Mùa Hoa Năm Ấy
Chương 18: Bị sốt
" reng reng "
- " ôi má ơiiiiiii"
mọi người giật nảy mình vì tiếng gì đó, quay sang thì đó là điện thoại của Thu đang reo lên. Thu vươn tay ra với lấy điện thoại mà bấm nghe, một giọng nói khá trầm nhưng ấm vang lên
nghe cũng có thể biết đó là giọng của một người đàn ông, chị xin phép ra ngoài để nghe điện thoại. chúng tôi thấy vậy thì quay trở lại bộ phim đó nhưng không được bao lâu cái tính tò mò của tui trỗi dậy nên tôi đã âm thầm lén ra ngoài
âm thầm nhìn chị nghe điện thoại, do nghe từ xa nên không thể nào nghe thấy bất cứ tiếng gì nhưng nhìn chị rất buồn. tôi không biết vì sao nhưng chắc chắn đó là một lý do không thể nói nào đó
" tít tít "
cuộc gọi kết thúc bỗng chị ngồi sổm xuống, gương mặt gục xuống đùi, thút thít như đang khóc vậy.nhìn người thương của mình như vậy tôi bất giác không biết phải làm gì
đi lại cạnh chị tôi cũng ngồi xuống, chị khá giật mình mà nhìn tôi,lúc này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt chị. mắt long lanh rồi đổ hoe, gương mặt hơi ướt trên gò má ấy, thấy vậy chị liền lấy vội tay lau nước mắt
- " bụi....bụi "
- " nó bay vào mắt chị "
- " em biết mà "
chị như hiểu rõ được câu nói của tôi mà chỉ mỉn cười nhẹ, nụ cười đầy chua xót mà nói
- " chị cảm ơn "
- " em không làm được gì mà "
- " không làm được gì hết "
- " bây giờ em đang giúp chị đấy thôi "
giọng chị cứ ghèn nghẹn khiến tôi bất giác đặt tay lên vai Thu như một lời an ủi nhưng chị đẩy nhẹ tay tôi ra mà nói nhẹ
- " chị cảm ơn "
- " chị muốn ở một mình "
nói xong chị đứng dậy rồi đi ra phía cửa, ngoái đầu lại mà Chào tôi. hiện giờ tôi như chết lặng, lòng bứt dứt. Tôi không thể hiểu con người của chị, vậy liệu tôi có thực sự thích hay đây chỉ là cảm xúc nhất thời của tuổi thiếu niên mà thôi
phấn chấn lại tinh thần, gói gọn mớ suy nghĩ ấy vào một góc rồi lại thản nhiên bước vào phòng. Vì tôi còn có những vị khách đang đợi mình cơ mà, bố tôi là một người đàn ông không tốt nhưng ông ta đã từng dạy tôi rằng " đừng để cảm xúc tri phối con người ta "
tôi lại nhập tiệc cùng mọi người, chúng tôi pha trò đến tận 19:00 tối mới tạm biệt nhau rồi ra về. tiễn khách xong quay lại để dọn dẹp mọi thứ, xong việc cũng là lúc 19:42
tôi ngồi trầm ngâm bên cạnh cửa sổ, ánh trăng đêm nay vừa tròn vừa sáng mang lại khung cảnh vừa tĩnh lặng vừa yên bình nhưng lòng tôi lại nặng trĩu,ánh mắt cứ rũ xuống
luôn nhắc đầu mình là đừng nhớ gì tới sự việc đó nữa nhưng thực sự não tôi cứ cho hiện lên hình ảnh chị lúc ấy
- " tại sao chị lại khóc vậy "
tôi chán nản đi lên sân thượng để giải toả nỗi sầu đang kìm nén trong lòng, rõ ràng tôi cảm thấy chúng tôi hơn cả một tình bạn rồi nhưng lại chưa đến mức có thể gọi là tình yêu
có phải vì lý do này nên Thu mới không thể nói ra lời trong nỗi lòng mình, giờ nghĩ lại tôi cũng thấy đúng, tôi không là gì của chị mà. thế nên hiện giờ tôi phải là gì của chị mới được
quay lại phòng mình tôi chuẩn bị và soạn lại sách vở xong lại kiếm trong tủ một thứ gì đó để lót bụng, bây giờ tôi đang nằm trên chiếc giường của mình tay với lấy chiếc điện thoại mà ghé mắt nhìn qua giờ trên đó
'' 22:46"
cũng đã khá muộn rồi nhưng tôi thực sự không thể nào đi sâu vào giấc ngủ được mà cứ trần trọc mãi, đặt tay lên trán tôi cố gắng thả lỏng cơ thể để dễ ngủ hơn, sau tầm vài phút tôi dường như cảm nhận được cơn buồn ngủ đang đến
…
" rinh rinh"
thanh âm chói tay của tiếng chuông điện thoại vang lên phá bĩnh sự yên tĩnh của buổi sáng, tôi mệt mỏi lết cái thân xác này khỏi giường. Tôi lơ mơ đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi cứ mặc cho tiếng chuông không ngừng kêu
và lý do chắc là tôi lười, sau khi vệ sinh xong tôi cảm thấy tinh thần đã tỉnh táo sảng khoái hơn, lúc này tôi mới tắt tiếng chuông báo thức rồi thay quần áo. Dắt xe đạp của mình ra ngoài cổng tôi vươn vai một cái
hôm nay tôi quyết định đi xe đạp đến trường, đi trên con đường buổi sáng yên bình với cái không khí hơi lạnh khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn thường ngày
- " A"
tôi nhìn thấy Khôi đang mua gì đó ở hàng cháo, tôi ghé xe vào đó rồi Chào Khôi
- " hi, sao ở đây "
tôi bây giờ mới nhìn sang tay bên trái của khôi thì thấy cậu đang cầm một túi thuốc cảm cúm thì thắc mắc hỏi
- " Khôi mua thuốc cảm à "
- " ừ đúng rồi "
- " bị ốm à "
- " không tui khỏe re à nhưng chị Thu bị sốt "
- " sốt khá cao nên nay chị ấy nghỉ "
- " tiện đường tui tranh thủ mua thuốc rồi cháo cho chị luôn "
- " sốt á, không...k..sao đấy chứ "
- " không sao đâu, Khánh đến trường trước đi, tí tui đi sau "
- " à ừ tạm biệt "
nghe vậy tôi cũng đạp xe đến trường trước, cả buổi hôm ấy, lòng tôi cứ bồn chồn lo lắng trong lòng. vào giờ tan học tôi có đưa cho chủ ý là
- " tui sang thăm chị ông được không "
- " được chứ, chị Thu biết chắc sẽ vui lắm đó "
- " hả?"
- " không.... không có gì "
đến nhà của Thu và Khôi, tôi bỏ giầy lại và đeo dép trong nhà, chúng tôi nhìn thấy chị ở phòng khách đang lúi húi uống thuốc, Khôi thấy vậy liền hỏi chị với giọng chất vấn:
- " ôi má ơiiiiiii"
mọi người giật nảy mình vì tiếng gì đó, quay sang thì đó là điện thoại của Thu đang reo lên. Thu vươn tay ra với lấy điện thoại mà bấm nghe, một giọng nói khá trầm nhưng ấm vang lên
nghe cũng có thể biết đó là giọng của một người đàn ông, chị xin phép ra ngoài để nghe điện thoại. chúng tôi thấy vậy thì quay trở lại bộ phim đó nhưng không được bao lâu cái tính tò mò của tui trỗi dậy nên tôi đã âm thầm lén ra ngoài
âm thầm nhìn chị nghe điện thoại, do nghe từ xa nên không thể nào nghe thấy bất cứ tiếng gì nhưng nhìn chị rất buồn. tôi không biết vì sao nhưng chắc chắn đó là một lý do không thể nói nào đó
" tít tít "
cuộc gọi kết thúc bỗng chị ngồi sổm xuống, gương mặt gục xuống đùi, thút thít như đang khóc vậy.nhìn người thương của mình như vậy tôi bất giác không biết phải làm gì
đi lại cạnh chị tôi cũng ngồi xuống, chị khá giật mình mà nhìn tôi,lúc này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt chị. mắt long lanh rồi đổ hoe, gương mặt hơi ướt trên gò má ấy, thấy vậy chị liền lấy vội tay lau nước mắt
- " bụi....bụi "
- " nó bay vào mắt chị "
- " em biết mà "
chị như hiểu rõ được câu nói của tôi mà chỉ mỉn cười nhẹ, nụ cười đầy chua xót mà nói
- " chị cảm ơn "
- " em không làm được gì mà "
- " không làm được gì hết "
- " bây giờ em đang giúp chị đấy thôi "
giọng chị cứ ghèn nghẹn khiến tôi bất giác đặt tay lên vai Thu như một lời an ủi nhưng chị đẩy nhẹ tay tôi ra mà nói nhẹ
- " chị cảm ơn "
- " chị muốn ở một mình "
nói xong chị đứng dậy rồi đi ra phía cửa, ngoái đầu lại mà Chào tôi. hiện giờ tôi như chết lặng, lòng bứt dứt. Tôi không thể hiểu con người của chị, vậy liệu tôi có thực sự thích hay đây chỉ là cảm xúc nhất thời của tuổi thiếu niên mà thôi
phấn chấn lại tinh thần, gói gọn mớ suy nghĩ ấy vào một góc rồi lại thản nhiên bước vào phòng. Vì tôi còn có những vị khách đang đợi mình cơ mà, bố tôi là một người đàn ông không tốt nhưng ông ta đã từng dạy tôi rằng " đừng để cảm xúc tri phối con người ta "
tôi lại nhập tiệc cùng mọi người, chúng tôi pha trò đến tận 19:00 tối mới tạm biệt nhau rồi ra về. tiễn khách xong quay lại để dọn dẹp mọi thứ, xong việc cũng là lúc 19:42
tôi ngồi trầm ngâm bên cạnh cửa sổ, ánh trăng đêm nay vừa tròn vừa sáng mang lại khung cảnh vừa tĩnh lặng vừa yên bình nhưng lòng tôi lại nặng trĩu,ánh mắt cứ rũ xuống
luôn nhắc đầu mình là đừng nhớ gì tới sự việc đó nữa nhưng thực sự não tôi cứ cho hiện lên hình ảnh chị lúc ấy
- " tại sao chị lại khóc vậy "
tôi chán nản đi lên sân thượng để giải toả nỗi sầu đang kìm nén trong lòng, rõ ràng tôi cảm thấy chúng tôi hơn cả một tình bạn rồi nhưng lại chưa đến mức có thể gọi là tình yêu
có phải vì lý do này nên Thu mới không thể nói ra lời trong nỗi lòng mình, giờ nghĩ lại tôi cũng thấy đúng, tôi không là gì của chị mà. thế nên hiện giờ tôi phải là gì của chị mới được
quay lại phòng mình tôi chuẩn bị và soạn lại sách vở xong lại kiếm trong tủ một thứ gì đó để lót bụng, bây giờ tôi đang nằm trên chiếc giường của mình tay với lấy chiếc điện thoại mà ghé mắt nhìn qua giờ trên đó
'' 22:46"
cũng đã khá muộn rồi nhưng tôi thực sự không thể nào đi sâu vào giấc ngủ được mà cứ trần trọc mãi, đặt tay lên trán tôi cố gắng thả lỏng cơ thể để dễ ngủ hơn, sau tầm vài phút tôi dường như cảm nhận được cơn buồn ngủ đang đến
…
" rinh rinh"
thanh âm chói tay của tiếng chuông điện thoại vang lên phá bĩnh sự yên tĩnh của buổi sáng, tôi mệt mỏi lết cái thân xác này khỏi giường. Tôi lơ mơ đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi cứ mặc cho tiếng chuông không ngừng kêu
và lý do chắc là tôi lười, sau khi vệ sinh xong tôi cảm thấy tinh thần đã tỉnh táo sảng khoái hơn, lúc này tôi mới tắt tiếng chuông báo thức rồi thay quần áo. Dắt xe đạp của mình ra ngoài cổng tôi vươn vai một cái
hôm nay tôi quyết định đi xe đạp đến trường, đi trên con đường buổi sáng yên bình với cái không khí hơi lạnh khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn thường ngày
- " A"
tôi nhìn thấy Khôi đang mua gì đó ở hàng cháo, tôi ghé xe vào đó rồi Chào Khôi
- " hi, sao ở đây "
tôi bây giờ mới nhìn sang tay bên trái của khôi thì thấy cậu đang cầm một túi thuốc cảm cúm thì thắc mắc hỏi
- " Khôi mua thuốc cảm à "
- " ừ đúng rồi "
- " bị ốm à "
- " không tui khỏe re à nhưng chị Thu bị sốt "
- " sốt khá cao nên nay chị ấy nghỉ "
- " tiện đường tui tranh thủ mua thuốc rồi cháo cho chị luôn "
- " sốt á, không...k..sao đấy chứ "
- " không sao đâu, Khánh đến trường trước đi, tí tui đi sau "
- " à ừ tạm biệt "
nghe vậy tôi cũng đạp xe đến trường trước, cả buổi hôm ấy, lòng tôi cứ bồn chồn lo lắng trong lòng. vào giờ tan học tôi có đưa cho chủ ý là
- " tui sang thăm chị ông được không "
- " được chứ, chị Thu biết chắc sẽ vui lắm đó "
- " hả?"
- " không.... không có gì "
đến nhà của Thu và Khôi, tôi bỏ giầy lại và đeo dép trong nhà, chúng tôi nhìn thấy chị ở phòng khách đang lúi húi uống thuốc, Khôi thấy vậy liền hỏi chị với giọng chất vấn:
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương