Muốn Thoát Khỏi Anh
Chương 27: Cùng uống
“…”
Quang Viễn lên tiếng, giọng nói mang theo sự ghét bỏ:
“Cút về nhà đi.”
Cô gái này không để lọt tai lời anh nói, như thể không nghe thấy gì:
“Chị này, hay là chị bỏ anh em đi, tính em rất thoáng, chúng ta có thể cưới nhau.”
“Em không hách dịch, không khó tính, khó chiều, khó dỗ, hơn nữa con rất dễ yêu dễ nuôi.”
Nguyệt Thiền đơ ngay tại chỗ, đây rốt cuộc là cái trường hợp gì đây.
Cướp vợ công khai?
Cô định hình lại những gì vừa xảy ra, xét theo cách xưng hô, thì cô gái trước mắt này là em gái của Mạc Quang Viễn. Giờ Nguyệt Thiền mới biết, anh có em gái, cô chỉ mỉn cười, nói:
“Tiếc là chị không có vinh dự đó rồi, bọn chị vừa cưới, ly hôn sao mà được.”
Cô gái này vẫn trả lời:
“Thế thì đợi vài năm nữa cũng được.”
“Em thấy thật tiếc cho chị, xinh đẹp như vậy mà lại chấp nhận gả cho anh trai em.”
Nói rồi cô gái này thở dài, nhìn Nguyệt Thiền với vẻ tiếc nuối. Cô thấy cứ im lặng thế này thì không hay cho lắm, đành bắt chuyện:
“Em gái, em tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô gái này không ngại ngùng gì, nhanh chóng chạy lại bên cạnh Nguyệt Thiền, đứng cạnh nhau, khoảng cách chiều cao của hai người lại càng rõ ràng. Cô gái này chỉ cao tới vai áo Nguyệt Thiền, thế mới thấy Mạc Quang Viễn cao cỡ nào.
“Chị, em tên là Mạc Thư Ý, chị không cần phải nói, em biết tên chị rồi. “
“Em năm nay mới là sinh viên đại học năm nhất, nhưng chị đừng lo, tuổi này em kết hôn với chị là hợp pháp.”
Nguyệt Thiền không rõ đây là đùa hay thật, cô ái ngại đáp:
“Việc này…”
Quang Viễn chen ngang:
“Con nhóc kia, đây là vợ của anh mày, khôn hồn thì đừng đụng chạm lung tung.”
Thư Ý nghe xong, liền đi tới bên cạnh Nguyệt Thiền, cô nhóc dựa vào tay Nguyệt Thiền, hất hàm, nói:
“Anh nghĩ em sẽ nghe lời anh à?”
Quang Viễn bên ngoài lạnh, nhưng thật sự có chút ghen tị, anh cắn răng:
[Mình còn chưa được, vậy mà nó dám.]
“Nguyệt Thiền, em chọn ai?”
Cô quay cuồng, đây là cái tình huống gì thế không biết. Nguyệt Thiền mệt mỏi, đáp:
“Nước.”
“Chọn nước.”
Cô khát nước từ nãy tới giờ rồi, nếu để chọn, thì đương nhiên phải chọn nước rồi. Thiếu người còn có thể sống, thiếu nước thì không.
“Chị, để em đi lấy nước cho chị.”
Nguyệt Thiền vội xua tay:
“Không cần…”
Quang Viễn nhanh miệng:
“Ai cần mày, đây là nghĩa vụ của anh.”
Thư Ý nào chịu thua, đối lại ngay:
“Ai cần anh chứ.”
Nguyệt Thiền nhìn hai người đang “chiến tranh” trước mắt, cô chầm chậm đi ra phía cửa, muốn về phòng. Đợi đến lúc đã mở được hẳn cửa, Nguyệt Thiền mới nói:
“Hai người cứ nói chuyện vui vẻ nhé, chị hơi mệt nên cần về phòng.”
Lời vừa dứt, cô đã nhanh chóng đóng cửa, vào lại phòng bên cạnh. Nguyệt Thiền trở lại với sự tĩnh lặng, cô khẽ cười, nói:
“Đúng là kì lạ.”
“Nước… khát nước quá.”
Nguyệt Thiền tạm thời không muốn uống nước nữa, dù cổ rất khô. Cô đảo mắt, nhìn căn phòng này một lượt, nhìn trúng vài món đồ lạ. Nguyệt Thiền đi tới bên tủ kính, nhìn ngắm con voi được khắc bằng gỗ, từng chi tiết tỉ mỉ khiến con người ta phải cảm thán.
“Tinh tinh.”
Thanh âm nhỏ vang lên, khiến cô có chút giật mình, nghe như tiếng báo thức hoặc cũng có thể là thông báo điện thoại. Nguyệt Thiền dè dạt đi xung quanh căn phòng, ngó qua ngó lại, thanh âm đó lại vang lên, rất gần.
Cô theo tiếng, chầm chậm quan sát, nào ở đâu xa. Nguyệt Thiền thấy trên đầu giường có một chiếc điện thoại, cô nói thầm:
“Lạ thật, ai lại để điện thoại ở đây.”
Nguyệt Thiền cẩn trọng đi tới, bỗng có một số lạ gọi đến.
“…”
Cô nhìn lấy màn hình đang sáng, Nguyệt Thiền đơ trong vài giây.
“Hả? Chồng yêu.”
Cô vẫn đang xem xét nên là có nghe hay không, thì cuộc gọi đã kết thúc, bên tai truyền đến tiếng bước chân. Nguyệt Thiền xoay người, liền thấy Mạc Quang Viễn.
“Anh tới đây làm gì?”
Quang Viễn tay cầm chai rượu, không rõ là rượu gì.
“Sao anh gọi mà không nghe?”
Nguyệt Thiền ngỡ người, cô đáp:
“Sao phải gọi? Anh nói trực tiếp với tôi có phải tiện hơn không.”
Quang Viễn ngồi ghế, khóe môi cong mang theo ý cười, rồi nói:
“Nhưng mà anh muốn trải nghiệm cảm giác mấy cặp đôi yêu nhau nói chuyện qua điện thoại cơ.”
Nguyệt Thiền đáp:
“Chúng ta đâu có yêu nhau.”
Quang Viễn đứng dậy, đi đến bên tủ kính, lấy ra hai cái ly vang thủy tinh, dịu dọng nói:
“Còn anh yêu em.”
Lời yêu, cô nghe cũng chán rồi, Nguyệt Thiền chỉ hỏi:
“Anh tới đây làm gì?”
Quang Viễn đặt ly lên bàn, tay cầm dụng cụ để khui rượu:
“Chúng ta cùng uống nhé.”
Cô hỏi:
“Tại sao?”
Anh vừa rót rượu, vừa nói:
“Hôm nay là sinh nhật của anh, chỉ là muốn vui vẻ một chút.”
Nguyệt Thiền vừa nghe, cảm thấy mình có chút vô tâm, sinh nhật người ta mà cũng chẳng rõ. Cô nhấc bước, dẫm lên thảm lông trên sàn, từng bước đi tới bên Quang Viễn.
Nguyệt Thiền nói:
“Uống thì uống.”
Anh như chỉ đợi có thế, nét mặt liền không dấu nổi sự vui vẻ. Đưa ly rượu về phía cô, Quang Viễn mỉn cười:
“Vậy thì chúng ta cùng nâng ly.”
Quang Viễn lên tiếng, giọng nói mang theo sự ghét bỏ:
“Cút về nhà đi.”
Cô gái này không để lọt tai lời anh nói, như thể không nghe thấy gì:
“Chị này, hay là chị bỏ anh em đi, tính em rất thoáng, chúng ta có thể cưới nhau.”
“Em không hách dịch, không khó tính, khó chiều, khó dỗ, hơn nữa con rất dễ yêu dễ nuôi.”
Nguyệt Thiền đơ ngay tại chỗ, đây rốt cuộc là cái trường hợp gì đây.
Cướp vợ công khai?
Cô định hình lại những gì vừa xảy ra, xét theo cách xưng hô, thì cô gái trước mắt này là em gái của Mạc Quang Viễn. Giờ Nguyệt Thiền mới biết, anh có em gái, cô chỉ mỉn cười, nói:
“Tiếc là chị không có vinh dự đó rồi, bọn chị vừa cưới, ly hôn sao mà được.”
Cô gái này vẫn trả lời:
“Thế thì đợi vài năm nữa cũng được.”
“Em thấy thật tiếc cho chị, xinh đẹp như vậy mà lại chấp nhận gả cho anh trai em.”
Nói rồi cô gái này thở dài, nhìn Nguyệt Thiền với vẻ tiếc nuối. Cô thấy cứ im lặng thế này thì không hay cho lắm, đành bắt chuyện:
“Em gái, em tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô gái này không ngại ngùng gì, nhanh chóng chạy lại bên cạnh Nguyệt Thiền, đứng cạnh nhau, khoảng cách chiều cao của hai người lại càng rõ ràng. Cô gái này chỉ cao tới vai áo Nguyệt Thiền, thế mới thấy Mạc Quang Viễn cao cỡ nào.
“Chị, em tên là Mạc Thư Ý, chị không cần phải nói, em biết tên chị rồi. “
“Em năm nay mới là sinh viên đại học năm nhất, nhưng chị đừng lo, tuổi này em kết hôn với chị là hợp pháp.”
Nguyệt Thiền không rõ đây là đùa hay thật, cô ái ngại đáp:
“Việc này…”
Quang Viễn chen ngang:
“Con nhóc kia, đây là vợ của anh mày, khôn hồn thì đừng đụng chạm lung tung.”
Thư Ý nghe xong, liền đi tới bên cạnh Nguyệt Thiền, cô nhóc dựa vào tay Nguyệt Thiền, hất hàm, nói:
“Anh nghĩ em sẽ nghe lời anh à?”
Quang Viễn bên ngoài lạnh, nhưng thật sự có chút ghen tị, anh cắn răng:
[Mình còn chưa được, vậy mà nó dám.]
“Nguyệt Thiền, em chọn ai?”
Cô quay cuồng, đây là cái tình huống gì thế không biết. Nguyệt Thiền mệt mỏi, đáp:
“Nước.”
“Chọn nước.”
Cô khát nước từ nãy tới giờ rồi, nếu để chọn, thì đương nhiên phải chọn nước rồi. Thiếu người còn có thể sống, thiếu nước thì không.
“Chị, để em đi lấy nước cho chị.”
Nguyệt Thiền vội xua tay:
“Không cần…”
Quang Viễn nhanh miệng:
“Ai cần mày, đây là nghĩa vụ của anh.”
Thư Ý nào chịu thua, đối lại ngay:
“Ai cần anh chứ.”
Nguyệt Thiền nhìn hai người đang “chiến tranh” trước mắt, cô chầm chậm đi ra phía cửa, muốn về phòng. Đợi đến lúc đã mở được hẳn cửa, Nguyệt Thiền mới nói:
“Hai người cứ nói chuyện vui vẻ nhé, chị hơi mệt nên cần về phòng.”
Lời vừa dứt, cô đã nhanh chóng đóng cửa, vào lại phòng bên cạnh. Nguyệt Thiền trở lại với sự tĩnh lặng, cô khẽ cười, nói:
“Đúng là kì lạ.”
“Nước… khát nước quá.”
Nguyệt Thiền tạm thời không muốn uống nước nữa, dù cổ rất khô. Cô đảo mắt, nhìn căn phòng này một lượt, nhìn trúng vài món đồ lạ. Nguyệt Thiền đi tới bên tủ kính, nhìn ngắm con voi được khắc bằng gỗ, từng chi tiết tỉ mỉ khiến con người ta phải cảm thán.
“Tinh tinh.”
Thanh âm nhỏ vang lên, khiến cô có chút giật mình, nghe như tiếng báo thức hoặc cũng có thể là thông báo điện thoại. Nguyệt Thiền dè dạt đi xung quanh căn phòng, ngó qua ngó lại, thanh âm đó lại vang lên, rất gần.
Cô theo tiếng, chầm chậm quan sát, nào ở đâu xa. Nguyệt Thiền thấy trên đầu giường có một chiếc điện thoại, cô nói thầm:
“Lạ thật, ai lại để điện thoại ở đây.”
Nguyệt Thiền cẩn trọng đi tới, bỗng có một số lạ gọi đến.
“…”
Cô nhìn lấy màn hình đang sáng, Nguyệt Thiền đơ trong vài giây.
“Hả? Chồng yêu.”
Cô vẫn đang xem xét nên là có nghe hay không, thì cuộc gọi đã kết thúc, bên tai truyền đến tiếng bước chân. Nguyệt Thiền xoay người, liền thấy Mạc Quang Viễn.
“Anh tới đây làm gì?”
Quang Viễn tay cầm chai rượu, không rõ là rượu gì.
“Sao anh gọi mà không nghe?”
Nguyệt Thiền ngỡ người, cô đáp:
“Sao phải gọi? Anh nói trực tiếp với tôi có phải tiện hơn không.”
Quang Viễn ngồi ghế, khóe môi cong mang theo ý cười, rồi nói:
“Nhưng mà anh muốn trải nghiệm cảm giác mấy cặp đôi yêu nhau nói chuyện qua điện thoại cơ.”
Nguyệt Thiền đáp:
“Chúng ta đâu có yêu nhau.”
Quang Viễn đứng dậy, đi đến bên tủ kính, lấy ra hai cái ly vang thủy tinh, dịu dọng nói:
“Còn anh yêu em.”
Lời yêu, cô nghe cũng chán rồi, Nguyệt Thiền chỉ hỏi:
“Anh tới đây làm gì?”
Quang Viễn đặt ly lên bàn, tay cầm dụng cụ để khui rượu:
“Chúng ta cùng uống nhé.”
Cô hỏi:
“Tại sao?”
Anh vừa rót rượu, vừa nói:
“Hôm nay là sinh nhật của anh, chỉ là muốn vui vẻ một chút.”
Nguyệt Thiền vừa nghe, cảm thấy mình có chút vô tâm, sinh nhật người ta mà cũng chẳng rõ. Cô nhấc bước, dẫm lên thảm lông trên sàn, từng bước đi tới bên Quang Viễn.
Nguyệt Thiền nói:
“Uống thì uống.”
Anh như chỉ đợi có thế, nét mặt liền không dấu nổi sự vui vẻ. Đưa ly rượu về phía cô, Quang Viễn mỉn cười:
“Vậy thì chúng ta cùng nâng ly.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương