Muốn Thoát Khỏi Anh

Chương 42: Mở khóa bên trong [H nhẹ]



Đầu ngón tay chầm được đưa ngoài, bị sự ẩm ướt bám, anh vân vê đầu môi Nguyệt Thiền. Cô biết rõ, đàn ông nói như vậy là có ý gì, nhưng con người Nguyệt Thiền chưa sẵn sàng, chưa muốn chấp nhận.

Cô gạt phang tay Quang Viễn, giờ đây chỉ có thể nói:

“Xin lỗi, em chưa sẵn sàng.”

“Em… thực sự chưa.”

Lời nói ra mang theo sự run rẩy, Nguyệt Thiền nhìn anh, cô không biết phải chập nhận việc này như thế nào. Mi mắt khẽ run, Nguyệt Thiền mín chặt cánh môi, không muốn, cô thực sự không muốn.

Quang Viễn dịu dàng vuốt ve má Nguyệt Thiền, giọng nói trầm khàn vang lên, dịu dàng đến động lòng:

“Bình tĩnh, anh không làm gì em hết, sẵn sàng nếu em muốn.”

Anh túm lấy eo cô, kéo Nguyệt Thiền sang bên mình, để thân thể mềm mại nhỏ nhắn ngồi lên đùi mình. Cô rũ mắt, dựa vào lòng Quang Viễn như được che chở, lòng ngực anh rắn chắc lại cứng cáp, dựa lên thật khó thoải mái.

“Được rồi, thay đồ rồi chúng ta đi ăn nhé.”

Quang Viễn xoa xoa tóc Nguyệt Thiền, cưng nựng không muốn rời, anh giúp cô cởi cúc áo, làm một người tốt thực thụ. Nguyệt Thiền hoảng hốt, cô chặn tay Quang Viễn lại, lắc đầu:

“Không cần, việc này em tự làm.”

Nguyệt Thiền cứ nói, còn anh lại cứ làm, chiếc cúc đầu tiên được cởi ra trong sự kháng cự quyết liệt của cô:

“Không cần, không cần, em đã nói là không cần.”

Quang Viễn cúi đầu, chống trán với Nguyệt Thiền, âm giọng khàn trầm nhẹ nhàng lọt vào tai cô:

“Nhưng anh cần, em ngại gì chứ, thứ gì của em anh cũng thấy hết rồi.”

Nguyệt Thiền bị lời này của anh làm cho đỏ mặt, lời không kiềm được mà thoát ra khỏi suy nghĩ:

“Sao anh biến thái thế hả?”

Quang Viễn không ngượng ngùng, ngược lại còn vui thú nói:

“Ừ, kể ra cũng thật biến thái.”

Anh bế Nguyệt Thiền lên, cúc áo chỗ cài chỗ không, để cho cô đứng trước gương. Quang Viễn vừa xoa đầu Nguyệt Thiền vừa nói:



“Ngoan ngoãn, đứng yên đây nhé.”

Lời này là có ý gì?

Anh lấy từ tủ ra một chiếc váy trắng, đi đến gần bên cô, ôm lấy eo nhỏ của Nguyệt Thiền. Quang Viễn khẽ lên tiếng:

“Anh thay cho em, rồi chúng ta cùng đi ăn.”

Cô nhíu mày, muốn từ chối lời giúp đỡ này của anh. Nhưng khi nhìn vào Quang Viễn trong gương, Nguyệt Thiền như bị đông cứng, trong vài giây ngắn ngủi, nữ nhân mặc y phục xanh xuất hiện. Đấy chẳng phải là Hoàng quý phi sao? Chắc chắn là nàng ta, đôi mắt xanh như đáy đại dương của anh rất giống nàng ta.

Cả người cô lạnh run, nơi đáy mắt là sự bàng hoàng, Nguyệt Thiền mấp máy môi, nói ra vài lời đứt đoạn:

“Quang… Quang Viễn… anh.”.

||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||

Cô nắm chặt lấy tay anh, khiến móng tay in sâu lên da thịt Quang Viễn. Đối với anh, chút thương tích nhỏ bé này có đáng là bao, Nguyệt Thiền nhìn mình cùng Quang Viễn trong gương.

Trong lòng trỗi dậy một thứ xúc cảm kỳ lạ, trong vài giây thoáng qua, cô đã tự hỏi:

[Hoàng quý phi… là anh sao? Mạc Quang Viễn.]

Nguyệt Thiền tự ép mình phải quên đi dòng suy nghĩ này, chuyện này sao có thể xảy ra được cơ chứ, không thể nào. Sao cô cứ phải nhớ đến nàng ta cơ chứ, sao nàng ta cứ như âm hồn không buông tha cho Nguyệt Thiền, khiến cô càng thêm ghét hận.

Đầu óc trống rỗng, Nguyệt Thiền không biết mình đang nghĩ cái gì, cô xoay người ôm lấy chầm lấy anh, Nguyệt Thiền không muốn nhìn vào đôi mắt ấy nữa.

Cô rũ mắt, nói với Quang Viễn:

“Anh thực sự là Mạc Quang Viễn, đúng không?”

Lời này càng nói lại càng run:

“Có đúng không?”

Anh dường như nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, vuốt ve lưng Nguyệt Thiền, trầm giọng nói:

“Là Mạc Quang Viễn, anh là Mạc Quang Viễn.”

Cô rũ mắt, nói với Quang Viễn:

“Anh thực sự là Mạc Quang Viễn, đúng không?”



Lời này càng nói lại càng run:

“Có đúng không?”

Anh dường như nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, vuốt ve lưng Nguyệt Thiền, trầm giọng nói:

“Là Mạc Quang Viễn, anh là Mạc Quang Viễn.”

Cô ngước mắt lên nhìn Quang Viễn, nói:

“Nhìn em đi.”

Anh dịu dàng cúi đầu, nhìn sâu vào mắt Nguyệt Thiền:

“Ừ, anh nhìn em.”

Cô không kiểm soát được hành động của chính bản thân, nắm chặt lấy cổ áo Quang Viễn mà kéo xuống. Môi chạm môi, Nguyệt Thiền khẽ nhắm mắt lại, chủ động trao cho anh nụ hôn, lưỡi quấn lấy lưỡi, thịt chồng thịt, ẩm ướt đê mê.

Dục vọng trỗi dậy trong hai con người, quấn lấy nhau không buông, anh vứt cái váy đang cầm trên tay xuống nền sàn, mặc kệ những chuyện ngoài luồng. Đối với Quang Viễn lúc này, mỡ dâng đến miệng mèo mà còn để tuột mất thì thật khó chịu.

Anh ôm lấy eo nhỏ của cô, nụ hôn trao đi mãnh liệt hơn bao giờ hết, khiến Nguyệt Thiền khó thở. Quang Viễn lại cắn nhẹ lên cánh môi cô, không chảy máu nhưng rất đau, anh bóp lấy eo Nguyệt Thiền, bế cô trở lại giường.

Lúc này môi mới rời môi, Nguyệt Thiền thở không ra hơi, mặt bị nụ hôn xâm chiếm đến đỏ rực.

Quang Viễn đặt cô lên giường, anh nắm lấy cổ tay nhỏ của Nguyệt Thiền, đè xuống giường. Tim cô đập nhanh, có chút sợ hãi, liền bị Quang Viễn hôn sâu thêm lần nữa.

Nụ hôn không chỉ dừng lại ở môi, trượt xuống đến cổ, phần cổ trắng nõn bị anh để lại vài vết tím. Nguyệt Thiền không hiểu sao lại cảm thấy sợ, dù cô chính là người chủ động, đáy mắt chứa nước như thể trực trào rơi lệ, cả người Nguyệt Thiền cảm thấy nóng rực như lửa.

Cô nhìn người đàn ông đang cởi bỏ áo trước mắt, đầu óc không suy nghĩ được gì, thân thể mềm nhũn không xương.

Cơ ngực rắn chắc được phô bày, khiến Nguyệt Thiền vội vàng nhắm chặt mắt, không dám nhìn thẳng.

Quang Viễn cũng cố kiềm lại dục vọng, ân cần đi tới cởi từng cúc áo cho Nguyệt Thiền, nhưng đến phần dưới lại có chút nóng vội. Nhanh gọn cởi bỏ quần của cô, khiến Nguyệt Thiền đỏ mặt tới tận cổ, giờ đây thứ còn lại trên người cô là hai bộ đồ nhỏ.

Anh ở nụ cười ôn nhu, nhưng hành động lại thực sự thô bạo, Quang Viễn nắm chặt lấy cổ chân Nguyệt Thiền. Có ý tốt giúp vợ mình điều chỉnh chân sao cho việc hành sự dễ dàng nhất, anh chưa vội cởi đồ nhỏ của cô, cúi xuống bên dưới.

“Nhìn anh nhé.”

Quang Viễn hơi nhấc đùi ngọc trắng nõn, đặt lên đó một nụ hôn, tham lam dùng đầu lưỡi tạo ra sự tiếp xúc ướt át với đùi trắng. Một phần da thịt bị làm cho ướt, Nguyệt Thiền vừa nhột vừa cảm thấy xấu hổ, cô lúng túng lấy tay che mặt.
Chương trước Chương tiếp