Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở
Chương 10: Mày thích Hưng đúng không?
Sáng 9 giờ, đám con gái chúng tôi thức dậy và soạn đồ dùng để kết thúc chuyến đi chơi. Đúng là khoảng khắc ngắn ngủi thường qua đi thật nhanh. Tôi có linh cảm sự tồi tệ sẽ sớm ập đến.
***
Sau khi ổn định chỗ ngồi trên xe, tôi đeo tai nghe bật bài nhạc ưa thích 'Eenie Meenie' và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Nhạc thật hợp với không khí u ám ngoài trời. Mây đen như thể chỉ cần một tác động nhỏ chúng chắc chắn sẽ nổ tung. Nhưng điều kì lạ là suốt 2 tiếng, chẳng có một giọt mưa nào được rơi xuống.
Khi xuống xe, tôi thấy dự cảm chẳng lành cứ ập đến, thúc dục chính mình phải chạy ngay về nhà.
“Này, tao chở Chi về.” Hưng tiến đến, siết nhẹ cổ tay tôi.
“Không cầ..”
“Được rồi. Nhìn này, trời như sắp mưa đến nơi. Nói đi, nhà mày ở đâu?” Hưng cắt ngang lời tôi.
Tôi cũng rất muốn về sớm, nhưng nếu đồng ý thì có bị hiểu nhầm không?
“Để tớ hỏi Dương...” Tôi biện lí do để trốn tránh.
“Nãy đi về với Phúc rồi.” Hưng lại cắt lời tôi.
Ai da, hết cách.
Kệ đi Diệp Chi, dù gì tôi cũng đang gấp. “Được, cậu đưa tớ đến hẻm 480.”
“Được.”
Hưng vào bãi giữ xe, dắt ra chiếc xe đạp thể thao màu đen.
“Cậu cũng đi xe này sao?”
“Xe tao không được sử dụng trong môi trường học tập. Nên đây là xe Gia Huy.”
“Vậy.. Huy đâu?” Tôi thắc mắc.
“Huy đi nhờ xe Trâm rồi.” Thế Hưng vừa dắt xe vừa nói, “Lên xe đi.”
Suốt cả quãng đường đi ngoài việc hỏi đường thì Hưng và tôi chẳng nói câu nào. Vì là xe đạp thể thao nên tất nhiên tôi phải bám chắc vào eo cậu ấy rồi. Chuyện rất bình thường, nhưng chỉ có tôi là không!
Nhiệt độ cơ thể của tôi và Hưng hoàn toàn khác nhau, cậu ấy rất ấm còn tôi thì cực lạnh. Qua một lớp vải mà tay tôi vẫn có thể cảm nhận được cơ thể nóng như nước sôi của cậu ấy...và cả cơ bụng nữa!
Thực ra tôi không thích những người có cơ bụng và bắp tay lộ quá rõ, trong rất đáng sợ. Nhưng tôi mườn tượng ra được rằng, eo Thế Hưng có múi bụng vừa đủ. Vừa đủ kiểu tôi thích.
Tôi chợt rùng mình vì suy nghĩ của mình, tỉnh táo lên Phạm Diệp Chi! Chiến thắng “con quỷ” trong mày đii!
Chúng tôi dừng lại ở một con hẻm quen thuộc. Tôi bảo Hưng dừng đây vì nếu mẹ thấy cậu ấy chở tôi về thì chuyện kinh khủng gì sảy ra còn chưa biết.
“Đây là số điện thoại tao. Cứ giữ đi, rồi một ngày Chi sẽ cần.” Hưng dúi vào tay tôi một tờ giấy rồi chạy đi.
Không biết sao giọng cậu ấy nghiêm túc đến lạ.
Dự cảm của tôi lại một lần nữa dấy lên thúc dục phải về nhà ngay. Lúc đầu thì tôi đi bộ khá thông thả, nhưng chẳng hiểu sao bước chân càng lúc càng nhanh.
Kì lạ thật, tại sao cửa đã được khóa ngoài?
Chắc có lẽ mẹ tôi lại đi gặp ông ta. Tôi lấy chìa khóa dự phòng đi vào. Bước vào nhà tôi sững sờ vì toàn bộ căn nhà dường như rất trống trãi, cứ có cảm giác thiếu đi cái gì đó.
Tôi bất an chạy vội lên phòng mẹ. Trống không.
Ngoài một cái giường ga trắng như mới giặt ra thì tất cả, kể cả quần áo cũng đã biến mất.
Tôi lục điện thoại gọi mẹ, điện thoại chỉ vang lên giọng nói ngọt ngào xa lạ rằng: đầu dây bên kia không tồn tại...
Tôi chạy xuống phòng bếp thấy một mẩu giấy nhỏ được gấp ngay ngắn trên bàn. Thản thốt mở nó ra:
[Mẹ có việc, đi công tác. Tầm một tháng mẹ sẽ về một lần, tiền mẹ để trong két sắt mật khẩu là sinh nhật con. Mẹ có nhờ cô Lam, mẹ của Thùy Dương qua thăm con mỗi tuần, nếu không muốn ở nhà thì qua nhà Dương ở chung cũng được, mẹ sẽ nói chuyện với cô Ngọc nếu con muốn. Mẹ sẽ về, nhưng không còn ở với con nữa. Đừng làm phiền hoặc đi tìm mẹ nhé! Mẹ yêu con.]
Cầm tờ giấy trên tay, tôi ngồi thẫn thờ một lúc lâu. Tôi nên suy nghĩ thế nào đây? Mẹ bỏ tôi hay tôi đã thoát khỏi bà ấy? Đúng nhỉ? Bà ấy đi rồi chẳng phải càng tốt sao, sẽ không bị đánh đập, cằn nhằn và thực hiện những tiêu chuẩn khó chịu ấy nữa...
Nhưng người mẹ của tôi, đã bỏ tôi mà đi rồi. Lần thứ hai bị bỏ rơi, tôi không khóc như lần trước nữa đâu, hứa đấy! Tôi biết sớm hay muộn bà ấy cũng sẽ bỏ đi thôi, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy. Cũng tốt, thà bỏ còn hơn giết tôi như lời mẹ hay nói nhỉ?
Tôi bị tiếng chuông cửa kêu liên tục làm cho bừng tỉnh. Vội choàng cái áo khoác chạy ra.
Hoàng Ngọc Thùy Dương. Là cô ấy, thật không đúng lúc, tôi sợ người như Dương sẽ vướn vào tiêu cực của tôi.
“Được rồi, đừng nói gì hết. Tao cho mày 1 tiếng soạn đồ qua nhà tao rồi đi uống bia.”
Không ổn rồi, tôi muốn khóc rồi. Nước mắt bắt đầu rưng rưng, tôi lao tới ôm Dương vào lòng chờ được dỗ dành như đứa trẻ.
“Nào, có gì đâu. Từ nay trở đi phải gọi tao là chị đấy, vì mày qua nhà tao rồi. Tao cũng muốn thử cảm giác có em.” Dương tự đắc đùa.
“Cảm ơn..chị.”
“Thôi tao đổi ý rồi gọi bình thường đi!”
****
Mẹ Dương thật sự rất nhiệt tình, bà sắp xếp và kêu người làm dọn dẹp phòng cho tôi rồi bảo Dương giúp đỡ tôi bưng bê vận chuyễn đồ đạc, đó không hề có sự gượng gạo nào cô Lam rất tự nhiên như một người mẹ thật sự. Đôi khi tôi tự hỏi, có phải người ngoài còn yêu thương tôi hơn chính người trong nhà?
Tôi và Dương đến cửa hàng tiện lợi mua vài lon bia, ngồi tại một quan xiên nướng gần nhà, gọi chút đồ ăn rồi khui nước ra tâm sự.
Chúng tôi chẳng ai nói gì về việc mẹ tôi. Dương không hỏi, tôi không trả lời. Chỉ ngồi nói chuyện trên trời dưới đất.
- Nói thật đi, mày thích Hưng đúng không?
***
Sau khi ổn định chỗ ngồi trên xe, tôi đeo tai nghe bật bài nhạc ưa thích 'Eenie Meenie' và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Nhạc thật hợp với không khí u ám ngoài trời. Mây đen như thể chỉ cần một tác động nhỏ chúng chắc chắn sẽ nổ tung. Nhưng điều kì lạ là suốt 2 tiếng, chẳng có một giọt mưa nào được rơi xuống.
Khi xuống xe, tôi thấy dự cảm chẳng lành cứ ập đến, thúc dục chính mình phải chạy ngay về nhà.
“Này, tao chở Chi về.” Hưng tiến đến, siết nhẹ cổ tay tôi.
“Không cầ..”
“Được rồi. Nhìn này, trời như sắp mưa đến nơi. Nói đi, nhà mày ở đâu?” Hưng cắt ngang lời tôi.
Tôi cũng rất muốn về sớm, nhưng nếu đồng ý thì có bị hiểu nhầm không?
“Để tớ hỏi Dương...” Tôi biện lí do để trốn tránh.
“Nãy đi về với Phúc rồi.” Hưng lại cắt lời tôi.
Ai da, hết cách.
Kệ đi Diệp Chi, dù gì tôi cũng đang gấp. “Được, cậu đưa tớ đến hẻm 480.”
“Được.”
Hưng vào bãi giữ xe, dắt ra chiếc xe đạp thể thao màu đen.
“Cậu cũng đi xe này sao?”
“Xe tao không được sử dụng trong môi trường học tập. Nên đây là xe Gia Huy.”
“Vậy.. Huy đâu?” Tôi thắc mắc.
“Huy đi nhờ xe Trâm rồi.” Thế Hưng vừa dắt xe vừa nói, “Lên xe đi.”
Suốt cả quãng đường đi ngoài việc hỏi đường thì Hưng và tôi chẳng nói câu nào. Vì là xe đạp thể thao nên tất nhiên tôi phải bám chắc vào eo cậu ấy rồi. Chuyện rất bình thường, nhưng chỉ có tôi là không!
Nhiệt độ cơ thể của tôi và Hưng hoàn toàn khác nhau, cậu ấy rất ấm còn tôi thì cực lạnh. Qua một lớp vải mà tay tôi vẫn có thể cảm nhận được cơ thể nóng như nước sôi của cậu ấy...và cả cơ bụng nữa!
Thực ra tôi không thích những người có cơ bụng và bắp tay lộ quá rõ, trong rất đáng sợ. Nhưng tôi mườn tượng ra được rằng, eo Thế Hưng có múi bụng vừa đủ. Vừa đủ kiểu tôi thích.
Tôi chợt rùng mình vì suy nghĩ của mình, tỉnh táo lên Phạm Diệp Chi! Chiến thắng “con quỷ” trong mày đii!
Chúng tôi dừng lại ở một con hẻm quen thuộc. Tôi bảo Hưng dừng đây vì nếu mẹ thấy cậu ấy chở tôi về thì chuyện kinh khủng gì sảy ra còn chưa biết.
“Đây là số điện thoại tao. Cứ giữ đi, rồi một ngày Chi sẽ cần.” Hưng dúi vào tay tôi một tờ giấy rồi chạy đi.
Không biết sao giọng cậu ấy nghiêm túc đến lạ.
Dự cảm của tôi lại một lần nữa dấy lên thúc dục phải về nhà ngay. Lúc đầu thì tôi đi bộ khá thông thả, nhưng chẳng hiểu sao bước chân càng lúc càng nhanh.
Kì lạ thật, tại sao cửa đã được khóa ngoài?
Chắc có lẽ mẹ tôi lại đi gặp ông ta. Tôi lấy chìa khóa dự phòng đi vào. Bước vào nhà tôi sững sờ vì toàn bộ căn nhà dường như rất trống trãi, cứ có cảm giác thiếu đi cái gì đó.
Tôi bất an chạy vội lên phòng mẹ. Trống không.
Ngoài một cái giường ga trắng như mới giặt ra thì tất cả, kể cả quần áo cũng đã biến mất.
Tôi lục điện thoại gọi mẹ, điện thoại chỉ vang lên giọng nói ngọt ngào xa lạ rằng: đầu dây bên kia không tồn tại...
Tôi chạy xuống phòng bếp thấy một mẩu giấy nhỏ được gấp ngay ngắn trên bàn. Thản thốt mở nó ra:
[Mẹ có việc, đi công tác. Tầm một tháng mẹ sẽ về một lần, tiền mẹ để trong két sắt mật khẩu là sinh nhật con. Mẹ có nhờ cô Lam, mẹ của Thùy Dương qua thăm con mỗi tuần, nếu không muốn ở nhà thì qua nhà Dương ở chung cũng được, mẹ sẽ nói chuyện với cô Ngọc nếu con muốn. Mẹ sẽ về, nhưng không còn ở với con nữa. Đừng làm phiền hoặc đi tìm mẹ nhé! Mẹ yêu con.]
Cầm tờ giấy trên tay, tôi ngồi thẫn thờ một lúc lâu. Tôi nên suy nghĩ thế nào đây? Mẹ bỏ tôi hay tôi đã thoát khỏi bà ấy? Đúng nhỉ? Bà ấy đi rồi chẳng phải càng tốt sao, sẽ không bị đánh đập, cằn nhằn và thực hiện những tiêu chuẩn khó chịu ấy nữa...
Nhưng người mẹ của tôi, đã bỏ tôi mà đi rồi. Lần thứ hai bị bỏ rơi, tôi không khóc như lần trước nữa đâu, hứa đấy! Tôi biết sớm hay muộn bà ấy cũng sẽ bỏ đi thôi, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy. Cũng tốt, thà bỏ còn hơn giết tôi như lời mẹ hay nói nhỉ?
Tôi bị tiếng chuông cửa kêu liên tục làm cho bừng tỉnh. Vội choàng cái áo khoác chạy ra.
Hoàng Ngọc Thùy Dương. Là cô ấy, thật không đúng lúc, tôi sợ người như Dương sẽ vướn vào tiêu cực của tôi.
“Được rồi, đừng nói gì hết. Tao cho mày 1 tiếng soạn đồ qua nhà tao rồi đi uống bia.”
Không ổn rồi, tôi muốn khóc rồi. Nước mắt bắt đầu rưng rưng, tôi lao tới ôm Dương vào lòng chờ được dỗ dành như đứa trẻ.
“Nào, có gì đâu. Từ nay trở đi phải gọi tao là chị đấy, vì mày qua nhà tao rồi. Tao cũng muốn thử cảm giác có em.” Dương tự đắc đùa.
“Cảm ơn..chị.”
“Thôi tao đổi ý rồi gọi bình thường đi!”
****
Mẹ Dương thật sự rất nhiệt tình, bà sắp xếp và kêu người làm dọn dẹp phòng cho tôi rồi bảo Dương giúp đỡ tôi bưng bê vận chuyễn đồ đạc, đó không hề có sự gượng gạo nào cô Lam rất tự nhiên như một người mẹ thật sự. Đôi khi tôi tự hỏi, có phải người ngoài còn yêu thương tôi hơn chính người trong nhà?
Tôi và Dương đến cửa hàng tiện lợi mua vài lon bia, ngồi tại một quan xiên nướng gần nhà, gọi chút đồ ăn rồi khui nước ra tâm sự.
Chúng tôi chẳng ai nói gì về việc mẹ tôi. Dương không hỏi, tôi không trả lời. Chỉ ngồi nói chuyện trên trời dưới đất.
- Nói thật đi, mày thích Hưng đúng không?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương