Một Lòng Không Thay Đổi
Chương 46: Thời Bắc Tạo Phản
Thời Nhiễm trở về nhà, cô ngã lưng nằm xuống giường vô cùng mệt mỏi, có nhiều chuyện để cô suy nghĩ, còn quá nhiều việc để làm nhưng cô lại không thể làm được hết.
Con người ta khi quá mệt mỏi, ở một thành phố làm việc, sẽ có xu hướng muốn trở về với gia đình, muốn về nhà ôm lấy ba mẹ của mình, Thời Nhiễm cũng không khác là bao nhiêu.
Nằm một lúc cô cầm lấy điện thoại và chìa khoá xe và lấy một ít quần áo để trở về nhà mẹ.
Hôm nay cô thật sự mệt mỏi, cô muốn về nhà ăn cơm mẹ nấu, ngồi nói chuyện với Thời Bắc.
Cô bước xuống bãi đỗ xe đúng lúc nhìn thấy Tư Thành cũng vừa mới đến, cô nhìn anh ta.
“ Anh đến tìm em sao? ” Thời Nhiễm lên tiếng hỏi Tư Thành đang bước đến gần mình.
Tư Thành dáng vẻ ung dung, thoải mái mỉm cười đầy vui vẻ bước đến “ Ừm, đến tìm em đi ăn ngày mai anh phải về Giang Thành rồi. Mà em định đi đâu sao còn mang nhiều đồ như vậy ” nhìn thấy cô cầm túi lớn túi nhỏ thì thắc mắc.
“ Trùng hợp vậy sau, em chuẩn bị về Giang Thành thăm ba mẹ ” Cô mỉm cười, cô quên mất chuyện Tư Thành không phải người ở Hồ Thanh mà vẫn thường xuyên chạy đến đây để cùng cô đi ăn cơm.
“ Vậy hôm nay chúng ta cùng nhau về Giang Thành, đã lâu rồi anh cũng chưa gặp hai bác ” Tư Thành cầm lấy túi đồ trên tay cô, nụ cười của Tư Thành cũng đẹp vô cùng, anh ta có hai cái đồng điếu khiến nhan sắc cũng tăng lên mấy phần.
Thời Nhiễm cũng gật đầu đồng ý.
Anh ta để cô ngồi vào ghế phụ, rồi mới quay lại ghế lái, ung dung lái xe trở về Giang Thành.
Đã rất lâu rồi bọn họ không còn ngồi cùng một xe, còn nhớ lần đầu gặp cô từ Thụy Điển lén chạy về đây, còn bị mẹ mắng rồi đánh cho một trận, lúc đó anh ta còn tưởng là do cô lớn tuổi mà vẫn còn quậy phá cho nên bị mắng.
Nhưng cô lúc đó đã rất xinh đẹp, còn đáng yêu khiến anh ta không thể rời mắt, cho dù cô bật khóc anh ta cũng cảm thấy không hề làm xấu đi gương mặt của cô.
....
Cố Viễn Thần quên mất chuyện cô chuyển nhà, mà gọi Lục Bách Hiên lại không được, không có số của Dương Lạc hay Lạc Tử, chỉ có thể lái xe đi kiếm rồi hỏi.
Cho người điều tra và check lại camera đường phố để biết cô ở khu chung cư nào, anh không thể để vụt mất thêm lần nào nữa, anh phải để cô ở bên cạnh, không biết cô đã trải qua những gì trong tám năm kia.
Anh có linh cảm những thứ cô trải qua rất kinh khủng, cho nên mới có thể gặp ác mộng, rồi bỏ bê bản thân bị viêm dạ dày đến mức này.
Lúc chia tay chẳng phải nói gặp được người tốt hơn anh sao? vậy tại sao lain chịu khổ? họ đối với cô không tốt? hay là chỉ muốn trêu đùa Tiểu Thời Nhiễm nhà anh cho vui nên khiến cô suy sụp đến mức này.
Anh cứ lái xe đi tìm cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Thời Bắc gọi cho anh, vì cậu bé phải về đi học cho nên không ở Hồ Thanh, tin tức cập nhật cũng không nhiều, lâu lâu chỉ nói có người muốn ngỏ ý hỏi cưới cô.
Ấn vào tai nghe bluetooth, anh xoay vô lăn để quẹo sang đường bên phải, chậm rãi lên tiếng “ Alo ”
“ Anh Thần Thần, chị gái em về nhà rồi, mà chị ấy về với anh Tư Thành, bây giờ đang ở phòng khách nói chuyện với ba mẹ em rồi ” Thời Bắc ở một góc cầu thang nhìn xuống thấy chị gái mình và Tư Thành cùng nhau trở về không do dự mà gọi điện ngay cho anh.
Tin tức vừa được cập nhận từ Thời Bắc khiến Cố Viễn Thần không khỏi sốc mà lách xe vào lề đường rồi thắng lại, cô vậy mà lại về nhà với Tư Thành, chứ không đợi anh về nhà cùng cô?
Cố Viễn Thần tức đến đỏ mặt, đôi mắt cũng trở nên u ám, giọng điệu khàn khàn nói với Thời Bắc “ Gửi định vị nhà em cho anh ngay đi, anh mang mô hình đến cho em ” anh không thể nào đứng nhìn Tư Thành và cô như vậy.
Chỉ tưởng tượng đến cảnh cô và Tư Thành bước vào lễ đường anh đã muốn bốc khói ngay lập tức rồi, làm sao có thể nhịn được chứ, rõ ràng là cô đá anh trước cho nên cô phải có trách nhiệm với anh.
Thời Bắc tắt máy lập tức gửi định vị cho Cố Viễn Thần đến đây, vừa nghĩ đến đống mô hình hai mắt đã sáng lên không ít rồi.
Anh ấn vào định vị liên kết vào màng hình trên xe, sau đó đánh lái xoay một vòng lái xe về hướng đi của Giang Thành, anh tăng tốc lái xe đến đó, chưa bao giờ anh mong Giang Thành gần hơn như bây giờ.
.....
Thời Nhiễm và Tư Thành về đến nhà cô đã là 7 giờ tối, hai người bước vào bên trong, còn chưa kịp nhìn Thời Bắc thì đã thấy cậu bé chạy nhanh lên lầu còn không thèm chạy đến mừng cô như mọi khi.
Mẹ cô nhìn thấy liền từ trong bếp bước ra, thấy cô về cùng Tư Thành bà không khỏi trở nên vui vẻ mà đi “ Tiểu Thành, lâu quá không gặp vẫn rất đẹp trai nha ” bà rất thích Tư Thành vừa giỏi, lại vừa lễ phép.
“ Bác con mới đến ” Tư Thành mỉm cười gật đầu chào bà.
Thời Nhiễm bên cạnh liền bĩu môi bất mãn lên tiếng trách móc “ Mẹ, con gái mẹ cũng về mà ” vậy mà bà chỉ chăm chăm vào Tư Thành còn không thèm nhìn đến cô dù chỉ một cái.
“ Được rồi còn phân bì nữa, mẹ nấu rất nhiều đồ ăn ngon cho hai đứa, hai đứa đợi một chút ” Bà bật cười trêu chọc cô.
Hai người đi vào phòng khách ngồi xuống, cô nhìn thấy Thời Bắc lấp ló ở cầu thang không biết làm cái gì, nhưng mà hôm nay không chạy đến mừng cô có phải thằng nhóc này tạo phản rồi không?
Cô hỏi mẹ cô ba đâu thì bà ấy nói ông ở trên thư phòng, đến giờ cơm cô mới đi lên thư phòng gọi ba cô, lúc đi xuống nhìn thấy Thời Bắc cô tiện tay nắm lấy cổ áo xách cậu bé đi xuống.
Thời Bắc bị cô xách xuống không khỏi bất mãn “ Chị, chị buông em ra...”
“ Em muốn tạo phản rồi phải không? mau đi xuống thưa anh Tư Thành nhanh lên ” Cô không buông ra xách Thời Bắc đi xuống dưới.
“ Khi nào anh Thần đến thì thưa ” Thời Bắc không chấp nhận ai ngoài người anh Viễn Thần của cậu, quyết chỉ trung thành với một mình Cố Viễn Thần không thể vì lợi ích mà bán đứng anh em mình được.
Cô sững lại, đánh vào mông của Thời Bắc một cái rồi nói “ Anh ấy thì liên quan gì, anh ấy sẽ không đến đâu. Thời Bắc em muốn tạo phản rồi phải không? ”
Thời Bắc liếc mắt nhìn Tư Thành không thèm nói gì, vẫy khỏi tay của cô rồi chạy vào bên trong bếp núp phía sau mẹ mình, nhìn thấy Thời Nhiễm đi vào cậu liền tinh nghịch thè lưỡi.
Mọi người ngồi vào bàn ăn, nói rất nhiều chuyện chủ yếu là ba mẹ cô hỏi thăm công việc của Tư Thành.
“ Công việc ở sở cảnh sát hiện tại thế nào? ” Ba cô lên tiếng nhàn nhạt hỏi Tư Thành.
Anh cũng lễ phép trả lời “ Dạ công việc của con rất tốt, chỉ là có hơi bận ”.
“ Tiểu Thành con có bạn gái chưa? ” Mẹ cô lên tiếng hỏi anh, giọng điệu và đôi mắt có chút mong chờ.
Anh liếc nhìn sang cô sau đó thản nhiên mà trả lời cũng có chút ái ngại “ Cháu vẫn chưa có bạn gái, nhưng người trong lòng thì đã có rồi ạ ”.
Nghe xong bà liền bày ra vẻ tiếc nuối, chỉ là không hề biết người trong lòng của anh vốn dĩ là con gái của bà. Mọi người nói chuyện vài câu, rồi hỏi thăm một chút thì anh cũng phải về nhà vì không thể nán lại.
Hôm nay anh vẫn còn công việc ở sở cảnh sát, giải quyết cho xong thì về Tư Gia, nếu không anh sẽ bị lão Tư nhà anh mắng đến chết.
Thời Nhiễm tiễn Tư Thành về xong, thì cùng Thời Bắc đi về phòng, vậy mà hôm nay Thời Bắc không đeo theo cô nhỉ?
Mở điện thoại lên thì nhận được hơn trăm thông báo cuộc gọi nhỡ đến từ Cố Viễn Thần, cô sững người ngồi xuống không biết sao anh lại gọi nhiều như vậy, anh chưa từng gọi cho cô nhiều như vậy bao giờ.
Nhưng giữa bọn họ xem ra cũng chỉ đến đây, anh ghét cô như vậy làm gì nghĩ đến chuyện sẽ quay lại, còn chuyện đã xảy ra coi như là xem như không có gì, chỉ là lầm lỡ.
Cô cất điện thoại, sau đó cầm lấy quần áo vào phòng tắm, tâm trạng vô cùng mệt mỏi.
Con người ta khi quá mệt mỏi, ở một thành phố làm việc, sẽ có xu hướng muốn trở về với gia đình, muốn về nhà ôm lấy ba mẹ của mình, Thời Nhiễm cũng không khác là bao nhiêu.
Nằm một lúc cô cầm lấy điện thoại và chìa khoá xe và lấy một ít quần áo để trở về nhà mẹ.
Hôm nay cô thật sự mệt mỏi, cô muốn về nhà ăn cơm mẹ nấu, ngồi nói chuyện với Thời Bắc.
Cô bước xuống bãi đỗ xe đúng lúc nhìn thấy Tư Thành cũng vừa mới đến, cô nhìn anh ta.
“ Anh đến tìm em sao? ” Thời Nhiễm lên tiếng hỏi Tư Thành đang bước đến gần mình.
Tư Thành dáng vẻ ung dung, thoải mái mỉm cười đầy vui vẻ bước đến “ Ừm, đến tìm em đi ăn ngày mai anh phải về Giang Thành rồi. Mà em định đi đâu sao còn mang nhiều đồ như vậy ” nhìn thấy cô cầm túi lớn túi nhỏ thì thắc mắc.
“ Trùng hợp vậy sau, em chuẩn bị về Giang Thành thăm ba mẹ ” Cô mỉm cười, cô quên mất chuyện Tư Thành không phải người ở Hồ Thanh mà vẫn thường xuyên chạy đến đây để cùng cô đi ăn cơm.
“ Vậy hôm nay chúng ta cùng nhau về Giang Thành, đã lâu rồi anh cũng chưa gặp hai bác ” Tư Thành cầm lấy túi đồ trên tay cô, nụ cười của Tư Thành cũng đẹp vô cùng, anh ta có hai cái đồng điếu khiến nhan sắc cũng tăng lên mấy phần.
Thời Nhiễm cũng gật đầu đồng ý.
Anh ta để cô ngồi vào ghế phụ, rồi mới quay lại ghế lái, ung dung lái xe trở về Giang Thành.
Đã rất lâu rồi bọn họ không còn ngồi cùng một xe, còn nhớ lần đầu gặp cô từ Thụy Điển lén chạy về đây, còn bị mẹ mắng rồi đánh cho một trận, lúc đó anh ta còn tưởng là do cô lớn tuổi mà vẫn còn quậy phá cho nên bị mắng.
Nhưng cô lúc đó đã rất xinh đẹp, còn đáng yêu khiến anh ta không thể rời mắt, cho dù cô bật khóc anh ta cũng cảm thấy không hề làm xấu đi gương mặt của cô.
....
Cố Viễn Thần quên mất chuyện cô chuyển nhà, mà gọi Lục Bách Hiên lại không được, không có số của Dương Lạc hay Lạc Tử, chỉ có thể lái xe đi kiếm rồi hỏi.
Cho người điều tra và check lại camera đường phố để biết cô ở khu chung cư nào, anh không thể để vụt mất thêm lần nào nữa, anh phải để cô ở bên cạnh, không biết cô đã trải qua những gì trong tám năm kia.
Anh có linh cảm những thứ cô trải qua rất kinh khủng, cho nên mới có thể gặp ác mộng, rồi bỏ bê bản thân bị viêm dạ dày đến mức này.
Lúc chia tay chẳng phải nói gặp được người tốt hơn anh sao? vậy tại sao lain chịu khổ? họ đối với cô không tốt? hay là chỉ muốn trêu đùa Tiểu Thời Nhiễm nhà anh cho vui nên khiến cô suy sụp đến mức này.
Anh cứ lái xe đi tìm cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Thời Bắc gọi cho anh, vì cậu bé phải về đi học cho nên không ở Hồ Thanh, tin tức cập nhật cũng không nhiều, lâu lâu chỉ nói có người muốn ngỏ ý hỏi cưới cô.
Ấn vào tai nghe bluetooth, anh xoay vô lăn để quẹo sang đường bên phải, chậm rãi lên tiếng “ Alo ”
“ Anh Thần Thần, chị gái em về nhà rồi, mà chị ấy về với anh Tư Thành, bây giờ đang ở phòng khách nói chuyện với ba mẹ em rồi ” Thời Bắc ở một góc cầu thang nhìn xuống thấy chị gái mình và Tư Thành cùng nhau trở về không do dự mà gọi điện ngay cho anh.
Tin tức vừa được cập nhận từ Thời Bắc khiến Cố Viễn Thần không khỏi sốc mà lách xe vào lề đường rồi thắng lại, cô vậy mà lại về nhà với Tư Thành, chứ không đợi anh về nhà cùng cô?
Cố Viễn Thần tức đến đỏ mặt, đôi mắt cũng trở nên u ám, giọng điệu khàn khàn nói với Thời Bắc “ Gửi định vị nhà em cho anh ngay đi, anh mang mô hình đến cho em ” anh không thể nào đứng nhìn Tư Thành và cô như vậy.
Chỉ tưởng tượng đến cảnh cô và Tư Thành bước vào lễ đường anh đã muốn bốc khói ngay lập tức rồi, làm sao có thể nhịn được chứ, rõ ràng là cô đá anh trước cho nên cô phải có trách nhiệm với anh.
Thời Bắc tắt máy lập tức gửi định vị cho Cố Viễn Thần đến đây, vừa nghĩ đến đống mô hình hai mắt đã sáng lên không ít rồi.
Anh ấn vào định vị liên kết vào màng hình trên xe, sau đó đánh lái xoay một vòng lái xe về hướng đi của Giang Thành, anh tăng tốc lái xe đến đó, chưa bao giờ anh mong Giang Thành gần hơn như bây giờ.
.....
Thời Nhiễm và Tư Thành về đến nhà cô đã là 7 giờ tối, hai người bước vào bên trong, còn chưa kịp nhìn Thời Bắc thì đã thấy cậu bé chạy nhanh lên lầu còn không thèm chạy đến mừng cô như mọi khi.
Mẹ cô nhìn thấy liền từ trong bếp bước ra, thấy cô về cùng Tư Thành bà không khỏi trở nên vui vẻ mà đi “ Tiểu Thành, lâu quá không gặp vẫn rất đẹp trai nha ” bà rất thích Tư Thành vừa giỏi, lại vừa lễ phép.
“ Bác con mới đến ” Tư Thành mỉm cười gật đầu chào bà.
Thời Nhiễm bên cạnh liền bĩu môi bất mãn lên tiếng trách móc “ Mẹ, con gái mẹ cũng về mà ” vậy mà bà chỉ chăm chăm vào Tư Thành còn không thèm nhìn đến cô dù chỉ một cái.
“ Được rồi còn phân bì nữa, mẹ nấu rất nhiều đồ ăn ngon cho hai đứa, hai đứa đợi một chút ” Bà bật cười trêu chọc cô.
Hai người đi vào phòng khách ngồi xuống, cô nhìn thấy Thời Bắc lấp ló ở cầu thang không biết làm cái gì, nhưng mà hôm nay không chạy đến mừng cô có phải thằng nhóc này tạo phản rồi không?
Cô hỏi mẹ cô ba đâu thì bà ấy nói ông ở trên thư phòng, đến giờ cơm cô mới đi lên thư phòng gọi ba cô, lúc đi xuống nhìn thấy Thời Bắc cô tiện tay nắm lấy cổ áo xách cậu bé đi xuống.
Thời Bắc bị cô xách xuống không khỏi bất mãn “ Chị, chị buông em ra...”
“ Em muốn tạo phản rồi phải không? mau đi xuống thưa anh Tư Thành nhanh lên ” Cô không buông ra xách Thời Bắc đi xuống dưới.
“ Khi nào anh Thần đến thì thưa ” Thời Bắc không chấp nhận ai ngoài người anh Viễn Thần của cậu, quyết chỉ trung thành với một mình Cố Viễn Thần không thể vì lợi ích mà bán đứng anh em mình được.
Cô sững lại, đánh vào mông của Thời Bắc một cái rồi nói “ Anh ấy thì liên quan gì, anh ấy sẽ không đến đâu. Thời Bắc em muốn tạo phản rồi phải không? ”
Thời Bắc liếc mắt nhìn Tư Thành không thèm nói gì, vẫy khỏi tay của cô rồi chạy vào bên trong bếp núp phía sau mẹ mình, nhìn thấy Thời Nhiễm đi vào cậu liền tinh nghịch thè lưỡi.
Mọi người ngồi vào bàn ăn, nói rất nhiều chuyện chủ yếu là ba mẹ cô hỏi thăm công việc của Tư Thành.
“ Công việc ở sở cảnh sát hiện tại thế nào? ” Ba cô lên tiếng nhàn nhạt hỏi Tư Thành.
Anh cũng lễ phép trả lời “ Dạ công việc của con rất tốt, chỉ là có hơi bận ”.
“ Tiểu Thành con có bạn gái chưa? ” Mẹ cô lên tiếng hỏi anh, giọng điệu và đôi mắt có chút mong chờ.
Anh liếc nhìn sang cô sau đó thản nhiên mà trả lời cũng có chút ái ngại “ Cháu vẫn chưa có bạn gái, nhưng người trong lòng thì đã có rồi ạ ”.
Nghe xong bà liền bày ra vẻ tiếc nuối, chỉ là không hề biết người trong lòng của anh vốn dĩ là con gái của bà. Mọi người nói chuyện vài câu, rồi hỏi thăm một chút thì anh cũng phải về nhà vì không thể nán lại.
Hôm nay anh vẫn còn công việc ở sở cảnh sát, giải quyết cho xong thì về Tư Gia, nếu không anh sẽ bị lão Tư nhà anh mắng đến chết.
Thời Nhiễm tiễn Tư Thành về xong, thì cùng Thời Bắc đi về phòng, vậy mà hôm nay Thời Bắc không đeo theo cô nhỉ?
Mở điện thoại lên thì nhận được hơn trăm thông báo cuộc gọi nhỡ đến từ Cố Viễn Thần, cô sững người ngồi xuống không biết sao anh lại gọi nhiều như vậy, anh chưa từng gọi cho cô nhiều như vậy bao giờ.
Nhưng giữa bọn họ xem ra cũng chỉ đến đây, anh ghét cô như vậy làm gì nghĩ đến chuyện sẽ quay lại, còn chuyện đã xảy ra coi như là xem như không có gì, chỉ là lầm lỡ.
Cô cất điện thoại, sau đó cầm lấy quần áo vào phòng tắm, tâm trạng vô cùng mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương