Một Lòng Không Thay Đổi
Chương 41: Im Lặng Là Đồng Ý
Cố Viễn Thần tình nguyện làm súc sinh cho nên, lời anh nói cũng đi hướng nam, mà việc anh làm ở hướng tây, đợi đến khi cô ngất dưới thân anh thì anh mới chịu buông tha cho cô.
Mi mắt của cô mệt đến mức không mở nổi, ngày mai tám giờ sáng bọn họ phải tham dự đấu giá mà bây giờ đã rạng sáng mà anh vẫn không hề có ý định tha cho cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Viễn Thần rời khỏi giường cầm lấy điện thoại lên, bây giờ đã ba giờ sáng mà mẹ anh còn gọi, chắc chắn là chuyện anh làm Hạ Thư rơi xuống hồ đã đến tai mẹ anh rồi.
Ấn kéo màng hình tắt máy điện thoại, anh mới quay lại giường bế Thời Nhiễm lên để đi tắm, nếu không buổi sáng cô sẽ rất khó chịu, chắc chắn sẽ mắng cho anh một trận.
Thời Nhiễm mệt đến mức không muốn cử động, cô khó chịu xua tay giọng điệu mè nhèo mệt mỏi lên tiếng “ Ưm~~ em không làm nổi nữa ”.
Anh bật cười dịu dàng, cúi đầu hôn lên trán cô một cái “ Chúng ta đi tắm rồi ngủ, nếu không buổi sáng em sẽ khó chịu ”.
Lời anh nói cô không nghe nổi nữa cho nên mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Cố Viễn Thần bế cô lên đi vào phòng tắm, anh bế cô khư khư trên người, khẽ đưa tay thử nước bên trong bồn, không thể nóng quá, cũng không thể quá nguội.
Bế cô đặt vào bồn tắm ngồi lên người mình, anh cẩn thận giúp cô cọ rửa cơ thể trắng noãn đầy dấu hôn sau cuộc vận động trên giường, môi cô bị anh hôn đến xưng đỏ.
Vậy mà nhìn thế nào cũng không thể nhịn được, tay anh giữ lấy gáy cô, áp môi lên cắn mút đôi môi bị anh hôn xưng từ tối hôm qua. Thời Nhiễm bị anh ép đón nhận nụ hôn, hai mắt cũng không mở nổi nữa cô chỉ biết mặc cho anh muốn hôn thì hôn.
Ngón tay thon dài của anh di chuyển trên cơ thể cô, cẩn thận vuốt ve cơ thể đầy đặn của cô, bên dưới không tự chủ tiếp tục vươn lên, anh rời môi cô ghé vào tai chậm rãi buông lời dụ dỗ.
“ Tiểu Thời Nhiễm....”
“ Em không cần động, Tôi động... vậy nên chúng ta làm một lần nữa có được không? ”
Cô không đáp gục lên vai anh nhắm mắt khẽ lắc đầu, nhưng anh lại giả vờ không cảm nhận được, độ ấm của nước cũng không nóng bằng cơ thể của anh và cô chạm vào nhau.
Anh hôn lên vành tai cô một cái đầy cưng chiều “ Em im lặng...vậy là đồng ý nhé ”
Lời nói vừa dứt anh đã giúp cô ngồi lên cơ thể mình, anh chậm rãi nhẹ nhàng đi vào bên trong cô, tay giữ lấy eo cô giúp cô di chuyển ở trên người anh.
Tiếng nước va vào thành bồn, lẫn tiếng thịt va chạm với nhau không khỏi khiến bầu không khí chật hẹp bên trong phòng tắm càng lúc càng nóng hơn, anh vùi mặt vào hõm cổ cô mà hít lấy mùi hương quen thuộc của cô.
Cố Viễn Thần chính xác là sói đói thèm khát cơ thể cô, anh chỉ cần động vào da thịt cô thì tự mặc định mình là súc sinh mà thất hứa, cũng quên hết mấy lời đã nói.
Tốc độ di chuyển của anh càng lúc càng nhanh, cô muốn ngủ cũng không ngủ được liền bất lực ở trên người anh, gục mặt vào vai anh mà nhỏ giọng mắng chửi.
“ Súc sinh! Cố Viễn Thần anh là súc sinh.....hức ”
Anh nhấc cô lên, nâng hai chân cô kẹp ngang hông anh, để cô ngồi lên bồn rửa mặt, anh hôn khắp gương mặt mệt mỏi của cô, mi mắt khẽ mở nhìn anh, vẻ mặt cũng uất ức vô cùng.
“ Tiểu Thời Nhiễm là bé ngoan.... Vậy nên mới bị súc sinh dụ dỗ.... ”
Cố Viễn Thần ôm lấy cô để cô gục đầu lên vai mình, tốc độ nửa thân dưới vô cùng nhanh khiến cô bật khóc ngay trên vai anh.
“ Hức...hức em không nổi nữa, thật sự không nổi....anh tha cho em đi hức...”
Anh càng nghe cô nói càng động nhanh hơn, đến khi cô thật sự không khóc cũng không lên tiếng được nữa anh mới chịu phóng thích vào bên trong cô mà buông tha cho cơ thể nhỏ.
Không sao làm súc sinh cũng được, chỉ làm súc sinh với một mình cô.
Lần này cho dù muốn anh cũng không thể làm được, trời sáng rồi e là sáng nay phải bỏ buổi đấu giá, như vậy anh chỉ cần đợi mọi người đến khu đấu giá sau đó đưa cô về nhà ngủ.
Cầm lấy áo sơ mi của mình lên, mặc vào cho cô rồi mới bế cô về giường đặt cô cẩn thận rồi đắp chăn, anh đi ngược vào bên trong phòng tắm cầm lấy máy sấy đi ngược ra.
Anh cẩn thận ngồi sấy rồi lau tóc giúp cô một cách nhẹ nhàng, sợ cô sẽ lại thức giấc, bọn họ đã làm từ tối hôm qua bây giờ đã là 4 giờ sáng hôm sau rồi, nếu không để cô ngủ với cơ thể dễ bệnh này sẽ nhập viện cho mà xem.
Sấy tóc xong anh còn nhẹ nhàng đi xuống thoa thuốc lại cho chân cô rồi mới quay lại giường kéo cô ôm vào lòng mình mà ngủ.
Kéo cô ôm sát vào người mình, anh vén tóc cô ra phía sau, hôn lên mắt của cô rồi mới để cô tựa đầu vào lòng ngực mình.
“ Tiểu Thời Nhiễm... Tôi chưa từng thay đổi, chị sợ em bỏ rơi tôi ”
Giọng của anh rất nhỏ, chỉ một mình nghe thấy nhưng lại hi vọng cô có thể cảm nhận được.
Mi mắt của cô mệt đến mức không mở nổi, ngày mai tám giờ sáng bọn họ phải tham dự đấu giá mà bây giờ đã rạng sáng mà anh vẫn không hề có ý định tha cho cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Viễn Thần rời khỏi giường cầm lấy điện thoại lên, bây giờ đã ba giờ sáng mà mẹ anh còn gọi, chắc chắn là chuyện anh làm Hạ Thư rơi xuống hồ đã đến tai mẹ anh rồi.
Ấn kéo màng hình tắt máy điện thoại, anh mới quay lại giường bế Thời Nhiễm lên để đi tắm, nếu không buổi sáng cô sẽ rất khó chịu, chắc chắn sẽ mắng cho anh một trận.
Thời Nhiễm mệt đến mức không muốn cử động, cô khó chịu xua tay giọng điệu mè nhèo mệt mỏi lên tiếng “ Ưm~~ em không làm nổi nữa ”.
Anh bật cười dịu dàng, cúi đầu hôn lên trán cô một cái “ Chúng ta đi tắm rồi ngủ, nếu không buổi sáng em sẽ khó chịu ”.
Lời anh nói cô không nghe nổi nữa cho nên mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Cố Viễn Thần bế cô lên đi vào phòng tắm, anh bế cô khư khư trên người, khẽ đưa tay thử nước bên trong bồn, không thể nóng quá, cũng không thể quá nguội.
Bế cô đặt vào bồn tắm ngồi lên người mình, anh cẩn thận giúp cô cọ rửa cơ thể trắng noãn đầy dấu hôn sau cuộc vận động trên giường, môi cô bị anh hôn đến xưng đỏ.
Vậy mà nhìn thế nào cũng không thể nhịn được, tay anh giữ lấy gáy cô, áp môi lên cắn mút đôi môi bị anh hôn xưng từ tối hôm qua. Thời Nhiễm bị anh ép đón nhận nụ hôn, hai mắt cũng không mở nổi nữa cô chỉ biết mặc cho anh muốn hôn thì hôn.
Ngón tay thon dài của anh di chuyển trên cơ thể cô, cẩn thận vuốt ve cơ thể đầy đặn của cô, bên dưới không tự chủ tiếp tục vươn lên, anh rời môi cô ghé vào tai chậm rãi buông lời dụ dỗ.
“ Tiểu Thời Nhiễm....”
“ Em không cần động, Tôi động... vậy nên chúng ta làm một lần nữa có được không? ”
Cô không đáp gục lên vai anh nhắm mắt khẽ lắc đầu, nhưng anh lại giả vờ không cảm nhận được, độ ấm của nước cũng không nóng bằng cơ thể của anh và cô chạm vào nhau.
Anh hôn lên vành tai cô một cái đầy cưng chiều “ Em im lặng...vậy là đồng ý nhé ”
Lời nói vừa dứt anh đã giúp cô ngồi lên cơ thể mình, anh chậm rãi nhẹ nhàng đi vào bên trong cô, tay giữ lấy eo cô giúp cô di chuyển ở trên người anh.
Tiếng nước va vào thành bồn, lẫn tiếng thịt va chạm với nhau không khỏi khiến bầu không khí chật hẹp bên trong phòng tắm càng lúc càng nóng hơn, anh vùi mặt vào hõm cổ cô mà hít lấy mùi hương quen thuộc của cô.
Cố Viễn Thần chính xác là sói đói thèm khát cơ thể cô, anh chỉ cần động vào da thịt cô thì tự mặc định mình là súc sinh mà thất hứa, cũng quên hết mấy lời đã nói.
Tốc độ di chuyển của anh càng lúc càng nhanh, cô muốn ngủ cũng không ngủ được liền bất lực ở trên người anh, gục mặt vào vai anh mà nhỏ giọng mắng chửi.
“ Súc sinh! Cố Viễn Thần anh là súc sinh.....hức ”
Anh nhấc cô lên, nâng hai chân cô kẹp ngang hông anh, để cô ngồi lên bồn rửa mặt, anh hôn khắp gương mặt mệt mỏi của cô, mi mắt khẽ mở nhìn anh, vẻ mặt cũng uất ức vô cùng.
“ Tiểu Thời Nhiễm là bé ngoan.... Vậy nên mới bị súc sinh dụ dỗ.... ”
Cố Viễn Thần ôm lấy cô để cô gục đầu lên vai mình, tốc độ nửa thân dưới vô cùng nhanh khiến cô bật khóc ngay trên vai anh.
“ Hức...hức em không nổi nữa, thật sự không nổi....anh tha cho em đi hức...”
Anh càng nghe cô nói càng động nhanh hơn, đến khi cô thật sự không khóc cũng không lên tiếng được nữa anh mới chịu phóng thích vào bên trong cô mà buông tha cho cơ thể nhỏ.
Không sao làm súc sinh cũng được, chỉ làm súc sinh với một mình cô.
Lần này cho dù muốn anh cũng không thể làm được, trời sáng rồi e là sáng nay phải bỏ buổi đấu giá, như vậy anh chỉ cần đợi mọi người đến khu đấu giá sau đó đưa cô về nhà ngủ.
Cầm lấy áo sơ mi của mình lên, mặc vào cho cô rồi mới bế cô về giường đặt cô cẩn thận rồi đắp chăn, anh đi ngược vào bên trong phòng tắm cầm lấy máy sấy đi ngược ra.
Anh cẩn thận ngồi sấy rồi lau tóc giúp cô một cách nhẹ nhàng, sợ cô sẽ lại thức giấc, bọn họ đã làm từ tối hôm qua bây giờ đã là 4 giờ sáng hôm sau rồi, nếu không để cô ngủ với cơ thể dễ bệnh này sẽ nhập viện cho mà xem.
Sấy tóc xong anh còn nhẹ nhàng đi xuống thoa thuốc lại cho chân cô rồi mới quay lại giường kéo cô ôm vào lòng mình mà ngủ.
Kéo cô ôm sát vào người mình, anh vén tóc cô ra phía sau, hôn lên mắt của cô rồi mới để cô tựa đầu vào lòng ngực mình.
“ Tiểu Thời Nhiễm... Tôi chưa từng thay đổi, chị sợ em bỏ rơi tôi ”
Giọng của anh rất nhỏ, chỉ một mình nghe thấy nhưng lại hi vọng cô có thể cảm nhận được.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương