Nam Ai

Chương 18: Nút thắt



Sau những gì đã xảy ra vào ban ngày thì tất nhiên Kiều Trang sẽ không ngủ lại nhà Dạ Lý để chung chạ với Thu Phượng, khi hoàng hôn buông cô liền lủi thẳng về nhà mất dạng, thế là đêm nay Thu Phượng một mình một phòng vô cùng thoải mái.

Khi hai cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc những ký ức ướt át nồng nhiệt ùa về.

Nói ký ức thì cũng có vẻ xa xăm chớ thực chất chỉ mới hôm trước hôm sau đây thôi Dạ Lý đã cùng Nam Sa ở trong chính căn phòng này dây dưa đưa đẩy. Bây giờ cũng lại ở đây nhưng cả hai trở về vị trí đúng nghĩa thì đột nhiên ngượng ngùng không ít.

"Chúc cô hai ngủ ngon."

Nam Sa xõa tóc ra, dưới ánh đèn leo loét bóng dáng nàng mỏng manh đến lạ.

Dạ Lý cố ý xoay lưng đi thôi không nhìn nàng nữa, níu kéo đôi ba ánh mắt chỉ khiến cho cả hai chồng chất thêm muôn phần khó xử.

"Ừ, ngủ ngon."

Hai người nằm xuống giường, lưng đối lưng chẳng đành thấy nhau. Nếu mấy đêm trước còn mưa bão giăng đầy thì ngược lại đêm nay có chút nóng ẩm, không gian chìm trong tĩnh mịch tựa rằng cả tiếng muỗi bay cũng có thể lắng nghe rõ ràng mồn một. Dạ Lý cuộn mình nhắm chặt mắt, cố gắng dỗ dành giấc ngủ đang lạc trôi đi đâu chưa về kịp, nhưng thuở đời nay hễ càng cố gắng làm gì thì y như rằng sẽ khó thể nào toại ý, nhất là khi cố gắng đi ngủ thì sẽ lại càng vô phương vào giấc.

Bấy giờ Dạ Lý đang rơi vào cảnh tình như vậy, ả trở trăn giữa gối mền nhàu nhĩ, xoay tới xoay lui, trùm mền rồi lại hất ra mãi chẳng thể nào yên giấc.

Cứ cảm thấy thiếu thốn điều gì đó mà dường như mình đã thành quen, gác tay lên trán suy ngẫm một hồi thì mới chợt nhận ra, à phải rồi, đêm nay Nam Sa không ôm mình ngủ!

Khác với hai đêm trước, sau khi...à sau khi...thì Nam Sa sẽ luôn ôm ả đi ngủ, nhưng đêm nay chẳng có chuyện gì xảy ra vậy nên dĩ nhiên Nam Sa cũng không ấp ôm Dạ Lý. Không ngờ mới chỉ có hai đêm mà bây giờ ả đã trở nên mất ngủ.

Quả chẳng thể xem thường Nam Sa, để lại hậu quả không kém thua gì thuốc phiện!

So sánh Nam Sa với thuốc phiện chẳng khác nào Dạ Lý tự nhận mình là một con nghiện, nghiện thuốc phiện còn có cơ hội cai vậy nghiện Nam Sa chắc chắn cũng sẽ cai được thôi!

Ả tin như vậy!

Nhưng...

Không ngủ được vẫn là không ngủ được.

Còn Nam Sa thì sao? Nàng có ngủ được không? Nằm im bất động như vậy chẳng khác gì phiến đá trơ trơ, hẳn nàng đã sớm ngủ rồi, và sẽ còn ngủ rất thoải mái vì đêm nay không bị ả quấy nhiễu, Dạ Lý buồn rầu nghĩ.

Nhưng không, Nam Sa nằm đó chứ mắt thì vẫn mở thao láo nãy giờ, vẫn nhận biết được sự trở trăn lay động của Dạ Lý ở phía bên kia phần giường. Chỉ là nàng không biết mình có nên xoay sang hỏi chuyện cô hai hay không? Hỏi rằng vì sao cô chủ lại khó ngủ? Vì sao cô chủ không kêu mình?

Nhớ về những sự việc đã xảy ra, tự dưng nàng thấy ngại ngùng quá đỗi, nàng muốn lẩn tránh nhưng nàng không thể để Dạ Lý một mình thức trắng thế được.



Vả lại...lạ lùng thay Nam Sa cũng không tài nào yên giấc...

Hạ quyết tâm, Nam Sa quyết định xoay sang hỏi thăm xem Dạ Lý thế nào nhưng vừa hay ả cũng đang rướn người tới để lén lút ngó nhìn nàng, bất ngờ hai vầng trán va trúng vào nhau, ầm một phát cứ như trời đánh, đau đến nỗi cả hai chỉ biết ôm đầu bật dậy!

- Ui da, mày làm cái gì vậy Sa?!"

Dạ Lý đau muốn phát cáu, không ngừng suýt xoa chỗ sưng đỏ.

Nam Sa cũng chẳng khá khẩm hơn, nàng ôm trán mà ứa ra nước mắt.

"Hic...con xin lỗi cô hai, con định quay lại ai ngờ đụng trúng cô..."

"Mày ngủ thì lo ngủ đi, quay tới quay lui làm cái chi?!"

"Con chưa ngủ, con định hỏi xem cô hai có gì khó chịu không mà sao lăn tới lăn lui nãy giờ, hình như ngủ không được?"

Dạ Lý liếc nàng, vầng trán ê ẩm vẫn không nguôi, ngã lưng nằm xuống giường nhàn nhạt đáp.

"Ừ không ngủ được, khó chịu, rồi sao?"

Nam Sa nhích lại gần, đặt tay lên trán ả xoa dịu chỗ sưng đang ửng đỏ, Dạ Lý định gạt nàng ra nhưng rồi lại thôi, cảm giác này cũng không tệ.

"Sao tự dưng cô hai lại mất ngủ vậy?"

"Tao..."

Đột nhiên, miệng lưỡi cứng đờ, biết nói làm sao đây? Không lẽ... "Vì mày không ôm tao nên tao ngủ không được." Nếu nói ra như thế thì thế nào? Có phải Nam Sa lại lần nữa cho rằng ả muốn chơi đùa nàng, dùng cường quyền mà cưỡng ép hay không?

"Cô hai sao lại ngập ngừng rồi?"

Vẫn là Nam Sa có chút ngô nghê, nghiêng đầu thắc mắc.

Dạ Lý không trả lời, ả buồn bã gạt nhẹ tay nàng ra, tự mình ôm mền xoay lưng nhắm mắt.

Thực chất, Dạ Lý không phải muốn chơi đùa hay khi dễ Nam Sa, ả quả thật thích cùng nàng ôm ấp mặn nồng, thích dáng vẻ đặc biệt của Nam Sa đã là từ thuở ban đầu tao ngộ, thích tính cách của nàng siêng năng tận tụy, tốt bụng thiện lương đến mức đôi khi bao đồng, lại cảm mến nàng vì luôn hiếu thảo hiền ngoan. Nam Sa là người con gái tìm đỏ mắt cũng khó kiếm được kẻ thứ hai, xui khiến sao ả lại vô tình gặp gỡ nàng, không hề ngoa khi nói rằng từ đầu đã là để ý quan tâm. Nhưng chính ả cũng biết hành động của mình càng lúc lại càng vượt xa khỏi tầm kiểm soát, ơ mà đâu chỉ có mỗi hành động, dường như mỗi khi nghĩ về Nam Sa, lòng dạ ả lại bất chợt rộn ràng xao xuyến, tựa thảm cỏ xanh rờn đang yên vị trên thảo nguyên thì đột nhiên đón chân người du mục phi ngựa ngang qua để rơi muôn ngàn vết tích.

Nam Sa cho rằng ả khinh miệt nàng thấp kém nên mới tùy nghi bày trò đẩy đưa, vui một cuộc xuân rồi sẽ sớm đón đông tàn bất tận. Ả muốn nói với nàng không phải vậy đâu, chỉ là không biết mình nên nói ra sao, dường như vẫn còn một nút thắt chưa thể cởi giải lúc này.

Và dù rằng ả muốn nàng ấp ôm mình cùng chìm vào mộng đẹp thật, nhưng Cao Dạ Lý sẽ không mặt dày cầu cạnh hay cường bạo bức ép ai trong chuyện đáng e thẹn này.



"Trán cô hai đỡ đau chưa? Để con xoa thêm chút nha?"

"Không cần, mày ngủ đi."

"Nhưng mà..."

"Ngủ đi!"

Nam Sa thở dài, cô hai của nàng lại bực dọc không vui mất rồi.

"...Dạ."

Nam Sa nằm xuống, một lần nữa hai người quay lưng về phía nhau và cũng chẳng có ai trong cả hai ngủ được.

Đêm cứ trôi, thời gian buông dần theo canh tàn vắng lặng, người với người chưa nhập mộng chỉ biết giấu nỗi niềm riêng, tự thở than chôn kín tâm sự. Chỉ là một nút thắt nhưng giằng co mãi chẳng thể mở ra, người chưa thấu hiểu lòng mình sao có thể tường tận được đối phương?

Một câu trả lời ai cũng muốn tìm kiếm nhưng không ai dám nghĩ về nó mặc dù nó vẫn luôn đấy!

Giả như Dạ Lý có được sự quyết liệt giống với Kiều Trang và Nam Sa thì sở hữu lòng can đảm của Thu Phượng, vậy biết đâu mọi chuyện sẽ khác, có điều nếu thật là như thế thì họ đã chẳng còn là họ nữa rồi.

Hơn nửa đêm đã trôi qua, hai người là hình cây tượng đá lặng lẽ nằm cạnh nhau, im lìm chỉ có mỗi nhịp thở là đều đều luân chuyển.

Cho đến khi...

Nam Sa vươn vai, ngáp một cái rồi lim dim xoay sang khoác tay kéo Dạ Lý ôm vào lòng, mắt nàng vẫn nhắm nghiền, biểu cảm tựa như đã ngủ từ lâu, ôm ả trong lòng mà vuốt ve tấm lưng âm ấm. Dạ Lý giật mình nhưng không hề phản kháng, ả lặng thinh ngoan ngoãn để cho nàng ôm, ở trong lòng Nam Sa, ả cảm thấy thật yên tâm biết mấy, cứ như chỉ cần là vòng tay của người con gái này thì sẽ liền mang đến hạnh phúc lạ kỳ.

Khẽ dụi vào người Nam Sa, ả hít lấy hương thơm quen thuộc, không phải kiểu hương thơm do xạ hương hay dầu thơm mang lại như mấy con nhỏ tiểu thư đài các, mà đây là hương thơm thiếu nữ, hương thơm của thanh xuân và của đứa con lai Pháp rất đặc biệt nhưng cũng quá cấm kỵ.

Nam Sa rất xinh đẹp, điều này không cần bàn cãi, khi theo cùng Dạ Lý lên đất Sài Thành này thì vẻ đẹp của nàng mới thực sự được trọn vẹn phô trương, đây dáng lẽ là điều mà nàng nên được hưởng từ lâu chứ chẳng phải thiếu thời cơ cực. Chạm vào bàn tay Nam Sa, lòng Dạ Lý ẩn ẩn xót xa, một thiếu nữ xinh xắn như búp bê gốm sứ vậy mà đôi bàn tay lại chai sần bởi do tần tảo, luôn không dám quên đi thân phận của mình, thân phận mà chính nàng còn không được quyền lựa chọn.

"Sa, tao thương mày."

Đang giả vờ ngủ say thì bên tai nghe được lời Dạ Lý thì thầm, Nam Sa kiềm không Đặng bèn mở bừng đôi mắt xanh lơ nhìn ả, nhưng Dạ Lý thì hững hững hờ hờ ôm nàng khép mắt, lại buông thêm một câu.

"...Như em gái."

Chớp chớp mắt, nàng vừa mới nghĩ tới cái gì? Nội tâm Nam Sa âm thầm xấu hổ, lại tiếp tục giả vờ đã ngủ, ôm lấy ả không giấu được một tiếng thở dài.
Chương trước Chương tiếp