Một Lòng Một Dạ
Chương 23: Điều kiện trao đối
Mối quan hệ giữa Lâm Ngữ Yến và gia đình, nếu mà phải dùng một câu để diễn tả thì chính là kiểu không nóng không lạnh.
Ngay cả với Lý Trạch Thu mà Lâm Ngữ Yến cũng cảm thấy không thể thân thiết được, huống hồ gì một Lâm Hoa Dụ suốt ngày chỉ biết đến lợi ích của Lâm Thị?
Nhưng cũng không thể quy hết trách nhiệm về phía họ, thật ra mà nói bản thân Lâm Ngữ Yến từ lúc nhỏ cũng đã quá mạnh mẽ và độc lập, khiến cho người khác cảm thấy cô không cần bảo vệ cũng có thể tự mình sống tốt.
Hơn nữa, đặc biệt là từ sau khi mơ thấy giấc mơ đó, Lâm Ngữ Yến cứ vô thức nhớ đến bố mẹ 'kiếp trước' mà cô đã gặp trong mơ.
Cô luôn cảm thấy có một sự gần gũi đặc biệt và một nỗi nhung nhớ da diết khó giải thích đối với họ.
Điều này phần nào cũng đã vô tình dựng lên một bức tường ngăn cách vô hình giữa cô cùng Lâm Hoà Dụ và Lý
Trạch Thu.
"Con không đồng ý! Dựa vào đâu chứ?" Lâm Ngữ Yến cau mày khó chịu.
"Con không đồng ý cũng phải đồng ý! Dựa vào đâu sao? Dựa vào việc ta để cho con học diễn xuất. Đây chính là cái giá cho việc đó! Bằng không, con nghĩ con có quyền quyết định việc theo học ngành gì sao?" Lâm Hòà Dụ đập bàn, phẫn nộ gầm lên.
Lâm Ngữ Yến tức đến nghiến răng nhưng lại chẳng thể làm gì được. Một lát sau, sau khi đã bình tĩnh trở lại, cô lúc này mới lên tiếng "Được thôi, vậy con cũng có điều kiện cần trao đổi!"
Lâm Hoà Dụ nghe vậy thì cau mày, biểu tình không hài lòng "Con không có quyền để trao đổi điều kiện với ta."
Lâm Ngữ Yến lạnh nhạt đáp "Vậy thì bố cứ chờ xem con sẽ dùng cách gì để phá nát cuộc hôn sự này. Đến lúc đó
Tô gia và Lâm gia thật sự trở mặt, bố cũng đừng trách con vô tình."
"Con đang đe doạ ta?" Lâm Hòà Dụ mặt đỏ gay, tức giận đập bàn
"Bố biết đây không phải chỉ là lời đe doạ!" Lâm Ngữ Yến thản nhiên
Lâm Hòà Dụ nghiến răng, dù rất phẫn nộ nhưng ông cũng chỉ đành thỏả hiệp "Con muốn gì?"
Lâm Ngữ Yến thẳng lưng, nghiêm túc đưa ra điều kiện "Con có hai điều kiện. Thứ nhất, con đồng ý với mối hôn sự này nhưng hiện tại con chưa thể kết hôn ngay, dù sao con cũng chỉ mới 20 tuổi, hơn nữa sự nghiệp của con cũng chỉ vừa mới bắt đầu."
Lâm Hòa Dụ "chậc" một tiếng, ông cau mày, biểu tình không hài lòng với điều kiện này. Lâm Ngữ Yến chớp mắt điểm tĩnh nhìn ông. Lâm Hòa Dụ mặc dù không thích nhưng cũng không có lên tiếng phản đối, ông thở dài mất kiên nhẫn "Còn điều kiện thứ hai là gì?"
Lâm Ngữ Yến ngưng lại khoảng mấy giây rồi lên tiếng "Con muốn chuộc thân cho Phương Trúc, cô ấy từ giờ sẽ không còn là người hầu của Lâm gia nữa."
Phương Trúc đang đứng một bên, nghe vậy thì thảng thốt mở to hai mắt nhìn Lâm Ngữ Yến. Cô không ngờ tiểu thư sẽ giúp mình chuộc thân, hơn nữa còn là dùng hôn nhân của chính bản thân làm điều kiện trao đổi.
Tâm trạng cô vì câu nói ấy mà trở nên vô cùng kích động, môi cô mếu máo rưng rưng, nước mắt chực trào rơi xuống, món nợ ân tình này có lẽ dùng cả đời cô cũng không tài nào trả được hết.
Lâm Hoà Dụ nhăn mặt, ông không hiểu rốt cuộc cái tính mềm lòng này của Lâm Ngữ Yến được di truyền từ ai?
Nhà họ Lâm trước giờ chỉ có đặt lợi ích lên hàng đầu, họ không rỗi hơi để mà giúp đỡ hay thương xót những kẻ yếu thế, đặc biệt là những người còn chẳng có chút tác dụng gì với mình.
Nhưng thôi thì điều kiện này cũng tạm coi như là ổn, tuy không có lợi gì cho Lâm gia nhưng cũng không thiệt gì, chỉ là một con nhóc người hầu, có hay không cũng không quan trọng.
Nghĩ vậy Lâm Hòa Dụ đằng hắng giọng, ý tứ đồng ý với cả hai điều kiện mà Lâm Ngữ Yến đưa ra.
Lâm Ngữ Yến thấy vậy thì cong môi cười hài lòng, hiện tại nếu đã không thể lay chuyển quyết định về mối hôn sự này, vậy thì chỉ còn cách kéo dài thời gian.
Có thể trì hoãn được bao lâu hay bấy lâu, rồi thời gian ắt hẳn sẽ tạo ra các biến số mà ngay đến cả người trong cuộc cũng không tài nào ngờ đến.
****
Phía bên Tô gia cũng không tốt đẹp gì mấy, một bữa ăn gia đình mà không khí còn nặng nề và khó thở hơn cả buổi họp đại hội cổ đông.
"Con từ chối!" Phàm Dực mặt không biến sắc, giọng cất lên vô cùng lạnh lẽo.
"Còn ta từ chối sự từ chối của con!" Tô Viễn Kính cũng không hề thua kém, thách thức đáp trả.
Phàm Dực cau mày, anh thở dài quay sang nhìn Tô Viễn Kính "Ông ngoại, con vẫn chưa có ý định kết hôn. Hơn nữa ông cũng thừa biết Lâm gia chỉ là đang cố dùng mối hôn sự này để nhận được trợ giúp từ Hoằng Dạ. Chúng ta căn bản không cần bọn họ, càng không cần cuộc liên hôn vô bổ này."
Tô Viễn Kính cũng thừa hiểu điều đó, nhưng nếu không phải vì lời hứa năm đó với Lâm Diệu Văn, ông cũng không muốn ép buộc cháu ruột của mình làm chuyện mà nó không thích, đặc biệt là còn về phương diện tình cảm.
"Hoằng Dạ cần hay không cần mối hôn sự này tự ta biết sắp xếp. Con đừng tưởng rằng bản thân còn trẻ mà đã tự sức trèo lên được chiếc ghế phó chủ tịch này là lợi hại. Ta vẫn còn chưa có hồ đồ." Tô Viễn Kính thẹn quá hóá giận, nện cây gậy chống xuống sàn làm vang lên một tiếng "bốp" vô cùng lớn, doạ mọi người trong nhà một phen.
Phàm Dực còn định nói gì đó thì đã bị Phầm Dương ngăn lại, anh một bên nháy mắt với Phầm Dực, một bên cười hì hì gắp thức ăn vào bát Tô Viễn Kính "Ông ngoại đừng để ý anh ấy. Con người anh ấy từ trước đến nay luôn cứng nhắc, cố chấp như vậy, ông chẳng phải cũng rất rõ sao? Từ từ cho anh ấy thêm thời gian suy nghĩ, được không ạ?
Không biết có phải do Phàm Dương là diễn viên nên biểu cảm rất đa dạng, lời nói cũng như mật rót vào tai, khiến cho Tô Viễn Kính ban nãy còn tức giận đùng đùng, bây giờ gương mặt đã trở nên ôn hoà hơn rất nhiều.
Phàm Dực thấy vậy thì không nói gì nữa, chỉ tập trung ăn cơm.
Tô Vũ Tịnh ở một bên thấy vậy thì cười hiền hòà nhìn Phàm Dương, cũng không quên gắp thức ăn để vàp bát
Phàm Dực, dỗ dành anh một chút.
Phàm Bân từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, cũng không có ý kiến gì, giống như trước giờ vẫn vậy, ông vốn không hề có bất kỳ tiếng nói nào trong căn nhà này.
Ngay cả với Lý Trạch Thu mà Lâm Ngữ Yến cũng cảm thấy không thể thân thiết được, huống hồ gì một Lâm Hoa Dụ suốt ngày chỉ biết đến lợi ích của Lâm Thị?
Nhưng cũng không thể quy hết trách nhiệm về phía họ, thật ra mà nói bản thân Lâm Ngữ Yến từ lúc nhỏ cũng đã quá mạnh mẽ và độc lập, khiến cho người khác cảm thấy cô không cần bảo vệ cũng có thể tự mình sống tốt.
Hơn nữa, đặc biệt là từ sau khi mơ thấy giấc mơ đó, Lâm Ngữ Yến cứ vô thức nhớ đến bố mẹ 'kiếp trước' mà cô đã gặp trong mơ.
Cô luôn cảm thấy có một sự gần gũi đặc biệt và một nỗi nhung nhớ da diết khó giải thích đối với họ.
Điều này phần nào cũng đã vô tình dựng lên một bức tường ngăn cách vô hình giữa cô cùng Lâm Hoà Dụ và Lý
Trạch Thu.
"Con không đồng ý! Dựa vào đâu chứ?" Lâm Ngữ Yến cau mày khó chịu.
"Con không đồng ý cũng phải đồng ý! Dựa vào đâu sao? Dựa vào việc ta để cho con học diễn xuất. Đây chính là cái giá cho việc đó! Bằng không, con nghĩ con có quyền quyết định việc theo học ngành gì sao?" Lâm Hòà Dụ đập bàn, phẫn nộ gầm lên.
Lâm Ngữ Yến tức đến nghiến răng nhưng lại chẳng thể làm gì được. Một lát sau, sau khi đã bình tĩnh trở lại, cô lúc này mới lên tiếng "Được thôi, vậy con cũng có điều kiện cần trao đổi!"
Lâm Hoà Dụ nghe vậy thì cau mày, biểu tình không hài lòng "Con không có quyền để trao đổi điều kiện với ta."
Lâm Ngữ Yến lạnh nhạt đáp "Vậy thì bố cứ chờ xem con sẽ dùng cách gì để phá nát cuộc hôn sự này. Đến lúc đó
Tô gia và Lâm gia thật sự trở mặt, bố cũng đừng trách con vô tình."
"Con đang đe doạ ta?" Lâm Hòà Dụ mặt đỏ gay, tức giận đập bàn
"Bố biết đây không phải chỉ là lời đe doạ!" Lâm Ngữ Yến thản nhiên
Lâm Hòà Dụ nghiến răng, dù rất phẫn nộ nhưng ông cũng chỉ đành thỏả hiệp "Con muốn gì?"
Lâm Ngữ Yến thẳng lưng, nghiêm túc đưa ra điều kiện "Con có hai điều kiện. Thứ nhất, con đồng ý với mối hôn sự này nhưng hiện tại con chưa thể kết hôn ngay, dù sao con cũng chỉ mới 20 tuổi, hơn nữa sự nghiệp của con cũng chỉ vừa mới bắt đầu."
Lâm Hòa Dụ "chậc" một tiếng, ông cau mày, biểu tình không hài lòng với điều kiện này. Lâm Ngữ Yến chớp mắt điểm tĩnh nhìn ông. Lâm Hòa Dụ mặc dù không thích nhưng cũng không có lên tiếng phản đối, ông thở dài mất kiên nhẫn "Còn điều kiện thứ hai là gì?"
Lâm Ngữ Yến ngưng lại khoảng mấy giây rồi lên tiếng "Con muốn chuộc thân cho Phương Trúc, cô ấy từ giờ sẽ không còn là người hầu của Lâm gia nữa."
Phương Trúc đang đứng một bên, nghe vậy thì thảng thốt mở to hai mắt nhìn Lâm Ngữ Yến. Cô không ngờ tiểu thư sẽ giúp mình chuộc thân, hơn nữa còn là dùng hôn nhân của chính bản thân làm điều kiện trao đổi.
Tâm trạng cô vì câu nói ấy mà trở nên vô cùng kích động, môi cô mếu máo rưng rưng, nước mắt chực trào rơi xuống, món nợ ân tình này có lẽ dùng cả đời cô cũng không tài nào trả được hết.
Lâm Hoà Dụ nhăn mặt, ông không hiểu rốt cuộc cái tính mềm lòng này của Lâm Ngữ Yến được di truyền từ ai?
Nhà họ Lâm trước giờ chỉ có đặt lợi ích lên hàng đầu, họ không rỗi hơi để mà giúp đỡ hay thương xót những kẻ yếu thế, đặc biệt là những người còn chẳng có chút tác dụng gì với mình.
Nhưng thôi thì điều kiện này cũng tạm coi như là ổn, tuy không có lợi gì cho Lâm gia nhưng cũng không thiệt gì, chỉ là một con nhóc người hầu, có hay không cũng không quan trọng.
Nghĩ vậy Lâm Hòa Dụ đằng hắng giọng, ý tứ đồng ý với cả hai điều kiện mà Lâm Ngữ Yến đưa ra.
Lâm Ngữ Yến thấy vậy thì cong môi cười hài lòng, hiện tại nếu đã không thể lay chuyển quyết định về mối hôn sự này, vậy thì chỉ còn cách kéo dài thời gian.
Có thể trì hoãn được bao lâu hay bấy lâu, rồi thời gian ắt hẳn sẽ tạo ra các biến số mà ngay đến cả người trong cuộc cũng không tài nào ngờ đến.
****
Phía bên Tô gia cũng không tốt đẹp gì mấy, một bữa ăn gia đình mà không khí còn nặng nề và khó thở hơn cả buổi họp đại hội cổ đông.
"Con từ chối!" Phàm Dực mặt không biến sắc, giọng cất lên vô cùng lạnh lẽo.
"Còn ta từ chối sự từ chối của con!" Tô Viễn Kính cũng không hề thua kém, thách thức đáp trả.
Phàm Dực cau mày, anh thở dài quay sang nhìn Tô Viễn Kính "Ông ngoại, con vẫn chưa có ý định kết hôn. Hơn nữa ông cũng thừa biết Lâm gia chỉ là đang cố dùng mối hôn sự này để nhận được trợ giúp từ Hoằng Dạ. Chúng ta căn bản không cần bọn họ, càng không cần cuộc liên hôn vô bổ này."
Tô Viễn Kính cũng thừa hiểu điều đó, nhưng nếu không phải vì lời hứa năm đó với Lâm Diệu Văn, ông cũng không muốn ép buộc cháu ruột của mình làm chuyện mà nó không thích, đặc biệt là còn về phương diện tình cảm.
"Hoằng Dạ cần hay không cần mối hôn sự này tự ta biết sắp xếp. Con đừng tưởng rằng bản thân còn trẻ mà đã tự sức trèo lên được chiếc ghế phó chủ tịch này là lợi hại. Ta vẫn còn chưa có hồ đồ." Tô Viễn Kính thẹn quá hóá giận, nện cây gậy chống xuống sàn làm vang lên một tiếng "bốp" vô cùng lớn, doạ mọi người trong nhà một phen.
Phàm Dực còn định nói gì đó thì đã bị Phầm Dương ngăn lại, anh một bên nháy mắt với Phầm Dực, một bên cười hì hì gắp thức ăn vào bát Tô Viễn Kính "Ông ngoại đừng để ý anh ấy. Con người anh ấy từ trước đến nay luôn cứng nhắc, cố chấp như vậy, ông chẳng phải cũng rất rõ sao? Từ từ cho anh ấy thêm thời gian suy nghĩ, được không ạ?
Không biết có phải do Phàm Dương là diễn viên nên biểu cảm rất đa dạng, lời nói cũng như mật rót vào tai, khiến cho Tô Viễn Kính ban nãy còn tức giận đùng đùng, bây giờ gương mặt đã trở nên ôn hoà hơn rất nhiều.
Phàm Dực thấy vậy thì không nói gì nữa, chỉ tập trung ăn cơm.
Tô Vũ Tịnh ở một bên thấy vậy thì cười hiền hòà nhìn Phàm Dương, cũng không quên gắp thức ăn để vàp bát
Phàm Dực, dỗ dành anh một chút.
Phàm Bân từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, cũng không có ý kiến gì, giống như trước giờ vẫn vậy, ông vốn không hề có bất kỳ tiếng nói nào trong căn nhà này.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương