, anh giúp tôi đưa cho bác sĩ Cố nhé ” Anh ta đưa bình giữ nhiệt cho Tiêu Lệ rồi quay đầu chạy đi.
Anh ta sắp trễ giờ làm việc đến nơi rồi nếu còn đợi anh thức dậy có khi tháng này anh ta không cần nhận lương nữa, cho dù Cố Thị là của anh thì anh ta vẫn phải làm việc đúng quy tắc.
Những y tá đó nhìn nhau, Tiêu Lệ cũng nhìn xuống bình giữ nhiệt rồi nhìn những y tá ở đó, trong đầu cùng một suy nghĩ không thể nào khác được.
“ Bác sĩ Cố có vấn đề ”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương