Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 30: Con chết rồi, dì phải làm sao?



Thời An khẽ hé một nụ cười nho nhỏ, vui sướng dạt dào nhận lấy bó hoa: "Cảm ơn dì Cố, con rất thích."

Ba người còn lại đi tới.

Trần Y Lạc chỉ vào hoa trong tay Thời An, có chút ghen tị: "Mẹ, tại sao con không có?"

Chẳng có dáng vẻ của người mẹ chút nào.

Cong môi cười, Trần Chí Vãn không nhanh không chậm nói: "Con có thích ăn kẹo đâu, mẹ chuẩn bị làm gì, muốn mua thì tự đi mà mua."

Trần Y Lạc: "Mẹ ghẻ."

Làm mọi người bật cười.

Bầu không khí rất tốt, Cố Thiên Quân đề nghị: "Chẳng phải An An và Y Lạc muốn ra ngoài chơi sao, chi bằng hôm nay đi luôn?"

Trần Chí Vãn: "Chị không có ý kiến."

Lại đồng loạt nhìn phía Tô Nhiên, Tô Nhiên bĩu môi: "Tôi không có con cái để đem theo, đi chẳng phải là thừa sao?"

"Không hề!" Trần Y Lạc đi tới khoác lấy cánh tay Tô Nhiên, mặt mày sáng chói: "Cô giáo có em mà, người thừa rõ ràng là mẹ ghẻ á, hứ."

Giọng nói của Trần Chí Vãn lạnh nhạt, nhưng rất cưng chiều: "Là con nói đấy nhé, đúng lúc mẹ có ý định sinh đứa thứ hai, không bằng lại sinh thêm một đứa..."

Lời còn chưa dứt, Trần Y Lạc liền lạnh mặt: "Sinh thì sinh đi, dọa ai vậy chứ, mẹ dám sinh, con dám bóp chết."

"Phụt——"

Tô Nhiên không nhịn nổi, cười thành tiếng: "Trần Y Lạc, tại sao trước đây cô không nhìn ra, em khá bạo đấy."

Đối diện với Tô Nhiên, Trần Y Lạc lập tức thay đổi thái độ: "Cô giáo, tuy cô nói vậy, nhưng vẫn em cảm thấy cô tốt hơn rất nhiều so với mẹ em."

Trần Chí Vãn nói đùa: "Y Lạc, nếu con thích cô Tô đến vậy, hay là nhận cô ấy làm mẹ nuôi đi?"

Tiếng 'không' rất quả quyết, rõ ràng.

Trần Y Lạc không cần nghĩ ngợi: "Mẹ, con không muốn."

Nhìn chung, bầu không khí rất kỳ lạ.

Trong lòng Trần Chí Vãn mơ hồ cảm thấy nghi hoặc.

Cô đánh trống lảng: "Trước tiên bàn xem đi đâu đã, cắm trại, công viên nước hay chỗ khác, mọi người muốn đi đâu?"

Tô Nhiên: "Tôi đang nghĩ đến một nơi."

Trần Chí Vãn: "Ở đâu?"

Tô Nhiên hơi ngước mắt, chạm mắt với Cố Thiên Quân, mỉm cười: "Bờ biển gần nhà em, không tệ."

Cố Thiên Quân hỏi Thời An trước: "An An, con thấy sao?"

Đương nhiên Thời An nói 'có'.

Nhưng thật ra, từ ngày nhìn thấy biển máu trùng trùng điệp điệp trong ảo giác, đã rất lâu rồi, nó chưa từng tới biển, không dám ngắm biển.

Những người khác cũng sôi nổi đồng ý.

Thế là, cuối cùng thống nhất, đợi mặt trời sắp xuống núi sẽ ra bãi biển ăn thịt nướng, hẹn xong, mỗi người trở về nhà mình trước.

*

Buổi chiều.

Cố Thiên Quân thuận tay dọn dẹp bàn học của Thời An, phát hiện một cuốn sổ chỉnh tề, bìa giấy kraft, đã rất cũ.

Sau khi Thời An trở lại.

Cố Thiên Quân hỏi: "An An, đây là gì, có cần dì cất cho con không?"

Ánh mắt thẫn thờ trong giây lát, Thời An đi tới ghế rồi ngồi xuống, cúi đầu: "Đây là nhật ký của chú."

Tuy không đề cập đến.

Nhưng nỗi đau và nỗi nhớ mãi mãi còn đó.

Thời An nằm ra bàn, nhẹ nhàng áp mặt lên cuốn sổ, khép mắt lại: "Chú viết nhật ký hàng ngày, bây giờ chú không viết nữa, con giúp chú viết."

Trái tim bị bóp chặt.

Hai mắt Cố Thiên Quân ảm đạm, tay cô ấy vòng qua vai Thời An: "Như vậy đi, An An, sau này mỗi ngày con đều viết một trang nhật ký, sau khi giúp chú viết xong cuốn sổ này thì cất đi, không viết nữa, được chứ?"

Nhìn độ dày, Thời An ước tính thời gian.

Viền mắt hơi nóng lên, vẽ lên một nụ cười, nó nói: "Đến khi con 20 tuổi, có lẽ mới viết xong."

Giọng nói Cố Thiên Quân giống như ngọc ấm: "Dù có mất bao lâu, dì Cố cũng sẽ ở bên con."

Lần đầu tiên, Thời An ngờ nghệch lại bẽn lẽn, giơ tay sờ đầu Cố Thiên Quân: "Dì Cố không được nói dối, người nói dối sẽ bị rụng tóc đó."

Cố Thiên Quân chớp đôi mắt xinh đẹp,



Gật đầu.

Sau đó, Cố Thiên Quân trở về phòng ngủ làm việc, Thời An cảm thấy đầu nặng trĩu, tùy tìm một cuốn sách từ trên kệ để đọc.

Trước tiên đọc qua phần tóm tắt, nội dung đại khái là trình bày và phân tích về 'sự sống và cái chết', quan điểm u tối, có câu nói 'người chết là người chết, người sống cũng giống như người chết'.

Hai chữ 'người chết', tựa như có ma lực,

Thâm nhập vào mắt, vào tâm trí Thời An. Nó không run rẩy, không rơi lệ, vô cảm, lật từng trang.

Trước 5 giờ.

Lật tới trang cuối cùng, đóng sách lại, Thời An đứng dậy, đến phòng ngủ tìm Cố Thiên Quân: "Dì Cố, khi nào chúng ta đi?"

Cố Thiên Quân không rời mắt: "Con đi thay quần áo trước đi, dì sắp xong rồi, 10 phút nữa."

Chưa một lần ngước mắt lên,

Cũng không thấy được màu đỏ tươi trong mắt Thời An.

Mà Thời An, đang đứng trước tủ quần, trong đống quần áo đủ loại màu sắc, nó chỉ có thể nhìn thấy màu đỏ, lấy ra chiếc áo ngắn tay màu đỏ, lại kết hợp với một chiếc quần đùi có logo màu đó, đứng trước gương, hai mắt nó nhìn trống rỗng, nói: "Người giống cũng giống như người chết."

Thời An nhận thấy,

Bệnh của nó, dường như càng nghiêm trọng hơn.

Nó có thể giả vờ vui vẻ, nhưng rốt cuộc có thật sự vui vẻ hay không, chỉ có bản thân nó biết, nuốt hai viên thuốc, Thời An lại nói: "Phải giống người sống, không được làm dì Cố đau lòng nữa."

Dù sao, Thời An dụng tâm cười, sau khi Cố Thiên Quân cẩn thận giải mã cũng sẽ cho rằng nó đang mỉm cười thật lòng.

Cố Thiên Quân: "Xuống tầng đi."

Thời An: "Vâng."

Trong thang máy, số tầng dần dần trở nên thấp hơn, cơ thể đang rơi xuống, tâm trí Thời An cũng vậy, 'Nếu không chữa được, liệu mình có chết không?'.

*

Bãi biển có chỗ chuyên để nướng thịt, khi Cố Thiên Quân và Thời An tới, ba người họ đã bỏ than vào bếp.

Sau khi bày nước uống và thức ăn.

Cố Thiên Quân đi đến giúp đỡ, nói: "Sao mọi người mang nhiều đồ vậy, ăn có hết không?"

Trần Chí Vãn nhún vai: "Chịu thôi, Y Lạc vừa vào siêu thị, nhìn cái gì cũng nói thèm, chị kệ nó, Tô Nhiên thì hay rồi, cái gì cũng mua."

Nói xong, cô ấy liếc nhìn Tô Nhiên: "Thật sao, cô Tô?"

Tô Nhiên cười trừ, không lên tiếng.

Ngược lại là Trần Y Lạc, hưng phấn lạ thường, ngồi cạnh Tô Nhiên: "Cô Tô người ta muốn mua cho con mà."

Rất đắc ý.

Ba người này trò chuyện vui vẻ.

Cố Thiên Quân bận nhóm lửa, Thời An đang ở phía sau họ bày biện đồ ăn, sắc trời dần tối.

Không biết họ nói những gì, tiếng cười lại vang lên.

Thời An gắng sức quan sát, thấy mỗi người đều đang tươi cười, nó nghĩ nó không nên lạc lõng như vậy nên cứ cười mãi.

Cố Thiên Quân xong việc mới phát hiện Thời An không có ở bên cạnh.

Quay đầu, cô ấy nhìn thấy Thời An đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, ở phía ngoài đám người, cười xấu xí.

Tim thắt lại, Cố Thiên Quân đi tới kéo tay Thời An: "Đừng ngồi đó, mau đến ngồi cạnh dì này."

Thời An di chuyển chiếc ghế về trước,

Vẫn đang cười.

Càng cười càng xấu, càng cười càng không thích hợp.

Cố Thiên Quân tràn đầy tự trách, vẫn nắm chặt tay Thời An, lòng bàn tay toàn là mồ hôi cũng không buông, đau lòng nói: "Khó chịu thì chúng ta về nhà nhé."

Thời An: "Con không khó chịu."

Biết nụ cười khó coi, nó thu lại nụ cười, không cười nữa, thay đổi biểu cảm, bắt đầu ngẩn ngơ.

Trần Chí Vãn nhanh mắt.

Chỉ liếc nhìn một cái, cô đứng dậy, đi bên cạnh Thời An, nhỏ tiếng hỏi thăm: "Ổn chứ, có muốn nói chuyện với dì không?"

Đã làm phiền Trần Chí Vãn quá nhiều lần rồi.

Thời An không muốn làm mất hứng của mọi người trong khoảnh khắc vui vẻ này, lần này, nó rất thành công nở một nụ cười tỏa nắng: "Dì Trần, con không sao đâu!"

Hiển nhiên, Trần Chí Vãn cũng bị lừa, cô gật đầu, lại trở về vị trí ban đầu, tiếp tục câu chuyện của họ.

Cố Thiên Quân trong lúc trò chuyện vẫn luôn quan sát Thời An, một phút sau, cô ấy đưa cho Thời An một xiên thịt bò, cũng tại lúc này, cô ấy buông tay Thời An ra.



Trần Chí Vãn đang mải ăn,

Về cơ bản là ba người lớn đang nói chuyện.

Trần Chí Vãn liên tục nốc rượu, uống hết một chai, cô cầm lon hỏi: "Phải rồi, Thiên Quân, em đã từng yêu bao giờ chưa?"

Ngoại trừ Thời An.

Tất cả nhìn về phía Cố Thiên Quân.

Trần Chí Vãn hứng thú hỏi tiếp: "Chị khá tò mò, người được em thích, rốt cuộc là người như thế nào?"

Người xưa đã ra đi.

Về Thẩm My Khê, Cố Thiên Quân vẫn luôn áy náy và tiếc nuối không thôi, cô ấy mở chai rượu: "Chị ấy là một người rất xuất sắc."

Bật nắp chai, rượu bắn ra.

Cố Thiên Quân đang uống rượu, quai hàm sắc nét chuyển động, bờ môi đỏ nhuốm cồn, căng mọng, cô ấy cười khổ: "Nhưng chị ấy chết rồi."

Trần Chí Vãn vội nói: "Xin lỗi."

Cố Thiên Quân: "Không sao."

Thời An đang thẫn thờ, không nghe được lời họ nói.

Chỉ là đặc biệt nhảy cả với hai chữ——

Lại là 'chết rồi'.

Thời An bắt đầu đổ mồ hôi mất kiểm soát, lau đi, lại chảy, cảm thấy hô hấp rất khó khăn, ngước mắt là ngọn lửa màu đỏ, cúi đầu là logo đỏ rực, lại nhìn, cát cũng là màu đỏ.

Nhìn ra xa,

Hôm nay thật kỳ lạ, chỉ có đại dương, là không có màu đỏ.

Thời An giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, chầm chậm đứng dậy, Cố Thiên Quân hỏi: "An An, con đi đâu?"

Muốn xuống biển.

Nhưng trong tiềm thức Thời An biết, không nên nói vậy, nó đổi lời: "Hơi ngộp, con muốn ra kia hít thở."

Cố Thiên Quân không yên tâm: "Dì đi với con."

Vừa đứng dậy liền bì Thời An đè xuống: "Dì Cố, dì đi rồi thì ai nói chuyện với cô giáo và dì Trân đây? Con sẽ quay lại ngay."

Cố Thiên Quân chỉ đành gật đầu: "Được."

Lại dặn dò một câu: "Mau quay lại nhé."

Thời An khẽ mỉm cười, khi quay lưng lại, nụ cười của nó lập tức tắt ngóm, thay vào đó là vẻ mặt đầy sợ hãi, làn nước biển kia thể nào cũng sẽ biến thành sắc đỏ.

Không ngừng biến đổi màu sắc.

Xanh, đỏ, xanh, đỏ. Thời An đứng trước những ngọn sóng, thể xác và linh hồn nó đều muốn bước vào sóng, đi sâu vào đó, lấy đi toàn bộ cảm giác tội lỗi và đau buồn tê dại của nó.

Mệt rồi, không muốn hằng ngày diễn kịch nữa.

Ý thức rời rạc, đã gặp được người dịu dàng tựa Cố Thiên Quân, Thời An không còn bất kỳ nguyện vọng nào khác.

Một bước, lại một bước.

Thời An nghĩ, khi cảm giác khiến con người ta nghẹt thở ập đến, nó sẽ gặp được người thân của mình. Rồi, lãng quên Cố Thiên Quân.

Chết trong biển, cũng khá hay.

Ngoài ra, không nỡ rời xa dì Cố của nó. Nước biển dâng đến thắt lưng, Thời An nhẹ nhàng niệm: "Cố, Thiên, Quân."

Cái tên nghe thật hay,

Thật muốn khắc ghi tên của dì mãi mãi.

Nước bắt đầu ngập đến vai, cổ...

Sắp rồi, sắp tới rồi.

Thời An nhắm mắt chờ chết. Lúc này, nó được một người chặn ngang mình ôm lấy, nó mở mắt, nhìn thấy dì Cố của nó, đang khóc.

Những giọt nước mắt này, luôn có thể đánh thức điều gì đó.

Thời An khôi phục lại thần trí, xoa mắt Cố Thiên Quân: "Dì Cố, dì đừng khóc, đừng khóc."

Lệ từ trong hốc mắt Cố Thiên Quân rơi, nhỏ xuống mặt Thời An, cô ấy không nói gì, kéo Thời An lên bờ.

Sắp đến rồi,

Cố Thiên Quân bỗng nhiên dừng bước, cô ấy không lau nước mắt, chỉ nhìn Thời An, trong mắt tràn đầy thương tổn, có chất vấn, có ủy khuất: "Con có từng nghĩ cho dì chưa, con chết rồi, dì phải làm sao?"

- --------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Chương trước Chương tiếp