Nam Ai
Chương 15: Ý đồ
Khi tất cả thức giấc thì Lê Duy đã âm thầm rời đi tự lúc nào, hắn để lại mảnh giấy nhỏ đề mấy dòng vỏn vẹn nhắn gửi Dạ Lý rằng "Ngoài trời đã ngớt mưa, tôi về kẻo Linh mong."
Về cũng tốt, Dạ Lý cũng không có hứng thú lưu giữ Lê Duy ở lại, như ả đã từng nói qua hai người không phải bạn bè.
Sớm nay, khí trời thanh trong đến lạ, chắc do được cơn mưa đêm qua gột rửa mà phố phường phủ lên làn khí mát lạnh hơn. Nắng dịu dàng rọi xuyên xuống mấy tầng mây đang lững lờ trôi, chiếu sáng lên mỗi bước chân Dạ Lý. Hôm nay tâm tình ả đặc biệt tốt, không biết vì sự nhiệt tình của Nam Sa đêm qua hay vì tận sâu đáy lòng ả đã được khơi gợi lên điều gì đó rất đỗi ngọt ngào mới mẻ, một điều mà chính ả cũng chẳng nhận ra.
Thu Phượng quả thật chẳng ngoa, cô không về quê mà chỉ đánh điện tín gửi đi báo cáo tình hình của Dạ Lý rồi cũng ở miết trên này với họ. Sự xuất hiện đột ngột của Thu Phượng có chút ý nghĩa nào đối với Dạ Lý hay không? Hẳn là có, ả vẫn không quên được hình dáng người thiếu nữ như thơ như mộng trong tà áo dài màu tím hoa sim nơi xứ Huế năm nào tao ngộ, mặc dù cô không thấy ả, mặc dù chỉ có ả nhận ra cô nhưng như vậy cũng đã là quá diệu kỳ cho một cuộc nhân duyên tái ngộ rồi.
Cả đêm không trở về nhà, Kiều Trang bụng dạ chẳng ưng nhưng phải đành cáo biệt, nếu cô còn không nhanh xuất đầu lộ diện thì chắc chắn mẹ nuôi sẽ giận lắm cho coi, đến lúc đó ắt cam bó gối trong nhà chớ đừng hòng đi đâu được nữa.
Để không bị đứt đoạn với Nam Sa, cô nhất định không thể làm mình bị cấm túc!
Vậy là bữa sáng chỉ có mỗi ba người con gái dùng cơm với nhau, không biết không hay Nam Sa ở đây đã chẳng còn đâu dáng vẻ thân phận người hầu, nàng ngủ cùng cô chủ, ăn cùng cô chủ, trông qua giống với chị em hơn là kẻ ăn người ở.
Chị em sao?...Dạ Lý có nghĩ hai người giống với chị em hay không sau bao nhiêu hành động thân mật ấy? Có cặp chị em nào sẽ cư xử như vậy với nhau ư?
"Tuy chị đã biện giải thay em nhưng chú thím chắc chắn vẫn lo lắng lắm, hãy sớm trở về nhà thôi."
Thu Phượng trầm ngâm lên tiếng, vô tình cắt đứt đi dòng suy nghĩ vẩn vơ của ả.
"Tôi còn một cuộc hẹn với Kiều Trang, thực hiện xong rồi về chưa muộn."
"Cuộc hẹn chi rứa?"
Vậy là Dạ Lý bèn tường thuật lại câu chuyện về bóng ma rạp hát mà đêm qua Kiều Trang đã kể, kèm theo lời giao ước đầy thách thức giữa cả hai. Thu Phượng lẳng lặng lắng nghe, cử chỉ không phút nào đánh rơi nhu mì hòa nhã.
"Thế nên Nam Sa cũng sẽ đi cùng hai em? Nhưng tất cả đã dự trù những bất trắc đột ngột xảy ra chưa?"
Dạ Lý lắc đầu.
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tôi cũng không sợ, không lẽ lại chịu thua Kiều Trang?"
Thu Phượng che miệng cười cười mang đầy hàm ý.
"Vì sao nhất định phải tranh với em Trang?"
"Chuyện này..."
Dạ Lý vô thức cau mày, ả nhận ra chính mình cũng không biết lý do cụ thể, chỉ là ả không muốn thua kém Kiều Trang bậc nào.
Nam Sa mỉm cười khẽ bảo.
"Có em đi cùng cô hai mọi chuyện sẽ vô sự thôi, em sẽ bảo vệ cô hai!"
Dạ Lý cũng cười, ả luôn thích cái cách Nam Sa dõng dạc tuyên bố sẽ bảo vệ mình.
"Vậy sao, vậy sao..."
Thu Phượng lại cười cười, đem nửa chiếc khăn tay nâng lên che đi đôi môi vương màu son đỏ.
...
Ăn sáng xong xuôi, cả ba thong dong tản bộ, họ ghé vào một gánh chè bên lề, người bán là một bà cụ lưng còng đội nón lá lụp xụp, khi đôi bàn tay nhăn nheo điểm đồi mồi của bà mở ra nấp nồi thì một làn khói lập tức tràn ra mang theo mùi thơm phưng phức lan toả, cái hương thơm ngọt ngào mà đa số đứa con gái nào cũng rất thích nhâm nhi. Bà cụ nhấc ba chiếc ghế gỗ thấp chủng bày ra bên đường, mé có bóng cây rợp mát để cho họ ngồi, ba cô nàng cũng không kể chi, vén tà áo vô tư ngồi xuống. Phải nói rằng ở đất Sài Thành ngoài những nhà hàng tiệm cơm sang trọng đắt đỏ thì những gánh hàng rong thế này cũng mang đến một kiểu ẩm thực đặc biệt thu hút, cái ngon lành của sự chân chất bình dị, gợi cho người ta hương vị quê nhà mà khó có nơi chốn lầu son gác tía nào sở hữu được.
"Chè trong Nam có ngon hơn ngoài Huế không chị Phượng?"
Dạ Lý ăn thêm một muỗng rồi hỏi.
"Mỗi vùng mỗi miền đều có cái ngon cái hay riêng, chị ở ngoài nớ vô ni ăn được món lạ miệng nên thấy thích lắm."
Lời này, Thu Phượng cũng là thực tâm nhận xét.
Dạ Lý nhìn cô, vẫn dáng vẻ nàng thơ năm nào dường như không có gì thay đổi, lại nói.
"Không ngờ nhà chị lại là bạn quen với cha má tôi, thì ra đợt đó đến Huế là ở nhà của chị, vậy mà tôi chẳng nhận ra, bỏ lỡ một lần chính thức gặp mặt..."
Nghe thế, Thu Phượng hơi nhướn mày tỏ ý khó hiểu.
"Ý em là?..."
Dạ Lý lắc đầu khẽ cười, là cười chính mình hay cười điều gì cũng không ai biết.
"Đợt đó tôi theo cha má ra Huế, vì buồn chán mà tự mình chạy đi chơi lung tung, vô tình gặp một nữ sinh mặc áo dài tím ôm cặp dạo bước trên cầu, không ngờ đó lại là chị. Giả sử lần này không gặp tại đây, hẳn tôi vẫn chưa biết được hóa ra hai nhà chị và tôi vốn quen thân gần gũi như thế."
"Chu choa còn có chuyện trùng hợp vậy sao? Dạo ấy đến ni cũng kha khá lâu rồi kể từ khi chú thím ghé thăm, vậy mà em vẫn còn nhớ đến chị? À không, phải nói rằng vậy mà em vẫn còn nhớ đến cô nữ sinh năm ấy?"
Dạ Lý nhìn Thu Phượng, ả nghiêm túc gật đầu, Thu Phượng cũng vì ả mà trao tặng một nụ cười hết sức dịu dàng, đẹp như nhánh Phượng Vĩ hôm nào ả đã khảm sâu.
Hai người chăm chú nhìn nhau, lời xưa khơi gợi tìm về kỷ niệm dường như quyến luyến lắm, tựa là đã lỡ mất suốt mấy mùa hoa nay mới được dịp hội ngộ. Hoàn toàn bỏ quên mất ở bên cạnh còn có Nam Sa ngồi đó, nàng hướng mắt về phía Dạ Lý, tự dưng cảm thấy buồn bã vô cùng.
Giọt nắng đầu ngày rơi rụng xuống vai áo Nam Sa thắp lên cho nàng vẻ đẹp thanh tân xuân sắc, có mấy người ngang qua nhìn không ngớt mắt nhưng họ chẳng phải là Dạ Lý, tại sao nàng lại muốn người chú ý để tâm đến mình là Dạ Lý nhỉ? Ả là cô chủ của nàng, nàng phải tôn trọng ả và tôn trọng cả những người bạn xung quanh ả, đó là bổn phận của một người hầu.
Chợt, Nam Sa giật mình, người hầu? Phải rồi, nàng vốn là một con hầu kia mà! Sao nàng có thể lãng quên được chứ?!
Việc Dạ Lý đối đãi tử tế với nàng vậy mà lại trở thành nguyên nhân khiến Nam Sa quên đi thân phận cố hữu ư? Không, hình như không phải vậy, mà là...
Mà là điều gì nhỉ?...
Điều gì mà khiến nàng trở nên vô nghì đến thế? Dám buồn giận luôn cả cô chủ của mình? Phải chăng đó là sự tiếp xúc thân mật kia? Những cái chạm quá ư gần gũi, sự mơn trớn vuốt ve trên da thịt ả mượt mà hơn tơ lụa, là dung nhan Dạ Lý vì nàng mà phô bày ra quyến rũ câu hồn, là tiếng rên xiết nỉ non, lời thầm thì thỏ thẻ. Phải chăng vì những điều ấy đã khiến cho Nam Sa quên mất thân phận của mình?
Dạ Lý chỉ xem nàng là một người hầu để ra lệnh, còn nàng, vậy mà lại vì ả nên mới cảm thấy ưu tư.
"Nè Nam Sa, suy nghĩ cái gì mà để hồn bay phách lạc đi đâu đó?"
Dạ Lý lay lay cánh tay nàng, kéo về tâm trí để trôi lạc vu vơ nãy giờ.
"À, dạ không có gì thưa cô..."
"Không có gì sao chết trân cả buổi vậy? Tao gọi mãi cũng không thèm trả lời."
"Con xin lỗi, con sẽ chú ý hơn ạ."
Ả nhíu mày bực dọc nhìn nàng, cái thái độ gì nữa đây? Hình như Nam Sa lại phớt lờ ả nữa rồi.
"Rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì?! Sao lại thẩn thờ?!"
Nam Sa lắc lắc đầu, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo.
"Thưa cô hai, con không có nghĩ gì thật mà."
"Hừ!"
Dạ Lý giận rồi, ả vứt vào gánh chè vài tờ bạc lẻ rồi phất áo bỏ đi một mạch. Thu Phượng trông thấy Nam Sa hối hả chạy theo thì cũng toan chạy đi cùng nhưng bất chợt đuôi mắt cô dừng lại ở phía góc đường, hóa ra cảm giác bị theo dõi nãy giờ là không sai, nơi góc đường kia quả thật có một bóng người đang thần bí lấp ló, vậy nên thay vì chạy theo Dạ Lý thì Thu Phượng lại quyết định tiến đến chỗ bóng người kia xem thử rốt cuộc là ai lại dám theo dõi mấy người con gái các cô!
...
Khi Thu Phượng tới gần thì phát giác được người kia chính là Kiều Trang, không hiểu sao nãy giờ lén lút ở đó quan sát mà không ra mặt đi cùng.
Kiều Trang cũng chẳng tỏ ý giấu giếm hay cao chạy xa bay khi bị phát giác hành động thần bí của mình, cô vẫn đứng y nguyên đó, vận chiếc váy hồng phấn mỹ miều mà tựa lưng vào bức tường khoanh tay mỉm cười chào đón sự kinh ngạc của Thu Phượng.
"Sao em đã đến còn không ra gặp mọi người? Đứng đây chi rứa? Làm chị tưởng kẻ gian nào."
"Đã tưởng là kẻ gian còn dám đơn phương tiến tới, chị cũng gan dạ dữ đa."
Thu Phượng vén tóc khẽ cười hồi đáp.
"Đủ dùng thôi."
Lần này tới lượt Kiều Trang hỏi, cô vốn thấp hơn Thu Phượng đôi chút nên vô thức phải ngước mắt lên nhìn.
"Chị và Cao Dạ Lý thật sự là mối quan hệ gì vậy?"
"Hai nhà có quen biết thân thiết."
"Không, ý em là chỉ riêng chị và Dạ Lý mà thôi."
Thu Phượng cảm thấy người con gái trước mặt này có phần quái dị, quen biết thì là quen biết, còn có mối quan hệ thật sự gì được đây?
"Ý em là chi rứa? Sao không thẳng thắn đi? Vòng vo tam quốc chị không quen rào trước đoán sau."
Đến đây, Kiều Trang mới bày ra vẻ mặt nghiêm túc, vân vê lọn tóc mai rũ xuống bên má mà nhàn nhạt trả lời.
"Nếu chị và Dạ Lý có tư tình thì đi mà giữ chặt người đàn bà của chị, còn Nam Sa là của em! Em sẽ không để Dạ Lý tiếp tục dây dưa với em ấy."
Dường như vừa nghe thấy sấm giăng chớp động ở sát bên tai, không còn đâu dáng vẻ hòa nhã thường ngày, gương mặt Thu Phượng ngỡ ngàng thấy rõ nếu không muốn nói là vạn lần bàng hoàng trước những gì mới nghe.
"E..em nói cái chi? Cái chi mà không ra thể thống gì rứa?!..."
Nhận ra thái độ Thu Phượng có vẻ bất đồng với những gì mình đã dự tính, Kiều Trang chợt nhận thấy có lẽ mình đã hiểu sai điều gì đó mất rồi nhưng vẫn không ngại ngần tiếp tục bày tỏ tư tâm.
"Vậy ra chị và Dạ Lý không phải là kiểu quan hệ đó? Có điều ánh mắt của chị ấy nhìn chị cũng không hề bình thường, hẳn bởi chị vô tư nên chẳng nhận ra, đáng ghét là Dạ Lý và Nam Sa cũng có cái nhìn như vậy dành cho nhau. Em thích Nam Sa! Em muốn tách hai người họ ra khỏi nhau."
"E..em có biết mình đang nói gì không?...Hai người đều là con gái sao có thể xảy ra loại cảm xúc như vậy? Nói chi đến chuyện tranh giành, em có ý thức được mình đang nói cái chi không!"
Đây ắt hẳn là điều hoang đường nhất mà Thu Phượng từng được nghe trong cuộc đời mình.
"Chị đúng thật là ngây thơ, vậy mà cái cách chị tỏ ra làm em cứ tưởng Dạ Lý và chị có tư tình, không khéo Dạ Lý cũng sẽ ngộ nhận như vậy. Ở Huế có lẽ điều này không phổ biến nhưng ở Sài Gòn và tất nhiên là cả ở Pháp, ngoài kiểu yêu đương nam nữ còn có cả nữ giới yêu nhau, không gì lạ lẫm chỉ là họ che giấu mà thôi! Đừng kinh ngạc, biết đâu chính chị cũng sẽ tìm thấy người đàn bà của mình ở Nam Kỳ này."
Dứt lời, Kiều Trang bật cười khoái trá, tỏ ý trêu chọc sự ngô nghê lạc quẻ của Thu Phượng. Bị chế nhạo, cô không mấy cam tâm nhưng quả thật thông tin này là vô cùng mới mẻ lạ lùng đối với bản thân, trong hàng trăm đến cả hàng ngàn quyển sách từ bé đến lớn Thu Phượng đã đọc sao chưa hề trông thấy đề cập đến loại tình cảm nữ giới trái đạo luân thường này?
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Thu Phượng liếc mắt nhìn Kiều Trang, lại hỏi.
"Em nói nghe như thường tình lắm nhưng đây đều là những lời lẽ bại hoại gia phong lễ giáo, cả cái ý đồ xấu xa chia rẽ của em nữa, em không sợ chị sẽ nói ra với mọi người hay sao?"
Kiều Trang nhún vai mỉm cười.
"Nếu em sợ thì đã không nói với chị, chỉ là..."
Chợt, Kiều Trang tiến lại sát gần Thu Phượng, không để cô kịp phản ứng, Kiều Trang liền nhón chân lên thì thầm bên tai.
"Chị không để ý Dạ Lý nhưng em chắc chị ấy có nghĩ về chị, em thì không quan tâm, nhưng em hy vọng chị giúp sức một chút! Vào đêm trăng rằm ở nhà hát bị ma ám kia, chị hãy đi cùng và tách Dạ Lý ra khỏi Nam Sa, còn lại em sẽ lo."
Thu Phượng cong môi, nhướn mày đối diện cùng Kiều Trang, cô nhất quyết sẽ không để cho con bé này làm mình chấn động thêm nữa.
"Em tự tin quá, dựa vào mô chị phải nghe lời em?"
"Dựa vào việc sau đó em sẽ có cách để Dạ Lý nhanh chóng theo chị trở về quê, không cần dây dưa ở đây nữa, em biết chị không thích Sài Gòn, chỉ là bị cha má của chị sai biểu lên đây mang Dạ Lý về sẵn tiện gắn kết tình chị em gì gì đó. Thu Phượng ơi là Thu Phượng, chị có thật sự đoan trang hiền hòa, với ai cũng dịu dàng thân thiện hay không? Chỉ mỗi chị là biết."
Dường như bị nói trúng tim đen, Thu Phượng liền thay đổi thái độ, phút chốc nụ cười trên môi cô đã tắt liệm, thay vào đó là một ánh nhìn sắc bén như dao, hoàn toàn khác xa so với dáng vẻ mà mọi người vẫn trông thấy.
Hình như Thu Phượng đã không còn là Thu Phượng, hay đây mới thật sự là Thu Phượng?
Một thiếu nữ xứ Huế luôn mang lại thiện cảm cho người đối diện, đằm thắm hơn cả mặt nước sông Hương nhưng có chăng lại là cái vỏ bọc để chiếm lấy sự thương yêu tán dương từ mọi người, vai diễn mà Thu Phượng dựng lên từ bé!
"Chị ghét nhất là bị uy hiếp."
Bỗng, Thu Phượng chộp lấy cổ tay Kiều Trang giật mạnh về phía mình làm cô mất thăng bằng suýt chút ngã nhào vào người đối phương, lại thấp giọng thâm trầm nói tiếp.
"Trò trẻ con của em không dùng được với chị đâu, tách Dạ Lý và Nam Sa ra khỏi nhau sao vui vẻ bằng nhờ em khai thông tri thức mà chị biết được trên đời này còn có loại cảm tình nữ giới thú vị như vậy. Em nói biết đâu chị sẽ tìm được người đàn bà của mình à? Phải đó, hình như chị tìm được rồi này, ranh con!"
Lần này, đến lượt Kiều Trang kinh tâm động phách, có phải lần này cô đã quá khinh địch, đã đi một nước cờ sai rồi hay không?...
Về cũng tốt, Dạ Lý cũng không có hứng thú lưu giữ Lê Duy ở lại, như ả đã từng nói qua hai người không phải bạn bè.
Sớm nay, khí trời thanh trong đến lạ, chắc do được cơn mưa đêm qua gột rửa mà phố phường phủ lên làn khí mát lạnh hơn. Nắng dịu dàng rọi xuyên xuống mấy tầng mây đang lững lờ trôi, chiếu sáng lên mỗi bước chân Dạ Lý. Hôm nay tâm tình ả đặc biệt tốt, không biết vì sự nhiệt tình của Nam Sa đêm qua hay vì tận sâu đáy lòng ả đã được khơi gợi lên điều gì đó rất đỗi ngọt ngào mới mẻ, một điều mà chính ả cũng chẳng nhận ra.
Thu Phượng quả thật chẳng ngoa, cô không về quê mà chỉ đánh điện tín gửi đi báo cáo tình hình của Dạ Lý rồi cũng ở miết trên này với họ. Sự xuất hiện đột ngột của Thu Phượng có chút ý nghĩa nào đối với Dạ Lý hay không? Hẳn là có, ả vẫn không quên được hình dáng người thiếu nữ như thơ như mộng trong tà áo dài màu tím hoa sim nơi xứ Huế năm nào tao ngộ, mặc dù cô không thấy ả, mặc dù chỉ có ả nhận ra cô nhưng như vậy cũng đã là quá diệu kỳ cho một cuộc nhân duyên tái ngộ rồi.
Cả đêm không trở về nhà, Kiều Trang bụng dạ chẳng ưng nhưng phải đành cáo biệt, nếu cô còn không nhanh xuất đầu lộ diện thì chắc chắn mẹ nuôi sẽ giận lắm cho coi, đến lúc đó ắt cam bó gối trong nhà chớ đừng hòng đi đâu được nữa.
Để không bị đứt đoạn với Nam Sa, cô nhất định không thể làm mình bị cấm túc!
Vậy là bữa sáng chỉ có mỗi ba người con gái dùng cơm với nhau, không biết không hay Nam Sa ở đây đã chẳng còn đâu dáng vẻ thân phận người hầu, nàng ngủ cùng cô chủ, ăn cùng cô chủ, trông qua giống với chị em hơn là kẻ ăn người ở.
Chị em sao?...Dạ Lý có nghĩ hai người giống với chị em hay không sau bao nhiêu hành động thân mật ấy? Có cặp chị em nào sẽ cư xử như vậy với nhau ư?
"Tuy chị đã biện giải thay em nhưng chú thím chắc chắn vẫn lo lắng lắm, hãy sớm trở về nhà thôi."
Thu Phượng trầm ngâm lên tiếng, vô tình cắt đứt đi dòng suy nghĩ vẩn vơ của ả.
"Tôi còn một cuộc hẹn với Kiều Trang, thực hiện xong rồi về chưa muộn."
"Cuộc hẹn chi rứa?"
Vậy là Dạ Lý bèn tường thuật lại câu chuyện về bóng ma rạp hát mà đêm qua Kiều Trang đã kể, kèm theo lời giao ước đầy thách thức giữa cả hai. Thu Phượng lẳng lặng lắng nghe, cử chỉ không phút nào đánh rơi nhu mì hòa nhã.
"Thế nên Nam Sa cũng sẽ đi cùng hai em? Nhưng tất cả đã dự trù những bất trắc đột ngột xảy ra chưa?"
Dạ Lý lắc đầu.
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tôi cũng không sợ, không lẽ lại chịu thua Kiều Trang?"
Thu Phượng che miệng cười cười mang đầy hàm ý.
"Vì sao nhất định phải tranh với em Trang?"
"Chuyện này..."
Dạ Lý vô thức cau mày, ả nhận ra chính mình cũng không biết lý do cụ thể, chỉ là ả không muốn thua kém Kiều Trang bậc nào.
Nam Sa mỉm cười khẽ bảo.
"Có em đi cùng cô hai mọi chuyện sẽ vô sự thôi, em sẽ bảo vệ cô hai!"
Dạ Lý cũng cười, ả luôn thích cái cách Nam Sa dõng dạc tuyên bố sẽ bảo vệ mình.
"Vậy sao, vậy sao..."
Thu Phượng lại cười cười, đem nửa chiếc khăn tay nâng lên che đi đôi môi vương màu son đỏ.
...
Ăn sáng xong xuôi, cả ba thong dong tản bộ, họ ghé vào một gánh chè bên lề, người bán là một bà cụ lưng còng đội nón lá lụp xụp, khi đôi bàn tay nhăn nheo điểm đồi mồi của bà mở ra nấp nồi thì một làn khói lập tức tràn ra mang theo mùi thơm phưng phức lan toả, cái hương thơm ngọt ngào mà đa số đứa con gái nào cũng rất thích nhâm nhi. Bà cụ nhấc ba chiếc ghế gỗ thấp chủng bày ra bên đường, mé có bóng cây rợp mát để cho họ ngồi, ba cô nàng cũng không kể chi, vén tà áo vô tư ngồi xuống. Phải nói rằng ở đất Sài Thành ngoài những nhà hàng tiệm cơm sang trọng đắt đỏ thì những gánh hàng rong thế này cũng mang đến một kiểu ẩm thực đặc biệt thu hút, cái ngon lành của sự chân chất bình dị, gợi cho người ta hương vị quê nhà mà khó có nơi chốn lầu son gác tía nào sở hữu được.
"Chè trong Nam có ngon hơn ngoài Huế không chị Phượng?"
Dạ Lý ăn thêm một muỗng rồi hỏi.
"Mỗi vùng mỗi miền đều có cái ngon cái hay riêng, chị ở ngoài nớ vô ni ăn được món lạ miệng nên thấy thích lắm."
Lời này, Thu Phượng cũng là thực tâm nhận xét.
Dạ Lý nhìn cô, vẫn dáng vẻ nàng thơ năm nào dường như không có gì thay đổi, lại nói.
"Không ngờ nhà chị lại là bạn quen với cha má tôi, thì ra đợt đó đến Huế là ở nhà của chị, vậy mà tôi chẳng nhận ra, bỏ lỡ một lần chính thức gặp mặt..."
Nghe thế, Thu Phượng hơi nhướn mày tỏ ý khó hiểu.
"Ý em là?..."
Dạ Lý lắc đầu khẽ cười, là cười chính mình hay cười điều gì cũng không ai biết.
"Đợt đó tôi theo cha má ra Huế, vì buồn chán mà tự mình chạy đi chơi lung tung, vô tình gặp một nữ sinh mặc áo dài tím ôm cặp dạo bước trên cầu, không ngờ đó lại là chị. Giả sử lần này không gặp tại đây, hẳn tôi vẫn chưa biết được hóa ra hai nhà chị và tôi vốn quen thân gần gũi như thế."
"Chu choa còn có chuyện trùng hợp vậy sao? Dạo ấy đến ni cũng kha khá lâu rồi kể từ khi chú thím ghé thăm, vậy mà em vẫn còn nhớ đến chị? À không, phải nói rằng vậy mà em vẫn còn nhớ đến cô nữ sinh năm ấy?"
Dạ Lý nhìn Thu Phượng, ả nghiêm túc gật đầu, Thu Phượng cũng vì ả mà trao tặng một nụ cười hết sức dịu dàng, đẹp như nhánh Phượng Vĩ hôm nào ả đã khảm sâu.
Hai người chăm chú nhìn nhau, lời xưa khơi gợi tìm về kỷ niệm dường như quyến luyến lắm, tựa là đã lỡ mất suốt mấy mùa hoa nay mới được dịp hội ngộ. Hoàn toàn bỏ quên mất ở bên cạnh còn có Nam Sa ngồi đó, nàng hướng mắt về phía Dạ Lý, tự dưng cảm thấy buồn bã vô cùng.
Giọt nắng đầu ngày rơi rụng xuống vai áo Nam Sa thắp lên cho nàng vẻ đẹp thanh tân xuân sắc, có mấy người ngang qua nhìn không ngớt mắt nhưng họ chẳng phải là Dạ Lý, tại sao nàng lại muốn người chú ý để tâm đến mình là Dạ Lý nhỉ? Ả là cô chủ của nàng, nàng phải tôn trọng ả và tôn trọng cả những người bạn xung quanh ả, đó là bổn phận của một người hầu.
Chợt, Nam Sa giật mình, người hầu? Phải rồi, nàng vốn là một con hầu kia mà! Sao nàng có thể lãng quên được chứ?!
Việc Dạ Lý đối đãi tử tế với nàng vậy mà lại trở thành nguyên nhân khiến Nam Sa quên đi thân phận cố hữu ư? Không, hình như không phải vậy, mà là...
Mà là điều gì nhỉ?...
Điều gì mà khiến nàng trở nên vô nghì đến thế? Dám buồn giận luôn cả cô chủ của mình? Phải chăng đó là sự tiếp xúc thân mật kia? Những cái chạm quá ư gần gũi, sự mơn trớn vuốt ve trên da thịt ả mượt mà hơn tơ lụa, là dung nhan Dạ Lý vì nàng mà phô bày ra quyến rũ câu hồn, là tiếng rên xiết nỉ non, lời thầm thì thỏ thẻ. Phải chăng vì những điều ấy đã khiến cho Nam Sa quên mất thân phận của mình?
Dạ Lý chỉ xem nàng là một người hầu để ra lệnh, còn nàng, vậy mà lại vì ả nên mới cảm thấy ưu tư.
"Nè Nam Sa, suy nghĩ cái gì mà để hồn bay phách lạc đi đâu đó?"
Dạ Lý lay lay cánh tay nàng, kéo về tâm trí để trôi lạc vu vơ nãy giờ.
"À, dạ không có gì thưa cô..."
"Không có gì sao chết trân cả buổi vậy? Tao gọi mãi cũng không thèm trả lời."
"Con xin lỗi, con sẽ chú ý hơn ạ."
Ả nhíu mày bực dọc nhìn nàng, cái thái độ gì nữa đây? Hình như Nam Sa lại phớt lờ ả nữa rồi.
"Rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì?! Sao lại thẩn thờ?!"
Nam Sa lắc lắc đầu, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo.
"Thưa cô hai, con không có nghĩ gì thật mà."
"Hừ!"
Dạ Lý giận rồi, ả vứt vào gánh chè vài tờ bạc lẻ rồi phất áo bỏ đi một mạch. Thu Phượng trông thấy Nam Sa hối hả chạy theo thì cũng toan chạy đi cùng nhưng bất chợt đuôi mắt cô dừng lại ở phía góc đường, hóa ra cảm giác bị theo dõi nãy giờ là không sai, nơi góc đường kia quả thật có một bóng người đang thần bí lấp ló, vậy nên thay vì chạy theo Dạ Lý thì Thu Phượng lại quyết định tiến đến chỗ bóng người kia xem thử rốt cuộc là ai lại dám theo dõi mấy người con gái các cô!
...
Khi Thu Phượng tới gần thì phát giác được người kia chính là Kiều Trang, không hiểu sao nãy giờ lén lút ở đó quan sát mà không ra mặt đi cùng.
Kiều Trang cũng chẳng tỏ ý giấu giếm hay cao chạy xa bay khi bị phát giác hành động thần bí của mình, cô vẫn đứng y nguyên đó, vận chiếc váy hồng phấn mỹ miều mà tựa lưng vào bức tường khoanh tay mỉm cười chào đón sự kinh ngạc của Thu Phượng.
"Sao em đã đến còn không ra gặp mọi người? Đứng đây chi rứa? Làm chị tưởng kẻ gian nào."
"Đã tưởng là kẻ gian còn dám đơn phương tiến tới, chị cũng gan dạ dữ đa."
Thu Phượng vén tóc khẽ cười hồi đáp.
"Đủ dùng thôi."
Lần này tới lượt Kiều Trang hỏi, cô vốn thấp hơn Thu Phượng đôi chút nên vô thức phải ngước mắt lên nhìn.
"Chị và Cao Dạ Lý thật sự là mối quan hệ gì vậy?"
"Hai nhà có quen biết thân thiết."
"Không, ý em là chỉ riêng chị và Dạ Lý mà thôi."
Thu Phượng cảm thấy người con gái trước mặt này có phần quái dị, quen biết thì là quen biết, còn có mối quan hệ thật sự gì được đây?
"Ý em là chi rứa? Sao không thẳng thắn đi? Vòng vo tam quốc chị không quen rào trước đoán sau."
Đến đây, Kiều Trang mới bày ra vẻ mặt nghiêm túc, vân vê lọn tóc mai rũ xuống bên má mà nhàn nhạt trả lời.
"Nếu chị và Dạ Lý có tư tình thì đi mà giữ chặt người đàn bà của chị, còn Nam Sa là của em! Em sẽ không để Dạ Lý tiếp tục dây dưa với em ấy."
Dường như vừa nghe thấy sấm giăng chớp động ở sát bên tai, không còn đâu dáng vẻ hòa nhã thường ngày, gương mặt Thu Phượng ngỡ ngàng thấy rõ nếu không muốn nói là vạn lần bàng hoàng trước những gì mới nghe.
"E..em nói cái chi? Cái chi mà không ra thể thống gì rứa?!..."
Nhận ra thái độ Thu Phượng có vẻ bất đồng với những gì mình đã dự tính, Kiều Trang chợt nhận thấy có lẽ mình đã hiểu sai điều gì đó mất rồi nhưng vẫn không ngại ngần tiếp tục bày tỏ tư tâm.
"Vậy ra chị và Dạ Lý không phải là kiểu quan hệ đó? Có điều ánh mắt của chị ấy nhìn chị cũng không hề bình thường, hẳn bởi chị vô tư nên chẳng nhận ra, đáng ghét là Dạ Lý và Nam Sa cũng có cái nhìn như vậy dành cho nhau. Em thích Nam Sa! Em muốn tách hai người họ ra khỏi nhau."
"E..em có biết mình đang nói gì không?...Hai người đều là con gái sao có thể xảy ra loại cảm xúc như vậy? Nói chi đến chuyện tranh giành, em có ý thức được mình đang nói cái chi không!"
Đây ắt hẳn là điều hoang đường nhất mà Thu Phượng từng được nghe trong cuộc đời mình.
"Chị đúng thật là ngây thơ, vậy mà cái cách chị tỏ ra làm em cứ tưởng Dạ Lý và chị có tư tình, không khéo Dạ Lý cũng sẽ ngộ nhận như vậy. Ở Huế có lẽ điều này không phổ biến nhưng ở Sài Gòn và tất nhiên là cả ở Pháp, ngoài kiểu yêu đương nam nữ còn có cả nữ giới yêu nhau, không gì lạ lẫm chỉ là họ che giấu mà thôi! Đừng kinh ngạc, biết đâu chính chị cũng sẽ tìm thấy người đàn bà của mình ở Nam Kỳ này."
Dứt lời, Kiều Trang bật cười khoái trá, tỏ ý trêu chọc sự ngô nghê lạc quẻ của Thu Phượng. Bị chế nhạo, cô không mấy cam tâm nhưng quả thật thông tin này là vô cùng mới mẻ lạ lùng đối với bản thân, trong hàng trăm đến cả hàng ngàn quyển sách từ bé đến lớn Thu Phượng đã đọc sao chưa hề trông thấy đề cập đến loại tình cảm nữ giới trái đạo luân thường này?
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Thu Phượng liếc mắt nhìn Kiều Trang, lại hỏi.
"Em nói nghe như thường tình lắm nhưng đây đều là những lời lẽ bại hoại gia phong lễ giáo, cả cái ý đồ xấu xa chia rẽ của em nữa, em không sợ chị sẽ nói ra với mọi người hay sao?"
Kiều Trang nhún vai mỉm cười.
"Nếu em sợ thì đã không nói với chị, chỉ là..."
Chợt, Kiều Trang tiến lại sát gần Thu Phượng, không để cô kịp phản ứng, Kiều Trang liền nhón chân lên thì thầm bên tai.
"Chị không để ý Dạ Lý nhưng em chắc chị ấy có nghĩ về chị, em thì không quan tâm, nhưng em hy vọng chị giúp sức một chút! Vào đêm trăng rằm ở nhà hát bị ma ám kia, chị hãy đi cùng và tách Dạ Lý ra khỏi Nam Sa, còn lại em sẽ lo."
Thu Phượng cong môi, nhướn mày đối diện cùng Kiều Trang, cô nhất quyết sẽ không để cho con bé này làm mình chấn động thêm nữa.
"Em tự tin quá, dựa vào mô chị phải nghe lời em?"
"Dựa vào việc sau đó em sẽ có cách để Dạ Lý nhanh chóng theo chị trở về quê, không cần dây dưa ở đây nữa, em biết chị không thích Sài Gòn, chỉ là bị cha má của chị sai biểu lên đây mang Dạ Lý về sẵn tiện gắn kết tình chị em gì gì đó. Thu Phượng ơi là Thu Phượng, chị có thật sự đoan trang hiền hòa, với ai cũng dịu dàng thân thiện hay không? Chỉ mỗi chị là biết."
Dường như bị nói trúng tim đen, Thu Phượng liền thay đổi thái độ, phút chốc nụ cười trên môi cô đã tắt liệm, thay vào đó là một ánh nhìn sắc bén như dao, hoàn toàn khác xa so với dáng vẻ mà mọi người vẫn trông thấy.
Hình như Thu Phượng đã không còn là Thu Phượng, hay đây mới thật sự là Thu Phượng?
Một thiếu nữ xứ Huế luôn mang lại thiện cảm cho người đối diện, đằm thắm hơn cả mặt nước sông Hương nhưng có chăng lại là cái vỏ bọc để chiếm lấy sự thương yêu tán dương từ mọi người, vai diễn mà Thu Phượng dựng lên từ bé!
"Chị ghét nhất là bị uy hiếp."
Bỗng, Thu Phượng chộp lấy cổ tay Kiều Trang giật mạnh về phía mình làm cô mất thăng bằng suýt chút ngã nhào vào người đối phương, lại thấp giọng thâm trầm nói tiếp.
"Trò trẻ con của em không dùng được với chị đâu, tách Dạ Lý và Nam Sa ra khỏi nhau sao vui vẻ bằng nhờ em khai thông tri thức mà chị biết được trên đời này còn có loại cảm tình nữ giới thú vị như vậy. Em nói biết đâu chị sẽ tìm được người đàn bà của mình à? Phải đó, hình như chị tìm được rồi này, ranh con!"
Lần này, đến lượt Kiều Trang kinh tâm động phách, có phải lần này cô đã quá khinh địch, đã đi một nước cờ sai rồi hay không?...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương