Một Lòng Một Dạ
Chương 13: Án mạng ở Tô gia
Trạch Siêu ngừng một đoạn tiếp nhận thông tin kia, chuyện này nằm ngoài dự liệu của anh ta, sự việc lần này xem ra phức tạp hơn anh nghĩ.
Mấy giây sau Trạch Siêu lên tiếng tiếp tục “Nếu anh đã biết hung thủ là ai, sao còn không ra tay?”
Phàm Dực bất lực lắc đầu “Tôi không có chứng cứ. Hiện giờ tất cả mọi bằng chứng đều đang chống lại tôi.”
Phàm Dực ánh mắt tối sầm, anh đưa tay ôm trán, nghiến răng nói “Tôi biết chắc chuyện này là do Phàm Huân đứng đằng sau lên kế hoạch, nhưng không thể nào nghĩ ra ai có thể là hung thủ. Camera của Tô gia cho thấy không có kẻ nào đột nhập. Hôm đó cũng chỉ toàn là người trong nhà, tôi thật không tài nào nghĩ ra được là ai…”
Trạch Siêu cau mày nhìn vẻ mặt đầy phiền muộn của Phàm Dực, anh khẽ thở dài “Sự việc rốt cuộc là thể nào? Anh kể qua một lượt cho tôi nghe xem.”
Ánh mắt Phàm Dực trầm ngâm nhìn về một phía, anh hồi tưởng lại “Tối hôm đó, là lễ mừng thọ 78 của ông ngoại tôi. Vậy nên tôi và Phàm Dương đều về Tô gia và quyết định ngủ lại qua đêm. Vì buổi lễ diễn ra vào buổi trưa nên từ sáng tôi và em ấy đã có mặt. Nhưng hôm đó, nó có gì đó rất lạ, không giống với thường ngày.”
Trạch Siêu cau mày hỏi lại “Lạ? Lạ như thế nào?”
Phàm Dực tiếp tục nhớ lại “Nó đặc biệt mẫn cảm hơn thường ngày.
Tôi vốn đang cùng ông ngoại ngồi ở trường kỷ nói chuyện phiếm, còn Phàm Dương đang đi vệ sinh. Tôi thấy em dâu từ bếp lên bưng nồi lẩu khá nặng nên chủ động đến giúp, ấy vậy mà Phàm Dương đi vệ sinh xong ra ngoài nhìn thấy liền nổi giận với tôi.
Kết quả là chúng tôi đã cãi nhau một trận. Sau đó bọn tôi cả ngày cũng chẳng nói thêm gì với nhau nữa. Đến tối Phàm Dương chủ động qua phòng tìm tôi. Nó đến rồi nói xin lỗi tôi trước, còn bưng hai chén canh sâm.
Tôi với nó nói chuyện đến tối thì cả hai đều bắt đầu cảm thấy khá buồn ngủ nên tôi bảo nó về phòng, rồi tôi cũng đi vào trong. Phàm Dương lúc đó cũng bảo nó sẽ về phòng ngay.
Nhưng sáng hôm sau khi thức dậy, tôi ngủ dậy đi ra thì thấy Phàm Dương vẫn còn ở trong phòng, nó đang nằm ngủ trên ghế sofa cạnh bàn làm việc. Tôi thấy vậy nên đã đi tới đánh thức em ấy, nhưng tôi lay mãi mà nó vẫn không dậy… cả người cứng đờ ngã xuống đất…
Tôi ban đầu tưởng nó ngất xĩu, nên đã lớn tiếng gọi người tới. Lúc mọi người trong nhà chạy đến, vợ của Phàm Dương lại phát hiện thấy mấy dấu tay hằn trên cổ nó, sau đó tôi đưa tay kiểm tra hơi thở... thì đã không còn hơi thở nữa…”
Ánh mắt Phàm Dực nhuốm đầy bi thương cùng tuyệt vọng “Mẹ nó chứ, tôi đúng là một thằng anh vô dụng. Tôi vậy mà lại để... để em trai tôi chết ngay trước mắt mình, ngay chính bên trong căn phòng của mình…”
Phàm Dực cuộn tay thành nắm đấm, lực đạo vô cùng lớn đấm xuống bàn gỗ trước mặt, nắm đấm anh xuyên qua mặt bàn, chiếc bàn thoáng chốc thủng một lỗ to, những đốt ngón tay cũng bị dằm gỗ đâm đến tứa máu.
Sau khi phát tiết, Phàm Dực đột nhiên bật cười như tên điên, anh cười đến giống như mất kiểm soát rồi gục người xuống đất và khóc nấc lên, đôi vai rộng lớn của người đàn ông run rẩy không ngừng.
Quen biết Phàm Dực hơn chục năm nay, Trạch Siêu lần đầu chứng kiến anh ta trong bộ dạng như thế này.
Nhưng Trạch Siêu hơn ai hết hiểu rõ cảm giác này, lúc nhỏ anh cũng đã từng nhìn cảnh bố mẹ mình bị đánh đến chết mà bản thân chỉ có thể bất lực khóc đến ngất đi.
Còn gì đau lòng hơn là chứng kiến người thân thiết và yêu quý của mình bị sát hại trước mắt mà lại không thể làm được gì?
Điều này quá đỗi tàn nhẫn đi, dù là xảy ra với một đứa trẻ, hay với một người đàn ông trưởng thành, cũng đều đau đớn như vậy.
Phàm Dực từ sau khi sự việc kia xảy ra không hề khóc một lần nào.
Nhưng sau khi thuật lại cho Trạch Siêu, anh cảm giác như mình vừa trải qua ngày hôm đó, trải qua cảm giác đó thêm một lần nữa vậy. Thế nên anh mới khóc đến thê thảm như thế này.
Vậy nên người ta mới nói, lời nói có sức mạnh rất lớn và đồng thời cũng rất đáng sợ. Việc suy nghĩ trong lòng chưa chắc đã có cảm xúc gì, nhưng khi suy nghĩ được nói ra thành lời sẽ có tác động và ảnh hưởng rất khác.
Mấy ngày tiếp theo Trạch Siêu cùng Từ Phong và Giang Mặc bận rộn điều tra và tìm kiếm chứng cứ chứng minh Phàm Dực vô tội.
Nhưng dù có điều tra thế nào thì đến giữa chừng manh mối cũng đều bị đứt đoạn.
Trạch Siêu cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cảm giác như bọn họ đã vô tình bỏ qua một chi tiết quan trọng.
Trạch Siêu trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng “Giang Mặc, hôm xảy ra vụ việc có ai ở Tô gia? Đừng tính những khách mời vào buổi trưa, từ buổi tối trở đi có những ai?”
Giang Mặc cau mày nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp “Tối hôm đó người ở Tô gia qua đêm gồm có em, anh Dực, Phàm Dương, Tô chủ tịch, bố mẹ anh ấy, vợ của Phàm Dương, và những người làm khác.”
Trạch Siêu lẩm bẩm lần lượt những người này trong đầu, anh cau mày tiếp tục đăm chiêu suy nghĩ.
Từ Phong ở bên cạnh cũng đưa ra suy nghĩ của mình “Hung thủ chắc chắn không phải là người thân trong gia đình, cùng chung một dòng máu, dù có thể không hoà thuận nhưng họ tuyệt đối không có khả năng sát hại Phàm Dương. Nếu loại trừ bọn họ ra, thì không phải chỉ còn những người làm là khả nghi nhất sao? Nhưng chúng ta đã điều tra tất cả bọn họ mà vẫn không tìm ra chút manh mối nào cả.”
Trạch Siêu đột nhiên bừng tỉnh, anh quay sang nhìn Từ Phong và Giang Mặc, ánh mắt sáng rực “Nhưng không phải vẫn còn một người không chung dòng máu đó sao?”
“Ý anh là…” Giang Mặc híp mắt.
“Vợ của Phàm Dương?” Giang Mặc và Từ Phong cùng lên tiếng.
Mấy giây sau Trạch Siêu lên tiếng tiếp tục “Nếu anh đã biết hung thủ là ai, sao còn không ra tay?”
Phàm Dực bất lực lắc đầu “Tôi không có chứng cứ. Hiện giờ tất cả mọi bằng chứng đều đang chống lại tôi.”
Phàm Dực ánh mắt tối sầm, anh đưa tay ôm trán, nghiến răng nói “Tôi biết chắc chuyện này là do Phàm Huân đứng đằng sau lên kế hoạch, nhưng không thể nào nghĩ ra ai có thể là hung thủ. Camera của Tô gia cho thấy không có kẻ nào đột nhập. Hôm đó cũng chỉ toàn là người trong nhà, tôi thật không tài nào nghĩ ra được là ai…”
Trạch Siêu cau mày nhìn vẻ mặt đầy phiền muộn của Phàm Dực, anh khẽ thở dài “Sự việc rốt cuộc là thể nào? Anh kể qua một lượt cho tôi nghe xem.”
Ánh mắt Phàm Dực trầm ngâm nhìn về một phía, anh hồi tưởng lại “Tối hôm đó, là lễ mừng thọ 78 của ông ngoại tôi. Vậy nên tôi và Phàm Dương đều về Tô gia và quyết định ngủ lại qua đêm. Vì buổi lễ diễn ra vào buổi trưa nên từ sáng tôi và em ấy đã có mặt. Nhưng hôm đó, nó có gì đó rất lạ, không giống với thường ngày.”
Trạch Siêu cau mày hỏi lại “Lạ? Lạ như thế nào?”
Phàm Dực tiếp tục nhớ lại “Nó đặc biệt mẫn cảm hơn thường ngày.
Tôi vốn đang cùng ông ngoại ngồi ở trường kỷ nói chuyện phiếm, còn Phàm Dương đang đi vệ sinh. Tôi thấy em dâu từ bếp lên bưng nồi lẩu khá nặng nên chủ động đến giúp, ấy vậy mà Phàm Dương đi vệ sinh xong ra ngoài nhìn thấy liền nổi giận với tôi.
Kết quả là chúng tôi đã cãi nhau một trận. Sau đó bọn tôi cả ngày cũng chẳng nói thêm gì với nhau nữa. Đến tối Phàm Dương chủ động qua phòng tìm tôi. Nó đến rồi nói xin lỗi tôi trước, còn bưng hai chén canh sâm.
Tôi với nó nói chuyện đến tối thì cả hai đều bắt đầu cảm thấy khá buồn ngủ nên tôi bảo nó về phòng, rồi tôi cũng đi vào trong. Phàm Dương lúc đó cũng bảo nó sẽ về phòng ngay.
Nhưng sáng hôm sau khi thức dậy, tôi ngủ dậy đi ra thì thấy Phàm Dương vẫn còn ở trong phòng, nó đang nằm ngủ trên ghế sofa cạnh bàn làm việc. Tôi thấy vậy nên đã đi tới đánh thức em ấy, nhưng tôi lay mãi mà nó vẫn không dậy… cả người cứng đờ ngã xuống đất…
Tôi ban đầu tưởng nó ngất xĩu, nên đã lớn tiếng gọi người tới. Lúc mọi người trong nhà chạy đến, vợ của Phàm Dương lại phát hiện thấy mấy dấu tay hằn trên cổ nó, sau đó tôi đưa tay kiểm tra hơi thở... thì đã không còn hơi thở nữa…”
Ánh mắt Phàm Dực nhuốm đầy bi thương cùng tuyệt vọng “Mẹ nó chứ, tôi đúng là một thằng anh vô dụng. Tôi vậy mà lại để... để em trai tôi chết ngay trước mắt mình, ngay chính bên trong căn phòng của mình…”
Phàm Dực cuộn tay thành nắm đấm, lực đạo vô cùng lớn đấm xuống bàn gỗ trước mặt, nắm đấm anh xuyên qua mặt bàn, chiếc bàn thoáng chốc thủng một lỗ to, những đốt ngón tay cũng bị dằm gỗ đâm đến tứa máu.
Sau khi phát tiết, Phàm Dực đột nhiên bật cười như tên điên, anh cười đến giống như mất kiểm soát rồi gục người xuống đất và khóc nấc lên, đôi vai rộng lớn của người đàn ông run rẩy không ngừng.
Quen biết Phàm Dực hơn chục năm nay, Trạch Siêu lần đầu chứng kiến anh ta trong bộ dạng như thế này.
Nhưng Trạch Siêu hơn ai hết hiểu rõ cảm giác này, lúc nhỏ anh cũng đã từng nhìn cảnh bố mẹ mình bị đánh đến chết mà bản thân chỉ có thể bất lực khóc đến ngất đi.
Còn gì đau lòng hơn là chứng kiến người thân thiết và yêu quý của mình bị sát hại trước mắt mà lại không thể làm được gì?
Điều này quá đỗi tàn nhẫn đi, dù là xảy ra với một đứa trẻ, hay với một người đàn ông trưởng thành, cũng đều đau đớn như vậy.
Phàm Dực từ sau khi sự việc kia xảy ra không hề khóc một lần nào.
Nhưng sau khi thuật lại cho Trạch Siêu, anh cảm giác như mình vừa trải qua ngày hôm đó, trải qua cảm giác đó thêm một lần nữa vậy. Thế nên anh mới khóc đến thê thảm như thế này.
Vậy nên người ta mới nói, lời nói có sức mạnh rất lớn và đồng thời cũng rất đáng sợ. Việc suy nghĩ trong lòng chưa chắc đã có cảm xúc gì, nhưng khi suy nghĩ được nói ra thành lời sẽ có tác động và ảnh hưởng rất khác.
Mấy ngày tiếp theo Trạch Siêu cùng Từ Phong và Giang Mặc bận rộn điều tra và tìm kiếm chứng cứ chứng minh Phàm Dực vô tội.
Nhưng dù có điều tra thế nào thì đến giữa chừng manh mối cũng đều bị đứt đoạn.
Trạch Siêu cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cảm giác như bọn họ đã vô tình bỏ qua một chi tiết quan trọng.
Trạch Siêu trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng “Giang Mặc, hôm xảy ra vụ việc có ai ở Tô gia? Đừng tính những khách mời vào buổi trưa, từ buổi tối trở đi có những ai?”
Giang Mặc cau mày nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp “Tối hôm đó người ở Tô gia qua đêm gồm có em, anh Dực, Phàm Dương, Tô chủ tịch, bố mẹ anh ấy, vợ của Phàm Dương, và những người làm khác.”
Trạch Siêu lẩm bẩm lần lượt những người này trong đầu, anh cau mày tiếp tục đăm chiêu suy nghĩ.
Từ Phong ở bên cạnh cũng đưa ra suy nghĩ của mình “Hung thủ chắc chắn không phải là người thân trong gia đình, cùng chung một dòng máu, dù có thể không hoà thuận nhưng họ tuyệt đối không có khả năng sát hại Phàm Dương. Nếu loại trừ bọn họ ra, thì không phải chỉ còn những người làm là khả nghi nhất sao? Nhưng chúng ta đã điều tra tất cả bọn họ mà vẫn không tìm ra chút manh mối nào cả.”
Trạch Siêu đột nhiên bừng tỉnh, anh quay sang nhìn Từ Phong và Giang Mặc, ánh mắt sáng rực “Nhưng không phải vẫn còn một người không chung dòng máu đó sao?”
“Ý anh là…” Giang Mặc híp mắt.
“Vợ của Phàm Dương?” Giang Mặc và Từ Phong cùng lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương