Nam Ai
Chương 66: Khóc bạn.
Viện trưởng nhìn cuốn lịch treo trên tường rồi lại nhìn đồng hồ, song mới nói với Dạ Lý: "Hôm nay không phải là ngày thăm bệnh."
"Tôi rất cần gặp anh ta ngày hôm nay, ông có thể giúp đỡ một chút không?"
Kiều Trang nhếch môi chen ngang: "Ông muốn bao nhiêu tiền?"
Viện trưởng nghe thấy câu hỏi có phần khiếm nhã của Kiều Trang thì nét mặt cũng không hề biến sắc, cứ như ngũ quan trên gương mặt của người đàn ông này đều được tạc khắc bằng đá, căn bản là vô tri vô giác.
"Không liên quan đến tiền."
"Vậy thì là gì?" Kiều Trang mất kiên nhẫn hỏi.
"Ngày hôm nay không có lịch thăm bệnh và đặc biệt sẽ có một mạnh thường quân lớn của nhà thương đến. Mọi thứ đều phải được chuẩn bị chu đáo, tôi không muốn thân nhân nào vào đây xáo trộn, ngày khác các cô hẵng ghé."
"Thú thật với ông, chúng tôi muốn gặp Lê Duy không chỉ vì tình bạn giữa đôi bên mà còn bởi do sự trông cậy rất quan trọng vào lúc này, nó có liên can đến nhiều người. Vậy nên, mong ông hãy châm chước cho." Dạ Lý hiếm hoi dùng lời lẽ tình lý để nói chuyện với một người.
Nhưng viện trưởng vẫn trơ trơ như hình cây tượng đá, đáp: "Luật là luật cô ạ."
"Luật cái gì mà luật! Nếu hôm nay chúng tôi không gặp được anh ta thì tôi sẽ xé cuốn luật đó của ông và không để ông yên ổn đón tiếp mạnh thường quân gì đó đâu." Kiều Trang đe dọa.
"Cô cứ làm những gì cô muốn, ở đây chúng tôi không thiếu phòng giam dành cho những người mất khả năng kiểm soát tâm lý và hành vi như cô."
"Ông!..."
Lúc Kiều Trang đang định tiếp tục đấu khẩu thì Nam Sa thình lình xen vào, nàng thở dài, nói với viện trưởng bằng chất giọng hết sức nhỏ nhẹ: "Việc này liên quan mật thiết đến nhiều người, thậm chí là sinh mạng của một cô gái trẻ, xin viện trưởng hãy giúp đỡ..."
Bấy giờ viện trưởng mới liếc mắt sang nhìn kĩ nàng, trong khoảnh khắc dường như trên gương mặt băng lạnh ấy đã thoáng qua một sự kinh ngạc.
Ông im lặng hồi lâu chỉ để nhìn Nam Sa, nhìn đến mức khiến nàng cảm thấy phát sợ phải nép vào bên vai Dạ Lý.
"Ông có tin tôi đâm mù mắt ông không?" Dạ Lý nhịn hết nổi, bèn rút cây trâm trên tóc mình chỉ vào mặt viện trưởng.
Ngược lại, ông ta vẫn như vại, không hề sợ hãi mà cũng không hề tức giận, vẫn trơ mắt ra nhìn Nam Sa một cách vô cùng khó hiểu.
Để rồi khi cả ba toan đứng dậy bỏ đi thì viện trưởng mới thình lình lên tiếng: "Các cô có 1 tiếng đồng hồ, sau đó phải rời khỏi đây ngay."
Tuy không hiểu nguyên nhân vì sao viện trưởng lại bất ngờ đồng ý nhưng cả ba cũng không còn nhiều thời gian, bèn đi theo một anh y tá được viện trưởng sắp xếp dẫn vào khu vực dành cho những bệnh nhân tâm thần.
Trong khu này có những căn phòng mà phải gọi đúng nghĩa là xà lim, với những song sắt, rào lưới, hôi thối không khác nào chuồng trại nuôi nhốt dã thú. Đi qua những dãy phòng dài dằng dặc tưởng chừng như là bất tận, họ nhìn thấy những kẻ đầu tóc rũ rượi hoặc bị cạo trọc, thân thể ai nấy đều xác xơ tàn tạ, tay chân khẳng khiu nhưng những que củi khô và đôi mắt thì dại đi, lạc lõng trong chính tâm trí của mình.
Những bệnh nhân này người thì khóc, kẻ thì cười, lắm lúc gào rú cuồng nhiệt, hát hò ngâm thơ đủ cả. Lúc ngang qua một xà lim, Dạ Lý bất cẩn đi hơi gần nên suýt chút đã bị một gã chộp tay lôi vào, ả sợ đến nỗi tái xanh mặt mày, thầm nghĩ về Lê Duy không biết sẽ là bộ dạng nào trong vô số những bộ dạng quái gở tại nơi đây.
"Các cô phải chuẩn bị tinh thần vì thân nhân của mình sẽ không còn như từng biết nữa đâu." Anh y tá nói khi tra chìa khóa vào mở khóa một căn phòng hiếm hoi có cửa thay vì song sắt.
Trước khi đẩy cánh cửa ra, lại giơ giơ cây gậy sắt trong tay dặn dò: "Các cô có 1 tiếng đồng hồ, tôi ở bên ngoài chờ đợi, nếu gặp bất trắc thì cứ hét lên tôi sẽ xông vào ngay, nhớ nhé!"
Cả ba cảm ơn anh ta rồi thêm một lần nữa cùng âm thầm hít sâu vào một hơi trước khi tiến vào bên trong.
Anh y tá khép hờ cánh cửa tạo nên tiếng kêu rít lạnh gáy, cả ba người con gái đứng ở trong không gian vừa tối tăm lại ẩm thấp quan sát một vòng, thấy có một bóng người duy nhất đang nằm co ro trên giường như là cái xác chết khiến trái tim cả ba khẽ thắt lại.
"Lê Duy?" Dạ Lý lên tiếng gọi, toan bước lại gần thì bị Kiều Trang giữ tay.
"Cẩn thận, lỡ như anh ta..."
Dạ Lý không trả lời Kiều Trang, ả chỉ đang chăm chú nhìn vào bóng người co ro ấy, cảm thấy toàn thân mình cứ như là vô lực, muốn bước lên nhưng chỉ có thể tiến từng tấc một.
"Để em dìu chị." Nam Sa ôm vai ả đỡ lấy, cùng nhau đến bên chiếc giường trước mặt.
Khi đã đứng bên mép giường, Dạ Lý trông thấy người nằm trên đó đích thực là một thanh niên nhưng bấy giờ đang vùi mặt vào gối, tóc dài và bết xoã lù xù, râu ria không được cạo đã phủ đầy mặt. Thân thể hắn gầy trơ xương, nếu không có tiếng thở nặng nề phát ra thì có lẽ không ai tin đây vẫn là một người còn sống.
"Lê Duy!" Dạ Lý lại gọi.
Lần này, người thanh niên đã có chút phản ứng, hắn uể oải xoay người lại, đôi mắt mịt mùng vừa trông thấy Dạ Lý thì liền bừng lên sáng rỡ, gắng gượng chống tay ngồi dậy.
"Em Lý? Là em sao? Là em thật sao hở em Lý!?" Lê Duy kích động đến mức từ chất giọng thều thào dần chuyển sang khàn đục vì cố gắng gào lên.
Hắn vươn người tới toan ôm chầm lấy Dạ Lý nhưng đã bị Nam Sa kéo ả xa khỏi tầm tay.
Kiều Trang đứng ở một bên cũng thất kinh hồn phách chuẩn bị hô lên kêu anh y tá.
"Em Lý, Dạ Lý, đừng tránh tôi, tôi không có bị điên! Tôi không có bị điên đâu mà!!!" Lê Duy quỳ trên giường, vẫn vươn hai cánh tay gầy guộc lở loét ra như chờ đợi một cái ôm từ người bạn thân.
Dạ Lý nhìn thấy hắn như vậy, không dám tin đây chính là chàng Lê Duy trong bộ suit trắng hào hoa phong nhã, anh bạn chí tình từng lái xe Huê Kỳ đón đưa mình mỗi lần lên Sài Thành chơi. Lại càng không tin người mà mình ngày xưa không hề xem là bạn thì nay lại khóc thương khi nhìn thấy người ta vươn tay ra mừng rỡ mình lúc tao phùng.
Dạ Lý đẩy nhẹ Nam Sa ra, bất chấp lời can ngăn của Kiều Trang, ả ngồi xuống bên giường ôm lấy Lê Duy, kẻ toàn thân nhơ nhuốc vì môi trường sống thiếu thốn và có lẽ là cả tâm thần cũng đang vô cùng bất ổn.
Ả bật khóc nức nở như là một đứa trẻ, Lê Duy cũng khóc, không tin được ngày gặp lại nhau là trong hoàn cảnh xót xa thế này.
Chợt, hắn bỗng nhiên xô ả ra rồi tự mình lui vào góc giường lấy tay ôm đầu, miệng không ngừng hô: "Tránh ra, em tránh ra...tôi có bệnh, em đừng chạm vào tôi, không được chạm vào tôi!"
Dạ Lý nức nở, muốn tiến lại mà Lê Duy cũng không cho ả tiến, khổ sở để Nam Sa ôm lấy rồi ấm ức hỏi: "Tại sao anh lại ra nông nỗi này!? Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tại sao chứ? Tại sao..."
Nước mắt Lê Duy tuôn như suối, đáp: "Là cha mẹ của tôi đưa tôi vào đây, tôi không có bị điên, tôi không điên...em phải tin tôi, tôi chỉ yêu Linh thôi nhưng họ lại nói rằng yêu đàn ông là tôi bị điên rồi nên đã đưa tôi vào đây..."
Trong 1 tiếng đồng hồ ít ỏi đó, chuyện của Dạ Lý và Thu Phượng thì xem như hoàn toàn vô vọng rồi, nhưng Dạ Lý đã dùng hết khoảng thời gian này để lắng nghe tâm sự và an ủi Lê Duy, củng cố tinh thần để hắn có thể gắng gượng tiếp tục sống sót ở cái nhà thương như địa ngục trần gian này.
Chuyện rằng người yêu của Lê Duy tên là Linh, một thanh niên trạc tuổi hắn nhưng kẻ này xuất thân thấp kém, nhờ vào tiền bạc và địa vị của Lê Duy nên mới có chút chỗ đứng trong xã hội thời này. Nhưng hắn lại không có tình cũng chẳng có nghĩa, từ khi có được chút mặt mũi thì liền lên giọng với Lê Duy, mà anh chàng Lê Duy tội nghiệp lại vì yêu mà nhịn nhục, thậm chí bị đánh đập vẫn không nỡ dứt bỏ.
Có điều điên cuồng như vậy cũng không điên rồ bằng hắn, Linh ở bên ngoài lang chạ khắp nơi, cây si trồng vô số kể, không biết học ở đâu thói hút thuốc phiện sau đó đem về ép Lê Duy cùng dùng. Thác loạn với người tình của mình thì cũng thôi đi, hắn lại đi đàn đúm cùng những kẻ khác, rốt cuộc Lê Duy chính là nhân vật xui xẻo bị hắn lây bệnh mà không hề hay biết.
Lần nọ Lê Duy và Parker Minh có dịp gặp lại nên mới cùng nhau đi uống rượu đàm đạo sự đời, ai ngờ gã Linh kia bắt gặp được đã gán cho Lê Duy cái tội phản bội, thêm phần hắn chán chường cuộc sống yên bình đến nhạt nhòa bên cạnh Lê Duy, nay đủ lông đủ cánh muốn tìm cớ bay xa bèn thừa cơ này chia tay. Những tưởng sẽ suôn sẻ, không ngờ Lê Duy lại cố chấp như vậy luôn bám theo hắn mong có cơ hội quay lại, si tình đến thế mà trong mắt hắn Lê Duy chỉ là kẻ phiền phức không hơn không kém.
Nên, Linh đã đem mọi chuyện kể với cha mẹ Lê Duy rồi cao chạy xa bay, chất hết mớ hỗn độn lên trên đầu một người thương yêu hắn bằng cả tấm lòng.
Sau đó, chuyện gì đến thì cũng phải đến...
Lê Duy bị đưa vào nhà thương Chợ Quán, nhốt vào khu tâm thần vì lí do yêu thích đàn ông.
Hắn từ một thanh niên tuấn tú lịch lãm lại bởi vì bị sống trong chốn tối tăm và phải uống những viên thuốc không rõ nguồn gốc nên rốt cuộc mới thành ra kích động như vậy.
Tuy nhiên vẫn còn một may mắn đó là Parker Minh, từ khi Lê Duy bị bắt vào đây thì chỉ có hắn là người đến thăm nom chăm sóc như thân nhân duy nhất. Lại hứa rằng sẽ truy lùng cho bằng được gã Linh kia để bắt hắn ta phải trả giá.
Nay còn có Dạ Lý vẫn không chê bai người bạn cố hữu này, Lê Duy tự nhủ trong rủi xem như cũng đã gặp lành, tinh thần hôm nay đặc biệt khá hơn rất nhiều.
...
1 tiếng đồng hồ trôi qua nhanh như cơn gió.
Cả ba đành ngậm ngùi tạm biệt Lê Duy tại đây, không thể hứa được, mặc dù rất muốn, rằng sẽ tìm cách đưa hắn ra khỏi nơi này.
Bây giờ, Dạ Lý là kẻ bị quan lính đưa vào tầm ngắm, Nam Sa chứa chấp xem như đã là liên lụy mất rồi, Thu Phượng lại đang trong tù chờ đợi phán quyết tử hình, Kiều Trang có ý muốn cùng chết với cô ấy, còn Lê Duy thì bị nhốt vào nhà thương điên. Rốt cuộc vận hạn gì đã đổ ập lên đầu cả nhóm thế này?
"Tôi rất cần gặp anh ta ngày hôm nay, ông có thể giúp đỡ một chút không?"
Kiều Trang nhếch môi chen ngang: "Ông muốn bao nhiêu tiền?"
Viện trưởng nghe thấy câu hỏi có phần khiếm nhã của Kiều Trang thì nét mặt cũng không hề biến sắc, cứ như ngũ quan trên gương mặt của người đàn ông này đều được tạc khắc bằng đá, căn bản là vô tri vô giác.
"Không liên quan đến tiền."
"Vậy thì là gì?" Kiều Trang mất kiên nhẫn hỏi.
"Ngày hôm nay không có lịch thăm bệnh và đặc biệt sẽ có một mạnh thường quân lớn của nhà thương đến. Mọi thứ đều phải được chuẩn bị chu đáo, tôi không muốn thân nhân nào vào đây xáo trộn, ngày khác các cô hẵng ghé."
"Thú thật với ông, chúng tôi muốn gặp Lê Duy không chỉ vì tình bạn giữa đôi bên mà còn bởi do sự trông cậy rất quan trọng vào lúc này, nó có liên can đến nhiều người. Vậy nên, mong ông hãy châm chước cho." Dạ Lý hiếm hoi dùng lời lẽ tình lý để nói chuyện với một người.
Nhưng viện trưởng vẫn trơ trơ như hình cây tượng đá, đáp: "Luật là luật cô ạ."
"Luật cái gì mà luật! Nếu hôm nay chúng tôi không gặp được anh ta thì tôi sẽ xé cuốn luật đó của ông và không để ông yên ổn đón tiếp mạnh thường quân gì đó đâu." Kiều Trang đe dọa.
"Cô cứ làm những gì cô muốn, ở đây chúng tôi không thiếu phòng giam dành cho những người mất khả năng kiểm soát tâm lý và hành vi như cô."
"Ông!..."
Lúc Kiều Trang đang định tiếp tục đấu khẩu thì Nam Sa thình lình xen vào, nàng thở dài, nói với viện trưởng bằng chất giọng hết sức nhỏ nhẹ: "Việc này liên quan mật thiết đến nhiều người, thậm chí là sinh mạng của một cô gái trẻ, xin viện trưởng hãy giúp đỡ..."
Bấy giờ viện trưởng mới liếc mắt sang nhìn kĩ nàng, trong khoảnh khắc dường như trên gương mặt băng lạnh ấy đã thoáng qua một sự kinh ngạc.
Ông im lặng hồi lâu chỉ để nhìn Nam Sa, nhìn đến mức khiến nàng cảm thấy phát sợ phải nép vào bên vai Dạ Lý.
"Ông có tin tôi đâm mù mắt ông không?" Dạ Lý nhịn hết nổi, bèn rút cây trâm trên tóc mình chỉ vào mặt viện trưởng.
Ngược lại, ông ta vẫn như vại, không hề sợ hãi mà cũng không hề tức giận, vẫn trơ mắt ra nhìn Nam Sa một cách vô cùng khó hiểu.
Để rồi khi cả ba toan đứng dậy bỏ đi thì viện trưởng mới thình lình lên tiếng: "Các cô có 1 tiếng đồng hồ, sau đó phải rời khỏi đây ngay."
Tuy không hiểu nguyên nhân vì sao viện trưởng lại bất ngờ đồng ý nhưng cả ba cũng không còn nhiều thời gian, bèn đi theo một anh y tá được viện trưởng sắp xếp dẫn vào khu vực dành cho những bệnh nhân tâm thần.
Trong khu này có những căn phòng mà phải gọi đúng nghĩa là xà lim, với những song sắt, rào lưới, hôi thối không khác nào chuồng trại nuôi nhốt dã thú. Đi qua những dãy phòng dài dằng dặc tưởng chừng như là bất tận, họ nhìn thấy những kẻ đầu tóc rũ rượi hoặc bị cạo trọc, thân thể ai nấy đều xác xơ tàn tạ, tay chân khẳng khiu nhưng những que củi khô và đôi mắt thì dại đi, lạc lõng trong chính tâm trí của mình.
Những bệnh nhân này người thì khóc, kẻ thì cười, lắm lúc gào rú cuồng nhiệt, hát hò ngâm thơ đủ cả. Lúc ngang qua một xà lim, Dạ Lý bất cẩn đi hơi gần nên suýt chút đã bị một gã chộp tay lôi vào, ả sợ đến nỗi tái xanh mặt mày, thầm nghĩ về Lê Duy không biết sẽ là bộ dạng nào trong vô số những bộ dạng quái gở tại nơi đây.
"Các cô phải chuẩn bị tinh thần vì thân nhân của mình sẽ không còn như từng biết nữa đâu." Anh y tá nói khi tra chìa khóa vào mở khóa một căn phòng hiếm hoi có cửa thay vì song sắt.
Trước khi đẩy cánh cửa ra, lại giơ giơ cây gậy sắt trong tay dặn dò: "Các cô có 1 tiếng đồng hồ, tôi ở bên ngoài chờ đợi, nếu gặp bất trắc thì cứ hét lên tôi sẽ xông vào ngay, nhớ nhé!"
Cả ba cảm ơn anh ta rồi thêm một lần nữa cùng âm thầm hít sâu vào một hơi trước khi tiến vào bên trong.
Anh y tá khép hờ cánh cửa tạo nên tiếng kêu rít lạnh gáy, cả ba người con gái đứng ở trong không gian vừa tối tăm lại ẩm thấp quan sát một vòng, thấy có một bóng người duy nhất đang nằm co ro trên giường như là cái xác chết khiến trái tim cả ba khẽ thắt lại.
"Lê Duy?" Dạ Lý lên tiếng gọi, toan bước lại gần thì bị Kiều Trang giữ tay.
"Cẩn thận, lỡ như anh ta..."
Dạ Lý không trả lời Kiều Trang, ả chỉ đang chăm chú nhìn vào bóng người co ro ấy, cảm thấy toàn thân mình cứ như là vô lực, muốn bước lên nhưng chỉ có thể tiến từng tấc một.
"Để em dìu chị." Nam Sa ôm vai ả đỡ lấy, cùng nhau đến bên chiếc giường trước mặt.
Khi đã đứng bên mép giường, Dạ Lý trông thấy người nằm trên đó đích thực là một thanh niên nhưng bấy giờ đang vùi mặt vào gối, tóc dài và bết xoã lù xù, râu ria không được cạo đã phủ đầy mặt. Thân thể hắn gầy trơ xương, nếu không có tiếng thở nặng nề phát ra thì có lẽ không ai tin đây vẫn là một người còn sống.
"Lê Duy!" Dạ Lý lại gọi.
Lần này, người thanh niên đã có chút phản ứng, hắn uể oải xoay người lại, đôi mắt mịt mùng vừa trông thấy Dạ Lý thì liền bừng lên sáng rỡ, gắng gượng chống tay ngồi dậy.
"Em Lý? Là em sao? Là em thật sao hở em Lý!?" Lê Duy kích động đến mức từ chất giọng thều thào dần chuyển sang khàn đục vì cố gắng gào lên.
Hắn vươn người tới toan ôm chầm lấy Dạ Lý nhưng đã bị Nam Sa kéo ả xa khỏi tầm tay.
Kiều Trang đứng ở một bên cũng thất kinh hồn phách chuẩn bị hô lên kêu anh y tá.
"Em Lý, Dạ Lý, đừng tránh tôi, tôi không có bị điên! Tôi không có bị điên đâu mà!!!" Lê Duy quỳ trên giường, vẫn vươn hai cánh tay gầy guộc lở loét ra như chờ đợi một cái ôm từ người bạn thân.
Dạ Lý nhìn thấy hắn như vậy, không dám tin đây chính là chàng Lê Duy trong bộ suit trắng hào hoa phong nhã, anh bạn chí tình từng lái xe Huê Kỳ đón đưa mình mỗi lần lên Sài Thành chơi. Lại càng không tin người mà mình ngày xưa không hề xem là bạn thì nay lại khóc thương khi nhìn thấy người ta vươn tay ra mừng rỡ mình lúc tao phùng.
Dạ Lý đẩy nhẹ Nam Sa ra, bất chấp lời can ngăn của Kiều Trang, ả ngồi xuống bên giường ôm lấy Lê Duy, kẻ toàn thân nhơ nhuốc vì môi trường sống thiếu thốn và có lẽ là cả tâm thần cũng đang vô cùng bất ổn.
Ả bật khóc nức nở như là một đứa trẻ, Lê Duy cũng khóc, không tin được ngày gặp lại nhau là trong hoàn cảnh xót xa thế này.
Chợt, hắn bỗng nhiên xô ả ra rồi tự mình lui vào góc giường lấy tay ôm đầu, miệng không ngừng hô: "Tránh ra, em tránh ra...tôi có bệnh, em đừng chạm vào tôi, không được chạm vào tôi!"
Dạ Lý nức nở, muốn tiến lại mà Lê Duy cũng không cho ả tiến, khổ sở để Nam Sa ôm lấy rồi ấm ức hỏi: "Tại sao anh lại ra nông nỗi này!? Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tại sao chứ? Tại sao..."
Nước mắt Lê Duy tuôn như suối, đáp: "Là cha mẹ của tôi đưa tôi vào đây, tôi không có bị điên, tôi không điên...em phải tin tôi, tôi chỉ yêu Linh thôi nhưng họ lại nói rằng yêu đàn ông là tôi bị điên rồi nên đã đưa tôi vào đây..."
Trong 1 tiếng đồng hồ ít ỏi đó, chuyện của Dạ Lý và Thu Phượng thì xem như hoàn toàn vô vọng rồi, nhưng Dạ Lý đã dùng hết khoảng thời gian này để lắng nghe tâm sự và an ủi Lê Duy, củng cố tinh thần để hắn có thể gắng gượng tiếp tục sống sót ở cái nhà thương như địa ngục trần gian này.
Chuyện rằng người yêu của Lê Duy tên là Linh, một thanh niên trạc tuổi hắn nhưng kẻ này xuất thân thấp kém, nhờ vào tiền bạc và địa vị của Lê Duy nên mới có chút chỗ đứng trong xã hội thời này. Nhưng hắn lại không có tình cũng chẳng có nghĩa, từ khi có được chút mặt mũi thì liền lên giọng với Lê Duy, mà anh chàng Lê Duy tội nghiệp lại vì yêu mà nhịn nhục, thậm chí bị đánh đập vẫn không nỡ dứt bỏ.
Có điều điên cuồng như vậy cũng không điên rồ bằng hắn, Linh ở bên ngoài lang chạ khắp nơi, cây si trồng vô số kể, không biết học ở đâu thói hút thuốc phiện sau đó đem về ép Lê Duy cùng dùng. Thác loạn với người tình của mình thì cũng thôi đi, hắn lại đi đàn đúm cùng những kẻ khác, rốt cuộc Lê Duy chính là nhân vật xui xẻo bị hắn lây bệnh mà không hề hay biết.
Lần nọ Lê Duy và Parker Minh có dịp gặp lại nên mới cùng nhau đi uống rượu đàm đạo sự đời, ai ngờ gã Linh kia bắt gặp được đã gán cho Lê Duy cái tội phản bội, thêm phần hắn chán chường cuộc sống yên bình đến nhạt nhòa bên cạnh Lê Duy, nay đủ lông đủ cánh muốn tìm cớ bay xa bèn thừa cơ này chia tay. Những tưởng sẽ suôn sẻ, không ngờ Lê Duy lại cố chấp như vậy luôn bám theo hắn mong có cơ hội quay lại, si tình đến thế mà trong mắt hắn Lê Duy chỉ là kẻ phiền phức không hơn không kém.
Nên, Linh đã đem mọi chuyện kể với cha mẹ Lê Duy rồi cao chạy xa bay, chất hết mớ hỗn độn lên trên đầu một người thương yêu hắn bằng cả tấm lòng.
Sau đó, chuyện gì đến thì cũng phải đến...
Lê Duy bị đưa vào nhà thương Chợ Quán, nhốt vào khu tâm thần vì lí do yêu thích đàn ông.
Hắn từ một thanh niên tuấn tú lịch lãm lại bởi vì bị sống trong chốn tối tăm và phải uống những viên thuốc không rõ nguồn gốc nên rốt cuộc mới thành ra kích động như vậy.
Tuy nhiên vẫn còn một may mắn đó là Parker Minh, từ khi Lê Duy bị bắt vào đây thì chỉ có hắn là người đến thăm nom chăm sóc như thân nhân duy nhất. Lại hứa rằng sẽ truy lùng cho bằng được gã Linh kia để bắt hắn ta phải trả giá.
Nay còn có Dạ Lý vẫn không chê bai người bạn cố hữu này, Lê Duy tự nhủ trong rủi xem như cũng đã gặp lành, tinh thần hôm nay đặc biệt khá hơn rất nhiều.
...
1 tiếng đồng hồ trôi qua nhanh như cơn gió.
Cả ba đành ngậm ngùi tạm biệt Lê Duy tại đây, không thể hứa được, mặc dù rất muốn, rằng sẽ tìm cách đưa hắn ra khỏi nơi này.
Bây giờ, Dạ Lý là kẻ bị quan lính đưa vào tầm ngắm, Nam Sa chứa chấp xem như đã là liên lụy mất rồi, Thu Phượng lại đang trong tù chờ đợi phán quyết tử hình, Kiều Trang có ý muốn cùng chết với cô ấy, còn Lê Duy thì bị nhốt vào nhà thương điên. Rốt cuộc vận hạn gì đã đổ ập lên đầu cả nhóm thế này?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương