Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở
Chương 38: Bệnh nhân 107 muốn đến phòng 304
Phan Mộc Trang: "Diệp Chi, mày vào nhà vệ sinh tao nhờ chút chuyện được không?"
Lớp tôi vừa có mặt đầy đủ đã thấy tin nhắn của Phan Mộc Trang gửi đến.
Chuyện gì mới được.
Từ ngày mất cắp hôm đó đến nay, tôi và Mộc Trang chưa hề nói chuyện một lần nào. Cô ấy vẫn luôn né tôi, vậy cũng tốt, tôi không muốn cấp 3 của mình rắc rối thêm nữa.
Nhưng hôm nay Trang lại chủ động nhắn tin cho tôi, rõ ràng chúng tôi cũng chẳng thân thiết gì.
Thấy tôi không trả lời, Trang lại gửi thêm một tin nhắn đến.
[Tao đến tháng, giúp tao một chút được không? Lớp không ai online cả.]
[Được.] Tôi đồng ý.
Nhưng vẫn không quên chạy đến chỗ Thùy Dương, nói nhỏ: "Tao về phòng lấy đồ một chút."
Thùy Dương gật đầu, vẫn kịp nhắc nhở trước khi tôi rời đi, "Điện thoại, nhớ mang theo."
****
"Mộc Trang, tao đến rồi. Mày ở phòng nào thế?" Tôi vào nhà vệ sinh nữ, lặp đi lặp lại một câu nói mà mãi không thấy lời hồi đáp.
Cho đến khi không nói được nữa...
Diệp Chi, tỉnh dậy. Phạm Diệp Chi, mau tỉnh dậy!
Tôi choàng tỉnh giấc vì cảm giác lạnh lẽo mà không khí nơi đây mang lại.
Đây là đâu thế? Lạnh quá.
Tôi móc chiếc điện thoại trong túi quần, bật đèn flash rọi khắp nơi. Toàn thùng rau củ và khí lạnh...
Kho trữ rau củ?
Tại sao tôi ở đây? Phan Mộc Trang?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, tôi chỉ cảm thấy nhiệt độ ngày một lạnh hơn, và nếu không muốn mất mạng thì bắt buộc phải rời khỏi đây.
Tôi run rẩy cầm chiếc điện thoại, nhấp số....số của Thế Hưng.
May sao tôi chỉ nhớ được số của cậu ấy và mẹ. Vì sau chuyến Thái Nguyên, Hưng từng chở tôi về và đưa số cậu ấy cho tôi.
[Kết nối không ổn định, vui lòng kiểm tra lại.]
Sóng yếu quá, tôi không gọi được, phải làm sao đây...
Nhiệt độ thấp dần, mấy ngón tay tôi cứng đờ, hơi thở ngày một khó khăn khiến những suy nghĩ tiêu cực trong tôi bắt đầu nổ ra. Tại sao tôi lại trong tình thế lực bất tòng tâm này vậy? Tôi đâu phải nữ chính ngôn tình? Cũng đâu làm gì sai trái? Rõ ràng tôi không xứng đáng bị như vậy...
Còn Thùy Dương thì sao? Thùy Dương đã có Minh Phúc rồi...
Còn Thế Hưng thì sao? Cậu ấy chưa có ai cả. Chúng tôi sắp thi văn rồi, nếu cậu ấy đậu, nếu cậu ấy được giải nhất... chúng tôi sẽ là người yêu nhau.
Hoặc không cần giải nhất, chỉ là cậu ấy. Vì tôi thích cậu ấy mà? Phải không?
Tôi thích Nguyễn Trịnh Thế Hưng.
Thế Hưng không có ai cả, ba cậu ấy trở về Pháp rồi, bà cậu ấy cũng đã đi cùng chú Hùng đễ chữa bệnh rồi. Chỉ còn lại cậu ấy thôi.
Lỡ như...
Tôi mệt quá, thôi vậy. Kiếp này điều may mắn nhất chắc có lẽ là được gặp Hưng và Dương rồi. Thôi để kiếp sau hối lộ với ông trời để gặp họ một lần nữa vậy.
Nếu là tôi của 2 năm trước thì chết cũng được, không chết cũng chẳng sao. Một cuộc sống tạm bợ. Tạm bợ một ngày, rồi lại tạm bợ một ngày nữa.
Nhưng giờ tôi thấy tiếc lắm, tiếc mạng sống này lắm, tôi không muốn chết đâu. Thật sự không muốn.
Và cứ như vậy tôi thiếp đi vì mệt và lạnh.
****
"Bác sĩ, bác sĩ. Bệnh nhân số 107 tỉnh dậy rồi!"
Tôi nghe rõ tiếng hét của Thùy Dương và bước chân một lúc một xa.
Ánh sáng bất ngờ làm tôi nhíu mày, vội nhìn về phía ánh đèn bệnh viện. Thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không sao rồi, chưa chết.
"Phạm Diệp Chi, may mà chưa mất mạng đấy."
Ba của Thùy Dương bước đến, xoa đầu nhìn tôi rồi quay sang Dương, dẫn cô ấy ra ngoài nói gì đó.
Tôi chầm chậm ngồi dậy, đứng lên đi qua đi lại để biết cơ thể mình vẫn ổn.
Tốt quá, tôi khỏe re.
Thùy Dương mở cửa, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của tôi mỉm cười, bước đến cốc vào đầu tôi một cái, "Khỏe như này mà đầu óc lại chạm mạch mất rồi."
Cô ấy ngồi xuống chiếc ghế gần đấy, bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc trưa nay:
- Lớn rồi mà không biết tự lo cho mình gì cả. Mày không biết đâu, vừa dọn món lên Thế Hưng đã vội đi tìm mày, tìm mãi không thấy nên nó bắt đầu lo lắng. Lúc đó tao đang đi ra ngoài mua đồ nên có biết đâu. Đến lúc Phúc gọi báo tình hình tao mới vội chạy về đấy. Vừa về đã thấy mắt nó đỏ ngầu, đáng sợ vãi. Giờ nhớ lại vẫn thấy sợ. Hưng kiên nhẫn hỏi tao về mày lắm cơ, mà cơ thể nó như sắp nhảy bổ vào xé xác tao ra vậy. Eooo, mày không tưởng tượng được đâu, nó nghe tao nói xong thì quay sang nhìn chằm chằm đám con gái lớp mình, đi kiếm thêm lần nữa.
Tôi lo lắng nhìn Thùy Dương đang kể lại chính cậu chuyện của mình, tiện miệng bồi thêm, "Vậy sao tụi mày tìm được tao?"
Thùy Dương thở dài, tiếp tục kể:
- Mộc Trang thú nhận, nó chuốc thuốc mê cho mày bất tỉnh rồi cõng mày vào kho rau củ. Lúc đầu nó tưởng mày tỉnh dậy rồi thoát ra nhưng chờ mãi mà chẳng thấy mày nên nó sợ mình phạm tội giết người, nó nhận tội. Nhưng nó không chịu nói với tao trước mà đi thú tội với Hưng, để thằng đó nổi điên định xông vào rồi. May mà còn giữ được bình tĩnh đi tìm chìa khóa. Mộc Trang bảo chìa khóa bác bảo vệ giữ. Mà con Trang nó có biết bác bảo vệ ở đâu đâu. May mà Phúc chạy vào báo với Hưng ông ấy đang ngồi bên đường đối diện uống cà phê. Hưng nó chưa nghe hết đã vội chạy qua bên đường. Lúc đó...
Thùy Dương trầm ngâm một lúc khiến tôi sốt sắng, người như nhảy dựng lên hỏi: "Sao? Sao mày không nói nữa."
Thùy Dương mím môi, giọng nói càng lúc càng nhỏ, nhưng tôi lại nghe rất rõ một câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu rằng:
"Thế Hưng không cẩn thận, bị xe máy tông trúng. Đang nằm phòng 304."
______________________
Ngoại truyện: Lỡ một ngày tôi biến mất.
*Khung cảnh đặc biệt khi Diệp Chi và Thế Hưng đã yêu nhau*
"Lỡ một ngày em bỗng dưng biến mất, liệu anh và thành phố này có còn nhớ đến em không?" Tôi dừng việc ghi chép, ngước mắt nhìn người con trai trước mặt, hỏi.
"Thành phố này sẽ không nhớ em, anh cũng vậy."
"Tại sao? Anh không nhớ em?" Tôi bực bội vì nhận được câu hỏi không như mình mong đợi.
"Nếu em biến mất, anh sẽ quên em. Và cả anh nữa. Bởi anh tồn tại là vì em."
Lớp tôi vừa có mặt đầy đủ đã thấy tin nhắn của Phan Mộc Trang gửi đến.
Chuyện gì mới được.
Từ ngày mất cắp hôm đó đến nay, tôi và Mộc Trang chưa hề nói chuyện một lần nào. Cô ấy vẫn luôn né tôi, vậy cũng tốt, tôi không muốn cấp 3 của mình rắc rối thêm nữa.
Nhưng hôm nay Trang lại chủ động nhắn tin cho tôi, rõ ràng chúng tôi cũng chẳng thân thiết gì.
Thấy tôi không trả lời, Trang lại gửi thêm một tin nhắn đến.
[Tao đến tháng, giúp tao một chút được không? Lớp không ai online cả.]
[Được.] Tôi đồng ý.
Nhưng vẫn không quên chạy đến chỗ Thùy Dương, nói nhỏ: "Tao về phòng lấy đồ một chút."
Thùy Dương gật đầu, vẫn kịp nhắc nhở trước khi tôi rời đi, "Điện thoại, nhớ mang theo."
****
"Mộc Trang, tao đến rồi. Mày ở phòng nào thế?" Tôi vào nhà vệ sinh nữ, lặp đi lặp lại một câu nói mà mãi không thấy lời hồi đáp.
Cho đến khi không nói được nữa...
Diệp Chi, tỉnh dậy. Phạm Diệp Chi, mau tỉnh dậy!
Tôi choàng tỉnh giấc vì cảm giác lạnh lẽo mà không khí nơi đây mang lại.
Đây là đâu thế? Lạnh quá.
Tôi móc chiếc điện thoại trong túi quần, bật đèn flash rọi khắp nơi. Toàn thùng rau củ và khí lạnh...
Kho trữ rau củ?
Tại sao tôi ở đây? Phan Mộc Trang?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, tôi chỉ cảm thấy nhiệt độ ngày một lạnh hơn, và nếu không muốn mất mạng thì bắt buộc phải rời khỏi đây.
Tôi run rẩy cầm chiếc điện thoại, nhấp số....số của Thế Hưng.
May sao tôi chỉ nhớ được số của cậu ấy và mẹ. Vì sau chuyến Thái Nguyên, Hưng từng chở tôi về và đưa số cậu ấy cho tôi.
[Kết nối không ổn định, vui lòng kiểm tra lại.]
Sóng yếu quá, tôi không gọi được, phải làm sao đây...
Nhiệt độ thấp dần, mấy ngón tay tôi cứng đờ, hơi thở ngày một khó khăn khiến những suy nghĩ tiêu cực trong tôi bắt đầu nổ ra. Tại sao tôi lại trong tình thế lực bất tòng tâm này vậy? Tôi đâu phải nữ chính ngôn tình? Cũng đâu làm gì sai trái? Rõ ràng tôi không xứng đáng bị như vậy...
Còn Thùy Dương thì sao? Thùy Dương đã có Minh Phúc rồi...
Còn Thế Hưng thì sao? Cậu ấy chưa có ai cả. Chúng tôi sắp thi văn rồi, nếu cậu ấy đậu, nếu cậu ấy được giải nhất... chúng tôi sẽ là người yêu nhau.
Hoặc không cần giải nhất, chỉ là cậu ấy. Vì tôi thích cậu ấy mà? Phải không?
Tôi thích Nguyễn Trịnh Thế Hưng.
Thế Hưng không có ai cả, ba cậu ấy trở về Pháp rồi, bà cậu ấy cũng đã đi cùng chú Hùng đễ chữa bệnh rồi. Chỉ còn lại cậu ấy thôi.
Lỡ như...
Tôi mệt quá, thôi vậy. Kiếp này điều may mắn nhất chắc có lẽ là được gặp Hưng và Dương rồi. Thôi để kiếp sau hối lộ với ông trời để gặp họ một lần nữa vậy.
Nếu là tôi của 2 năm trước thì chết cũng được, không chết cũng chẳng sao. Một cuộc sống tạm bợ. Tạm bợ một ngày, rồi lại tạm bợ một ngày nữa.
Nhưng giờ tôi thấy tiếc lắm, tiếc mạng sống này lắm, tôi không muốn chết đâu. Thật sự không muốn.
Và cứ như vậy tôi thiếp đi vì mệt và lạnh.
****
"Bác sĩ, bác sĩ. Bệnh nhân số 107 tỉnh dậy rồi!"
Tôi nghe rõ tiếng hét của Thùy Dương và bước chân một lúc một xa.
Ánh sáng bất ngờ làm tôi nhíu mày, vội nhìn về phía ánh đèn bệnh viện. Thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không sao rồi, chưa chết.
"Phạm Diệp Chi, may mà chưa mất mạng đấy."
Ba của Thùy Dương bước đến, xoa đầu nhìn tôi rồi quay sang Dương, dẫn cô ấy ra ngoài nói gì đó.
Tôi chầm chậm ngồi dậy, đứng lên đi qua đi lại để biết cơ thể mình vẫn ổn.
Tốt quá, tôi khỏe re.
Thùy Dương mở cửa, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của tôi mỉm cười, bước đến cốc vào đầu tôi một cái, "Khỏe như này mà đầu óc lại chạm mạch mất rồi."
Cô ấy ngồi xuống chiếc ghế gần đấy, bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc trưa nay:
- Lớn rồi mà không biết tự lo cho mình gì cả. Mày không biết đâu, vừa dọn món lên Thế Hưng đã vội đi tìm mày, tìm mãi không thấy nên nó bắt đầu lo lắng. Lúc đó tao đang đi ra ngoài mua đồ nên có biết đâu. Đến lúc Phúc gọi báo tình hình tao mới vội chạy về đấy. Vừa về đã thấy mắt nó đỏ ngầu, đáng sợ vãi. Giờ nhớ lại vẫn thấy sợ. Hưng kiên nhẫn hỏi tao về mày lắm cơ, mà cơ thể nó như sắp nhảy bổ vào xé xác tao ra vậy. Eooo, mày không tưởng tượng được đâu, nó nghe tao nói xong thì quay sang nhìn chằm chằm đám con gái lớp mình, đi kiếm thêm lần nữa.
Tôi lo lắng nhìn Thùy Dương đang kể lại chính cậu chuyện của mình, tiện miệng bồi thêm, "Vậy sao tụi mày tìm được tao?"
Thùy Dương thở dài, tiếp tục kể:
- Mộc Trang thú nhận, nó chuốc thuốc mê cho mày bất tỉnh rồi cõng mày vào kho rau củ. Lúc đầu nó tưởng mày tỉnh dậy rồi thoát ra nhưng chờ mãi mà chẳng thấy mày nên nó sợ mình phạm tội giết người, nó nhận tội. Nhưng nó không chịu nói với tao trước mà đi thú tội với Hưng, để thằng đó nổi điên định xông vào rồi. May mà còn giữ được bình tĩnh đi tìm chìa khóa. Mộc Trang bảo chìa khóa bác bảo vệ giữ. Mà con Trang nó có biết bác bảo vệ ở đâu đâu. May mà Phúc chạy vào báo với Hưng ông ấy đang ngồi bên đường đối diện uống cà phê. Hưng nó chưa nghe hết đã vội chạy qua bên đường. Lúc đó...
Thùy Dương trầm ngâm một lúc khiến tôi sốt sắng, người như nhảy dựng lên hỏi: "Sao? Sao mày không nói nữa."
Thùy Dương mím môi, giọng nói càng lúc càng nhỏ, nhưng tôi lại nghe rất rõ một câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu rằng:
"Thế Hưng không cẩn thận, bị xe máy tông trúng. Đang nằm phòng 304."
______________________
Ngoại truyện: Lỡ một ngày tôi biến mất.
*Khung cảnh đặc biệt khi Diệp Chi và Thế Hưng đã yêu nhau*
"Lỡ một ngày em bỗng dưng biến mất, liệu anh và thành phố này có còn nhớ đến em không?" Tôi dừng việc ghi chép, ngước mắt nhìn người con trai trước mặt, hỏi.
"Thành phố này sẽ không nhớ em, anh cũng vậy."
"Tại sao? Anh không nhớ em?" Tôi bực bội vì nhận được câu hỏi không như mình mong đợi.
"Nếu em biến mất, anh sẽ quên em. Và cả anh nữa. Bởi anh tồn tại là vì em."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương