Một Nửa Sự Thật

Chương 26: Mười bảy tuổi



Lúc Tô Ngải Chân được Tạ Sở Ngọc bế vào trong xe vẫn chưa tỉnh, đầu óc choáng váng, ngủ không ngon, cứ ngỡ mình vẫn còn trên giường, đưa tay mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó. Sờ soạng hồi lâu không thấy, lại bị một bàn tay giữ chặt. Cậu mơ mơ màng màng mở mắt.

“Tiểu Sở?”

Tạ Sở Ngọc khẽ “ừm” một tiếng. Tô Ngải Chân nhận ra mình đang ở trong vòng tay của Alpha, định ngồi dậy nhưng bị ngăn lại.

“Đừng động, anh sốt rồi.”

Tô Ngải Chân nhận ra tay mình vẫn đang bị Tạ Sở Ngọc nắm chặt, rất nóng, cậu hỏi: “Có sao?”

Vốn dĩ chẳng có chuyện gì, nhưng vừa nghe Tạ Sở Ngọc nói mình bị sốt, cậu như cảm nhận được từng lỗ chân lông đang kêu gào khó chịu, bèn cựa quậy người, tay kia xoa xoa bụng, lẩm bẩm: “Ngoan nào.”

Tạ Sở Ngọc nghe thấy, âm thầm siết chặt vòng tay.

“Bảo bối đang động.” Tô Ngải Chân nói.

Tạ Sở Ngọc khựng người, trong xe ánh sáng lờ mờ, hắn khẽ nuốt nước bọt, hỏi: “Khó chịu lắm sao?”

Tô Ngải Chân lắc đầu trong lòng hắn: “Anh không sao, chắc là bảo bối khó chịu.”

Ngón tay thon dài của Omega lướt nhẹ trên mu bàn tay hắn, mang theo hơi ấm dịu dàng. Tạ Sở Ngọc chợt nhớ ra, Tô Ngải Chân đã mang thai 30 tuần rồi, mùa xuân năm nay, con của bọn họ sẽ chào đời.

Hắn đưa tay muốn xoa bụng cậu, lại chạm phải bàn tay mềm mại đang đặt trên đó.

Ngẩn người một lúc, hắn mò mẫm trong bóng tối, luồn ngón tay vào kẽ tay Omega, mười ngón tay đan chặt.

Tô Ngải Chân ngửi thấy mùi hương pheromone dễ ngửi, mùi hương khiến cậu say đắm.

Hương hoắc hương, rất hợp với Tạ Sở Ngọc.

Lần đầu tiên cậu ngửi thấy mùi hương này là vào năm cậu mười bảy tuổi.

Vì bị cảm, cậu đã truyền nước ba ngày liền, tuyến thể cũng hơi khó chịu. Nên lúc từ trường về, cậu đã dán miếng dán ức chế lên tuyến thể, sau đó trên đường đến bệnh viện, gặp một người bán hoa. Hoa cúc còn sóng lại đã héo rũ, Tô Ngải Chân nghĩ đến Tịnh Thu, loại hoa này mua về vẫn có thể cắm được, vừa hay tặng em trai. Nhưng không ngờ lại gặp Tạ Sở Ngọc ở bệnh viện. Có vẻ Tạ Sở Ngọc đã bước vào kỳ phân hóa, mà cậu là Omega, không thể tùy tiện đến gần. Nhưng trong phòng bệnh người đến người đi, chỉ có Tạ Sở Ngọc là một mình. Tô Ngải Chân ôm bó hoa cúc, len lén bước vào, trước khi vào còn dán thêm một miếng ức chế lên gáy.

Tiếng thở dốc khó nhịn của thiếu niên vang lên bên tai, Tô Ngải Chân rón rén tiến lại gần, vừa định hỏi cậu ấy có sao không, cổ tay đã bị một nguồn nhiệt nóng bỏng áp chặt, bó hoa cúc trên tay rơi xuống đất.

“A…” Cậu kêu lên rất nhỏ, hoảng hốt muốn đứng dậy, nhưng Tạ Sở Ngọc lại ôm chặt cậu không buông, như đang bất an tìm kiếm sự dựa dẫm, hơi thở nóng ẩm phả vào đỉnh đầu cậu.

Một mùi hương thoang thoảng bay đến, cậu nhận ra đó có thể là mùi pheromone trên người Tạ Sở Ngọc. Giây tiếp theo, trên môi truyền đến cảm giác khô ráo nhưng mềm mại, mặt Tô Ngải Chân nhanh chóng đỏ bừng.

Cậu cảm giác như đầu óc mình đang bốc cháy, hơi thở của hai người quấn lấy nhau, lồng ngực áp sát, trao đổi nhịp tim. Qua hồi lâu, cậu chậm rãi vòng tay ôm lấy Tạ Sở Ngọc, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn. Tạ Sở Ngọc rõ ràng được cậu dỗ dành, động tác nhẹ nhàng hơn, dần chìm vào giấc ngủ.

“Đừng sợ, sẽ ổn thôi, đừng sợ.”

Lúc đó, cậu biết Tạ Sở Ngọc đã phân hóa thành một Alpha.

Rồi sau đó, trong đêm khuya thanh vắng, cậu đã lặng lẽ bỏ đi.

Mỗi lần nhớ đến Tạ Sở Ngọc, cậu đều âm thầm đoán xem Alpha của mình sẽ có mùi hương gì. Tiếc là, cậu đều đoán sai cả.

“Cậu ấy không sao chứ?”

“Không sao.” Bác sĩ nói với hắn: “Có lẽ là do tâm trạng không ổn định nên mới sốt, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Tạ Sở Ngọc quay lại phòng bệnh, Omega nằm nghiêng trên giường, hàng mi dài rậm in bóng xuống quầng thâm dưới mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào gối, gần như biến mất, mu bàn tay vẫn còn dán băng gạc.

“Tiểu Sở.”

Tô Ngải Chân tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn thấy hắn, gọi tên hắn.

“Sao thế?”

Tô Ngải Chân lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi anh ngủ, em đi đâu vậy?”

Tạ Sở Ngọc kéo ghế ngồi xuống trước mặt cậu: “Gặp bác sĩ.”

“Anh vừa mơ một giấc mơ.” Tô Ngải Chân nói.

“Mơ thấy gì?”

Tô Ngải Chân hiếm khi tinh nghịch: “Không nói cho em biết.”

Tạ Sở Ngọc bật cười: “Ngủ đi.”

“Không ngủ, Tiểu Sở.” Giọng Tô Ngải Chân rất khẽ, đôi mắt đen láy nhìn Tạ Sở Ngọc, vẫn là dáng vẻ dịu dàng như mọi khi, cậu nói: “Anh muốn nói với em một chuyện.”

“Ừm.”

“Chúng ta kết hôn cũng lâu rồi, con cũng được bảy tháng rồi.” Ánh mắt Tô Ngải Chân nhìn hắn chằm chằm không rời, nhưng không hề mang đến bất kỳ áp lực nào, “Anh vẫn chưa nghĩ ra tên cho con.”

Tạ Sở Ngọc nhìn thẳng vào mắt Omega, đáp: “Không vội, cùng anh từ từ nghĩ.”

Hắn không nói là cùng ai, nhưng Tô Ngải Chân biết người đó là ai.

Nhìn Omega đang liếm môi, Tạ Sở Ngọc hỏi: “Muốn uống nước không?”

“Không cần.” Ánh mắt Tô Ngải Chân dịu dàng như nước, trong đó phản chiếu hình bóng của Tạ Sở Ngọc, giọng nói rất khẽ, “Trước khi kết hôn, em có hỏi anh, tại sao mỗi kỳ mẫn cảm của em anh đều đến tìm em đúng không?”

Nghe cậu đột nhiên nhắc đến chuyện này, Tạ Sở Ngọc sững sờ, nhưng không trả lời, tiếp tục lắng nghe.

“Bây giờ em biết rồi đấy, vì anh thích em.” Khi nói ra hai chữ “thích em”, giọng Tô Ngải Chân vô cùng dịu dàng, ánh mắt như dòng sông uốn khúc, bên trong đều là hình bóng Tạ Sở Ngọc.

“Nhưng kỳ thực, anh cũng… hối hận, anh không nên đi tìm em, thân phận của chúng ta không phù hợp.”

Tô Ngải Chân mím môi, đôi mắt sáng ngời nhuốm màu ảm đạm: “Ngày hôm đó, em…”

Cậu đã cố gắng rất nhiều lần nhưng vẫn không thể nói hết câu, bàn tay truyền dịch không thể cử động linh hoạt, đầu ngón tay cuộn lại.

“Em đã nhận nhầm anh là Tịnh Thu, còn gọi… gọi tên của Tịnh Thu.”

Khoảnh khắc nghe được câu nói này, Tạ Sở Ngọc như hóa đá, máu huyết toàn thân như ngừng chảy, mọi giác quan đều biến mất, chỉ còn lại thính giác là hoàn hảo.

Hắn thực sự không nhớ rõ, kỳ mẫn cảm của hắn không thường xuyên, phần lớn đều tiêm thuốc ức chế trước để vượt qua một cách êm đềm. Nhưng cũng có lúc xảy ra bất ngờ, mỗi khi kỳ mẫn cảm đột ngột ập đến, trong đầu hắn đều hiện lên hình bóng Omega được hắn ôm chặt trong lòng ngày hôm ấy, người đã dịu dàng an ủi hắn bằng giọng nói êm ái, mang theo hương thơm thoang thoảng.

“Tôi…” Cổ họng khô khốc khiến Tạ Sở Ngọc không thể nói nên lời, hắn không thể nào giải thích được.

“Không sao đâu, vốn dĩ là anh sai.”

Cậu biết rõ Tạ Sở Ngọc thích Tịnh Thu, nhưng vẫn luôn tìm đến hắn hết lần này đến lần khác, cậu nhận ra bản thân mình ngày càng tham lam, nhưng những gì cậu có được, chẳng qua cũng chỉ là mượn danh nghĩa của Tịnh Thu mà thôi.

“Không phải.” Tạ Sở Ngọc cắt ngang lời cậu, “Tôi quả thực không nhớ rõ ngày hôm đó mình đã nói gì, nhưng đó không phải là lỗi của anh, tôi cũng chưa từng…”

Tô Ngải Chân cười với hắn: “Đó là lần đầu tiên… em ôm anh, anh cảm thấy rất ấm áp, liền tham lam giữ lấy khoảnh khắc ấy, nhưng đó không thuộc về anh, anh biết.”

“Tô Ngải Chân.” Tạ Sở Ngọc lần nữa cắt ngang lời cậu, hắn không nhớ rõ chuyện lúc đó, nhưng sau khi kết hôn với Tô Ngải Chân, mỗi lần thân mật, hắn chưa từng xem Omega là Tô Tịnh Thu, dù chỉ một lần.

Thế nhưng, chuyện như vậy, chỉ cần xảy ra một lần, làm sao có thể dễ dàng quên được.

Tạ Sở Ngọc cảm thấy trái tim mình đau thắt, lời nói vô dụng không thể nào xoa dịu được Tô Ngải Chân, Omega nói bằng giọng nhỏ đến mức hắn gần như không nghe rõ, nhưng chiếc gối trắng muốt kia lại nhanh chóng bị nhuốm một màu ảm đạm.

Trong căn phòng bệnh yên tĩnh vắng vẻ lúc rạng sáng, lời nói dường như có tiếng vang.

“Tiểu Sở.”

Cơn sốt khiến Tô Ngải Chân tỉnh táo lạ thường, cậu lặng lẽ vùi mặt vào gối, nước mắt bị lau khô, sống mũi ửng đỏ, hàng mi rối bời.

Nói thật, cậu thực sự không thể quên, cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng. Khởi đầu sai lầm, chi bằng kết thúc sớm còn hơn. Ít ra, cậu cũng đã biết được pheromone của Tạ Sở Ngọc có mùi vị gì, bí mật giấu kín trong lòng không ai hay biết này cũng coi như có được một chút an ủi.

“Chúng ta ly hôn đi.”Là kết thúc, cũng là bắt đầu

Lần này đến lượt Tiểu Sở chủ động rồi đây

(Thật ra còn một chương nữa cơ)
Chương trước Chương tiếp