Nam Ai

Chương 7: Gối ôm



Sài Thành, chốn phồn hoa, đường xá thì thênh thang mà nhà cao không thiếu. Đâu đâu cũng bắt gặp những tòa kiến trúc Pháp đặc trưng do những kẻ thực dân xây cất hòng làm đô hội thêm xứ sở bọn chúng đang 'đầu tư', ôi cái cuộc 'đầu tư' mà chỉ mỗi bọn chúng là lấy làm hứng thú.

Tờ mờ, khi trời còn chưa rạng, tầng lớp lao động chân tay bắt đầu len lỏi ra khỏi từng con hẻm ngõ đường chật hẹp, họ chường mặt ra phố xá, chỗ thì hợp thành từng nhóm nhỏ với những người đàn bà gánh hàng ra chợ buôn, nơi thì lác đác mấy ông anh xe kéo, tụi con nít đánh giày. Văng vẳng xa xăm là mấy tiếng rao không lẫn vào đâu được của người dân An Nam.

Tiếng rao của các bà các dì, có khi là cả đàn ông nữa, trộn lẫn ngữ âm mọi vùng miền, dù khác biệt giọng điệu nhưng dường như mấy tiếng rao này đã trở thành sự thân thuộc không thể tìm được ở bất cứ đất nước hay dân tộc nào khác.

Những tiếng rao mang thương nhớ.

Thời bấy giờ, tiếng rao réo gọi khách mua hàng lại trở thành thứ quê mùa và thấp kém trong mắt trong tai bọn thực dân đô hộ, chúng muốn hủy tiêu tầng lớp lao động chân tay, giống như diệt trừ loài chuột cống mang mầm bệnh, biến Sài Gòn trở thành Paris thứ hai, mặc cho sự thật nước Pháp cũng không hoàn toàn sạch trong huy hoàng như cái cách bọn chúng tự hào.

Và rằng hiện tại, Nam Sa, một cô gái lai Pháp, lần đầu tiên nàng được đặt chân lên đất Sài Thành, cảm nhận ban đầu chính là choáng ngợp trước những tòa kiến trúc sừng sững mặc dù chưa tận tường được hết hoa lệ lẫn phù phiếm nơi đây.

Đó là cám dỗ thật sự đang ẩn mình sâu bên trong những tòa nhà ấy.

Chiếc xe Huê Kỳ dừng lại trước một khách sạn lớn, biển hiệu đề mấy dòng chữ bằng tiếng Pháp mà Nam Sa không tài nào đọc được. Nàng cũng không có tâm trạng để nghiên cứu mấy nét chữ đó, bởi vì lúc này nàng đang rất sợ hãi, nhịp đập con tim thình thịch như tiếng trống dồn, nép sau Dạ Lý rời khỏi xe bước vào không gian ngập tràn ánh điện.

Mới sáng, chỉ có mỗi anh tiếp tân mặc vest đứng ngáp dài ngáp ngắn trực trong quầy, đi trên tấm thảm đỏ nhung êm mà Nam Sa cảm tưởng như đang đi trên than nóng. Sự xa hoa bên trong gian phòng khách của tòa khách sạn đều lọt vào trong mắt nàng, cả cái mùi hương thơm thoang thoảng vấn vít không khí nàng đều cảm nhận được, chỉ là...nội tâm thì sợ sệt đến mức không thể tận hưởng được.

Làm nhanh vài ba thủ tục, Dạ Lý từ chối lời đề nghị cử người đưa ả lên nhận phòng mà chỉ tự mình cầm chìa khoá một mạch hướng phía cầu thang đi tới.

Lúc họ ngang qua, anh tiếp tân lén lút liếc nhìn Nam Sa đang dè dặt bám sát Dạ Lý, bụng dạ âm thầm đánh giá hai thiếu nữ này, nhất là với vẻ ngoài và thân phận của Nam Sa, anh ta tò mò cũng không có gì làm lạ. Nhưng rồi lại thở hắt ra tự nhủ ở chốn này còn có chuyện oái oăm gì mà không thể xảy ra đâu? Người làm nghề tiếp tân khách sạn ở Sài Thành như anh ta đã chứng kiến quá nhiều rồi, giờ thì một cô gái Pháp xinh đẹp ăn vận bần hàn như con hầu đi cùng một cô gái An Nam sang trọng hiển nhiên cũng chỉ là cộng thêm một câu chuyện quái gở khác mà thôi!

Căn phòng Dạ Lý thuê tất nhiên phải là căn thượng hạng nhất trong tất cả các căn thượng hạng. Rộng rãi, thơm tho, sạch sẽ với đầy đủ những món nội thất Tây Dương đắt giá, sự sang quý mà nó mang lại hoàn toàn phù hợp với cô hai Dạ Lý đây.

Khi cánh cửa phòng chính thức đóng lại, Nam Sa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cứ như nàng vừa đem toàn bộ không khí tích tụ trong phổi mười mấy năm qua trút hết ra.

"Mày đi khách sạn thôi mà nãy giờ tao tưởng mày đi vô ngục không bằng."

Dạ Lý bĩu môi.

"Thì đây là lần đầu tiên của con mà, con sợ lắm chứ bộ..."

Cái gì mà đi khách sạn rồi lại còn là lần đầu tiên? Tự dưng Dạ Lý cảm thấy đoạn đối thoại này có gì đó lấn cấn lắm.

Chợt, Nam Sa "Ồ" lên một tiếng rồi xoay tới xoay lui ngó nghiêng, nàng nói bằng giọng phấn khích, rằng.

"Mèn ơi, phòng này đẹp quá cô hai ơi!? Lần đầu tiên con mới tới một nơi đẹp vậy đó!"

"Sao hồi nãy ở dưới lầu cũng đẹp mà không thấy mày ngạc nhiên đi?"

"Th..thì tại hồi nãy con sợ, giờ trong này có con với cô thôi, con hết sợ rồi hì hì."

Ả đi thẳng vào giường, chiếc giường nệm trắng tinh tươm cũng không khác gì ở nhà là mấy, nằm vật xuống, đã quá mệt mỏi rồi...

Nam Sa quê mùa, nhìn thứ gì mắt cũng sáng rỡ, thích thú nhưng không dám chạm vào.

"Mày sờ thì cứ sờ đi, lóng nga lóng ngóng như mấy bà già."

Ả thúc giục khi thấy nàng ngập ngừng đôi bàn tay trước một cái bình sứ cắm chiếc lông vũ trang trí.

"Thôi, con sợ làm hư bị bắt đền lắm, con không có tiền trả người ta đâu."

"Đúng là quê hết chỗ nói." Dạ Lý thầm nghĩ rồi bật cười thành tiếng, gác tay nằm nghiêng bên ngó nhìn nàng.

"Mày cứ sờ bất cứ thứ gì mày thích, cầm chơi luôn cũng được, hư hao chi tao trả."

Nam Sa lắc lắc đầu nguầy nguậy, mon men tới gần ngồi bệt xuống bên giường chỗ ả nằm, tròn xoe mắt ngây thơ hỏi ả.

"Cô hai ơi, sao cô tốt với con quá vậy? Thiệt là...gần tháng trời nay theo hầu cô, con nói cô đừng giận, nhưng...cô không đối đãi với mấy anh chị và cả với bé ba tốt như...với con."

Nói ra lời này Nam Sa cũng thấy ngại ngùng lắm, nhưng đó chính xác là thắc mắc bấy lâu nay của nàng, những gì nàng quan sát được. Đáng lẽ nàng không nên hỏi rõ, có điều lúc bấy giờ nàng lại vô ý buộc miệng thốt ra. Câu hỏi khiến Dạ Lý cũng thoáng giật mình, ả làm thinh chưa vội trả lời vì chính mình cũng đang tự vấn, rốt cuộc ả vì sao đối tốt với Nam Sa như thế? Cái sự đặc biệt ngoại lệ mà bản thân ả vốn cũng nhận ra, chỉ là không biết phải thừa nhận thế nào.

Đột nhiên, tâm trí ả lũ lượt kéo về một loạt các hình ảnh từ lúc mới ban đầu gặp gỡ, khi tấm vách ấy ngã xuống, người thiếu nữ không mảnh vải che thân hiện ra ngay trước mặt, vẻ đẹp của nàng, sự hiếu thảo lẫn mạnh mẽ của nàng, phẩm chất nhân hậu của nàng, và toàn bộ con người thuần khiết của nàng.

Nam Sa đã để lại cho ả ấn tượng quá đậm sâu, mọi thứ nơi nàng đều khiến người ta cảm thấy tò mò, cấm kỵ lẫn...kích thích! Phải, Dạ Lý chắc rằng mình không dùng sai từ đâu!

Bản thân Nam Sa vốn đã là một trái cấm kể từ khi vừa mới chào đời rồi.

"Cô hai, cô có nghe con hỏi không a? Sao cô nhìn con không chớp mắt luôn vậy?"

Bàn tay Nam Sa vẫy vẫy trước mặt làm đánh động Dạ Lý, ả ấp úng.

"À ừm...thì tại tao thương mày nên tao làm phước."

"Cô hai thương con???"

Dạ Lý khựng lại nhưng rất nhanh liền gằng giọng, vươn tay cốc đầu Nam Sa, ả lại bĩu môi.

"Tao thương là thương mày nghèo khổ thôi, chứ mày đừng có nghĩ tầm bậy tầm bạ!"

Bị cốc đau, Nam Sa nhăn mặt xoa xoa đầu.

"Thì con chỉ hỏi vậy thôi mà, có nghĩ gì đâu chứ...tự nhiên đánh người ta..."

Nam Sa lẩm bẩm.

Dạ Lý nhìn nàng ngồi bệt bên giường, biểu cảm không khác gì một con cún nhỏ quẩn quanh bên cạnh chủ, ả vô thức vân vê mấy ngón tay trên vạt áo dài, nội tâm mâu thuẫn khôn cùng. Rốt cuộc, ả chọn lần nữa vươn tay ra, định bụng muốn đặt tay lên vuốt ve đỉnh đầu có mái tóc màu bạch kim óng ả.

"Không biết cảm giác sẽ thế nào nhỉ?" Ả thầm nghĩ.



Nhưng trời không thuận lòng người, khi chỉ mới chìa tay ra thì bên ngoài cửa đã có tiếng gõ vang chen vào.

Tất nhiên người phải chạy ra mở cửa chính là Nam Sa, dù nàng lại tiếp tục sợ sệt lần nữa. Tuy nhiên, cũng không có sự tình gì đặc biệt xảy ra, chỉ là nhân viên khách sạn xách hai cái vali Dạ Lý mang theo lên phòng giúp thôi.

Đó là một thanh niên trạc mười mấy tuổi chừng cỡ Nam Sa, vừa nhìn thấy một lượt Nam Sa đứng bên cánh cửa lẫn Dạ Lý nằm nghiêng người trên giường cách đó không xa thì liền ngớ người ngơ ngẩn. Phải đến khi Dạ Lý tự mình đi ra, búng ngón tay trước mặt làm cậu ta giật mình thì mới đành tiếc nuối thu lại ánh mắt mất hồn kia.

Ả boa cho cậu chàng vài tờ bạc Đông Dương, cậu mừng rơn cảm ơn rối rít rồi lập tức biết điều lui chân.

"Cái cậu đó nhìn cô hai quá trời luôn!"

Nam Sa cười khúc khích, dường như là trêu Dạ Lý.

"Ừ, chính vì nó nhìn tao nhiều nên tao boa cho ít hơn thường lệ, chứ nếu không là được thêm vài tờ rồi."

Dạ Lý nhếch môi mỉa mai thanh niên ban nãy, ra hiệu Nam Sa xách hai chiếc vali vào đặt gần tủ.

"Phải chi hồi nãy cậu ta nhìn con thay vì nhìn cô hai thì cậu ta đã có thêm tiền rồi."

Nàng ngô nghê nói bâng quơ.

Dạ Lý ngồi xuống giường, tháo khăn voan choàng trên vai vứt sang bên, lại nhìn Nam Sa đang lom khom soạn đồ trong vali.

"Nếu nó nhìn mày nhiều như vậy thì một đồng nó cũng không có."

"Vì sao chứ?"

"Nam Sa thắc mắc.

"Không có vì sao cả, còn mày, vì sao mày lại nói như thế? Cái gì mà phải chi nhìn mày thay vì nhìn tao? Mày muốn thằng oắt con đó nhìn mày à?"

Dạ Lý có hơi bực dọc, phải nói là đang bực dọc ra mặt, có điều Nam Sa chẳng hề nhận ra.

"Đâu có, con đâu có muốn cậu ta nhìn con, nhưng nếu cô hai khó chịu vì bị cậu ta nhìn thì thà là cậu ta nhìn con, để con khó chịu chứ không phải cô hai."

"Ra là nó có ý nhận khó chịu thay mình, không phải vì nó thích thằng oắt đó nhìn." Dạ Lý cười cười, âm thầm nghĩ vậy.

Tắm rửa thay đồ sạch sẽ, lúc lên nằm trên giường rồi thì trời cũng đã sáng hẳn, Nam Sa phải kéo hết những tấm rèm lại kẻo nắng lên làm cho Dạ Lý chói mắt.

Ả nằm yên vị trông rất thoải mái, mền đắp ngang tới ngực, ấm áp như ủ mình trong tổ nhỏ.

Thấy Nam Sa còn đứng y nguyên bên cạnh, ả hỏi.

"Mày định ngủ ở đâu đây?"

Nam Sa nhìn quanh rồi chỉ tay vào cái ghế bành đặt sát góc tường.

"Con ngủ ở đó được không cô hai?"

"Mày định ngồi ngủ như ngồi thiền vậy à?"

"Nhưng nằm trên đất dễ trúng gió lắm, bây giờ con mà trúng gió là khỏi ai chăm sóc cô luôn! Không được không được đâu, cô hai không thể không có ai chăm sóc được!"

Ả đúng là rất thích sự tận tụy đến ngô nghê này của nàng.

"Không ngủ dưới đất, không ngủ trên ghế, nằm xuống giường ngủ với tao."

...

Dạ Lý không nói đùa, quả thật Nam Sa có thể nằm xuống trên chiếc giường này, bên ả.

Vì đi vội và đi trong tình huống bất đắc dĩ như thế nên Nam Sa chẳng kịp soạn theo bộ đồ nào 'lận lưng'. Bộ bà ba lụa ả đưa cho nàng mượn mặc tạm nó quá nhỏ so với cơ thể nàng, chật chội và ngắn củng cởn khiến Nam Sa dù nằm trên giường nệm êm ái mát rượi tấm lưng vẫn cứ phải lăn tới lật lui.

"Mày nằm yên coi, nhúng nhít hoài làm sao tao ngủ?"

Nam Sa thẹn thùng.

"Đồ của cô hai ngắn với chật quá, con..."

"Con kia, ý mày là do mày mập hay do tao lùn?"

Dạ Lý liếc nàng, nói móc nói mỉa.

Thật thì vốn Nam Sa cao ráo là điều khỏi cần bàn cãi, đừng nói chỉ mỗi một mình ả, toàn bộ con gái miệt dưới quê mình đều chẳng ai cao bằng Nam Sa. Tuy vậy, nếu so nàng với những cô đầm mà Dạ Lý từng gặp thì Nam Sa chẳng thể được tính là cao, chắc do từ nhỏ sống cảnh thiếu thốn, thước vóc vì vậy cũng không được phát triển tối đa.

"Mày nằm yên đó nghe không? Lăn lộn thêm lần nữa là tao đá mày xuống đất ngay, tao nói là tao làm đó!"

Ả khẳng định như chắc nịch.

Nam Sa gật gật đầu ngoan ngoãn, bản thân nàng lưu luyến sự êm ái hiếm hoi này lắm, lên nằm trên giường này rồi liền không nỡ bước xuống nữa, nó ấm áp thoải mái quá đỗi mà.

Suốt thời gian kế tiếp nàng cùng ả nằm đối lưng với nhau trên chiếc giường rộng rãi, mỗi người một góc mền, không ai đả động đến ai thêm, nàng cũng cố giữ cho mình bất động để chẳng quấy rầy cô chủ say giấc. Dạ Lý thì an ổn chìm vào mộng đẹp nãy giờ rồi, ả rất mệt sau chuyến đường dài, Dạ Lý được sanh ra đời với thể chất không dành cho gánh vác gian nan. Còn Nam Sa, nàng cũng mệt không kém cạnh ả đâu nhưng lại chẳng tài nào ngủ được.

Nàng nằm đó, mắt mở thao láo, bên tai thu về là tiếng huyên náo phố thị từ ngoài cửa sổ đã buông rèm vọng vào.

Nam Sa nhớ má quá...

Nàng tự đặt ra cho mình nhiều câu hỏi, rằng giờ này má nàng đang làm gì? Mọi sự có ổn yên hay không? Và má có nhớ nàng hay không? Má sẽ không giận Nam Sa vì đã bỏ đi xa nhà như thế chứ?



Nàng nghĩ, nghĩ mãi, cho đến khi chìm vào giấc ngủ tự lúc nào chẳng hay.

...

Hai người con gái này mệt mỏi đến mức nào chứ? Nói chợp mắt ngủ thì liền ngủ tới gần chiều.

Dạ Lý là người dậy trước.

Ả chậm rãi mở mắt khi vòng tay thì đang ôm lấy thứ gì đó, và gương mặt thì đang áp vào đâu đó.

Là Nam Sa!

Dạ Lý đang ôm lấy Nam Sa từ phía sau và áp mặt dụi vào tấm lưng nàng. Phản ứng tự nhiên ban đầu, ả định đá nàng xuống giường thật, nhưng rồi liền nghĩ lại.

Cái cảm giác này khá thoải mái đó chứ? Đây là áo của ả, mang theo mùi hương của ả mặc vào trên người Nam Sa, cảm giác ôm lấy rất...thích. Ả muốn ôm thêm chút nữa, "Như một cái gối thôi." ả tự nhủ.

"Nó ngủ say thật đấy."

"Ngủ như chết mà khỏi cần chuốc thuốc."

"Kiểu này về sau nếu cần canh nhà thì phải nuôi chó chứ không kêu nó canh được rồi."

"Eo nó...mềm quá, mịn nữa, không thô như mình tưởng..."

"Bụng của nó phẳng lì vậy kìa, làn da lành lạnh...lành lạnh..."

Ả nép vào đằng sau lưng Nam Sa, dường như giấu nhẹm mặt đi, chỉ có bàn tay hiện đang đặt trên bụng nàng là mân mê ve vuốt. Nuốt xuống ngụm nước bọt, mấy ngón tay ả lướt trên da thịt nàng có chút tò mò muốn khám phá nhiều hơn.

Ả lại nghĩ thầm, những ý nghĩ ả chỉ dám giữ cho riêng mình.

"Nếu bây giờ mình nâng tay lên một chút, hoặc giả hạ tay xuống một chút thì sao nhỉ?"

"Mình từng...thấy 'nó' rồi, vậy giờ chạm vào thì...cũng không sao đâu nhỉ?"

"Mình là cô chủ của Nam Sa kia mà."

"Phải rồi, mình là cô chủ mà!"

Một ý nghĩ liền đi tới hành động, Dạ Lý thật sự đã chọn phương án nâng tay lên cao hơn, mon men 'kiểm nghiệm' độ mềm mại to tròn của 'thứ' mà ả từng vô tình nhìn thấy.

Nhưng, lại thêm lần nữa trời không thuận lòng ả, rõ ràng nàng đương nằm im ru như thế mà vào đúng lúc này thì lại trở mình, khoảng cách quá gần khiến Nam Sa cứ vậy kéo Dạ Lý vào lòng ôm luôn.

Trong rủi có may, cái tay không 'kiểm nghiệm' được thì gương mặt lại sở hữu may mắn của nó, Dạ Lý chính xác là dùng mặt mình vùi trong 'thứ' đó mà...tận hưởng.

Chậc, nằm trong tư thế gối ôm này vài ba phút đầu thì ả còn cảm thấy thiên đàng, đợi thêm năm sáu phút nữa thì đã cảm thấy ngộp thở, cựa quậy muốn tách khỏi vòng tay Nam Sa.

"C..cô hai!?"

Nam Sa dậy rồi...

Đáng lẽ người giật mình nên là nàng mới đúng, có lý gì đâu ả mang tật nên tự động giật mình trước, thẳng chân đá Nam Sa lăn xuống đất té cái độp.

Hành động đó là vô thức thôi, Dạ Lý không cố ý, thấy nàng lom khom chống tay đứng dậy mà không khỏi tự trách.

"Ui da, sao cô hai đá con chứ?"

"T..tại mày ôm tao? Ai cho mày ôm tao? Tao kêu mày nằm yên rồi mà, tại..tại mày không đó!"

Nam Sa ngồi xuống giường xoa xoa bả vai bị ngã trúng, Dạ Lý cũng đã bật dậy ngồi đó nhìn, ả hơi bấu siết góc mền, giận mình hết sức.

"Con xin lỗi cô hai, tại con ngủ say quá nên không biết gì hết ráo."

"Thôi bỏ đi, tao độ lượng không trách tội mày."

Ả xua tay.

Hm không biết cô hai Dạ Lý nhà mình 'độ lượng' như vậy từ lúc nào thế nhỉ?

...

"Nè Sa, tao đã có dặn dò tiếp tân giữ nguyên phòng này cho mình rồi, còn bây giờ mày thu xếp vali đi, tao với mày vòng ra cửa sau của khách sạn đi khỏi đây."

Nam Sa chớp chớp mắt ngạc nhiên.

"Cô hai, lại định làm gì thế chứ? Đừng bốc đồng nữa mà, con sợ thật đó!"

Dạ Lý cả giận.

"Im ngay, cái gì động đến mày thì mày đều bàn lui cả! Tao là chủ hay mày là chủ?"

Nàng bất đắc dĩ cúi đầu, ả cũng tặc lưỡi, giải thích.

"Ông Chơn sẽ sớm báo về cho cha má tao biết chỗ này thôi, mà tao thì không muốn họ nắm được đường đi nước bước của mình. Vậy nên cứ để họ ngộ nhận chúng ta đang ở đây đi, tao với mày đi chỗ khác, hm...với lại..."

Ả xoa cằm ngắm nghía nàng từ trên xuống dưới làm cho Nam Sa bụng dạ khẩn trương.

"V..với lại sao cô hai?"

"Với lại đi sắm đồ mới cho mày."
Chương trước Chương tiếp