Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 36: Cút đi



Cổng trường đóng chặt, Thời An không tin Cố Thiên Quân sẽ có cách vào được, nhưng tiếp đó, nó lại tin.

Họ vừa mới đi đến cổng, bảo vệ đã đi ra, "Người ngoài không được phép vào trường, đừng nán lại đây nữa."

Ông ấy thật hung dữ, Thời An bắt đầu bỏ cuộc giữa chừng, "Dì Cố, chúng ta đi thôi."

Cầm tay Thời An, Cố Thiên Quân mỉm cười, lúm đồng tiền trũng xuống nhẹ, "Chú Dương, chú không nhớ con sao?"

Chân chú Dương hơi khập khiễng, chắp tay sau lưng, lại gần nhìn kỹ hơn, lập tức cười lộ ra cả nếp nhăn, "Là Tiểu Cố đấy à?"

"Con đây, chú Dương." Cố Thiên Quân nói.

"Con xem chú, lớn tuổi rồi, mắt mũi cùng kèm nhèm." Chú Dương đùa vài câu xong nhìn Thời An, "Tiểu Cố, đây là em gái con hả?"

Cong môi, Cố Thiên Quân sắc mặt thoải mái, "Vâng, đúng vậy."

Mặt Thời An đỏ bừng.

Chú Dương mặt mày rạng rỡ: "Chú đoán thử, có phải là muốn dẫn em gái vào trường đi dạo không?"

Cố Thiên Quân: "Không giấu nổi chú Dương."

"Trở về xem thử, cũng tốt." Chú Dương gật đầu, tiếp tục nói: "Nhưng phải có quy trình, cần đăng ký, Tiểu Cố, con đến ký tên đi."

Cố Thiên Quân: "Được, con cảm ơn chú Dương."

Chú Dương xua tay: "Không cần khách sáo với chú, năm đó không có con thì cái mạng này của chú e là không nhặt về được."

Cố Thiên Quân nói chuyện khéo léo: "Thân thể chú Dương khỏe mạnh, con chỉ làm chút chuyện nhỏ thôi."

"Được, mượn lời này của con, chú cũng phải sống thêm mấy năm nữa." Chú Dương sảng khoái cười hai tiếng, "Các con vào đi, muộn hơn nữa là học sinh phải tự học buổi tối rồi."

Cố Thiên Quân: "Vâng."

Sau đó, cô ấy dẫn Thời An vào trong.

Tiến vào trường học, Thời An quay đầu nhìn, "Dì Cố, 'chú Dương' trông tuổi tác cũng lớn lắm rồi, sao dì lại gọi là chú?"

Chậm rãi bước đi, Cố Thiên Quân rất thoải mái, "Từ lúc 40 tuổi chú Dương đã ở đây rồi, mọi người đều gọi chú ấy như thế, khóa học sinh nào cũng vậy."

"Thì ra là vậy." Thời An gật đầu.

Cố Thiên Quân không khỏi cảm khái: "Hồi dì còn đi học, chú Dương trông vẫn còn trẻ, hôm nay nhìn thấy, tóc đã bạc trắng rồi, An An, con muốn nghe chuyện của chú Dương không, dì kể con nghe."

Thời An không nhìn đường mà nhìn Cố Thiên Quân, "Dạ."

Đêm thu mát mẻ, giọng nói của Cố Thiên Quân cũng mát mẻ: "Khi chú Dương hơn 20 tuổi, trẻ trung năng động. Những năm đó, côn đồ rất nhiều, đặc biệt là ở Tùng Bắc, hôm đó chú ấy đi ngang qua, nhìn thấy một cô gái bị bắt nạt, không chút do dự lao tới cứu người, nhưng bị người ta đánh bất tỉnh."

Thời An: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó à?" Giọng điệu Cố Thiên Quân buồn bã: "Chú Dương không cứu được cô gái, trong lòng áy náy."

Thở dài, Thời An hỏi: "Vậy còn cô gái kia thế nào?"

Tay từ từ siết thành quyền, Cố Thiên Quân kiềm chế cảm xúc, "Đám người xấu cuối cùng phải đền tội, nhưng 10 năm trôi qua, sau khi ra tù, bọn chúng ôm hận trong lòng rồi trả thù."

Trong lòng Thời An bất an lo sợ.

Dừng bước, Cố Thiên Quân tiếp lời: "Cô gái chịu hai lần tổn thương, hoàn toàn suy sụp, không lâu sau thì ra đi, còn chú Dương thì bị đánh què chân."

"Cô gái không đáng bị như vậy."

"Phải, không đáng." Cố Thiên Quân cảm thấy xót xa, "Vì chuyện này mà chú Dương không thể vượt qua rào cản trong lòng, cả đời không kết hôn."

"Chú ấy thích cô gái kia sao?"

"Dì không biết."

Thời An ngoảnh mặt đi nơi khác, "Tuy con rất nhát gan, nhưng nếu con nhìn thấy cảnh đó, con cũng muốn bảo vệ cô gái đó."

Nó lại nói: "Không phải đàn ông nào cũng lương thiện, dũng cảm như chú và chú Dương, trên đời này nhiều người tốt, cũng nhiều người xấu."

Nương vào ánh đèn đường, Cố Thiên Quân có thể nhìn rõ gương mặt Thời An.

Kiên định, nước mắt vui mừng, Thời An không còn trống rỗng, trong mắt nó là đại dương, sóng biển đang nhảy múa——

Chính tại lúc vừa rồi, nó lĩnh hội được bài học cuộc đời đầu tiên.

Trân trọng phái nữ, gan dạ đúng lúc.

Cố Thiên Quân ẩn ý: "An An, dùng ánh mắt nào để quan sát thế giới thì thế giới chính là như thế đó, dì hi vọng trong mắt con, sẽ ngập tràn tia sáng rực rỡ."

"Dạ." Thời An hơi ngẩng đầu, "Dì Cố, cho con thêm một chút thời gian, con bỗng phát hiện, sống cũng khá thú vị."

"Sao lại nói vậy."

Thời An chỉ tay lên trời, "Bởi vì từ hôm nay trở đi, con muốn bắt đầu giải cứu thế giới."

Cố Thiên Quân cười trìu mến, "Nói nhảm."

Mỉm cười theo, một lát sau, Thời An nghiêm túc, "Dì Cố cứu giúp người sắp chết, con tự hào về dì, mai sau, con cũng muốn trở thành niềm tự hào của dì."

Gương mặt Cố Thiên Quân đầy vẻ hài lòng, mắt không khỏi ngấn lệ, "Vậy An An, con có ước mơ không?"

Có chứ.



Ngoài miệng, Thời An lại nói: "Vẫn chưa nghĩ ra ạ."

Trên trời không có sao băng, Thời An âm thầm ước nguyện: Thời An muốn làm anh hùng, Thời An nhát cáy nhất định phải làm đại anh hùng.

Không ai nghe thấy.

Có lẽ, Cố Thiên Quân có thể nghe thấy.

Họ tiếp tục bước về phía trước.

"Dì Cố, dì từng cứu chú Dương ạ?"

"Ừ, dì nhớ mùa đông năm đó rất lạnh, dì đi lấy nước nóng, đi ngang qua phòng bảo vệ, nhìn thấy chú Dương ngã dưới đất nên gọi 120."

"Chú Dương bị sao vậy?"

"Chảy máu não."

"Sự sống thật mong manh."

"Vậy nên chúng ta phải sống thật tốt."

"Dạ, con sẽ."

Trong vô thức,

Thời An dường như có thể điềm nhiên nói về những chủ đề nặng nề như vậy. Gió vừa thổi, người đã trưởng thành.

Cố Thiên Quân nhìn thấy.

Đợi cơn gió thú này bay đi, khi sớm mai nhìn thấy ánh nắng đầy ắp cửa sổ, Thời An sẽ dần tốt hơn.

May mắn là, Thời An cũng nghĩ vậy.

Trước đây, luôn cho rằng, khi mở mắt thì sẽ chứng kiến mưa đập vào cửa sổ.

Nhưng khi phạm vi này đạt đến 'ý nghĩa của sự sống', những ngày tháng quái dị khác thường hãy biến đi hết đi.

Thời An nói: "Dì Cố, con cũng muốn học ở đây."

Họ đỗ xe trước tòa nhà ký túc.

Trên bậu cửa sổ, một dãy bàn chải đánh răng được xếp ngay ngắn theo cùng một hướng.

Gió ngưng thổi.

Cố Thiên Quân lắc đầu, "Không được, An An, đây là trường nội trú, tất cả học sinh đều phải sống trong trường, hơn nữa, quản lý bán quân sự rất nghiêm ngặt, neeuss không có chú Dương châm chước thì chúng ta không vào được đâu."

Thời An chớp mắt: "Vậy bao lâu thì được về nhà một lần?"

"Nửa tháng."

Lập tức gạt bỏ suy nghĩ này, toàn thân Thời An thậm chí đều đang chống cự, "Thôi vậy, nửa tháng dài quá."

Cố Thiên Quân biết rõ nhưng vẫn hỏi, "Hả? Dài thì sao?"

"Trời ạ." Thời An xấu hổ, tiến lên hai bước, "Con... Con sẽ nhớ dì."

Mỉm cười, Cố Thiên Quân không nói gì.

Lúc đầu cô ấy cười, sau đó cúi đầu, giấu mặt trong ánh trăng, nửa giấu nửa giếm bật cười.

Tiến về trước vài bước.

Cố Thiên Quân ôm vai Thời An, nghiêng đầu về phía Thời An, "Nhưng đây là trường cao trung trọng điểm, 20 học sinh đứng đầu của trường con sẽ tới đây học."

Kêu lên một tiếng "A——" kéo dài

Âm điệu tăng lên, rồi lại rơi xuống.

Thời An bất mãn, "Vậy không nên học quá tốt." Tiếp đó, nhỏ giọng nói: "Con không muốn xa dì Cố."

Cố Thiên Quân giả vờ không nghe thấy, "Nhưng vừa rồi mới có người nói với dì, muốn trở thành niềm tự hào của dì mà, chắc là nghe nhầm rồi."

"Không nghe nhầm đâu." Thời An quả quyết trả lời, mặt cũng kìm nén đến đỏ bừng, "Con... Con sẽ chăm chỉ học tập."

Cố Thiên Quân: "Cũng gần giống vậy."

Rẽ tại chỗ ngoặt, là một tòa nhà, lại quẹo, vẫn là một tòa. Ngẩng đầu nhìn, hầu như phòng học nào cũng đều sáng đèn.

Cố Thiên Quân: "Họ rất vất vả."

Thời An: "Con không sợ vất vả."

Lúc này, họ đang đứng trước cây ngô đồng, lá cây thơm dịu.

Cố Thiên Quân mỉm cười với nó, cười rất đẹp, Thời An ghi nhớ mãi. Sau này, mọi chuyện trong ký ức, toàn bộ đều dần xa vời.

Chỉ có khoảnh khắc này.

Không trôi đi, khônghể quên.

Đêm qua đi,

Ánh bình minh sẽ tới.



*

Chiều Chủ Nhật một tuần sau.

Thời An vừa ngủ dậy, đi đến phòng làm việc xem, trên bàn cuốn sách bị xé làm đôi, mà Cố Thiên Quân, đang tập trung tra tài liệu.

Thời An đi đến ngồi bên cạnh, "Dì Cố, con lại xé sách?"

Nghe vậy, Cố Thiên Quân cười nói: "Dì không dọn là vì để con thấy, trước đây xé hai cuốn, lần này chỉ xé một cuốn, có tiến bộ."  

Giống như suy nghĩ rất cẩn thận, Thời An nói: "Dì Cố, con không muốn hoàn toàn phụ thuộc vào thuốc, có thể giảm liều lượng không?"

Vừa dứt lời, Cố Thiên Quân liền nghiêng đầu, nhấn mạnh từng chữ: "Không thể, bây giờ vẫn chưa phải lúc."

Thời An: "Nhưng con muốn nhanh khỏe."

"Sốt ruột không ăn hết đậu phụ nóng [1]." Cố Thiên Quân dịu dàng mà kiên nhẫn, "Thong thả thôi, chờ giai đoạn này qua đi rồi nói tiếp."

[1] Sốt ruột ăn không hết đậu phụ nóng: Cái gì nhanh quá cũng không tốt, dục tốc bất đạt

"Ò."

Thời An lấy cuộn băng dính từ trong ngăn kéo ra, dường như không cam tâm, "Nhưng dì Cố, con thật sự cảm thấy con đã khá hơn nhiều rồi."

Cố Thiên Quân không thỏa hiệp, "Đợi thêm đi, nghe lời."

"Thôi được."

Thời An đành miễn cưỡng chấp nhận, nhưng trong lòng lại âm thầm có một ý định. Không phải nó không vâng lời, chỉ là quá muốn sớm khỏe lại mà thôi.

Sau bữa tối.

Như thường lệ, Cố Thiên Quân lấy thuốc cho Thời An, "An An, uống thuốc đi, dì đi tắm trước."

Thời An ngoan ngoãn nhận lấy thuốc: "Dạ."

Uống nước, rồi lại uống nước, nhưng thuốc lại không uống viên nào, sau khi nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, nó nhìn thuốc trong tay, lấy ra một viên màu vàng, một viên màu trắng, ném đi.

Nuốt số thuốc còn lại.

Thời An trong lòng thấp thỏm, nhớ tới câu "Nghe lời" của Cố Thiên Quân lúc chiều, bây giờ nó nghe lời chỗ nào vậy?

Nếu như dì Cố biết, liệu có trách móc nó không?

Nhưng, Thời An không muốn làm hũ thuốc, nó muốn khỏi bệnh, muốn bảo vệ dì Cố, nó biết, đối với căn bệnh của nó, dì Cố cực kỳ thận trọng, sẽ không dễ dàng cho phép nó làm vậy.

Nó chỉ có thể gánh vác nó mà thôi.

Con xin lỗi, dì Cố.

Nhưng Thời An không biết, lần 'tự tung tự tác' xuất phát từ lòng tốt của nó này, đã kéo theo bao nhiêu rắc rối.

Đêm hôm đó.

Nằm trên giường đã lâu nhưng không thế nào ngủ được, Thời An mới nhận thấy có gì đó không ổn, nó muốn nói cho dì Cố sự thật, muốn uống hai viên thuốc đó.

Nhưng nó không dám gây ồn ào.

Không sợ gì, chỉ sợ dì Cố cau mày, sợ dì Cố không vui. Nghĩ đến đây, Thời An buộc mình phải nhắm mắt lại.

Nhẫn nhịn.

Một đêm, sẽ trôi qua nhanh thôi.

Nhưng thời gian dường như tĩnh tại, màn đêm không hề chuyển động.

Ban đầu Thời An chỉ đổ mồ hôi, mất ngủ. Nhưng không biết đã qua bao lâu, nó không thể chịu đựng nổi.

Trong đêm dài,

Nó lớn giọng khóc thét. Cả căn phòng đều là tiếng vang. Âm thanh này, bật ra khỏi tường, lại đánh lên người Cố Thiên Quân.

Cố Thiên Quân không còn buồn ngủ,

Tiếng gào khóc không điểm dừng khiến cô ấy chết lặng.

Thời An ngồi ở đầu giường, trên tay cầm một vốc kẹo mút, rõ ràng đang la hét, khóc lóc, nhưng đôi mắt đó, rõ ràng đang nói rằng "Dì Cố, con không muốn như vậy đâu."

Hai người,

Đều lộn xộn.

Đồ ngủ của Cố Thiên Quân rơi mất hai chiếc cục, tóc dính vào mặt, cô ấy đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Thời An, "Ngoan, đừng khóc nữa."

Ai ngờ, vừa chạm vào.

Giây tiếp theo, liền bị Thời An đẩy mạnh.

Cố Thiên Quân va vào đầu giường, rất đau. Nhưng trong lòng càng đau hơn.

Thời An nói: "Cút đi."

- --------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Chương trước Chương tiếp