Mười Lăm Mùa Xuân
Chương 7: Dì đợi con lớn
Cánh tay ôm sau lưng Thời An của Cố Thiên Quân lập tức siết chặt, cô ấy nghiêm túc nói: "An An, hàng đêm sau này, dì sẽ đều ở cạnh con."
Thời An cười vui vẻ, nó thoát khỏi vòng tay của Cố Thiên Quân, phấn khởi chạy ra ngoài.
Niềm vui sẽ lan tỏa.
Cố Thiên Quân nhìn Thời Ai, khóe môi không nhịn được mà giương lên, cô ấy tiến lên mấy bước, "Chậm chút, kẻo ngã."
"Dạ!"
Một lát sau, một người nhỏ bé gần như trong suốt chạy tung tăng về phía Cố Thiên Quân, nó giống như vầng sao thuần khiết nhất trên bầu trời, xuyên vào nơi mềm mại nhất trong trái tim Cố Thiên Quân.
Tay trái Thời An cầm gối, tay phải ôm một con thỏ màu hồng, nở nụ cười ngốc nghếch nhưng vui sướng.
"Con quay lại rồi."
Rõ ràng chỉ là khoảnh khắc bình thường nhất, nhưng tràn ngập niềm hạnh phúc không cần phải nói thành lời, Cố Thiên Quân mong rằng thời gian có thể ngưng đọng tại giây phút này, cô ấy nhìn con thỏ bông trong lòng Thời An, trêu chọc: "Có dì ở với con rồi mà vẫn chưa đủ hả?"
Mặt Thời An đỏ bừng, nó lấy tai thỏ xoa xoa gối, "Con sợ không có con, thỏ con sẽ cô đơn."
Cố Thiên Quân cười thành tiếng, cô ấy cầm lấy chiếc gối trong tay Thời An, đặt ở một bên trên chiếc giường đôi, sau đó vỗ lên giường.
"Được rồi, ngủ thôi."
Thời An chậm rãi đi đến bên giường, nó dường như suy nghĩ rất kĩ càng rồi mới mở miệng nói: "Dì Cố, con có thể đem thỏ con lên giường ngủ cùng được không?"
Cố Thiên Quân cố ý nói: "Không được."
Thời An tưởng thật, nó sốt ruột đến quay mòng mòng, muốn ném thỏ con sang một bên nhưng lại không nỡ, chỉ có thể bất lực trề môi, "Vậy phải làm sao đây?"
Cố Thiên Quân khẽ nhướn mày, "Ôi chao, mau lên ngủ đi."
"Vậy còn thỏ con ạ?"
Cố Thiên Quân vén chăn lên, "Dì cho con đem thỏ con lên giường ngủ chung đấy."
"Tuyệt quá." Thời An vui mừng leo lên giường, nó chui vào trong chăn, đặt thỏ con ở bên cạnh, còn vô cùng ân cần đắp chăn cho thỏ con, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, nó nhẹ nhàng khép mắt lại.
Trong đêm tối, nước mắt Thời An điên cuồng rơi, có lẽ là vì quá hạnh phúc, nên vứt bỏ nhưng lo lắng, suy nghĩ đó đi thôi, nó sẽ mãi được hạnh phúc như thế này.
Cơ thể Thời An chìm vào chiếc giường lớn mềm mại, đêm đó, nó cuối cùng cũng có một giấc mơ đẹp.
Khi màn đêm yên tĩnh sâu thẳm, Cố Thiên Quân lặng lẽ lau nước mắt cho Thời An đang say giấc.
Cố Thiên Quân không thể dùng tâm thế bình tĩnh mà đối diện với sự yếu đuối của Thời An, đây là lần đầu tiên cô ấy hoảng sợ vì một người đến thế, trong lòng cô ấy, Thời An là ngoại lệ khác với những người khác, giữa họ có cảm giác thân thuộc, nói cách khác, họ là người một nhà, không thể sống thiếu nhau.
.
Ngày hôm sau, Thời An ăn bữa sáng, mặc quần áo xong xuôi, ngồi trên sô pha chờ chú Lý tới đón.
Cố Thiên Quân đi tới nói: "Hôm nay có đủ thời gian, dì đưa con đi học."
Trên mặt Thời An tràn ngập vẻ kinh ngạc, nó sợ Cố Thiên Quan đổi ý, vội đeo cặp vào, kéo tay Cố Thiên Quân ra ngoài.
"Chúng ta đi thôi."
Trái tim Cố Thiên Quân mềm nhũn đến mơ hồ, nhẹ giọng: "Gấp cái gì hả? Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ mà."
"Dì Cố!" Thời An dùng giọng nói mềm dẻo để làm nũng, nó lắc lắc cái cặp, ngẩng đầu nói: "Con không còn nhỏ nữa, mấy năm nữa, con sẽ bảo vệ được dì."
"Được, dì đợi con lớn."
Cố Thiên Quân xoa mặt Thời An, tâm trạng vui vẻ mà mỉm cười.
Bọn họ đang định ra ngoài thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Thiên Quân hỏi: "Ai thế?"
"Chị đây."
Thẩm My Khê vừa tỉnh giấc, liền phát hiện đã rời đi mà không có một câu tạm biệt, vô cùng phẫn nộ, cô nghĩ phải tới chất vấn mới được, thế là cô tới.
Cố Thiên Quân chậm chạp không mở cửa, Thẩm My Khê lại dùng sức gõ cửa mấy lần.
"Thiên Quân, em mau mở cửa đi."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thời An theo bản năng nắm chặt tay Cố Thiên Quân, nó núp sau lưng Cố Thiên Quân, vô cùng nhỏ giọng nói: "Dì Cố, con sợ."
Tiếng gõ cửa rất lớn, lấn át cả giọng nói của Thời An, Cố Thiên Quân không nghe thấy, vì muốn mở cửa, cô ấy buông tay Thời An ra.
Thời An đứng đó, hiu quạnh nhìn lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm.
Rõ ràng Thời An đã coi nơi này là mái ấm của nó, nhưng khi cánh cửa mở ra, nó bỗng cảm thấy mình không còn nhà nữa.
Cố Thiên Quân không nhận thấy sự khác thường của Thời An.
Trong lòng Thẩm My Khê tràn đầy Cố Thiên Quân, cửa vừa mở, cô trực tiếp ôm lấy Cố Thiên Quân, thân mật nói: "Em yêu, vừa mở mắt đã phát hiện không còn em, chị rất nhớ em."
Khi nhìn thấy Thời An, cô thẳng thừng phớt lờ Thời An.
Cố Thiên Quân đẩy Thẩm My Khê ra, "Chị làm gì thế, An An vẫn còn ở đây đấy."
"Ô? Vậy à? Chị không thấy."
Thẩm My Khê nhìn vào trong nhà, giả vờ như vừa mới nhìn thấy Thời An, gương mặt hiện lên ý cười, đi đến xoa đầu Thời An, thân thiện nói: "An An, chào con nha."
Thời An giật mình sợ hãi, lùi lại mấy bước.
Thẩm My Khê tỏ ra rất thích Thời An, Cố Thiên Quân cũng buông lỏng cảnh giác, cô ấy tưởng rằng Thời An lạ người nên nói: "An An, đây là dì Thẩm."
Ánh mắt Thời An né tránh, miệng ngậm chặt, không có định muốn chào.
Thời An không mở miệng, Cố Thiên Quân cũng không ép buộc nó.
Cố Thiên Quân vẫy tay với Thời An, "Lại đây, dì đưa con đi học."
Thời An còn chưa bước, Thẩm My Khê đã giành nói trước: "Thiên Quân, em vội, để chị đưa An An đi cho."
Cố Thiên Quân tức khắc từ chối: "Muộn rồi, em đưa cô bé đi, chị về đi."
Trong lòng Thời An bình tĩnh không ít, nó bước tới, nắm chặt cổ tay Cố Thiên Quân.
Thẩm My Khê không chịu thôi, cô đưa tay muốn giữ Thời An lại.
"Ôi Thiên Quân, cứ giao An An cho chị, em yên tâm đi."
Thời An lại né tránh.
Vốn dĩ Cố Thiên Quân có đủ thời gian, nhưng nói chuyện với Thẩm My Khê làm chậm trễ không ít thì giờ, nếu bây giờ đưa Thời An đến trường trước rồi mới vội vã đến bệnh viện, 80% là sẽ đến muộn, cô ấy do dự vài giây, chỉ đành gật đầu nói: "Thôi được, chị đưa An An đi đi."
Vừa dứt lời, An An lặng lẽ buông tay Cố Thiên Quân ra, khi Thẩm My Khê thử tiếp cận nó, nó hoảng sợ lao ra khỏi cửa.
Cố Thiên Quân nhìn chằm chằm cánh cửa toác hoác, một lúc sau mới có phản ứng, "An An!"
Cố Thiên Quân đang định thuổi theo ra ngoài thì Thẩm My Khê đã đưa tay ngăn cản.
"Thiên Quân, em cũng thấy rồi đó, chị không làm gì cả, nhưng nó còn chẳng nhìn chị lấy một cái, đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy, em còn nuôi nó làm gì?"
Khuôn mặt Cố Thiên Quân lộ ra vẻ sắc bén, "Chị tránh ra."
Thẩm My Khê đứng chặn trước mặt Cố Thiên Quân, chắp tay sau lưng đóng cửa lại.
"Đều là do nó, chúng ta mới biến thành thế này, em có thể tỉnh táo lên chút được không, có thể dừng quan tâm đến nó được không hả?"
Cố Thiên Quân sốt ruột, lo lắng: "Thẩm My Khê, chị xong chưa, chị đừng gây sự nữa, em phải đi tìm An An."
"A."
Cố Thiên Quân dùng lực đẩy Thẩm My Khê ra, nhưng vì không kiểm soát được sức lực, Thẩm My Khê bị đẩy ngã trên đất, Cố Thiên Quân quay đầu nhìn cô, gấp gáp nói một tiếng xin lỗi, liền bỏ đi.
Sau lưng là âm thanh phẫn nó của Thẩm My Khê, "Cố Thiên Quân! Em bị con mẹ nó bệnh à!"
Trong chưa đầy nửa phút đi thang máy, những giọt nước mắt bị kìm nén của Thời An vào đêm qua lướt qua tâm trí Cố Thiên Quân, cô ấy bỗng nghĩ, có lẽ vừa rồi trong một giây phút nào đó, cô ấy đã không chú đến Thời An, và có lẽ hiện tại, không chừng Thời An lại khóc nữa rồi.
Thời An là một cô bé hiểu chuyện, cô bé sẽ không đi lung tung.
Cố Thiên Quân sau khi lên xe, chậm rãi lái xe dọc theo con đường dẫn đến trường của Thời An, cô ấy không ngừng chú ý hai bên đường, hôm nay sương mù dày đặc, cô ấy quan sát đến mức hai mắt đau nhức.
Cố Thiên Quân tìm rất lâu, nhưng vẫn không thấy Thời An, cô ấy gấp đến nỗi muốn báo cảnh sát, lúc này, cô ấy nghiêng đầu, nhìn sang phía bên kia đường, trông thấy bóng dáng nhỏ bé đang đứng trước trạm xe buýt.
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Thời An cười vui vẻ, nó thoát khỏi vòng tay của Cố Thiên Quân, phấn khởi chạy ra ngoài.
Niềm vui sẽ lan tỏa.
Cố Thiên Quân nhìn Thời Ai, khóe môi không nhịn được mà giương lên, cô ấy tiến lên mấy bước, "Chậm chút, kẻo ngã."
"Dạ!"
Một lát sau, một người nhỏ bé gần như trong suốt chạy tung tăng về phía Cố Thiên Quân, nó giống như vầng sao thuần khiết nhất trên bầu trời, xuyên vào nơi mềm mại nhất trong trái tim Cố Thiên Quân.
Tay trái Thời An cầm gối, tay phải ôm một con thỏ màu hồng, nở nụ cười ngốc nghếch nhưng vui sướng.
"Con quay lại rồi."
Rõ ràng chỉ là khoảnh khắc bình thường nhất, nhưng tràn ngập niềm hạnh phúc không cần phải nói thành lời, Cố Thiên Quân mong rằng thời gian có thể ngưng đọng tại giây phút này, cô ấy nhìn con thỏ bông trong lòng Thời An, trêu chọc: "Có dì ở với con rồi mà vẫn chưa đủ hả?"
Mặt Thời An đỏ bừng, nó lấy tai thỏ xoa xoa gối, "Con sợ không có con, thỏ con sẽ cô đơn."
Cố Thiên Quân cười thành tiếng, cô ấy cầm lấy chiếc gối trong tay Thời An, đặt ở một bên trên chiếc giường đôi, sau đó vỗ lên giường.
"Được rồi, ngủ thôi."
Thời An chậm rãi đi đến bên giường, nó dường như suy nghĩ rất kĩ càng rồi mới mở miệng nói: "Dì Cố, con có thể đem thỏ con lên giường ngủ cùng được không?"
Cố Thiên Quân cố ý nói: "Không được."
Thời An tưởng thật, nó sốt ruột đến quay mòng mòng, muốn ném thỏ con sang một bên nhưng lại không nỡ, chỉ có thể bất lực trề môi, "Vậy phải làm sao đây?"
Cố Thiên Quân khẽ nhướn mày, "Ôi chao, mau lên ngủ đi."
"Vậy còn thỏ con ạ?"
Cố Thiên Quân vén chăn lên, "Dì cho con đem thỏ con lên giường ngủ chung đấy."
"Tuyệt quá." Thời An vui mừng leo lên giường, nó chui vào trong chăn, đặt thỏ con ở bên cạnh, còn vô cùng ân cần đắp chăn cho thỏ con, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, nó nhẹ nhàng khép mắt lại.
Trong đêm tối, nước mắt Thời An điên cuồng rơi, có lẽ là vì quá hạnh phúc, nên vứt bỏ nhưng lo lắng, suy nghĩ đó đi thôi, nó sẽ mãi được hạnh phúc như thế này.
Cơ thể Thời An chìm vào chiếc giường lớn mềm mại, đêm đó, nó cuối cùng cũng có một giấc mơ đẹp.
Khi màn đêm yên tĩnh sâu thẳm, Cố Thiên Quân lặng lẽ lau nước mắt cho Thời An đang say giấc.
Cố Thiên Quân không thể dùng tâm thế bình tĩnh mà đối diện với sự yếu đuối của Thời An, đây là lần đầu tiên cô ấy hoảng sợ vì một người đến thế, trong lòng cô ấy, Thời An là ngoại lệ khác với những người khác, giữa họ có cảm giác thân thuộc, nói cách khác, họ là người một nhà, không thể sống thiếu nhau.
.
Ngày hôm sau, Thời An ăn bữa sáng, mặc quần áo xong xuôi, ngồi trên sô pha chờ chú Lý tới đón.
Cố Thiên Quân đi tới nói: "Hôm nay có đủ thời gian, dì đưa con đi học."
Trên mặt Thời An tràn ngập vẻ kinh ngạc, nó sợ Cố Thiên Quan đổi ý, vội đeo cặp vào, kéo tay Cố Thiên Quân ra ngoài.
"Chúng ta đi thôi."
Trái tim Cố Thiên Quân mềm nhũn đến mơ hồ, nhẹ giọng: "Gấp cái gì hả? Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ mà."
"Dì Cố!" Thời An dùng giọng nói mềm dẻo để làm nũng, nó lắc lắc cái cặp, ngẩng đầu nói: "Con không còn nhỏ nữa, mấy năm nữa, con sẽ bảo vệ được dì."
"Được, dì đợi con lớn."
Cố Thiên Quân xoa mặt Thời An, tâm trạng vui vẻ mà mỉm cười.
Bọn họ đang định ra ngoài thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Thiên Quân hỏi: "Ai thế?"
"Chị đây."
Thẩm My Khê vừa tỉnh giấc, liền phát hiện đã rời đi mà không có một câu tạm biệt, vô cùng phẫn nộ, cô nghĩ phải tới chất vấn mới được, thế là cô tới.
Cố Thiên Quân chậm chạp không mở cửa, Thẩm My Khê lại dùng sức gõ cửa mấy lần.
"Thiên Quân, em mau mở cửa đi."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thời An theo bản năng nắm chặt tay Cố Thiên Quân, nó núp sau lưng Cố Thiên Quân, vô cùng nhỏ giọng nói: "Dì Cố, con sợ."
Tiếng gõ cửa rất lớn, lấn át cả giọng nói của Thời An, Cố Thiên Quân không nghe thấy, vì muốn mở cửa, cô ấy buông tay Thời An ra.
Thời An đứng đó, hiu quạnh nhìn lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm.
Rõ ràng Thời An đã coi nơi này là mái ấm của nó, nhưng khi cánh cửa mở ra, nó bỗng cảm thấy mình không còn nhà nữa.
Cố Thiên Quân không nhận thấy sự khác thường của Thời An.
Trong lòng Thẩm My Khê tràn đầy Cố Thiên Quân, cửa vừa mở, cô trực tiếp ôm lấy Cố Thiên Quân, thân mật nói: "Em yêu, vừa mở mắt đã phát hiện không còn em, chị rất nhớ em."
Khi nhìn thấy Thời An, cô thẳng thừng phớt lờ Thời An.
Cố Thiên Quân đẩy Thẩm My Khê ra, "Chị làm gì thế, An An vẫn còn ở đây đấy."
"Ô? Vậy à? Chị không thấy."
Thẩm My Khê nhìn vào trong nhà, giả vờ như vừa mới nhìn thấy Thời An, gương mặt hiện lên ý cười, đi đến xoa đầu Thời An, thân thiện nói: "An An, chào con nha."
Thời An giật mình sợ hãi, lùi lại mấy bước.
Thẩm My Khê tỏ ra rất thích Thời An, Cố Thiên Quân cũng buông lỏng cảnh giác, cô ấy tưởng rằng Thời An lạ người nên nói: "An An, đây là dì Thẩm."
Ánh mắt Thời An né tránh, miệng ngậm chặt, không có định muốn chào.
Thời An không mở miệng, Cố Thiên Quân cũng không ép buộc nó.
Cố Thiên Quân vẫy tay với Thời An, "Lại đây, dì đưa con đi học."
Thời An còn chưa bước, Thẩm My Khê đã giành nói trước: "Thiên Quân, em vội, để chị đưa An An đi cho."
Cố Thiên Quân tức khắc từ chối: "Muộn rồi, em đưa cô bé đi, chị về đi."
Trong lòng Thời An bình tĩnh không ít, nó bước tới, nắm chặt cổ tay Cố Thiên Quân.
Thẩm My Khê không chịu thôi, cô đưa tay muốn giữ Thời An lại.
"Ôi Thiên Quân, cứ giao An An cho chị, em yên tâm đi."
Thời An lại né tránh.
Vốn dĩ Cố Thiên Quân có đủ thời gian, nhưng nói chuyện với Thẩm My Khê làm chậm trễ không ít thì giờ, nếu bây giờ đưa Thời An đến trường trước rồi mới vội vã đến bệnh viện, 80% là sẽ đến muộn, cô ấy do dự vài giây, chỉ đành gật đầu nói: "Thôi được, chị đưa An An đi đi."
Vừa dứt lời, An An lặng lẽ buông tay Cố Thiên Quân ra, khi Thẩm My Khê thử tiếp cận nó, nó hoảng sợ lao ra khỏi cửa.
Cố Thiên Quân nhìn chằm chằm cánh cửa toác hoác, một lúc sau mới có phản ứng, "An An!"
Cố Thiên Quân đang định thuổi theo ra ngoài thì Thẩm My Khê đã đưa tay ngăn cản.
"Thiên Quân, em cũng thấy rồi đó, chị không làm gì cả, nhưng nó còn chẳng nhìn chị lấy một cái, đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy, em còn nuôi nó làm gì?"
Khuôn mặt Cố Thiên Quân lộ ra vẻ sắc bén, "Chị tránh ra."
Thẩm My Khê đứng chặn trước mặt Cố Thiên Quân, chắp tay sau lưng đóng cửa lại.
"Đều là do nó, chúng ta mới biến thành thế này, em có thể tỉnh táo lên chút được không, có thể dừng quan tâm đến nó được không hả?"
Cố Thiên Quân sốt ruột, lo lắng: "Thẩm My Khê, chị xong chưa, chị đừng gây sự nữa, em phải đi tìm An An."
"A."
Cố Thiên Quân dùng lực đẩy Thẩm My Khê ra, nhưng vì không kiểm soát được sức lực, Thẩm My Khê bị đẩy ngã trên đất, Cố Thiên Quân quay đầu nhìn cô, gấp gáp nói một tiếng xin lỗi, liền bỏ đi.
Sau lưng là âm thanh phẫn nó của Thẩm My Khê, "Cố Thiên Quân! Em bị con mẹ nó bệnh à!"
Trong chưa đầy nửa phút đi thang máy, những giọt nước mắt bị kìm nén của Thời An vào đêm qua lướt qua tâm trí Cố Thiên Quân, cô ấy bỗng nghĩ, có lẽ vừa rồi trong một giây phút nào đó, cô ấy đã không chú đến Thời An, và có lẽ hiện tại, không chừng Thời An lại khóc nữa rồi.
Thời An là một cô bé hiểu chuyện, cô bé sẽ không đi lung tung.
Cố Thiên Quân sau khi lên xe, chậm rãi lái xe dọc theo con đường dẫn đến trường của Thời An, cô ấy không ngừng chú ý hai bên đường, hôm nay sương mù dày đặc, cô ấy quan sát đến mức hai mắt đau nhức.
Cố Thiên Quân tìm rất lâu, nhưng vẫn không thấy Thời An, cô ấy gấp đến nỗi muốn báo cảnh sát, lúc này, cô ấy nghiêng đầu, nhìn sang phía bên kia đường, trông thấy bóng dáng nhỏ bé đang đứng trước trạm xe buýt.
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương