Mười Lăm Mùa Xuân
Chương 22: Bươm bướm
Qua khe cửa nhìn vào bên trong——
Ngón tay thon dài của Cố Thiên Quân thỉnh thoảng lướt ngang, mang theo một giọt nước mắt, đôi đồng tử ảm đạm đờ đẫn, không một tia sáng, lệ trực trào nơi khóe mắt, cô ấy cúi đầu, làn tóc đen che khuất tất cả.
Đưa ánh mắt ra xa hơn, Thời An nhìn thấy trên bàn, dưới đất, ngổn ngang các loại chai lọ, mùi rượu trong không khí càng lúc nồng nặc.
Thời An cắn chặt môi dưới, một hàng bóng tối phản chiếu trên mặt nó, hết lần này tới lần khác lại muốn tự trách chính mình, không đẩy cửa bước vào, lặng lẽ quay người bỏ đi.
Trong lòng hỗn loạn.
Đều là do nó mà Cố Thiên Quân mới đau khổ như vậy.
Đêm thật dài.
Ngày hôm sau.
Khi Thời An tỉnh giấc đã là gần 10 giờ, nó theo thói quen, xuống giường tìm Cố Thiên Quân, đi một vòng lại không thấy ai.
Cuối cùng, trên cửa tủ lạnh, nhìn thấy một tờ giấy note.
Nó cẩn thận từng ly từng tí gỡ xuống, đọc thầm từng chữ trên đó: An An, dì đi làm, bữa sáng và bữa trưa trong tủ lạnh, hâm nóng trong lò vi sóng một chút là được, ngoan ngoãn ở nhà đợi dì nhé. (Mặt cười)
Nụ cười đó,
Nửa ngày cũng chẳng nặn ra được.
Thời An đi đến thư phòng, ngồi trước bàn làm việc, gấp tờ giấy note lại, cất vào ngăn kéo, sau đó, không làm gì cả, chỉ thẫn thờ.
Nhìn mặt trời dần dần treo lủng lẳng trên đỉnh đầu.
Thời An muốn ra ngoài hóng gió, bèn thay quần áo ấm, cũng may bên ngoài là biển, cũng có thể đợi dì Cố về.
Ngắm biển vào mùa đông, lòng ngổn ngang nỗi buồn.
Bãi biển trước kia đông đúc tấp nập, lúc này chỉ lác đác vài người, Thời An tìm một tảng đá nhẵn để ngồi, nhìn những ngọn sóng nỉ non.
Không biết đã được bao lâu, một giọng nữ cuốn hút mà êm tai vang lên: "Bạn nhỏ, sao lại ngồi một mình ở đây thế, người lớn trong nhà đâu?"
Thời An nhìn về phía phát ra giọng nói, người phụ nữ cao gầy, khuôn mặt thanh tú, trang phục màu trơn, bên ngoài sơ mi trắng là một chiếc măng tô màu đen, xinh đẹp lại thanh lịch.
Dì Cố từng nói: Không được nói chuyện với người lạ.
Nhưng người phụ này thoạt nhìn không giống người xấu chút nào, ánh mắt Thời An thay đổi, lễ phép đáp: "Đang đợi người ạ."
Người phụ nữ khẽ cười: "Đang đợi ai thế?"
Làn sương lướt qua trong mắt Thời An, bị sự bất lực chiếm đoạt: "Đợi dì của con."
"Dì?" Người phụ nữ im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Bên ngoài lạnh lắm, có muốn về nhà đợi không?"
Thời An lắc đầu: "Không ạ."
Người phụ nữ dường như không yên tâm, nơi này phần lớn là khách ngoại tỉnh tới du lịch, cô cũng vậy, sợ không an toàn, cô đưa tay về phía Thời An: "Bạn nhỏ, nhà con ở đâu, dì đưa con về."
Tại điểm mù tầm nhìn của họ——
Cố Thiên Quân đang nhanh chân bước tới, cô nàng vừa nhận được cuộc gọi của Cố Thiên Quân, nói Thời An đang ở nhà một mình, bảo cô nàng tới xem.
Ban đầu Cố Thiên Nhiên còn cằn nhằn, Cố Thiên Quân chuyện bé xé ra to, Thời An đã 10 tuổi rồi, còn có chuyện gì được chứ?
Nhưng khi cô nàng nhìn thấy cảnh này, chợt vui mừng khôn xiết, may mắn là cô nàng tới kịp, người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này, vậy mà lại là 'kẻ buôn người'!
Quá đáng ghét.
Cố Thiên Nhiên chạy nhanh mấy bước, sải bước thật dài, bảo vệ Thời An phía trước, vẻ mặt cảnh giác nhìn người phụ nữ: "Cô là ai vậy hả?"
Người phụ nữ đứng thẳng, mỉm cười, sau đó ngữ điệu ôn hòa: "Xin chào, tôi là Bạch Nhược Hy, thấy bạn nhỏ ở đây một mình, có chút lo lắng, cô là người nhà của cô bé à?"
Cố Thiên Nhiên nhìn Thời An: "Thật vậy sao?"
Thời An: "Dạ."
Hóa ra là nhầm.
Cố Thiên Nhiên sững sờ, đôi môi tuyệt mĩ mấp máy: "Cảm ơn cô đã để ý con bé, ngại quá, vừa rồi tôi vội quá, hấp tấp rồi."
Bạch Nhược Hy: "Không sao."
Hai người nhìn nhau rất lâu.
Lúc Cố Thiên Nhiên đang muốn nói gì đó thì một người đàn ông tướng mạo tuấn lãng chạy tới: "Nhược Hy, cuối cùng cũng tìm thấy em rồi, sao lại chạy ra ngoài một mình vậy?"
Bạch Nhược Hy gật đầu với Cố Thiên Nhiên, nói một tiếng 'Tạm biệt'. Sau đó, xoay người nói với người đàn ông: "Đi thôi."
Cố Thiên Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng họ, ánh mắt mơ hồ, lâu sau, cô nàng khẽ thở dài, trên mặt có quá nhiều thứ khiến Thời An nhìn không hiểu.
Thời An ngước nhìn, nhìn đến mỏi cổ, mới mở miệng hỏi: "Dì Thiên Nhiên, dì sao thế?"
Sao nào, rung động rồi hả?
Lập tức, trong đầu Cố Thiên Nhiên ong ong, cô nàng ôm ngực, tim đập rất nhanh, rất khó ngừng lại, vẻ mặt thờ ơ: "Không sao cả."
Không ai nói tiếp.
Một người ngồi, một người đứng.
Thời An đang hoàn toàn thả lỏng, quên đi những suy tư, cũng chẳng muốn suy tư, những gì nhìn thấy được, nó vẫn đang mặc váy hoa, không lo không nghĩ, những người nó yêu thương đều ở bên cạnh nó, nó cũng chẳng phải 'kẻ giết người'.
Nán lại hồi lâu.
Cố Thiên Nhiên bình tĩnh: "Thời An, tại sao lúc nào con cũng không vui, trẻ con mà cũng có chuyện phiền lòng à?"
Có chứ, rất nhiều là đằng khác.
Thời An như thể phiền muộn từng giây từng phút, nói quá một chút, nó rất khó mà có được chuyện vui.
Lắc đầu, nói: "Con rất vui mà."
Rõ ràng là cố tỏ ra mạnh mẽ.
Cố Thiên Nhiên không hỏi thêm nữa, khi tuyết từ trên trời rơi xuống, cô nàng nói: "Về nhà thôi, lát nữa, dì Cố của con hẳn cũng sẽ về."
Thời An: "Dạ."
Trên đường về nhà, Thời An nghĩ 'Dì Cố sắp về rồi', tâm trạng vui vẻ khó nói, cũng tại chính khoảnh khắc này, nó nhận ra rằng, bình thường, chuyện gì đối với nó cũng thật vô vị, điều duy nhất khiến nó vui vẻ, chính là: Đợi dì Cố về nhà.
*
Rất nhanh đã đến cuối tháng Hai.
Buổi tối, Thời An chuẩn bị cặp sách, kiểm tra lại một lần xem có bỏ sót bài tập nghỉ đông hay không rồi mới chỉnh tề khóa lại.
Hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, Cố Thiên Quân ở bên cạnh quan sát, đắn đo lâu sau cô ấy nói: "An An, tối nay qua phòng dì ngủ nhé."
Quả nhiên.
Thời An lại từ chối: "Con không muốn."
Hết cách, Cố Thiên Quân cũng không thể ép buộc.
Hơn một tháng nay, Thời An đôi khi toát ra vẻ sầu muộn khiến cho cô ấy sợ hãi, vì công việc quá bận rộn, cô ấy về nhà 10 ngày thì 8 ngày thì trời đã tối om.
Vô thức, Thời An lặng lẽ thay đổi, trở nên tâm sự ngổn ngang, ít cười, càng ít nói hơn trước.
Đợi Thời An xong việc, Cố Thiên Quân kéo cánh tay nó, nhìn từ trên xuống dưới một lần, đau lòng: "Cao lên rồi, cũng gầy đi rồi."
Thời An há miệng, nhưng không nói được gì, không tự nhiên lắc mình, nó cố gắng khiến cho giọng điệu mình nghe thật thoải mái nói: "Con không hề gầy."
Thật ra,
Rất khó nuốt trôi.
"Ôi." Cố Thiên Quân nắm lấy cổ tay yếu ớt của Thời An, dịu dàng nhìn nó: "Từ giờ khi ăn trưa trong trường, dì sẽ bảo cô Tô trông chừng con, không được phép bỏ bữa, nghe chưa?"
Thời An: "Nghe rồi ạ."
Trưa hôm sau, trong nhà ăn.
Thời An lấy cơm xong, chọn một chỗ trống, vừa ngồi xuống, Tô Nhiên cầm khay cơm, đi đến trước mặt nó: "Cô ngồi đây được không?"
Thời An bối rối, rõ ràng là nhà ăn nhân viên và nhà ăn học sinh tách biệt, lẽ nào là dì Cố? Nó gật đầu: "Được ạ, thưa cô."
Tô Nhiên mỉm cười ngồi xuống.
Gắp mấy miếng thịt trong khay cho Thời An, cô nàng nói: "Ăn hết chỗ này đi, không ăn xong thì không được đi."
"Ơ?" Thời An nhìn mấy miếng thịt, vẻ mặt khó xử: "Nhiều quá, cô ơi, em không ăn hết đâu."
"Không ăn hết cũng phải ăn." Tô Nhiên nghiêm túc nhìn Thời An: "Em gầy quá, phải ăn nhiều lên."
Thời An: "Em hiểu rồi thưa cô."
Tô Nhiên: "Lúc nào ăn xong thì lúc đó mới được đi, từ giờ về sau, mỗi bữa trưa, cô đều sẽ ăn cơm với em."
Thời An: "Cô giáo, em ăn một mình được mà, như vậy thì phiền cô quá, thật sự không cần đâu."
Tô Nhiên: "Không phiền, cô rất rảnh."
Thời An đành cắm đầu cắm cổ ăn.
Kỳ quái thay, vì Tô Nhiên đang ở một bên 'giám sát' nên Thời An thật sự phải ăn hết thức ăn.
Nhưng hành động tiếp theo của Tô Nhiên, khiến Thời An mắt chữ A miệng chữ O, cô nàng vậy mà lại lấy điện thoại ra, chụp ảnh khay cơm trống rỗng, hài lòng gật đầu: "Ok."
Thời An khó hiểu: "Cô giáo, cô đang làm gì vậy?"
Tô Nhiên bất đắc dĩ dang tay ra: "Hết cách rồi, chuyện Cố Thiên Quân dặn, cô không dám không làm."
"Ồ." Suy nghĩ một chút, Thời An lại nói: "Cô giáo, con biết cô và dì Cố là bạn bè, ngày nào dì Cố cũng rất bận, cô có thể khuyên dì ấy, để dì ấy đừng liều mạng làm việc như vậy nữa được không?"
Tô Nhiên khẽ cười, ngước mắt nhìn Thời An: "Em còn chẳng khuyên được thì làm sao cô khuyên nổi, sau này lớn lên rồi em sẽ hiểu, dì Cố của em là người sẽ khiến em cảm thấy hãnh diện."
Ánh mắt Thời An kiên định: "Dì Cố đã cứu được rất nhiều người, bây giờ em đã rất hãnh diện về dì ấy rồi, sau này, em cũng muốn trở thành người giống dì ấy."
"Tốt." Tô Nhiên vui vẻ vỗ vai Thời An, mặt đầy ý cười: "Cô tin em."
Thời An cảm thấy có chút chướng bụng, bèn đứng dậy: "Cô, em phải về lớp rồi, em chào cô."
Tô Nhiên: "Tiện đường, cùng đi đi."
Trên đường, có rất nhiều học sinh chào Tô Nhiên, cô nàng đều mỉm cười đáp lại, chân mày Thời An giật giật, nói: "Cô, dì Cố cũng như vậy."
Tô Nhiên: "Ồ? Như thế nào?"
Thời An vừa xoa bụng vừa nói: "Tươi cười với tất cả mọi người, rất ít khi thấy dì ấy không vui, ngoại trừ lần đó..."
Biết Thời An đang nhắc tới chuyện gì.
Tô Nhiên cố gắng chuyển chủ đề: "Tính cách Thiên Quân rất tốt, ai quen biết em ấy đều rất thích em ấy."
Thời An gật mạnh đầu: "Dạ!"
Tô Nhiên: "Cô cũng vậy."
Thời An lập tức nghẹn lời, ánh mắt của cô giáo, vậy mà lại giống hệt với chú kia, nó không thể nhìn lầm, nhưng, nó không hỏi.
Nghĩ không thông.
Thời An đang bối rối.
Buổi chiều, Thời An đang làm đề toán, Lê Vi ở bàn trước đột nhiên quay lại, thăm dò nói: "Thời An, cho mình mượn tẩy một chút được không?"
Ngồi gần đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên chúng trò chuyện, Thời An đưa cục tẩy trong tay qua: "Nè."
Lê Vi: "Cảm ơn."
Dùng xong, cô bé quay người, trả lại tẩy.
Thời An đẩy về, lại lấy ra một cục khác từ trong hộp bút: "Mình còn một cái nữa, cái này tặng cậu."
Lê Vi mỉm cười: "Cảm ơn."
Dừng lại một chút, cô bé nói tiếp: "Cậu tốt thật đó, mình làm bạn với cậu được không?"
Thời An ban đầu ngạc nhiên, sau lại gật đầu: "Được chứ."
Cảnh này, tình cờ được Tô Nhiên đang đứng trên bục giảng nhìn thấy, cô nàng đi tới, chỉ vào bạn cùng bàn Loan Kiệt của Lê Vi nói: "Em và Thời An đổi chỗ đi."
Đợi Thời An đổi chỗ xong.
Tô Nhiên vội vàng ra khỏi lớp, soạn một tin nhắn trên điện thoại: 【Thiên Quân, báo cho em một tin vui, Thời An cuối cùng có có bạn rồi!】
Nửa tiếng sau, Cố Thiên Quân gửi ba dấu chấm than tới, một lát sau, lại nhắn: 【Tối nay được tan sở lúc 6 giờ, ăn cơm chung đi.】
Tô Nhiên nhìn vào trong lớp: 【Dẫn Thời An đi cùng nhé, tan học, chị sẽ đưa con bé tới gặp em.】
Cố Thiên Quân: 【Được.】
Trong lớp học vốn đang rất ồn ào, nhưng vừa nhìn thấy Tô Nhiên đứng ở cửa, lập tức im lặng, đứng một lúc, Tô Nhiên đi đến bên cạnh Thời An, nhỏ giọng nói: "Tối nay đợi cô ở bãi đỗ xe, chúng ta cùng đi tìm Thiên Quân ăn tối."
Cuối cùng dì Cố cũng hết bận rồi!
Mắt Thời An phát sáng: "Dạ."
Sau khi Tô Nhiên rời đi, Lê Vi dò hỏi: "Cô nói với cậu cái gì mà cậu vui thế?"
Khóe miệng Thời An cong lên rất lâu: "Bí mật."
Hướng về thảm cỏ xanh ngoài cửa sổ, Thời An trông thấy một con bướm vàng, đang nắm giữ bí mật của nó.
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Ngón tay thon dài của Cố Thiên Quân thỉnh thoảng lướt ngang, mang theo một giọt nước mắt, đôi đồng tử ảm đạm đờ đẫn, không một tia sáng, lệ trực trào nơi khóe mắt, cô ấy cúi đầu, làn tóc đen che khuất tất cả.
Đưa ánh mắt ra xa hơn, Thời An nhìn thấy trên bàn, dưới đất, ngổn ngang các loại chai lọ, mùi rượu trong không khí càng lúc nồng nặc.
Thời An cắn chặt môi dưới, một hàng bóng tối phản chiếu trên mặt nó, hết lần này tới lần khác lại muốn tự trách chính mình, không đẩy cửa bước vào, lặng lẽ quay người bỏ đi.
Trong lòng hỗn loạn.
Đều là do nó mà Cố Thiên Quân mới đau khổ như vậy.
Đêm thật dài.
Ngày hôm sau.
Khi Thời An tỉnh giấc đã là gần 10 giờ, nó theo thói quen, xuống giường tìm Cố Thiên Quân, đi một vòng lại không thấy ai.
Cuối cùng, trên cửa tủ lạnh, nhìn thấy một tờ giấy note.
Nó cẩn thận từng ly từng tí gỡ xuống, đọc thầm từng chữ trên đó: An An, dì đi làm, bữa sáng và bữa trưa trong tủ lạnh, hâm nóng trong lò vi sóng một chút là được, ngoan ngoãn ở nhà đợi dì nhé. (Mặt cười)
Nụ cười đó,
Nửa ngày cũng chẳng nặn ra được.
Thời An đi đến thư phòng, ngồi trước bàn làm việc, gấp tờ giấy note lại, cất vào ngăn kéo, sau đó, không làm gì cả, chỉ thẫn thờ.
Nhìn mặt trời dần dần treo lủng lẳng trên đỉnh đầu.
Thời An muốn ra ngoài hóng gió, bèn thay quần áo ấm, cũng may bên ngoài là biển, cũng có thể đợi dì Cố về.
Ngắm biển vào mùa đông, lòng ngổn ngang nỗi buồn.
Bãi biển trước kia đông đúc tấp nập, lúc này chỉ lác đác vài người, Thời An tìm một tảng đá nhẵn để ngồi, nhìn những ngọn sóng nỉ non.
Không biết đã được bao lâu, một giọng nữ cuốn hút mà êm tai vang lên: "Bạn nhỏ, sao lại ngồi một mình ở đây thế, người lớn trong nhà đâu?"
Thời An nhìn về phía phát ra giọng nói, người phụ nữ cao gầy, khuôn mặt thanh tú, trang phục màu trơn, bên ngoài sơ mi trắng là một chiếc măng tô màu đen, xinh đẹp lại thanh lịch.
Dì Cố từng nói: Không được nói chuyện với người lạ.
Nhưng người phụ này thoạt nhìn không giống người xấu chút nào, ánh mắt Thời An thay đổi, lễ phép đáp: "Đang đợi người ạ."
Người phụ nữ khẽ cười: "Đang đợi ai thế?"
Làn sương lướt qua trong mắt Thời An, bị sự bất lực chiếm đoạt: "Đợi dì của con."
"Dì?" Người phụ nữ im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Bên ngoài lạnh lắm, có muốn về nhà đợi không?"
Thời An lắc đầu: "Không ạ."
Người phụ nữ dường như không yên tâm, nơi này phần lớn là khách ngoại tỉnh tới du lịch, cô cũng vậy, sợ không an toàn, cô đưa tay về phía Thời An: "Bạn nhỏ, nhà con ở đâu, dì đưa con về."
Tại điểm mù tầm nhìn của họ——
Cố Thiên Quân đang nhanh chân bước tới, cô nàng vừa nhận được cuộc gọi của Cố Thiên Quân, nói Thời An đang ở nhà một mình, bảo cô nàng tới xem.
Ban đầu Cố Thiên Nhiên còn cằn nhằn, Cố Thiên Quân chuyện bé xé ra to, Thời An đã 10 tuổi rồi, còn có chuyện gì được chứ?
Nhưng khi cô nàng nhìn thấy cảnh này, chợt vui mừng khôn xiết, may mắn là cô nàng tới kịp, người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này, vậy mà lại là 'kẻ buôn người'!
Quá đáng ghét.
Cố Thiên Nhiên chạy nhanh mấy bước, sải bước thật dài, bảo vệ Thời An phía trước, vẻ mặt cảnh giác nhìn người phụ nữ: "Cô là ai vậy hả?"
Người phụ nữ đứng thẳng, mỉm cười, sau đó ngữ điệu ôn hòa: "Xin chào, tôi là Bạch Nhược Hy, thấy bạn nhỏ ở đây một mình, có chút lo lắng, cô là người nhà của cô bé à?"
Cố Thiên Nhiên nhìn Thời An: "Thật vậy sao?"
Thời An: "Dạ."
Hóa ra là nhầm.
Cố Thiên Nhiên sững sờ, đôi môi tuyệt mĩ mấp máy: "Cảm ơn cô đã để ý con bé, ngại quá, vừa rồi tôi vội quá, hấp tấp rồi."
Bạch Nhược Hy: "Không sao."
Hai người nhìn nhau rất lâu.
Lúc Cố Thiên Nhiên đang muốn nói gì đó thì một người đàn ông tướng mạo tuấn lãng chạy tới: "Nhược Hy, cuối cùng cũng tìm thấy em rồi, sao lại chạy ra ngoài một mình vậy?"
Bạch Nhược Hy gật đầu với Cố Thiên Nhiên, nói một tiếng 'Tạm biệt'. Sau đó, xoay người nói với người đàn ông: "Đi thôi."
Cố Thiên Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng họ, ánh mắt mơ hồ, lâu sau, cô nàng khẽ thở dài, trên mặt có quá nhiều thứ khiến Thời An nhìn không hiểu.
Thời An ngước nhìn, nhìn đến mỏi cổ, mới mở miệng hỏi: "Dì Thiên Nhiên, dì sao thế?"
Sao nào, rung động rồi hả?
Lập tức, trong đầu Cố Thiên Nhiên ong ong, cô nàng ôm ngực, tim đập rất nhanh, rất khó ngừng lại, vẻ mặt thờ ơ: "Không sao cả."
Không ai nói tiếp.
Một người ngồi, một người đứng.
Thời An đang hoàn toàn thả lỏng, quên đi những suy tư, cũng chẳng muốn suy tư, những gì nhìn thấy được, nó vẫn đang mặc váy hoa, không lo không nghĩ, những người nó yêu thương đều ở bên cạnh nó, nó cũng chẳng phải 'kẻ giết người'.
Nán lại hồi lâu.
Cố Thiên Nhiên bình tĩnh: "Thời An, tại sao lúc nào con cũng không vui, trẻ con mà cũng có chuyện phiền lòng à?"
Có chứ, rất nhiều là đằng khác.
Thời An như thể phiền muộn từng giây từng phút, nói quá một chút, nó rất khó mà có được chuyện vui.
Lắc đầu, nói: "Con rất vui mà."
Rõ ràng là cố tỏ ra mạnh mẽ.
Cố Thiên Nhiên không hỏi thêm nữa, khi tuyết từ trên trời rơi xuống, cô nàng nói: "Về nhà thôi, lát nữa, dì Cố của con hẳn cũng sẽ về."
Thời An: "Dạ."
Trên đường về nhà, Thời An nghĩ 'Dì Cố sắp về rồi', tâm trạng vui vẻ khó nói, cũng tại chính khoảnh khắc này, nó nhận ra rằng, bình thường, chuyện gì đối với nó cũng thật vô vị, điều duy nhất khiến nó vui vẻ, chính là: Đợi dì Cố về nhà.
*
Rất nhanh đã đến cuối tháng Hai.
Buổi tối, Thời An chuẩn bị cặp sách, kiểm tra lại một lần xem có bỏ sót bài tập nghỉ đông hay không rồi mới chỉnh tề khóa lại.
Hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, Cố Thiên Quân ở bên cạnh quan sát, đắn đo lâu sau cô ấy nói: "An An, tối nay qua phòng dì ngủ nhé."
Quả nhiên.
Thời An lại từ chối: "Con không muốn."
Hết cách, Cố Thiên Quân cũng không thể ép buộc.
Hơn một tháng nay, Thời An đôi khi toát ra vẻ sầu muộn khiến cho cô ấy sợ hãi, vì công việc quá bận rộn, cô ấy về nhà 10 ngày thì 8 ngày thì trời đã tối om.
Vô thức, Thời An lặng lẽ thay đổi, trở nên tâm sự ngổn ngang, ít cười, càng ít nói hơn trước.
Đợi Thời An xong việc, Cố Thiên Quân kéo cánh tay nó, nhìn từ trên xuống dưới một lần, đau lòng: "Cao lên rồi, cũng gầy đi rồi."
Thời An há miệng, nhưng không nói được gì, không tự nhiên lắc mình, nó cố gắng khiến cho giọng điệu mình nghe thật thoải mái nói: "Con không hề gầy."
Thật ra,
Rất khó nuốt trôi.
"Ôi." Cố Thiên Quân nắm lấy cổ tay yếu ớt của Thời An, dịu dàng nhìn nó: "Từ giờ khi ăn trưa trong trường, dì sẽ bảo cô Tô trông chừng con, không được phép bỏ bữa, nghe chưa?"
Thời An: "Nghe rồi ạ."
Trưa hôm sau, trong nhà ăn.
Thời An lấy cơm xong, chọn một chỗ trống, vừa ngồi xuống, Tô Nhiên cầm khay cơm, đi đến trước mặt nó: "Cô ngồi đây được không?"
Thời An bối rối, rõ ràng là nhà ăn nhân viên và nhà ăn học sinh tách biệt, lẽ nào là dì Cố? Nó gật đầu: "Được ạ, thưa cô."
Tô Nhiên mỉm cười ngồi xuống.
Gắp mấy miếng thịt trong khay cho Thời An, cô nàng nói: "Ăn hết chỗ này đi, không ăn xong thì không được đi."
"Ơ?" Thời An nhìn mấy miếng thịt, vẻ mặt khó xử: "Nhiều quá, cô ơi, em không ăn hết đâu."
"Không ăn hết cũng phải ăn." Tô Nhiên nghiêm túc nhìn Thời An: "Em gầy quá, phải ăn nhiều lên."
Thời An: "Em hiểu rồi thưa cô."
Tô Nhiên: "Lúc nào ăn xong thì lúc đó mới được đi, từ giờ về sau, mỗi bữa trưa, cô đều sẽ ăn cơm với em."
Thời An: "Cô giáo, em ăn một mình được mà, như vậy thì phiền cô quá, thật sự không cần đâu."
Tô Nhiên: "Không phiền, cô rất rảnh."
Thời An đành cắm đầu cắm cổ ăn.
Kỳ quái thay, vì Tô Nhiên đang ở một bên 'giám sát' nên Thời An thật sự phải ăn hết thức ăn.
Nhưng hành động tiếp theo của Tô Nhiên, khiến Thời An mắt chữ A miệng chữ O, cô nàng vậy mà lại lấy điện thoại ra, chụp ảnh khay cơm trống rỗng, hài lòng gật đầu: "Ok."
Thời An khó hiểu: "Cô giáo, cô đang làm gì vậy?"
Tô Nhiên bất đắc dĩ dang tay ra: "Hết cách rồi, chuyện Cố Thiên Quân dặn, cô không dám không làm."
"Ồ." Suy nghĩ một chút, Thời An lại nói: "Cô giáo, con biết cô và dì Cố là bạn bè, ngày nào dì Cố cũng rất bận, cô có thể khuyên dì ấy, để dì ấy đừng liều mạng làm việc như vậy nữa được không?"
Tô Nhiên khẽ cười, ngước mắt nhìn Thời An: "Em còn chẳng khuyên được thì làm sao cô khuyên nổi, sau này lớn lên rồi em sẽ hiểu, dì Cố của em là người sẽ khiến em cảm thấy hãnh diện."
Ánh mắt Thời An kiên định: "Dì Cố đã cứu được rất nhiều người, bây giờ em đã rất hãnh diện về dì ấy rồi, sau này, em cũng muốn trở thành người giống dì ấy."
"Tốt." Tô Nhiên vui vẻ vỗ vai Thời An, mặt đầy ý cười: "Cô tin em."
Thời An cảm thấy có chút chướng bụng, bèn đứng dậy: "Cô, em phải về lớp rồi, em chào cô."
Tô Nhiên: "Tiện đường, cùng đi đi."
Trên đường, có rất nhiều học sinh chào Tô Nhiên, cô nàng đều mỉm cười đáp lại, chân mày Thời An giật giật, nói: "Cô, dì Cố cũng như vậy."
Tô Nhiên: "Ồ? Như thế nào?"
Thời An vừa xoa bụng vừa nói: "Tươi cười với tất cả mọi người, rất ít khi thấy dì ấy không vui, ngoại trừ lần đó..."
Biết Thời An đang nhắc tới chuyện gì.
Tô Nhiên cố gắng chuyển chủ đề: "Tính cách Thiên Quân rất tốt, ai quen biết em ấy đều rất thích em ấy."
Thời An gật mạnh đầu: "Dạ!"
Tô Nhiên: "Cô cũng vậy."
Thời An lập tức nghẹn lời, ánh mắt của cô giáo, vậy mà lại giống hệt với chú kia, nó không thể nhìn lầm, nhưng, nó không hỏi.
Nghĩ không thông.
Thời An đang bối rối.
Buổi chiều, Thời An đang làm đề toán, Lê Vi ở bàn trước đột nhiên quay lại, thăm dò nói: "Thời An, cho mình mượn tẩy một chút được không?"
Ngồi gần đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên chúng trò chuyện, Thời An đưa cục tẩy trong tay qua: "Nè."
Lê Vi: "Cảm ơn."
Dùng xong, cô bé quay người, trả lại tẩy.
Thời An đẩy về, lại lấy ra một cục khác từ trong hộp bút: "Mình còn một cái nữa, cái này tặng cậu."
Lê Vi mỉm cười: "Cảm ơn."
Dừng lại một chút, cô bé nói tiếp: "Cậu tốt thật đó, mình làm bạn với cậu được không?"
Thời An ban đầu ngạc nhiên, sau lại gật đầu: "Được chứ."
Cảnh này, tình cờ được Tô Nhiên đang đứng trên bục giảng nhìn thấy, cô nàng đi tới, chỉ vào bạn cùng bàn Loan Kiệt của Lê Vi nói: "Em và Thời An đổi chỗ đi."
Đợi Thời An đổi chỗ xong.
Tô Nhiên vội vàng ra khỏi lớp, soạn một tin nhắn trên điện thoại: 【Thiên Quân, báo cho em một tin vui, Thời An cuối cùng có có bạn rồi!】
Nửa tiếng sau, Cố Thiên Quân gửi ba dấu chấm than tới, một lát sau, lại nhắn: 【Tối nay được tan sở lúc 6 giờ, ăn cơm chung đi.】
Tô Nhiên nhìn vào trong lớp: 【Dẫn Thời An đi cùng nhé, tan học, chị sẽ đưa con bé tới gặp em.】
Cố Thiên Quân: 【Được.】
Trong lớp học vốn đang rất ồn ào, nhưng vừa nhìn thấy Tô Nhiên đứng ở cửa, lập tức im lặng, đứng một lúc, Tô Nhiên đi đến bên cạnh Thời An, nhỏ giọng nói: "Tối nay đợi cô ở bãi đỗ xe, chúng ta cùng đi tìm Thiên Quân ăn tối."
Cuối cùng dì Cố cũng hết bận rồi!
Mắt Thời An phát sáng: "Dạ."
Sau khi Tô Nhiên rời đi, Lê Vi dò hỏi: "Cô nói với cậu cái gì mà cậu vui thế?"
Khóe miệng Thời An cong lên rất lâu: "Bí mật."
Hướng về thảm cỏ xanh ngoài cửa sổ, Thời An trông thấy một con bướm vàng, đang nắm giữ bí mật của nó.
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương