Nam Ai

Chương 64: Có người hôn thật khá!



Hôm sau, Dạ Lý ra bốt điện thoại gọi cho Lê Duy nhưng mãi chẳng có ai bắt máy, ả thầm nghĩ mà cảm thấy lạ lùng, thường thì chỉ cần gọi vào số này thì nếu không là Lê Duy cũng sẽ có quản gia của hắn hồi đáp, thế nhưng bây giờ tuyệt nhiên chỉ có tiếng tút tút lạnh lẽo từ đầu dây bên kia vọng lại.

"Sao vậy chị?" Nam Sa hỏi.

"Không có ai bắt máy cả, lạ thật. Anh ta làm sao vậy nhỉ?" Dạ Lý nói với Nam Sa mà cũng như tự hỏi chính bản thân mình.

Hai cô gái rảo bước trên hè phố, lòng ngổn ngang khó tả, giờ chỉ có thể đến thẳng nhà Lê Duy để tìm hắn nhưng từ tận sâu đáy lòng Dạ Lý lại đang linh cảm có sự bất an.

Đang đi thì cả hai vô tình chạm mặt với gã giám đốc rạp hát Viễn Đông-Trọng Khương, kẻ hôm nào từng để Dạ Lý thoải mái biểu diễn trong rạp của mình vì sợ cái uy của ngài Đốc phủ. Giờ đây không hẹn mà gặp, Trọng Khương thoáng ngỡ ngàng khi nhìn thấy ả trong bộ vận hết sức đơn bạc, mặc dù đã biết hung tin về gia đình Đốc phủ sứ nhưng tận mặt vẫn khó lòng kiềm chế nổi bất ngờ.

"Ơ kìa, cô hai Cao Dạ Lý kia mà, có phải không?" Sau một thoáng nhạc nhiên Trọng Khương liền bày ra sắc mặt chế nhạo.

Dạ Lý không trả lời, ả cúi gằm mặt kéo tay Nam Sa rời đi.

Nhưng Trọng Khương nào dễ dàng bỏ qua cơ hội lấn lướt, gã muốn bù đắp lại cho mình cái khoảng thời gian hôm nào bị một con nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi đầu ra oai hống hách, bèn nhanh chân bước theo, cười đến rung rung đôi gò má phúng phính mỡ: "Cô ăn mặc như thế này làm tôi suýt chút không nhận ra đấy, còn tưởng là con nhỏ hầu gái nào nữa chứ haha!"

Dạ Lý mím môi tiếp tục cất bước, thế nhưng lần này Nam Sa là người níu tay ả lại, nàng nhìn thẳng vào mặt gã Trọng Khương rồi nói bằng chất giọng không chút hòa hảo: "Nếu ông còn xúc phạm chị Dạ Lý thì đừng trách tôi không khách sáo."

Một lời này khiến cả Dạ Lý lẫn Trọng Khương đều giật mình, không nghĩ rằng người thốt ra nó vậy mà lại là Nam Sa. Nhưng lỡ đà phóng lao thì buộc lòng phải theo lao, vả lại hiện tại còn có lí do gì khiến gã phải kiêng dè Cao Dạ Lý nữa đây?

Bởi vậy, gã tiếp tục cứng miệng: "Dân đen mà bày đặt ra vẻ với ai vậy? Hai đứa mày nghĩ mình là ai? Tao kêu lính đến còng đầu cả đám bây giờ, còn không cúi đầu nhận lỗi với ông thì hôm nay mềm xương!"

Đoạn, gã chỉ tay vào mặt Dạ Lý, lớn tiếng quát: "Cái thứ con gái hỗn xược độc địa như mày rốt cuộc cũng có ngày này quả là ông trời có mắt, ai cũng mừng vì ông ngoại của mày đã ăn đạn đồng vào đầu, con khốn ạ!"

Khi gã vừa dứt lời thì cũng là lúc Nam Sa vung tay đấm thẳng vào sóng mũi của Trọng Khương một cú đau điếng hồn tựa hồ trời giáng, ngay lập tức máu mũi của hắn chảy ra, đầu mũi sưng vù đỏ au như là mũi của những chú hề trong rạp xiếc.

"Mày, mày...con ranh kia, sao mày dám đánh tao hả!? Lính, lính đâu...cảnh sát đâu, có người hành hung tôi kìa!!!" Giữa đường giữa sá, Trọng Khương gào lên y như là một con heo bị thọc huyết khiến cho ai nấy xung quanh đều đứng lại dòm.

Bấy giờ, Dạ Lý còn chưa kịp phản ứng thì Nam Sa đã giẫm vào chân Trọng Khương một cái thật mạnh trước khi kéo ả chạy vụt qua khỏi đám đông đang hiếu kỳ.

Rẽ vào một ngõ hẻm vắng vẻ, cả hai mệt đến nỗi chống tay vào tường thở dốc, song bèn quay mặt nhìn nhau bật cười.

"Từ khi nào lá gan của em lại lớn như vậy hửm?" Dạ Lý vừa lau mồ hôi trên trán Nam Sa vừa cười như được đi trẩy hội.

"Em đã luôn nói sẽ bảo vệ chị mà, không nhớ sao?" Nam Sa khúc khích.



"Nhớ, tất nhiên là nhớ! Nhưng có thể bảo vệ đến mức Nam Sa dám ra tay đánh người giữa đường thì đúng là đáng ngạc nhiên thật."

"Không ai được quyền xúc phạm chị cả, em sẽ không cho phép bất cứ ai làm vậy." Nam Sa ôm ả vào lòng, nói giọng cương quyết.

Tựa vào bờ vai Nam Sa, Dạ Lý dường như có thể nghe rõ mồn một nhịp đập trái tim nàng. Vậy ả tự hỏi liệu rằng nàng có đang nghe tiếng trái tim ả thổn thức hay không?

Thổn thức vì Nam Sa...

"Sa, chị muốn hôn." Dạ Lý ngẩng đầu lên chớp chớp đôi mắt nhìn nàng.

"Em cũng muốn." Nam Sa khẽ cười, thầm thì đáp.

Song, nàng nâng cằm ả lên, dùng ngón tay miết nhẹ trên đôi môi hồng nhuận đang hé mở.

Sự mềm mại này, nàng muốn có được nó!

Nam Sa cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đến mức trân trọng đặt lên trên môi ả một nụ hôn. Sóng tình lưu chuyển đẩy đưa nhịp thở mỗi lúc lại càng thêm dồn dập, nàng đẩy ả tựa lưng vào vách tường, bàn tay di xuống hõm cổ khẽ bóp nhẹ khiến Dạ Lý vô thức ưỡn người lên ngâm nga một tiếng rên rĩ.

Giờ đây nàng đã là kẻ thuần thục, không còn e ngại trước ngưỡng ái tình, tự do và khao khát tách làn môi Dạ Lý ra mà đưa chiếc lưỡi chậm rãi tiến vào, cùng với đối phương dây dưa trêu cợt nhau đến khi hơi thở sắp sửa đứt đoạn mới đành tiếc nuối buông lơi.

Gò má Dạ Lý ửng đỏ, thẹn thùng ôm lấy cổ Nam Sa, cố ý áp sát thân thể vào nàng như là hận không thể khảm nạm chính mình vào đối phương.

"Có người hôn khá thật đấy." Dạ Lý nhón chân, vươn lưỡi liếm lên môi nàng không khác nào chú mèo nhỏ đang nũng nịu trong vòng tay chủ nhân.

"Thật ư? Em hôn khá thật sao?" Nam Sa không biết là thực sự ngô nghê hay đang giả vờ giả vịt hỏi ả.

"Thật mà." Dạ Lý gật đầu khẳng định.

"Vậy em hôn khá như thế nào? Khá đến mức nào?" Bàn tay Nam Sa mân mê vòng eo Dạ Lý, tựa hồ nàng có ý luồn tay vào bên trong kẻ hở của chiếc áo bà ba mà chạm tới làn da mướt mát ấy.

"Khá đến mức khiến chị bây giờ rất muốn quay về nhà, trèo lên giường, rồi cùng em..." Những lời sau đó Dạ Lý bỏ ngỏ, thay vào đó là hành động.

Ả cầm tay Nam Sa chậm rãi kéo xuống luồn vào bên trong lưng quần chạm vào phần bụng dưới chỉ còn cách một xíu là đến hạ thân.



Nam Sa tất nhiên mặt đỏ hơn gấc nhưng cũng không phản kháng lại cử chỉ của ả, chỉ thấp giọng nhắc nhở một câu: "Chúng ta còn đang ở ngoài đường đấy."

Nhưng đáp lại Dạ Lý càng thêm thách thức, ả cong môi cười quyến rũ, trả lời một cách cụt lủng: "Ai quan tâm?"

Đã khá lâu rồi Nam Sa mới lại được trông thấy một Dạ Lý nóng bỏng bức người như thuở ban đầu, thời gian qua ả trầm tư chìm nổi với những muộn sầu mà chính nàng cũng không thể nào thay thế gánh vác được, vậy nên bây giờ ả lại trở về như thế thực tình khiến cho Nam Sa mừng lắm.

Ngoài đường cũng được, ở đâu cũng được, làm việc gì, xấu hổ đến mức nào cũng được, nàng không quan tâm! Chỉ cần Dạ Lý vui vẻ như vậy, hồn nhiên như vậy, nàng tình nguyện bảo vệ an nguy lẫn vô tư này đến suốt cả cuộc đời.

Lần này Nam Sa không từ chối ả nhưng ngược lại là Kiều Trang, đứa con gái "không đội trời chung" kia không tha cho ả.

"Rốt cuộc cũng đuổi theo kịp hai người rồi, ủa mà...này...hai người...!?"

Kiều Trang mở to đôi mắt đến mức sắp sửa lọt ra khỏi bên ngoài, trân trân nhìn cảnh tượng Nam Sa đang cho tay vào quần Dạ Lý trong khi ả thì ôm ghì lấy nàng ngay giữa ban ngày ban mặt.

...

Trong một quán cà phê gần cửa tiệm của Kiều Trang.

"À thì ra là vì cô thấy chúng tôi và Trọng Khương cãi cọ ở bên đường nên mới chạy theo." Dạ Lý gật nhẹ xem như đã hiểu.

"Đúng thế! Em chạy theo mệt muốn đứt hơi, ai ngờ hai người lại..."

Nam Sa đang nâng tách cà phê sữa nóng lên uống thì nghe nói vậy nên bị sặc một trận, ho muốn mất mạng.

"Bỏ đi bỏ đi, chúng ta đều là người trưởng thành, đối với mấy chuyện đó cũng bình thường thôi." Kiều Trang nhún vai, tỏ ra vô tội.

"Em...em..." Bây giờ thì Nam Sa lại quay trở về với cái bộ dạng ngượng ngùng e ấp y như thuở nào khiến cho Dạ Lý không khỏi bật cười.

Đoạn, ả nói mà như đùa cợt Kiều Trang: "Cô bình thản quá nhỉ? Nói nghe như là người đã có kinh nghiệm không bằng."

Đến đây, Kiều Trang bỗng dưng trầm mặc, cô không lảng tránh, gật đầu thừa nhận.

Dạ Lý khẽ nheo mắt lại, đột nhiên ả cảm thấy bản thân đã hiểu ra một số vấn đề nhưng vẫn cố ý hỏi: "Với ai?"

Kiều Trang mỉm cười, đáp: "Chị Thu Phượng."
Chương trước Chương tiếp