Một Lòng Một Dạ
Chương 16: Vén màn sự thật
Mặc kệ việc Trạch Siêu năm lần bảy lượt cho người vào trong yểm trợ Phàm Dực vượt ngục, anh ta vẫn dửng dưng ngó lơ và không hợp tác.
Điều này làm Trạch Siêu vô cùng tức giận, tên Phàm Dực đó là kẻ cố chấp nhất mà anh từng gặp, một khi anh ta đã không muốn làm điều gì, thì dù có đánh chết anh ta cũng sẽ kiên quyết tới cùng, không một ai có thể thay đổi.
Thế là sau nhiều lần Trạch Siêu cùng Giang Mặc vào thăm Phàm Dực và dùng đủ mọi lời lẽ khuyên nhủ cùng thuyết phục anh ta, Phàm Dực quyết định không ra gặp bọn họ nữa.
Không hẳn Phàm Dực thật sự muốn chết, chỉ là anh cảm thấy việc Phàm Dương qua đời, anh cũng phải gánh trách nhiệm.
Phàm Dực từ trước đến nay luôn tự tin vỗ ngực rằng anh chưa từng để bất kì một người anh em vào sinh ra tử nào của mình phải bỏ mạng, thậm chí là vào lúc lăn lộn trong giới hắc đạo đầy rẫy nguy hiểm và khốc liệt.
Ấy vậy mà người anh trai đầy bản lĩnh đó lại để cho đứa em của mình bị sát hại ngay trước mặt mình, còn bản thân lại như thằng ngốc chẳng hay biết gì.
“Tù nhân 1117, có người đến thăm.” Giọng của cai ngục kéo Phàm Dực thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
Anh vô cảm ngước lên nhìn cai ngục, môi anh mấp máy đang định nói anh không muốn gặp thì tên cai ngục nói tiếp “Người đến là em dâu của anh.”
Phàm Dực đầu mày cau chặt, Lâm Ngữ Yến?
Anh không nói lời nào chỉ đứng dậy đi theo cai ngục ra ngoài, anh muốn xem xem người phụ nữ đã lừa dối em trai mình để đi ngoại tình với tên khốn kiếp Phàm Huân kia rốt cuộc muốn nói điều gì.
Sau khi được cai ngục dẫn ra, Phàm Dực ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lâm Ngữ Yến, anh lãnh đạm nhìn gương mặt ngây thơ của cô ta.
Lâm Ngữ Yến, hậu duệ độc nhất của Lâm gia, một trong ba gia tộc lớn nhất ở thành phố Bắc cùng với Tô gia và Thế gia. Nhưng hiện tại Lâm gia đang trên đà suy thoái.
Cô ta vốn chỉ là một diễn viên tuyến 18, nhưng sau này nhờ kết hôn cùng ảnh đế Phàm Dương mà trong một năm trở lại đây độ nổi tiếng tăng vọt và được các nhà làm phim săn đón.
Lâm Ngữ Yến mang một vẻ đẹp dễ thương và trong trẻo, nhìn vào gương mặt ngây thơ non nớt của cô ta, không ai có thể nghĩ rằng người phụ nữ này vậy mà đã 27 tuổi.
Nhưng đằng sau lớp mặt nạ thuần khiết này là một ả đàn bà không có liêm sỉ, cô ta sau lưng Phàm Dương, lén lút đi ngoại tình cùng người anh cùng cha khác mẹ của anh, Phàm Huân.
Lâm Ngữ Yến đưa đôi mắt to tròn nhìn Phàm Dực, chiếc miệng xinh đẹp kia mấp máy cất giọng, nhưng lời nói ra lại khiến người ta lạnh sống lưng “Anh vẫn lạnh lùng như thế nhỉ? Dù rằng ngày mai là ngày anh bị hành quyết.”
“Hình như cô rất rảnh thì phải? Không cần ngủ cùng Phàm Huân sao?” Phàm Dực mặt vẫn không biến sắc, ánh mắt nhìn Lâm Ngữ Yến vô cùng lạnh lẽo.
Lâm Ngữ Yến làm ra vẻ bất ngờ “Ôi trời, anh đã biết chuyện đó rồi sao? Tôi còn định hôm nay sẽ nói cho anh biết và chiêm ngưỡng phản ứng tức giận của anh, nào ngờ anh đã biết trước rồi.”
Lâm Ngữ Yến biểu môi, làm bộ dạng giận lẫy.
Phàm Dực nhếch mép cười khinh bỉ nhìn cô ta diễn.
Lâm Ngữ Yến gương mặt tràn đầy vẻ đắc ý, giống như việc cô ta ngoại tình là một việc rất đáng để tự hào.
Lát sau Lâm Ngữ Yến đột nhiên trở nên tức giận “Vốn dĩ tôi và anh Huân quen biết nhau từ trước, nhưng tất cả đều là tại cái hôn ước chết tiệt với Tô gia kia, mà chúng tôi không thể yêu nhau một cách đường hoàng, chỉ có thể lén lén lút lút.”
Phàm Dực nhướng mày hừ lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét “Chứ không phải do nhà họ Lâm các cô muốn mượn sức Hoằng Dạ và Tô gia để vực dậy Lâm Thị nên mới bám riết không buông ông ngoại tôi sao? Cô tưởng chúng tôi cần cuộc hôn sự này ư? Đúng là ngu xuẩn!”
Lâm Ngữ Yến bị Phàm Dực nói trúng tim đen nên tức giận đập bàn quát lớn “Anh im miệng!”
Cai ngục đang đứng một bên giám sát thấy vậy thì tiến lên cảnh cáo “Nếu cô còn không giữ trật tự, chúng tôi sẽ lập tức cho ngừng thăm phạm nhân.”
Phàm Dực đột nhiên đứng bật dậy, anh quay sang nói với cai ngục “Kết thúc ở đây thôi.”
Nói rồi Phàm Dực xoay người định đi vào trong thì Lâm Ngữ Yến ở đằng sau bất chợt cất giọng “Lẽ nào anh không muốn biết tối hôm đó chuyện gì đã xảy ra sao?”
Phàm Dực nghe vậy thì động tác bước đi chợt khựng lại, anh quay sang nhìn Lâm Ngữ Yến đang giương giương tự đắc, cuối cùng anh quyết định quay trở về ngồi lại vị trí.
Lâm Ngữ Yến khoanh hai tay trước ngực, cô ta ranh ma ghé sát về phía Phàm Dực, thấp giọng hỏi “Anh nghĩ... tại sao hôm đó Phàm Dương lại đột nhiên trở nên ghen tuông vô lý với anh như vậy?”
Lâm Ngữ Yến chán ghét nhớ lại “Bởi vì tôi là mối tình đầu của Phàm Dương, nên anh ta rất coi trọng về ‘lần đầu tiên’. Nhưng đương nhiên là tôi đã trao lần đầu của mình cho anh Huân. Vì vậy trước giờ việc đó vẫn luôn là một khúc mắc trong lòng Phàm Dương. Sáng hôm đó, trên đường đến Tô gia, tôi đã nói với Phàm Dương… lần đầu của tôi đã cho anh vào lúc chúng ta vẫn còn hôn ước.”
“Cô!” Phàm Dực trừng mắt hung tợn nhìn Lâm Ngữ Yến, anh không ngờ người phụ nữ này lại ghê tởm đến như vậy.
Lâm Ngữ Yến thấy phản ứng tức giận của Phàm Dực thì rất hả dạ, cô ta bật cười đến vô cùng vui vẻ.
Sau khi cười xong, cô ta lại tiếp tục “Còn nữa, anh nghĩ tại sao tối đó Phàm Dương lại chủ động đến tìm anh xin lỗi chứ? Đương nhiên là vì tôi kêu anh ấy làm như vậy. À phải rồi, chén canh đó... anh uống thấy ngon chứ?” Nụ cười Lâm Ngữ Yến càng rộng hơn.
Phàm Dực lúc này mới nhận ra hoá ra chính Lâm Ngữ Yến đã bỏ ma tuý vào chén canh của mình.
Phàm Dực nghiến răng siết chặt nắm đấm, tức giận đến mức toàn thân run lên, giờ phút này anh thật sự rất muốn lập tức giết chết người phụ nữ trước mặt này.
Phàm Dực điều hoà nhịp thở, cố gắng kìm nén cơn giận rồi cất giọng hỏi cô ta “Vậy Phàm Dương là do cô giết?”
Lâm Ngữ Yến chớp khẽ đôi mắt ngây thơ, cô ta dửng dưng “Không phải. Mặc dù tôi cũng đã bỏ thuốc Phàm Dương, làm cho anh ta mơ mơ màng màng không còn sức lực phản kháng, nhưng vì phải đổ tội lên đầu anh, nên tôi không thể trực tiếp ra tay mà phải cần sự giúp sức của một người đàn ông.”
Phàm Dực quai hàm căng chặt vì cố nhịn sự phẫn nộ, phải biết hiện tại anh đang rất cố gắng kìm chế sự phẫn nộ để không chồm tới một phát đấm chết cô ả “Là Phàm Huân?”
Lâm Ngữ Yến lại nở một nụ cười thanh thuần đến biến thái “Đương nhiên là không, sao có thể để tay anh ấy dính dơ bẩn được chứ? Kẻ ra tay giết em trai anh… là một người vô cùng vô cùng thân thiết với anh, người ngày ngày ở bên cạnh anh.”
Ngừng một đoạn, Lâm Ngữ Yến ngã người tựa lưng vào ghế “Nhưng mà một người sắp chết như anh thì không cần biết làm gì. Anh hãy cứ ôm lấy sự thắc mắc cùng nỗi oan ức đó mà xuống mồ đi! Tôi chúc anh chết! không! nhắm! mắt!”
Lâm Ngữ Yến nghiến răng gằn từng chữ cuối, nói xong cô ta cũng thu lại nụ cười rồi đứng dậy đi về.
“Con mẹ nó! Lũ đáng chết! Tụi bây hả dạ lắm phải không? Cứ chờ đó! Tao dù chết rồi cũng nhất định sẽ trở thành ác quỷ quay về giết chết hết đám chó chết tụi bây!” Phàm Dực đứng bật dậy, anh chồm theo muốn giết chết ả đàn bà lòng dạ rắn độc đó nhưng bị cai ngục ngăn lại.
Phàm Dực bị giữ chặt chỉ có thể điên tiết nhìn theo bóng Lâm Ngữ Yến rời đi, ánh mắt anh toả ra sự lạnh lẽo chết chóc nhưng sâu trong đáy mắt đồng thời lại có một ngọn lửa bốc cháy dữ dội.
Điều này làm Trạch Siêu vô cùng tức giận, tên Phàm Dực đó là kẻ cố chấp nhất mà anh từng gặp, một khi anh ta đã không muốn làm điều gì, thì dù có đánh chết anh ta cũng sẽ kiên quyết tới cùng, không một ai có thể thay đổi.
Thế là sau nhiều lần Trạch Siêu cùng Giang Mặc vào thăm Phàm Dực và dùng đủ mọi lời lẽ khuyên nhủ cùng thuyết phục anh ta, Phàm Dực quyết định không ra gặp bọn họ nữa.
Không hẳn Phàm Dực thật sự muốn chết, chỉ là anh cảm thấy việc Phàm Dương qua đời, anh cũng phải gánh trách nhiệm.
Phàm Dực từ trước đến nay luôn tự tin vỗ ngực rằng anh chưa từng để bất kì một người anh em vào sinh ra tử nào của mình phải bỏ mạng, thậm chí là vào lúc lăn lộn trong giới hắc đạo đầy rẫy nguy hiểm và khốc liệt.
Ấy vậy mà người anh trai đầy bản lĩnh đó lại để cho đứa em của mình bị sát hại ngay trước mặt mình, còn bản thân lại như thằng ngốc chẳng hay biết gì.
“Tù nhân 1117, có người đến thăm.” Giọng của cai ngục kéo Phàm Dực thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
Anh vô cảm ngước lên nhìn cai ngục, môi anh mấp máy đang định nói anh không muốn gặp thì tên cai ngục nói tiếp “Người đến là em dâu của anh.”
Phàm Dực đầu mày cau chặt, Lâm Ngữ Yến?
Anh không nói lời nào chỉ đứng dậy đi theo cai ngục ra ngoài, anh muốn xem xem người phụ nữ đã lừa dối em trai mình để đi ngoại tình với tên khốn kiếp Phàm Huân kia rốt cuộc muốn nói điều gì.
Sau khi được cai ngục dẫn ra, Phàm Dực ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lâm Ngữ Yến, anh lãnh đạm nhìn gương mặt ngây thơ của cô ta.
Lâm Ngữ Yến, hậu duệ độc nhất của Lâm gia, một trong ba gia tộc lớn nhất ở thành phố Bắc cùng với Tô gia và Thế gia. Nhưng hiện tại Lâm gia đang trên đà suy thoái.
Cô ta vốn chỉ là một diễn viên tuyến 18, nhưng sau này nhờ kết hôn cùng ảnh đế Phàm Dương mà trong một năm trở lại đây độ nổi tiếng tăng vọt và được các nhà làm phim săn đón.
Lâm Ngữ Yến mang một vẻ đẹp dễ thương và trong trẻo, nhìn vào gương mặt ngây thơ non nớt của cô ta, không ai có thể nghĩ rằng người phụ nữ này vậy mà đã 27 tuổi.
Nhưng đằng sau lớp mặt nạ thuần khiết này là một ả đàn bà không có liêm sỉ, cô ta sau lưng Phàm Dương, lén lút đi ngoại tình cùng người anh cùng cha khác mẹ của anh, Phàm Huân.
Lâm Ngữ Yến đưa đôi mắt to tròn nhìn Phàm Dực, chiếc miệng xinh đẹp kia mấp máy cất giọng, nhưng lời nói ra lại khiến người ta lạnh sống lưng “Anh vẫn lạnh lùng như thế nhỉ? Dù rằng ngày mai là ngày anh bị hành quyết.”
“Hình như cô rất rảnh thì phải? Không cần ngủ cùng Phàm Huân sao?” Phàm Dực mặt vẫn không biến sắc, ánh mắt nhìn Lâm Ngữ Yến vô cùng lạnh lẽo.
Lâm Ngữ Yến làm ra vẻ bất ngờ “Ôi trời, anh đã biết chuyện đó rồi sao? Tôi còn định hôm nay sẽ nói cho anh biết và chiêm ngưỡng phản ứng tức giận của anh, nào ngờ anh đã biết trước rồi.”
Lâm Ngữ Yến biểu môi, làm bộ dạng giận lẫy.
Phàm Dực nhếch mép cười khinh bỉ nhìn cô ta diễn.
Lâm Ngữ Yến gương mặt tràn đầy vẻ đắc ý, giống như việc cô ta ngoại tình là một việc rất đáng để tự hào.
Lát sau Lâm Ngữ Yến đột nhiên trở nên tức giận “Vốn dĩ tôi và anh Huân quen biết nhau từ trước, nhưng tất cả đều là tại cái hôn ước chết tiệt với Tô gia kia, mà chúng tôi không thể yêu nhau một cách đường hoàng, chỉ có thể lén lén lút lút.”
Phàm Dực nhướng mày hừ lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét “Chứ không phải do nhà họ Lâm các cô muốn mượn sức Hoằng Dạ và Tô gia để vực dậy Lâm Thị nên mới bám riết không buông ông ngoại tôi sao? Cô tưởng chúng tôi cần cuộc hôn sự này ư? Đúng là ngu xuẩn!”
Lâm Ngữ Yến bị Phàm Dực nói trúng tim đen nên tức giận đập bàn quát lớn “Anh im miệng!”
Cai ngục đang đứng một bên giám sát thấy vậy thì tiến lên cảnh cáo “Nếu cô còn không giữ trật tự, chúng tôi sẽ lập tức cho ngừng thăm phạm nhân.”
Phàm Dực đột nhiên đứng bật dậy, anh quay sang nói với cai ngục “Kết thúc ở đây thôi.”
Nói rồi Phàm Dực xoay người định đi vào trong thì Lâm Ngữ Yến ở đằng sau bất chợt cất giọng “Lẽ nào anh không muốn biết tối hôm đó chuyện gì đã xảy ra sao?”
Phàm Dực nghe vậy thì động tác bước đi chợt khựng lại, anh quay sang nhìn Lâm Ngữ Yến đang giương giương tự đắc, cuối cùng anh quyết định quay trở về ngồi lại vị trí.
Lâm Ngữ Yến khoanh hai tay trước ngực, cô ta ranh ma ghé sát về phía Phàm Dực, thấp giọng hỏi “Anh nghĩ... tại sao hôm đó Phàm Dương lại đột nhiên trở nên ghen tuông vô lý với anh như vậy?”
Lâm Ngữ Yến chán ghét nhớ lại “Bởi vì tôi là mối tình đầu của Phàm Dương, nên anh ta rất coi trọng về ‘lần đầu tiên’. Nhưng đương nhiên là tôi đã trao lần đầu của mình cho anh Huân. Vì vậy trước giờ việc đó vẫn luôn là một khúc mắc trong lòng Phàm Dương. Sáng hôm đó, trên đường đến Tô gia, tôi đã nói với Phàm Dương… lần đầu của tôi đã cho anh vào lúc chúng ta vẫn còn hôn ước.”
“Cô!” Phàm Dực trừng mắt hung tợn nhìn Lâm Ngữ Yến, anh không ngờ người phụ nữ này lại ghê tởm đến như vậy.
Lâm Ngữ Yến thấy phản ứng tức giận của Phàm Dực thì rất hả dạ, cô ta bật cười đến vô cùng vui vẻ.
Sau khi cười xong, cô ta lại tiếp tục “Còn nữa, anh nghĩ tại sao tối đó Phàm Dương lại chủ động đến tìm anh xin lỗi chứ? Đương nhiên là vì tôi kêu anh ấy làm như vậy. À phải rồi, chén canh đó... anh uống thấy ngon chứ?” Nụ cười Lâm Ngữ Yến càng rộng hơn.
Phàm Dực lúc này mới nhận ra hoá ra chính Lâm Ngữ Yến đã bỏ ma tuý vào chén canh của mình.
Phàm Dực nghiến răng siết chặt nắm đấm, tức giận đến mức toàn thân run lên, giờ phút này anh thật sự rất muốn lập tức giết chết người phụ nữ trước mặt này.
Phàm Dực điều hoà nhịp thở, cố gắng kìm nén cơn giận rồi cất giọng hỏi cô ta “Vậy Phàm Dương là do cô giết?”
Lâm Ngữ Yến chớp khẽ đôi mắt ngây thơ, cô ta dửng dưng “Không phải. Mặc dù tôi cũng đã bỏ thuốc Phàm Dương, làm cho anh ta mơ mơ màng màng không còn sức lực phản kháng, nhưng vì phải đổ tội lên đầu anh, nên tôi không thể trực tiếp ra tay mà phải cần sự giúp sức của một người đàn ông.”
Phàm Dực quai hàm căng chặt vì cố nhịn sự phẫn nộ, phải biết hiện tại anh đang rất cố gắng kìm chế sự phẫn nộ để không chồm tới một phát đấm chết cô ả “Là Phàm Huân?”
Lâm Ngữ Yến lại nở một nụ cười thanh thuần đến biến thái “Đương nhiên là không, sao có thể để tay anh ấy dính dơ bẩn được chứ? Kẻ ra tay giết em trai anh… là một người vô cùng vô cùng thân thiết với anh, người ngày ngày ở bên cạnh anh.”
Ngừng một đoạn, Lâm Ngữ Yến ngã người tựa lưng vào ghế “Nhưng mà một người sắp chết như anh thì không cần biết làm gì. Anh hãy cứ ôm lấy sự thắc mắc cùng nỗi oan ức đó mà xuống mồ đi! Tôi chúc anh chết! không! nhắm! mắt!”
Lâm Ngữ Yến nghiến răng gằn từng chữ cuối, nói xong cô ta cũng thu lại nụ cười rồi đứng dậy đi về.
“Con mẹ nó! Lũ đáng chết! Tụi bây hả dạ lắm phải không? Cứ chờ đó! Tao dù chết rồi cũng nhất định sẽ trở thành ác quỷ quay về giết chết hết đám chó chết tụi bây!” Phàm Dực đứng bật dậy, anh chồm theo muốn giết chết ả đàn bà lòng dạ rắn độc đó nhưng bị cai ngục ngăn lại.
Phàm Dực bị giữ chặt chỉ có thể điên tiết nhìn theo bóng Lâm Ngữ Yến rời đi, ánh mắt anh toả ra sự lạnh lẽo chết chóc nhưng sâu trong đáy mắt đồng thời lại có một ngọn lửa bốc cháy dữ dội.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương