Một Lòng Không Thay Đổi
Chương 101: Ngoại Truyện
3.Cố Bắc và Dư Tiểu Ly
Nếu nói Cố Viễn Thần mất tám năm đợi chờ Thời Nhiễm thì Cố Bắc cũng không kém, Cố Bắc đã đợi Tiểu Ly năm năm, đã năm năm rồi Tiểu Ly chưa thể tỉnh thêm lần nào sau khi cô lờ mờ tỉnh lại ở mỹ sau ba năm hôn mê kể từ khi t* s*t.
Ngày Dư Tiểu Ly tỉnh lại, Cố Bắc không ở đó, cô cũng không có cách nào liên lạc vì đây là đất nước xa lạ, cho đến khi y tá phát hiện cô nằm ngất bên ngoài hành lang bệnh viện thì đến hiện tại Dư Tiểu Ly chưa mở mắt nhìn anh thêm lần nào nữa, cho dù là sau lần trước rút kinh nghiệm mỗi tháng Cố Bắc đều đi đi lại lại giữa Mỹ và Hồ Thanh.
Đã có lần Cố Bắc từng nghĩ Cố Viễn Thần rất tốt vì anh được đến sống với cậu, còn anh? từ nhỏ đến lớn cuộc sống đã rất khắc nghiệt anh chưa từng được làm điều mình thích, anh phải đi theo một cái khuôn khổ mà mẹ mình đặt ra, Dư Tiểu Ly chính là ngoại lệ duy nhất mà khiến Cố Bắc vùng lên lần đầu chống lại mẹ mình.
Nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi, vì để an toàn ch Dư Tiểu Ly, Cố Bắc đã lén lút đăng ký kết hôn với Tiểu Ly, sau đó mới đồng ý kết hôn với người mà mẹ anh sắp đặt, vậy mà anh lại không ngờ được cô bé nhà anh lại chọn rời khỏi thế giới này.
Thật may, vì ngày hôm đó cô đã được người khác phát hiện mang đến cấp cứu, nếu như ngày đó thật sự có chuyện gì thất trắc anh chắc chắn anh sẽ chết theo cô.
Cố Bắc hôm nay sẽ quay về Mỹ, anh thật sự cảm thấy thương cho ba của mình, ông ấy nhiều năm như vậy không thể khuyên ngăn mẹ anh, cũng không thể ngăn nổi bà lại, ông cũng đã rất khổ sở.
Đến tận 8 giờ sáng máy bay mới hạ cánh tại New York, anh trực tiếp đi đến bệnh viện cô đang năm, những y tá ở đây đã quá quen rồi, mỗi tháng cho dù bận anh cũng sẽ đến đây một lần, có tháng anh sẽ tranh thủ đi công tác về sớm rồi sau đó ghé sang thăm cô.
“ Tiểu Ly! Anh kể em nghe Cố Viễn Thần em ấy lấy được Thời Nhiễm của em ấy rồi, Thời Nhiễm cũng mang thai được sáu tháng rồi. Lục Bách Hiên cũng đã về cùng một nhà với Lạc Tử, Dương Lạc cũng sống cùng Bạc Lăng rồi, chỉ còn chúng ta vẫn chưa thể ở bên nhau một cách trọn vẹn.... Em tỉnh lại thì đã lên chức bác hai rồi, đã có đứa cháu kháu khỉnh ”
Cố Bắc hôn lên tay cô “ Đợi em tỉnh lại, chúng ta cũng sinh một đứa, như vậy Cố Viễn Thần nó mới không chê bai anh nữa.... Tiểu Ly, em mở mắt ra nhìn anh đi đừng ngủ nữa, mẹ anh bà ấy chấp nhận em rồi, bà ấy cũng ân hận rồi bà ấy cũng đợi em về ” anh hết hôn rồi lại lấy tay cô áp lên má mình.
Anh biết cô có thể nghe thấy cho nên cứ ngồi luyên thuyên một mình, luyên thuyên đến mức ngủ quên đi.
Lúc này trong tiềm thức của anh lại xuất hiện hình ảnh của Tiểu Ly. Đột nhiên đúng lúc này ngón tay cô khẽ cử động cọ vào tay anh, bản thân Cố Bắc rất nhạy cho nên anh liền mở to mắt, vẫn còn nhìn thấy tay cô vẫn cử động nhè nhẹ, hai mắt liền mở to ấn chuông gọi bác sĩ.
Anh ra sức gọi cô muốn cô tỉnh lại, anh rốt cuộc đã bao lâu rồi chưa nói chuyện với cô, đã bao lâu rồi anh không thấy cô cười, bây giờ cô ốm đến mức anh đau lòng đến chết đi được.
Lúc bác sĩ chạy đến, anh đứng sang một bên đợi bác sĩ kiểm tra cho cô, đôi mắt vô cùng mong đợi, nụ cười trên môi bác sĩ cũng rạn rỡ hơn, cuối cùng bệnh nhân lâu năm nhất của bệnh viện đã có tiến triển vô cùng tốt, là thứ khó tin nhất mà ông từng trải nghiệm.
“ Cô ấy tiếng triển rất tốt, khả năng sẽ tỉnh lại sớm thôi anh đừng lo lắng ” Vị bác sĩ nói bằng tiếng Anh, trong lời nói còn mang theo ý cười vui mừng vì cô gái này cuối cùng cũng muốn tỉnh lại rồi.
Cố Bắc gật đầu nói cảm ơn bác sĩ, bây giờ một chút buồn ngủ anh cũng không cảm nhận được nữa, anh sẽ đợi cô tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy sẽ là anh như vậy cô sẽ không buồn nữa, anh nhất định sẽ nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho vợ mình.
“ Tiểu Ly, có phải em nghe những gì anh đã nói không? anh biết em sẽ nghe thấy mà, em sẽ không nỡ để anh một mình đâu đúng không ” Anh khom người hôn lên trán cô vô cùng vui vẻ.
Mỗi người đều sẽ nhận được kết quả tốt đẹp nếu như dành thời gian và chờ đợi nó, nhưng việc bạn trồng cây, mất nhiều năm như vậy rồi dù sớm hay muộn nó cũng sẽ đơm hoa kết trái, cũng sẽ cho người trồng nó một kết quả tốt đẹp.
Cũng như anh một lòng đợi Tiểu Ly, thì cô cũng sẽ không lòng dạ sắt đá nào mà để anh một mình, nếu nói năm đó Thời Nhiễm theo đuổi Cố Viễn Thần yêu anh đến mức quên đi bản thân mình, thì Dư Tiểu Ly cũng chẳng khác là bao nhiêu, cô yêu Cố Bắc bằng cả mạng sống của mình.
Yêu đến mức không có anh bên cạnh cô cảm thấy cuộc sống không ý nghĩa nữa, yêu đến nổi ngay cả mạng cũng không cần, chỉ mong anh có thể một đời hạnh phúc, tình yêu mà Dư Tiểu Ly dành cho Cố Bắc rất đặc biệt, cô sẵn sàng chống chọi lại tất cả mà không sợ bất cứ thứ gì cản bước, nổi sợ lớn nhất chính là sợ Cố Bắc không ở bên cạnh cô nữa, sợ anh sẽ vứt bỏ cô.
Nếu nói Cố Viễn Thần mất tám năm đợi chờ Thời Nhiễm thì Cố Bắc cũng không kém, Cố Bắc đã đợi Tiểu Ly năm năm, đã năm năm rồi Tiểu Ly chưa thể tỉnh thêm lần nào sau khi cô lờ mờ tỉnh lại ở mỹ sau ba năm hôn mê kể từ khi t* s*t.
Ngày Dư Tiểu Ly tỉnh lại, Cố Bắc không ở đó, cô cũng không có cách nào liên lạc vì đây là đất nước xa lạ, cho đến khi y tá phát hiện cô nằm ngất bên ngoài hành lang bệnh viện thì đến hiện tại Dư Tiểu Ly chưa mở mắt nhìn anh thêm lần nào nữa, cho dù là sau lần trước rút kinh nghiệm mỗi tháng Cố Bắc đều đi đi lại lại giữa Mỹ và Hồ Thanh.
Đã có lần Cố Bắc từng nghĩ Cố Viễn Thần rất tốt vì anh được đến sống với cậu, còn anh? từ nhỏ đến lớn cuộc sống đã rất khắc nghiệt anh chưa từng được làm điều mình thích, anh phải đi theo một cái khuôn khổ mà mẹ mình đặt ra, Dư Tiểu Ly chính là ngoại lệ duy nhất mà khiến Cố Bắc vùng lên lần đầu chống lại mẹ mình.
Nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi, vì để an toàn ch Dư Tiểu Ly, Cố Bắc đã lén lút đăng ký kết hôn với Tiểu Ly, sau đó mới đồng ý kết hôn với người mà mẹ anh sắp đặt, vậy mà anh lại không ngờ được cô bé nhà anh lại chọn rời khỏi thế giới này.
Thật may, vì ngày hôm đó cô đã được người khác phát hiện mang đến cấp cứu, nếu như ngày đó thật sự có chuyện gì thất trắc anh chắc chắn anh sẽ chết theo cô.
Cố Bắc hôm nay sẽ quay về Mỹ, anh thật sự cảm thấy thương cho ba của mình, ông ấy nhiều năm như vậy không thể khuyên ngăn mẹ anh, cũng không thể ngăn nổi bà lại, ông cũng đã rất khổ sở.
Đến tận 8 giờ sáng máy bay mới hạ cánh tại New York, anh trực tiếp đi đến bệnh viện cô đang năm, những y tá ở đây đã quá quen rồi, mỗi tháng cho dù bận anh cũng sẽ đến đây một lần, có tháng anh sẽ tranh thủ đi công tác về sớm rồi sau đó ghé sang thăm cô.
“ Tiểu Ly! Anh kể em nghe Cố Viễn Thần em ấy lấy được Thời Nhiễm của em ấy rồi, Thời Nhiễm cũng mang thai được sáu tháng rồi. Lục Bách Hiên cũng đã về cùng một nhà với Lạc Tử, Dương Lạc cũng sống cùng Bạc Lăng rồi, chỉ còn chúng ta vẫn chưa thể ở bên nhau một cách trọn vẹn.... Em tỉnh lại thì đã lên chức bác hai rồi, đã có đứa cháu kháu khỉnh ”
Cố Bắc hôn lên tay cô “ Đợi em tỉnh lại, chúng ta cũng sinh một đứa, như vậy Cố Viễn Thần nó mới không chê bai anh nữa.... Tiểu Ly, em mở mắt ra nhìn anh đi đừng ngủ nữa, mẹ anh bà ấy chấp nhận em rồi, bà ấy cũng ân hận rồi bà ấy cũng đợi em về ” anh hết hôn rồi lại lấy tay cô áp lên má mình.
Anh biết cô có thể nghe thấy cho nên cứ ngồi luyên thuyên một mình, luyên thuyên đến mức ngủ quên đi.
Lúc này trong tiềm thức của anh lại xuất hiện hình ảnh của Tiểu Ly. Đột nhiên đúng lúc này ngón tay cô khẽ cử động cọ vào tay anh, bản thân Cố Bắc rất nhạy cho nên anh liền mở to mắt, vẫn còn nhìn thấy tay cô vẫn cử động nhè nhẹ, hai mắt liền mở to ấn chuông gọi bác sĩ.
Anh ra sức gọi cô muốn cô tỉnh lại, anh rốt cuộc đã bao lâu rồi chưa nói chuyện với cô, đã bao lâu rồi anh không thấy cô cười, bây giờ cô ốm đến mức anh đau lòng đến chết đi được.
Lúc bác sĩ chạy đến, anh đứng sang một bên đợi bác sĩ kiểm tra cho cô, đôi mắt vô cùng mong đợi, nụ cười trên môi bác sĩ cũng rạn rỡ hơn, cuối cùng bệnh nhân lâu năm nhất của bệnh viện đã có tiến triển vô cùng tốt, là thứ khó tin nhất mà ông từng trải nghiệm.
“ Cô ấy tiếng triển rất tốt, khả năng sẽ tỉnh lại sớm thôi anh đừng lo lắng ” Vị bác sĩ nói bằng tiếng Anh, trong lời nói còn mang theo ý cười vui mừng vì cô gái này cuối cùng cũng muốn tỉnh lại rồi.
Cố Bắc gật đầu nói cảm ơn bác sĩ, bây giờ một chút buồn ngủ anh cũng không cảm nhận được nữa, anh sẽ đợi cô tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy sẽ là anh như vậy cô sẽ không buồn nữa, anh nhất định sẽ nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho vợ mình.
“ Tiểu Ly, có phải em nghe những gì anh đã nói không? anh biết em sẽ nghe thấy mà, em sẽ không nỡ để anh một mình đâu đúng không ” Anh khom người hôn lên trán cô vô cùng vui vẻ.
Mỗi người đều sẽ nhận được kết quả tốt đẹp nếu như dành thời gian và chờ đợi nó, nhưng việc bạn trồng cây, mất nhiều năm như vậy rồi dù sớm hay muộn nó cũng sẽ đơm hoa kết trái, cũng sẽ cho người trồng nó một kết quả tốt đẹp.
Cũng như anh một lòng đợi Tiểu Ly, thì cô cũng sẽ không lòng dạ sắt đá nào mà để anh một mình, nếu nói năm đó Thời Nhiễm theo đuổi Cố Viễn Thần yêu anh đến mức quên đi bản thân mình, thì Dư Tiểu Ly cũng chẳng khác là bao nhiêu, cô yêu Cố Bắc bằng cả mạng sống của mình.
Yêu đến mức không có anh bên cạnh cô cảm thấy cuộc sống không ý nghĩa nữa, yêu đến nổi ngay cả mạng cũng không cần, chỉ mong anh có thể một đời hạnh phúc, tình yêu mà Dư Tiểu Ly dành cho Cố Bắc rất đặc biệt, cô sẵn sàng chống chọi lại tất cả mà không sợ bất cứ thứ gì cản bước, nổi sợ lớn nhất chính là sợ Cố Bắc không ở bên cạnh cô nữa, sợ anh sẽ vứt bỏ cô.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương