Muốn Thoát Khỏi Anh
Chương 5: Đôi mắt màu xanh nước biển.
Nguyệt Thiền không nói lời nào, cứ an tĩnh như vậy mà bước vào nhà cùng Mộ Uyển, cô ngồi trên ghế sofa dài, nhâm nhi cốc cà phê đen đang còn hơi ấm. Một thanh âm vang lên, khiến không gian yên tĩnh bị phá bỏ.
"Nguyệt Thiền, mẹ có chuyện muốn nói."
Nguyệt Thiền phần nghe, phần lại có chút lơ đãng.
"Vâng, con nghe."
"Chả là chuyện hôm qua, con cũng đã đồng ý rồi, vậy thì phải sắp xếp cho hai đứa gặp nhau chứ."
Nguyệt Thiền gật đầu, có phần kính trọng.
"Vâng, con biết rồi."
"Bên người ta đã hẹn con rồi đấy."
Nguyệt Thiền nhẹ giọng hỏi:
"Hôm nào vậy ạ?"
"Hôm nay."
"Sao? Nếu là hôm nay thì tốt hơn mẹ nên bảo con sớm hơn chứ."
"Thôi nào, mẹ xin nghỉ làm cho con gái rồi, giờ con chỉ việc thật xinh đẹp chờ người ta tới thôi."
Không để Nguyệt Thiền kịp nói thêm một lời nào, thì mẹ cô đã cho gọi người làm dẫn cô lên phòng chuẩn bị. Cùng sự chuẩn bị tỉ mỉ của hầu nữ, Nguyệt Thiền trông giống hệt như một vương hậu, xinh đẹp tuyệt vời. Chính cô khi nhìn trong gương, cũng có vài phần rung động. Nguyệt Thiền xuống dưới nhà lớn, cô ngồi trầm lặng trong phòng khách, không biết mình muốn làm gì, nửa canh giờ đã trôi qua.
Nguyệt Thiền nhìn ra ngoài trời, chính là qua tấm kính trong suốt. Tuyết vẫn không ngừng rơi, nhìn cảnh sắc trắng xóa này, lại khiến cô thêm phần sầu não.
"Cạch"
Một tiếng mở cửa được vang lên, đi vào chính là Quang Viễn, thiếu gia nhà họ Mạc. Nguyệt Thiền hướng ánh mắt về phía anh, cô cũng phải cảm thán trước nhan sắc này, từ trước. Nguyệt Thiền đã từng nghe, Mạc Quang Viễn chính là một mĩ nam trong truyền thuyết, nghìn năm có một, khi nghe như vậy, chính cô cũng không thể hình dung ra người này có dung mạo tướng tá như thế nào.
Giờ đây cô được tận mắt nhìn người, khuôn mặt Quang Viễn theo cảm nhận của Nguyệt Thiền là anh tuấn, thân thể như báo săn mồi rắn chắc lại nhạy bén, dù mặc âu phục phương tây, nhưng những khối bắp thịt vẫn có thể nhìn ra. Trên khuôn mặt ấy, thứ khiến cô ấn tượng chính là đôi mắt xanh nước, nhưng khi nhìn thẳng vào nó, Nguyệt Thiền lại cảm thấy khó thở, như bị một cái bóng vô hình ôm chặt từ đằng sau.
"Chào Thiền tiểu thư, rất vui được gặp cô."
Tim Nguyệt Thiền đập lên thình thịch, cô nhận ra mình đã lơ đãng, liền vội vàng đáp lại.
"Chào anh, rất vui khi được gặp mặt."
"Nếu Thiền tiểu thư nói như vậy, thì tôi còn gì vui bằng."
Quang Viễn từng bước tiến về phía Đỗ Nguyệt Thiền, anh ngồi xuống bên ghế đối diện. Anh nhìn Nguyệt Thiền, nhìn mãi không thể dứt ra, như thể đó là một điểm trung tâm. Cô biết Quang Viễn nhìn mình, đưa giọng nói ấm dịu này cất lên:
"Về chuyện hôn sự..."
Quang Viễn biết cô muốn nói gì tiếp theo.
"Ba ngày nữa, được không?"
"Ba ngày tìm hiểu, không quá dài với hai chúng ta."
Nguyệt Thiền lại cảm thấy đúng như lời anh nói, không yêu, nhưng cưới. Đều là hai bên thoải mái, lại có lợi cho cả hai.
"Được, ba ngày."
"Vậy, tôi có thể mời phu nhân của mình đi dạo một chút chứ."
"Sao lại có thể nói không với chồng tương lai của mình được?"
Quang Viễn không chần chừ, anh bước đến ngay trước mắt cô, tay hướng ra phía trước. Muốn Nguyệt Thiền đặt tay của mình lên, đối với cô, đây cũng chỉ là tay chạm tay, vốn không có bất cứ suy nghĩ nào khác. Đôi tay nhỏ nhắn thon dài, mang màu trắng lạnh đặt lên lòng bàn tay có vẻ to lớn hơn cô vài phần, Nguyệt Thiền cảm thấy kì lạ, trong suy nghĩ thoáng qua một thứ cảm giác thân thuộc.
Ngoài trời lúc này, tuyết đã ngừng rơi hẳn, từ đây cũng có thể nhìn thấy nóc nhà được phủ thêm một lớp bông tuyết đọng, vừa bước chân ra khỏi cửa, Nguyệt Thiền đã cảm nhận được cơn thổi lạnh hệt như dao cắt. Khiến hơi thở của cô có chút khó khăn, rồi trên vai Nguyệt Thiền cảm thấy vai mình nặng đi, cô hạ tầm mắt xuống nhìn. Chính là áo khoác, một áo khoác âu phục, Quang Viễn nhẹ giọng nói:
"Nếu cảm thấy không thích, thì nên dừng bước, tôi đưa phu nhân của tôi đến một nơi khác, thú vị hơn nhiều."
Bốn tiếng "Phu nhân của tôi" làm Nguyệt Thiền không thích ứng được, có lẽ là thấy chưa quen. Ngược lại với Nguyệt Thiền thì Quang Viễn lại không có một vẻ nào là cảm thấy không thoải mái, cảm giác rất tự nhiên.
"Tôi thích tuyết, muốn chơi với chúng một chút."
Đến đây, dòng hồi ức ngắn lướt qua trong giây lát. Khi còn nhỏ, Nguyệt Thiền đã từng nhìn thấy những bạn bè cùng tuổi chơi đùa cùng nhau, cùng tuyết rất vui. Cô cũng rất muốn được chơi, được vui. Nhưng bố mẹ cô, người làm nhà cô lại không nghĩ điều đó là vui, bố cô nghĩ rằng đây cũng chỉ là trò vô bổ, cũng không nên vì nó làm mất nhiều thời gian đến vậy. Và kể cả từ bé đến lớn, Nguyệt Thiền đều được dạy riêng, vốn những năm tháng ấy không lấy nổi một người bạn, mọi thứ chỉ thay đổi khi cô đi du học.
"Nguyệt Thiền."
Tiếng gọi của Quang Viễn đã kéo cô trở lại thực tại. Cô hướng mắt lên nhìn anh, người đàn ông cao hơn cô khiến việc này có chút khó khăn. Cũng chẳng phải Nguyệt Thiền quá thấp, với chiều cao 1m72 thì không thể nói như vậy, chỉ do Quang Viễn quá cao mà thôi.
"Nguyệt Thiền, mẹ có chuyện muốn nói."
Nguyệt Thiền phần nghe, phần lại có chút lơ đãng.
"Vâng, con nghe."
"Chả là chuyện hôm qua, con cũng đã đồng ý rồi, vậy thì phải sắp xếp cho hai đứa gặp nhau chứ."
Nguyệt Thiền gật đầu, có phần kính trọng.
"Vâng, con biết rồi."
"Bên người ta đã hẹn con rồi đấy."
Nguyệt Thiền nhẹ giọng hỏi:
"Hôm nào vậy ạ?"
"Hôm nay."
"Sao? Nếu là hôm nay thì tốt hơn mẹ nên bảo con sớm hơn chứ."
"Thôi nào, mẹ xin nghỉ làm cho con gái rồi, giờ con chỉ việc thật xinh đẹp chờ người ta tới thôi."
Không để Nguyệt Thiền kịp nói thêm một lời nào, thì mẹ cô đã cho gọi người làm dẫn cô lên phòng chuẩn bị. Cùng sự chuẩn bị tỉ mỉ của hầu nữ, Nguyệt Thiền trông giống hệt như một vương hậu, xinh đẹp tuyệt vời. Chính cô khi nhìn trong gương, cũng có vài phần rung động. Nguyệt Thiền xuống dưới nhà lớn, cô ngồi trầm lặng trong phòng khách, không biết mình muốn làm gì, nửa canh giờ đã trôi qua.
Nguyệt Thiền nhìn ra ngoài trời, chính là qua tấm kính trong suốt. Tuyết vẫn không ngừng rơi, nhìn cảnh sắc trắng xóa này, lại khiến cô thêm phần sầu não.
"Cạch"
Một tiếng mở cửa được vang lên, đi vào chính là Quang Viễn, thiếu gia nhà họ Mạc. Nguyệt Thiền hướng ánh mắt về phía anh, cô cũng phải cảm thán trước nhan sắc này, từ trước. Nguyệt Thiền đã từng nghe, Mạc Quang Viễn chính là một mĩ nam trong truyền thuyết, nghìn năm có một, khi nghe như vậy, chính cô cũng không thể hình dung ra người này có dung mạo tướng tá như thế nào.
Giờ đây cô được tận mắt nhìn người, khuôn mặt Quang Viễn theo cảm nhận của Nguyệt Thiền là anh tuấn, thân thể như báo săn mồi rắn chắc lại nhạy bén, dù mặc âu phục phương tây, nhưng những khối bắp thịt vẫn có thể nhìn ra. Trên khuôn mặt ấy, thứ khiến cô ấn tượng chính là đôi mắt xanh nước, nhưng khi nhìn thẳng vào nó, Nguyệt Thiền lại cảm thấy khó thở, như bị một cái bóng vô hình ôm chặt từ đằng sau.
"Chào Thiền tiểu thư, rất vui được gặp cô."
Tim Nguyệt Thiền đập lên thình thịch, cô nhận ra mình đã lơ đãng, liền vội vàng đáp lại.
"Chào anh, rất vui khi được gặp mặt."
"Nếu Thiền tiểu thư nói như vậy, thì tôi còn gì vui bằng."
Quang Viễn từng bước tiến về phía Đỗ Nguyệt Thiền, anh ngồi xuống bên ghế đối diện. Anh nhìn Nguyệt Thiền, nhìn mãi không thể dứt ra, như thể đó là một điểm trung tâm. Cô biết Quang Viễn nhìn mình, đưa giọng nói ấm dịu này cất lên:
"Về chuyện hôn sự..."
Quang Viễn biết cô muốn nói gì tiếp theo.
"Ba ngày nữa, được không?"
"Ba ngày tìm hiểu, không quá dài với hai chúng ta."
Nguyệt Thiền lại cảm thấy đúng như lời anh nói, không yêu, nhưng cưới. Đều là hai bên thoải mái, lại có lợi cho cả hai.
"Được, ba ngày."
"Vậy, tôi có thể mời phu nhân của mình đi dạo một chút chứ."
"Sao lại có thể nói không với chồng tương lai của mình được?"
Quang Viễn không chần chừ, anh bước đến ngay trước mắt cô, tay hướng ra phía trước. Muốn Nguyệt Thiền đặt tay của mình lên, đối với cô, đây cũng chỉ là tay chạm tay, vốn không có bất cứ suy nghĩ nào khác. Đôi tay nhỏ nhắn thon dài, mang màu trắng lạnh đặt lên lòng bàn tay có vẻ to lớn hơn cô vài phần, Nguyệt Thiền cảm thấy kì lạ, trong suy nghĩ thoáng qua một thứ cảm giác thân thuộc.
Ngoài trời lúc này, tuyết đã ngừng rơi hẳn, từ đây cũng có thể nhìn thấy nóc nhà được phủ thêm một lớp bông tuyết đọng, vừa bước chân ra khỏi cửa, Nguyệt Thiền đã cảm nhận được cơn thổi lạnh hệt như dao cắt. Khiến hơi thở của cô có chút khó khăn, rồi trên vai Nguyệt Thiền cảm thấy vai mình nặng đi, cô hạ tầm mắt xuống nhìn. Chính là áo khoác, một áo khoác âu phục, Quang Viễn nhẹ giọng nói:
"Nếu cảm thấy không thích, thì nên dừng bước, tôi đưa phu nhân của tôi đến một nơi khác, thú vị hơn nhiều."
Bốn tiếng "Phu nhân của tôi" làm Nguyệt Thiền không thích ứng được, có lẽ là thấy chưa quen. Ngược lại với Nguyệt Thiền thì Quang Viễn lại không có một vẻ nào là cảm thấy không thoải mái, cảm giác rất tự nhiên.
"Tôi thích tuyết, muốn chơi với chúng một chút."
Đến đây, dòng hồi ức ngắn lướt qua trong giây lát. Khi còn nhỏ, Nguyệt Thiền đã từng nhìn thấy những bạn bè cùng tuổi chơi đùa cùng nhau, cùng tuyết rất vui. Cô cũng rất muốn được chơi, được vui. Nhưng bố mẹ cô, người làm nhà cô lại không nghĩ điều đó là vui, bố cô nghĩ rằng đây cũng chỉ là trò vô bổ, cũng không nên vì nó làm mất nhiều thời gian đến vậy. Và kể cả từ bé đến lớn, Nguyệt Thiền đều được dạy riêng, vốn những năm tháng ấy không lấy nổi một người bạn, mọi thứ chỉ thay đổi khi cô đi du học.
"Nguyệt Thiền."
Tiếng gọi của Quang Viễn đã kéo cô trở lại thực tại. Cô hướng mắt lên nhìn anh, người đàn ông cao hơn cô khiến việc này có chút khó khăn. Cũng chẳng phải Nguyệt Thiền quá thấp, với chiều cao 1m72 thì không thể nói như vậy, chỉ do Quang Viễn quá cao mà thôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương